Chương 8
Edit: Sweetie
Cuộc chiến giữa bà Điêu và Lý lão tam đơn phương bị đánh cuối cùng cũng kết thúc, lấy tình hình Lý lão tam bị đánh sưng mặt, bị bắt nộp hết tiền riêng, cắt xén khẩu phần ăn và Lý tam tẩu khóc ngất trong nhà xí làm kết quả chung cuộc.
Lý lão tam bị mẹ ruột đánh mặt mũi bầm dập, trong lòng không vui lại nghe được lời của anh em Lý Đại Bảo, dường như đã tìm được nơi để khẩu nghiệp.
Được Lý lão đại kéo tay đứng lên, Lý lão tam vỗ vỗ bụi trên người, nhe răng cười dữ tợn với Lý Thanh Lê, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiểu Lục thật đúng là nữ trung hào kiệt, không màng nguy hiểm đắc tội các anh trai chị dâu mà chỉ ra khuyết điểm, giúp mọi người hối cải trở thành con người mới, bọn anh thân là anh chị sao có thể không bằng em được, đúng không? Tiểu Lục mau ngồi xuống, để bọn anh nói cho em biết em sai ở chỗ nào, mong em thay đổi sớm ngày trở thành một đồng chí tốt được người người khen ngợi."
Lý lão nhị cùng Lý lão tứ lập tức giơ tay hưởng ứng.
"Tiểu Lục, em sẽ không giận đúng không?"
"Giận cũng đành phải chịu thôi, sáu anh em chúng ta đều từ bụng mẹ chui ra, ngoài chú năm, một người cũng không thể thiếu!"
Ba chị dâu cũng không nói chuyện, đứng một bên xem diễn, hiển nhiên trong lòng cũng không vui.
Bà Điêu vừa mới đi giày, lại lần nữa định cởi xuống, giơ lên muốn đánh mấy thằng con bất hiếu bắt nạt em gái.
Lý Thanh Lê ngăn bà Điêu lại, kéo bà cùng ngồi xuống, thản nhiên trả lời:
"Mẹ cứ để cho các anh chị ấy nói đi, không sao."
Cô là cô em chồng được phía chính phủ công nhận cơ mà, lừa mình dối người làm gì? Nhân cơ hội này, cô cũng muốn nhìn xem mình trong mắt anh trai chị dâu rốt cuộc có hình tượng gì.
Ngoài Lý lão đại, ba người còn lại vừa nhìn là biết không có ý tốt.
Thấy anh cả nhăn mày không tán đồng, Lý lão nhị vờ không nhìn thấy, ho nhẹ một tiếng:
"Để anh nói trước, đầu tiên, Tiểu Lục nhà chúng ta năm nay 19 rồi, không còn nhỏ nữa, người ta tuổi này đều đã lấy chồng, anh cảm thấy em không thể cái gì cũng không biết làm, nấu cơm giặt đồ gì đó đều phải học, bằng không về sau làm sao gả chồng đây? Về nhà chồng sẽ bị người ta xem thường đó. Chú ba, chú tư thấy anh nói có đúng không?"
Lý lão tam phụ họa: "Quá đúng, cha mẹ không biết chứ, ngoài kia người ta nói khó nghe lắm, nói em gái con vừa lười vừa ham ăn, ai cưới con bé đúng là vô phúc, làm việc thì không biết làm, một cái miệng thôi cũng đủ ăn sạt nghiệp! Mấy lời này không phải con nói đâu, làm gì có ai thích nghe... Tiểu Lục, em nghe không khó chịu à?"
Mắt Lý Thanh Lê sắc như dao cạo vèo vèo vèo bắn về phía Lý tam tẩu đứng trốn phía sau Lý lão tam:
"Các anh không nói em còn không nhớ ra, người truyền những tin này ra ngoài là ai? Còn không phải nhờ chị dâu ba tốt bụng của em hay sao! Chuyện tốt không kể, chỉ toàn kể chuyện xấu! Cả nhà ta làm gì có ai có thanh danh tốt ngoài tam phòng?"
Mấy người Lý lão hồ nghi nhìn Lý tam tẩu.
Lý tam tẩu tức khắc nóng nảy trộm đẩy Lý lão tam.
Lý lão tam trấn an mọi người, nói với vẻ nghiêm chính:
"Em nói mấy lời bậy bạ vô dụng này làm gì? Người ngoài nói khó nghe nhưng không phải hoàn toàn không có lý... Em biết nấu cơm không? Biết giặt quần áo không? Em là con gái, mấy chuyện này đều phải học, bọn anh cũng là muốn tốt cho em!"
"Còn nữa, về sau em cũng đừng bảo mẹ cho em ăn mảnh nữa, nhìn em xem, eo thô mặt tròn như vậy còn ai muốn cưới?"
Lý lão tam là người thông minh can đảm nhất, mấy anh em bình thường đều nghe như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, một khi mở miệng những người khác cũng bắt đầu tham gia.
"Đúng đó, con gái phải gầy mới đẹp, ham ăn quá cũng không được, em mà cứ thế thì không ai thèm thích đâu!"
"Con gái phải chăm chỉ một chút mới tốt, hôm nay em ngủ đến lúc mặt trời qua cây xào mới dậy, làm công thì hai ngày đánh cá ba ngày phơi lưới, công điểm còn chẳng bằng Đại Nha, có cô gái nào lười như em không?"
"Nhà ta cũng không phải người thành phố, của cải cũng chỉ đủ no bụng, em xem cháu trai cháu gái em chỉ có vài bộ quần áo, lớn mặc không vừa để lại cho nhỏ, em thì sao, mỗi quý đều đòi làm may mới? Có xa xỉ không, có quá phận không?"
"Còn nữa, em ăn nhiều thì thôi, còn cho người ngoài ăn ké uống ké, bọn anh không cho em lại nói là bọn anh xem thường bạn của em, trong mắt chỉ có danh lợi! Tự em nói đi, Vương Húc Đông với Hoàng Quảng Linh kia ăn uống của nhà ta bao nhiêu? Kết quả thì sao, người ta có thiệt tình với em không?"
"..."
Ba người Lý lão tam thay phiên nhau xỉ vả, quả thực là ném mặt mũi Lý Thanh Lê xuống đất dẫm qua dẫm lại.
Trút giận một hồi, trong lòng mấy người Lý lão tam mới dễ chịu hơn một chút, im lặng chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón lửa giận của Lý Thanh Lê.
Nhưng ngoài ý muốn, Lý Thanh Lê không nổi trận lôi đình, không khóc lóc ầm ĩ như bọn họ dự đoán.
Cô thầm cười lạnh, nói ngắn gọn không phải là giống miêu tả trong tiểu thuyết, "vừa lười vừa béo, vừa ngu vừa ác" hay sao, đây chỉ thiếu mỗi ác mà thôi.
Nói thật cô cũng không quá áp lực, lười là nhân chi thường tình, béo, cô lại không ăn gạo nhà người khác, ngu, trước mắt cô chưa phạm sai lầm gì không thể tha thứ, ác, cô chưa từng hại ai.
Nói đến cùng bốn chữ lười, béo, ngu, ác này không phải là do tác giả tiểu thuyết giao cho cô hay sao, giống như khuyết điểm của cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái cô cũng đều là giả thiết của tác giả, không ai có quyền lựa chọn.
Cho nên vì sao phải giận? Cùng là cực phẩm với nhau, Lý Thanh Lê chỉ cảm thấy cực kỳ đồng cảm với gia đình mình, nói đến cùng mọi người đều là công cụ hình người được tác giả thiết kế ra để vả mặt, tính cách không cực phẩm sao làm nên chuyện, sao thúc đẩy cốt truyện phát triển, sao giúp đỡ vai chính thể hiện ngầu lòi đây?
Đêm nay cô mở họp, mục đích chính là để cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái biết được mình có khuyết điểm, sau này cô thúc giục họ thay đổi cũng không đến mức quá đột ngột, chính thức mở màn cải tạo cực phẩm Lý gia.
Mấy người Lý lão tam hoảng sợ phát hiện, em gái ương ngạnh ngang ngược không nói lý nhà mình bị châm chọc mỉa mai một hồi nhưng lại không khóc không nháo, không chỉ thế, trên mặt con bé còn mỉm cười.
"Mọi người còn muốn nói gì nữa không? Có thì cứ nói, em bảo đảm không tức giận."
Đám người Lý lão tam: "..." Má ơi~ sợ quá đi!
Lý Thanh Lê nhịn được, còn bà Điêu thì không, cầm giày run rẩy mà chỉ vào mấy đứa con trai:
"Giỏi lắm! Đúng là một đám súc sinh vô lương tâm, xem như bà già này phí công nuôi mấy đứa bay! Lúc trước là ai nói cả nhà chỉ có một đứa em gái, nuông chiều một chút có làm sao? Giờ thì chỗ này nói Tiểu Lục không tốt, chỗ kia muốn Tiểu Lục phải sửa, bằng không sẽ không ai thèm! Mắc ói! Tiểu Lục không tốt chỗ nào? Lười một chút thì sao, béo một chút thì sao, cha mẹ con bé vẫn chưa chết đâu, bà già này thích cho con gái ăn đó! Ngu, ai nói Tiểu Lục ngu, Tiểu Lục đơn thuần nên mới bị lừa, cuộc đời này thật quá hiểm ác! Người khác sai chứ Tiểu Lục không bao giờ sai! Tóm lại Tiểu Lục chính là cô gái tốt nhất toàn bộ công xã Xuân Thủy, dù ghét bỏ cũng không tới phiên mấy đứa bay, cút hết sang một bên!"
Lý Thanh Lê nước mắt lưng tròng mà nhìn mẹ mình: "Mẹ, nhà mình chỉ có mẹ tinh mắt nhất, hiểu con nhất!"
Những người khác: "..." Mẹ vui vẻ là được.
"Mẹ thương yêu tin tưởng con như vậy, con càng không thể làm mẹ khó xử. Cho nên con quyết định, từ ngày mai trở đi con sẽ cùng các anh ra ruộng làm việc." Làm mấy việc nhẹ cũng là làm việc.
"... Việc nhà con cũng sẽ học dần." Có học được hay không thì không biết.
"Còn về việc ăn nhiều, con ăn đều là của cha mẹ, người khác quản không được!" Phải ăn thật nhiều cho mấy anh tức chết!
Vốn cô còn định xung công chỗ tiền lấy được của Hoàng Quảng Linh, nhưng hiện tại cô không vui nữa rồi!
Ngày nào đó rảnh rỗi phải lên trấn mua thịt mua vải làm quần áo mới, chỉ cô và cha mẹ được dùng, cho mấy người kia tức chết!
Nói xong Lý Thanh Lê quay đầu lại nhìn ba người Lý lão tam, "Mọi người thấy em làm vậy được chưa?"
Mấy anh em bị một loạt các thao tác của Lý Thanh Lê làm cho ngây ngốc, theo bản năng gật đầu, "Ừ ừ ừ, đúng đúng đúng..."
Lý Thanh Lê mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, "Vậy bắt đầu từ ngày mai chúng ta cùng nhau cải tạo nha!"
Đám người Lý lão tam:???!!!
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Bốn anh em Lý gia: Giảm giá cực mạnh! Bán phá giá đây! Em gái nặng 50 cân, không cần 998, không cần 98, chỉ cần 9 đồng 8! Cực rẻ! Cực hời!
Bỏ ra 9 đồng 8 là có thể mua được đau khổ, lại tặng thêm nhọc lòng, ngon bổ rẻ! Niềm vui nhân đôi!
~⭐⭐⭐
Cuộc chiến giữa bà Điêu và Lý lão tam đơn phương bị đánh cuối cùng cũng kết thúc, lấy tình hình Lý lão tam bị đánh sưng mặt, bị bắt nộp hết tiền riêng, cắt xén khẩu phần ăn và Lý tam tẩu khóc ngất trong nhà xí làm kết quả chung cuộc.
Lý lão tam bị mẹ ruột đánh mặt mũi bầm dập, trong lòng không vui lại nghe được lời của anh em Lý Đại Bảo, dường như đã tìm được nơi để khẩu nghiệp.
Được Lý lão đại kéo tay đứng lên, Lý lão tam vỗ vỗ bụi trên người, nhe răng cười dữ tợn với Lý Thanh Lê, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tiểu Lục thật đúng là nữ trung hào kiệt, không màng nguy hiểm đắc tội các anh trai chị dâu mà chỉ ra khuyết điểm, giúp mọi người hối cải trở thành con người mới, bọn anh thân là anh chị sao có thể không bằng em được, đúng không? Tiểu Lục mau ngồi xuống, để bọn anh nói cho em biết em sai ở chỗ nào, mong em thay đổi sớm ngày trở thành một đồng chí tốt được người người khen ngợi."
Lý lão nhị cùng Lý lão tứ lập tức giơ tay hưởng ứng.
"Tiểu Lục, em sẽ không giận đúng không?"
"Giận cũng đành phải chịu thôi, sáu anh em chúng ta đều từ bụng mẹ chui ra, ngoài chú năm, một người cũng không thể thiếu!"
Ba chị dâu cũng không nói chuyện, đứng một bên xem diễn, hiển nhiên trong lòng cũng không vui.
Bà Điêu vừa mới đi giày, lại lần nữa định cởi xuống, giơ lên muốn đánh mấy thằng con bất hiếu bắt nạt em gái.
Lý Thanh Lê ngăn bà Điêu lại, kéo bà cùng ngồi xuống, thản nhiên trả lời:
"Mẹ cứ để cho các anh chị ấy nói đi, không sao."
Cô là cô em chồng được phía chính phủ công nhận cơ mà, lừa mình dối người làm gì? Nhân cơ hội này, cô cũng muốn nhìn xem mình trong mắt anh trai chị dâu rốt cuộc có hình tượng gì.
Ngoài Lý lão đại, ba người còn lại vừa nhìn là biết không có ý tốt.
Thấy anh cả nhăn mày không tán đồng, Lý lão nhị vờ không nhìn thấy, ho nhẹ một tiếng:
"Để anh nói trước, đầu tiên, Tiểu Lục nhà chúng ta năm nay 19 rồi, không còn nhỏ nữa, người ta tuổi này đều đã lấy chồng, anh cảm thấy em không thể cái gì cũng không biết làm, nấu cơm giặt đồ gì đó đều phải học, bằng không về sau làm sao gả chồng đây? Về nhà chồng sẽ bị người ta xem thường đó. Chú ba, chú tư thấy anh nói có đúng không?"
Lý lão tam phụ họa: "Quá đúng, cha mẹ không biết chứ, ngoài kia người ta nói khó nghe lắm, nói em gái con vừa lười vừa ham ăn, ai cưới con bé đúng là vô phúc, làm việc thì không biết làm, một cái miệng thôi cũng đủ ăn sạt nghiệp! Mấy lời này không phải con nói đâu, làm gì có ai thích nghe... Tiểu Lục, em nghe không khó chịu à?"
Mắt Lý Thanh Lê sắc như dao cạo vèo vèo vèo bắn về phía Lý tam tẩu đứng trốn phía sau Lý lão tam:
"Các anh không nói em còn không nhớ ra, người truyền những tin này ra ngoài là ai? Còn không phải nhờ chị dâu ba tốt bụng của em hay sao! Chuyện tốt không kể, chỉ toàn kể chuyện xấu! Cả nhà ta làm gì có ai có thanh danh tốt ngoài tam phòng?"
Mấy người Lý lão hồ nghi nhìn Lý tam tẩu.
Lý tam tẩu tức khắc nóng nảy trộm đẩy Lý lão tam.
Lý lão tam trấn an mọi người, nói với vẻ nghiêm chính:
"Em nói mấy lời bậy bạ vô dụng này làm gì? Người ngoài nói khó nghe nhưng không phải hoàn toàn không có lý... Em biết nấu cơm không? Biết giặt quần áo không? Em là con gái, mấy chuyện này đều phải học, bọn anh cũng là muốn tốt cho em!"
"Còn nữa, về sau em cũng đừng bảo mẹ cho em ăn mảnh nữa, nhìn em xem, eo thô mặt tròn như vậy còn ai muốn cưới?"
Lý lão tam là người thông minh can đảm nhất, mấy anh em bình thường đều nghe như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, một khi mở miệng những người khác cũng bắt đầu tham gia.
"Đúng đó, con gái phải gầy mới đẹp, ham ăn quá cũng không được, em mà cứ thế thì không ai thèm thích đâu!"
"Con gái phải chăm chỉ một chút mới tốt, hôm nay em ngủ đến lúc mặt trời qua cây xào mới dậy, làm công thì hai ngày đánh cá ba ngày phơi lưới, công điểm còn chẳng bằng Đại Nha, có cô gái nào lười như em không?"
"Nhà ta cũng không phải người thành phố, của cải cũng chỉ đủ no bụng, em xem cháu trai cháu gái em chỉ có vài bộ quần áo, lớn mặc không vừa để lại cho nhỏ, em thì sao, mỗi quý đều đòi làm may mới? Có xa xỉ không, có quá phận không?"
"Còn nữa, em ăn nhiều thì thôi, còn cho người ngoài ăn ké uống ké, bọn anh không cho em lại nói là bọn anh xem thường bạn của em, trong mắt chỉ có danh lợi! Tự em nói đi, Vương Húc Đông với Hoàng Quảng Linh kia ăn uống của nhà ta bao nhiêu? Kết quả thì sao, người ta có thiệt tình với em không?"
"..."
Ba người Lý lão tam thay phiên nhau xỉ vả, quả thực là ném mặt mũi Lý Thanh Lê xuống đất dẫm qua dẫm lại.
Trút giận một hồi, trong lòng mấy người Lý lão tam mới dễ chịu hơn một chút, im lặng chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón lửa giận của Lý Thanh Lê.
Nhưng ngoài ý muốn, Lý Thanh Lê không nổi trận lôi đình, không khóc lóc ầm ĩ như bọn họ dự đoán.
Cô thầm cười lạnh, nói ngắn gọn không phải là giống miêu tả trong tiểu thuyết, "vừa lười vừa béo, vừa ngu vừa ác" hay sao, đây chỉ thiếu mỗi ác mà thôi.
Nói thật cô cũng không quá áp lực, lười là nhân chi thường tình, béo, cô lại không ăn gạo nhà người khác, ngu, trước mắt cô chưa phạm sai lầm gì không thể tha thứ, ác, cô chưa từng hại ai.
Nói đến cùng bốn chữ lười, béo, ngu, ác này không phải là do tác giả tiểu thuyết giao cho cô hay sao, giống như khuyết điểm của cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái cô cũng đều là giả thiết của tác giả, không ai có quyền lựa chọn.
Cho nên vì sao phải giận? Cùng là cực phẩm với nhau, Lý Thanh Lê chỉ cảm thấy cực kỳ đồng cảm với gia đình mình, nói đến cùng mọi người đều là công cụ hình người được tác giả thiết kế ra để vả mặt, tính cách không cực phẩm sao làm nên chuyện, sao thúc đẩy cốt truyện phát triển, sao giúp đỡ vai chính thể hiện ngầu lòi đây?
Đêm nay cô mở họp, mục đích chính là để cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái biết được mình có khuyết điểm, sau này cô thúc giục họ thay đổi cũng không đến mức quá đột ngột, chính thức mở màn cải tạo cực phẩm Lý gia.
Mấy người Lý lão tam hoảng sợ phát hiện, em gái ương ngạnh ngang ngược không nói lý nhà mình bị châm chọc mỉa mai một hồi nhưng lại không khóc không nháo, không chỉ thế, trên mặt con bé còn mỉm cười.
"Mọi người còn muốn nói gì nữa không? Có thì cứ nói, em bảo đảm không tức giận."
Đám người Lý lão tam: "..." Má ơi~ sợ quá đi!
Lý Thanh Lê nhịn được, còn bà Điêu thì không, cầm giày run rẩy mà chỉ vào mấy đứa con trai:
"Giỏi lắm! Đúng là một đám súc sinh vô lương tâm, xem như bà già này phí công nuôi mấy đứa bay! Lúc trước là ai nói cả nhà chỉ có một đứa em gái, nuông chiều một chút có làm sao? Giờ thì chỗ này nói Tiểu Lục không tốt, chỗ kia muốn Tiểu Lục phải sửa, bằng không sẽ không ai thèm! Mắc ói! Tiểu Lục không tốt chỗ nào? Lười một chút thì sao, béo một chút thì sao, cha mẹ con bé vẫn chưa chết đâu, bà già này thích cho con gái ăn đó! Ngu, ai nói Tiểu Lục ngu, Tiểu Lục đơn thuần nên mới bị lừa, cuộc đời này thật quá hiểm ác! Người khác sai chứ Tiểu Lục không bao giờ sai! Tóm lại Tiểu Lục chính là cô gái tốt nhất toàn bộ công xã Xuân Thủy, dù ghét bỏ cũng không tới phiên mấy đứa bay, cút hết sang một bên!"
Lý Thanh Lê nước mắt lưng tròng mà nhìn mẹ mình: "Mẹ, nhà mình chỉ có mẹ tinh mắt nhất, hiểu con nhất!"
Những người khác: "..." Mẹ vui vẻ là được.
"Mẹ thương yêu tin tưởng con như vậy, con càng không thể làm mẹ khó xử. Cho nên con quyết định, từ ngày mai trở đi con sẽ cùng các anh ra ruộng làm việc." Làm mấy việc nhẹ cũng là làm việc.
"... Việc nhà con cũng sẽ học dần." Có học được hay không thì không biết.
"Còn về việc ăn nhiều, con ăn đều là của cha mẹ, người khác quản không được!" Phải ăn thật nhiều cho mấy anh tức chết!
Vốn cô còn định xung công chỗ tiền lấy được của Hoàng Quảng Linh, nhưng hiện tại cô không vui nữa rồi!
Ngày nào đó rảnh rỗi phải lên trấn mua thịt mua vải làm quần áo mới, chỉ cô và cha mẹ được dùng, cho mấy người kia tức chết!
Nói xong Lý Thanh Lê quay đầu lại nhìn ba người Lý lão tam, "Mọi người thấy em làm vậy được chưa?"
Mấy anh em bị một loạt các thao tác của Lý Thanh Lê làm cho ngây ngốc, theo bản năng gật đầu, "Ừ ừ ừ, đúng đúng đúng..."
Lý Thanh Lê mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ, "Vậy bắt đầu từ ngày mai chúng ta cùng nhau cải tạo nha!"
Đám người Lý lão tam:???!!!
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Bốn anh em Lý gia: Giảm giá cực mạnh! Bán phá giá đây! Em gái nặng 50 cân, không cần 998, không cần 98, chỉ cần 9 đồng 8! Cực rẻ! Cực hời!
Bỏ ra 9 đồng 8 là có thể mua được đau khổ, lại tặng thêm nhọc lòng, ngon bổ rẻ! Niềm vui nhân đôi!
~⭐⭐⭐