Chương 18
Editor: Sweetie
Hôm nay tan làm sớm, khoảng 3 giờ là có thể về nhà, Liễu Tố Tố đến nhà Trần Nam đón mấy đứa nhỏ về, thuận tiện mượn nhà cô ấy cái nồi.
“Nồi ạ?”
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Ừ, lát em cùng Tiểu Quân đến nhà chị ăn cơm đi, Hàn Liệt sẽ gọi Tiểu Quân tới.”
Quen nhau nhiều ngày như vậy, giữa hai người không cần phải khách khí, hơn nữa từ lần trước mang canh cá sang, Trần Nam liền biết tay nghề Liễu Tố Tố quả thật không thể chê, cô ấy cũng thấy thèm liền cười gật đầu đáp ứng.
Liễu Tố Tố bảo mấy nhóc xách nồi về nhà, còn mình thì đi một chuyến đến nhà Lữ Linh Chi, dặn chị ấy buổi tối cũng đến nhà cô ăn cơm.
Lữ Linh Chi có chút không muốn, hiện tại điều kiện trong nhà mọi người đều không tốt, cả gia đình bọn họ qua như vậy sẽ tốn ít nhiều đồ ăn, nhưng chị còn chưa mở miệng từ chối, Đại Cường đã giành nói∶ “Vâng ạ, nhà cháu nhất định sẽ qua!”
Lữ Linh Chi chán nản∶ “Cái thằng nhóc thối tha này.”
Đại Cường hướng về phía nương nó làm cái mặt quỷ∶ “Dì Liễu nấu cơm ngon lắm, con nhất định phải đi!"”
Liễu Tố Tố cười cười∶ “Đương nhiên là phải đi, mọi người nhớ tới đó nha.”
Cô vừa đi, mẹ chồng Lữ Linh Chi liền từ trong phòng đi ra, thấy cháu trai vui vẻ thì nói∶ “Không có việc gì đâu, đi cho náo nhiệt, hôm nay nương thấy Tiểu Hàn kéo mấy xe gạch về, chắc là muốn xây phòng ở, đến lúc đó con bảo Vương Lượng qua hỗ trợ là được.”
“Chắc chắn là phải giúp rồi ạ, Tiểu Liễu không nhờ con cũng sẽ bảo Vương Lượng qua xem.”
Mọi người đều thích qua lại với những người dễ thân thiện dễ gần, hai nhà ở gần nhau, tính cách Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt đều rất tốt, còn thường mang đồ ăn qua tặng, Lữ Linh Chi cũng không muốn chặt đứt nhân tình, chỉ là lo lắng người trong nhà nhiều, đến ăn cơm sẽ khó coi. T?ờ um t?um huyề? t?ùm ﹙ t ? ù m t ? u y ệ ?.V? ﹚
Mẹ chồng chị xua tay∶ “Con suy nghĩ đắn đo nhiều quá làm gì, hái ít rau trong vườn, mang luôn nửa con cá mới ướp hôm qua sang là được.”
Lữ Linh Chi cười∶ “Vẫn là nương thấu đáo.”
Mẹ chồng Lữ Linh Chi tuổi lớn không muốn sang, hơn nữa bà cũng biết, bà mà ở đó ở thì những người trẻ tuổi này sẽ thấy bó tay bó chân, nên cũng không đi, chỉ giúp Lữ Linh Chi vào vườn hái rau. Lữ Linh Chi mang đồ qua, còn chưa vào đến sân đã ngửi thấy một mùi hương mê người truyền đến.
Chị chưa nói gì, Đại Cường đã dắt hai đứa em trai chạy lại∶ “Tiểu Trình, nương cậu làm món gì thơm thế?”
Lữ Linh Chi thò lại gần, phát hiện Hàn Trình đang bê gạch, trẻ con sức lực không lớn, cần hai tay mới có thể bê được một viên, nó mới vừa đặt lên đã nghe thấy Hàn Tiền nói∶ “Không phải như thế, em làm méo hết rồi.”
Hàn Tú Tú cũng bê một viên gạch tới, hỏi nó∶ “Tiểu Tiền, như này đúng chưa?”
Hàn Tiền quay đầu nhìn, gật gật∶ “Chị làm đúng rồi, vẫn là chị thông minh.”
Hàn Tú Tú liền nhấp miệng cười, bê gạch càng vui vẻ.
Lữ Linh Chi đứng một bên nhìn, tấm tắc khen ngợi, nghĩ thầm mấy đứa nhỏ nhà này ở chung tốt thật, nhìn qua sẽ không nghĩ là mẹ kế mang đến.
Chị xách đồ ăn vào trong nhà, đi đến phòng bếp vừa định hỏi Liễu Tố Tố có cần giúp gì hay không, đã bị hơi cay làm cho hắt xì vài cái.
“Đây là cái gì vậy, cũng cay quá đi?” Không chỉ cay, còn rất thơm, chỉ ngửi thôi Lữ Linh Chi cũng thấy con sâu thèm ăn trong bụng sắp bỏ ra tới nơi.
Liễu Tố Tố đảo cái sạn∶ “Canh cay ạ.” Thật ra hẳn nên gọi là cốt lẩu* mới đúng.
Hôm nay trong nhà nhiều người đến, chuẩn bị từng món mang lên chắc chắn không kịp, có khi còn không đủ no, cô liền đơn giản làm thành món gần giống với lẩu, nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị xong, xào cốt lẩu bỏ vào trong nồi nấu là có thể ăn.
Liễu Tố Tố thích ăn cay nhưng không biết những người khác có ăn được hay không, còn cố ý làm ra hai vị, vừa hay có nồi mượn từ nhà Trần Nam, một bên là canh suông, một bên là cay canh, muốn ăn cái gì nhúng vào canh đó.
Canh suông hầm bằng chân giò, là Liễu Thục Vinh cho cô nửa cái mang đi, Liễu Tố Tố một lần dùng hết luôn, dù sao canh không có dầu mỡ sẽ không thơm, lại bỏ thêm mấy nguyên liệu nấm hương, măng tươi,... hầm canh thành màu trắng ngà là có thể ăn rồi.
Về phần cay canh tốn không ít công sức của Liễu Tố Tố.
Đầu tiên dùng dầu hạt cải phi thơm hành gừng tỏi, tiếp theo cho vào bên trong thật nhiều ớt cay, ớt khô, tương ớt, sa tế, dầu trong nồi lập tức trở nên nóng rát, chỉ ngửi cũng có thể cảm nhận được vị cay này, nêm nếm gia vị cho vừa miệng, cuối cùng đổ nước canh chân giò hầm vào, mùi thơm lập tức xông ra.
“Ai da, ăn lẩu hả, được đấy, chúng ta người nhiều, ăn cái này cho tiện.” Lữ Linh Chi cười nói, ngay sau đó vén tay áo lên giúp Liễu Tố Tố rửa rau, đột nhiên nhớ tới∶ “Nhưng mà chuẩn bị xong rồi thì ăn ở đâu, trong phòng bếp sao?”
Liễu Tố Tố lúc này đang cắt váng đậu, hiện tại thức ăn chay là rẻ nhất, bởi vì nhà ai cũng có vườn rau, dù mua thì 1 mao có thể mua bó lớn, nhưng dù sao cũng là mời người ta đến ăn cơm, không thể tất cả đều là thức ăn chay được, Liễu Tố Tố liền đem váng đậu trong nhà ra ngâm, lại nhịn đau cắt 1 cân thịt lợn ra, nấu cùng các loại rau dưa khác, nghe chị hỏi vậy liền nói∶ “Lúc tiến vào chị không thấy mấy đứa Tiểu Tiền đang đáp bếp sao?”
Lữ Linh Chi sửng sốt∶ “Đáp bếp hả? Chị còn tưởng bọn nó đang nghịch chứ.”
***
Nhiều người ăn mà đứng trong phòng bếp ăn thì thật chẳng ra làm sao. Ăn ở nhà chính thì không có lò than, bếp đất cố định không thể di chuyển đi đâu được, cũng không thể một bên nấu một bên ăn đúng chứ, sẽ mất cảm giác ăn lẩu, Liễu Tố Tố thoáng nhìn đống gạch Hàn Liệt kéo về, nghĩ tới cách dùng gạch xếp ra cái bếp dùng tạm, dù sao dùng một lần cũng không sợ gạch bị hỏng.
Trong nhà vẫn còn củi, chỉ cần đem gạch xếp thành hình giếng nước, để hở một lỗ để nhét củi vào là được. Liễu Tố Tố vốn định làm cơm xong thì xếp bếp, không nghĩ tới Hàn Tiền vừa nghe cô miêu tả một hồi thì lập cầm gạch bày trên đất một vòng, hỏi∶ “Nương, như thế này ạ?”
Liễu Tố Tố lúc này không hề giả vờ mà thật sự giật mình∶ “A, Tiểu Tiền nhà chúng ta thông minh quá đi! Nương vừa nói con đã hiểu!”
Hàn Tiền tuy rằng so với Hàn Trình thì trầm ổn một ít, nhưng dù sao cũng là trẻ con, được khen ngợi cũng có chút ngượng ngùng cười cười.
Liễu Tố Tố biết trong nhà này, đứa bé có tâm tư sâu nhất chính là Hàn Tiền, Hàn Cẩm chỉ là không thèm để ý mọi thứ xung quanh mà thôi, còn Hàn Tiền cái gì cũng biết, chỉ là nó thích giữ ở trong lòng. Hơn nữa nó cũng không giống Hàn Trình thích 'thả rắm cầu vồng' dễ dàng cùng tất cả mọi người ở chung, ngay cả Hàn Cẩm không thích nói chuyện có đôi khi cũng bị Hàn Tiền nịnh đến sửng sốt.
(Thả rắm cầu vồng: việc khen idol bất chấp, khen lấy khen để, dù thả rắm cũng như cầu vồng)
Trừ cô ra, Hàn Tiền chỉ thân thiết với mình Hàn Trình, có lẽ cảm giác không an toàn cùng khó dung nhập được vào gia đình cũng là một trong những nguyên nhân khiến nó yêu tiền như vậy.
Liễu Tố Tố xoa đầu thằng bé, cười nói∶ “Đúng lúc nương đang bận nấu cơm không có thời gian, Tiểu Tiền giúp nương dạy mọi người xếp bếp được không? Cao đến tầm này là được, xếp xong thì nói với nương nha.”
Ăn cơm là việc lớn, Hàn Tiền lần đầu tiên được giao nhiệm vụ nghiêm túc gật đầu∶ “Nương yên tâm đi, con nhất định sẽ làm tốt.”
***
Lữ Linh Chi nghe Liễu Tố Tố nói xong, có chút kinh ngạc hỏi∶ “Thằng bé Tiểu Tiền thông minh vậy hả?”
"Đúng vậy, em cũng không ngờ tới luôn." Liễu Tố Tố cười cười, cô thật sự không ngờ năng lực lý giải của Hàn Tiền lại tốt thế, nói không chừng sau này nhóc đi học cô không cần sầu lo nữa rồi.
“Chị có mang khoai lang đến, đến lúc đó em chôn xuống đống than, chờ ăn lẩu xong thì khoai cũng chín.”
Liễu Tố Tố∶ “Chị sành ăn ghê ha.'”
Một lát sau Trần Nam cũng tới, cốt lẩu đã xào xong, ba người chỉ cần đem đồ ăn bày ra là được, người nhiều động tác cũng mau, đến gần 6 giờ đã xong hết, chờ Hàn Liệt gọi mấy người hỗ trợ tới là có thể ăn cơm.
Hôm nay trừ hai nhà được mời còn có ba tiểu chiến sĩ đã giúp đỡ, họ đều đã đi theo Hàn Liệt một thời gian nên cũng không câu nệ lắm, trong nhà rất nhanh trở nên náo nhiệt.
Trong khi đám người Liễu Tố Tố vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm thì lúc này ở Thượng Hải, trong một ngôi nhà lầu hai tầng trang hoàng hoa lệ, đột nhiên xuất hiện hai người mặc trang phục công an.
“Thư ký Thường, hai đồng chí này nói là đến tìm ngài.”
Thường Thanh Tùng đang xem văn kiện liền ngẩng đầu, khi nhìn chế phục công an, đôi mắt lộ ra nghi hoặc nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, chỉ chỉ vào ghế dựa trước mặt∶ “Mời ngồi.”
“Chị Bạch, đem trà lên đi.”
Một đồng chí công an trong đó lập tức nói∶ “Không cần đâu thư ký Thường, chúng tôi đến đây là có việc cần hỏi ông.”
Thường Thanh Tùng vì có thân phận đặc thù, dù là ở nhà hay văn phòng đều có không ít người đến tìm ông ta, ông ta tưởng hai người này tìm mình cũng là vì công tác nên cũng không nghĩ nhiều, nâng chén trà lên, vừa định hỏi bọn họ có vấn đề gì thì giây tiếp theo công an lấy ra một tấm ảnh chụp.
“Về đồng chí này, ông có ấn tượng không?”
Sau khi nhìn rõ ràng gương mặt trên bức ảnh kia, trong nháy mắt Thường Thanh Tùng kinh ngạc đến mức quên cả thổi trà, nước trà nóng bỏng trực tiếp chảy vào miệng khiến ông ta đứng bật dậy.
Ông ta bất chấp đau đớn chạy nhanh về phía cửa thư phòng đóng cửa lại, sau khi khóa trái mới hoảng loạn hỏi∶ “Các anh hỏi chuyện này làm gì? Sao các anh lại có ảnh chụp của người này, không đúng, người này không phải đã chết rồi sao, sao lại tới hỏi tôi?”
Ông ta càng hỏi càng bại lộ sự hoảng loạn, thấy sắc mặt công an không thích hợp, ông ta nỗ lực bình phục, vội vàng giải thích∶ “Tôi chỉ là quá kích động thôi, tôi không ngờ bà ta còn sống.”
“Cho nên, ông thừa nhận ông biết đồng chí Liễu Thục Vinh đúng không?” - đồng chí công an hỏi, người trên ảnh chụp đúng là Liễu Thục Vinh.
Thường Thanh Tùng gật đầu.
“Vậy phiền ông giải thích chuyện này một chút, giữa ông và đồng chí Liễu Thục Vinh đã xảy ra chuyện gì?”
Thật ra không cần hỏi, công an vừa nhìn tình huống như vậy là có thể đoán được là chuyện gì. Dù sao thì loại chuyện như thế này, mấy năm đều nay xảy ra không ít.
Đúng như công an nghĩ, Thường Thanh Tùng cúi đầu, dừng một lát mới nói∶ “Liễu Thục Vinh... là vợ trước của tôi…”
Lúc nói cái tên này, trên mặt Thường Thanh Tùng xẹt qua một tia buồn bã, dường như đang nhớ lại quá khứ. Khi đó ông ta còn chưa có cái tên Thường Thanh Tùng, mà là Thường Quang Tông, kết hôn cùng Liễu Thục Vinh, còn có một đứa con gái, nhưng sau này vì chiến loạn mà rất nhiều người bị bắt phải chia lìa, còn có một số người đến thân phận của mình cũng giữ được.
Thường Thanh Tùng chính là rơi vào tình huống này, đúng là ông ta tòng quân nhưng sau đó vì thống kê xảy ra sai sót mà ông ta trở thành liệt sĩ đã hy sinh.
Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta không còn nữa, mà cũng vì vợ chồng mất liên lạc dẫn tới Thường Thanh Tùng cũng cho rằng vợ con mình đã chết, cho nên trước nay chưa từng về quê hỏi thăm.
Nhìn sự bình tĩnh trên mặt Thường Thanh Tùng, một đồng chí công an tương đối trẻ cười cười trào phúng, cái gì mà cho rằng vợ con đã chết chứ?
Có lẽ ban đầu cho là vậy đi, nhưng hiện tại Thường Thanh Tùng đã ngồi lên được đến chức phó thư ký, muốn tìm người chẳng lẽ khó khăn hơn so với Liễu Thục Vinh hay sao? Đơn giản là không bỏ được cuộc sống an nhàn bây giờ, không muốn tìm lại vợ con thôi, đâm lao phải lao, ông ta nghĩ vợ con đã chết để trong lòng bớt áy náy.
Mấy chuyện giống thế này mấy năm nay xảy ra rất nhiều, ngày xưa kết hôn ít người đi đăng ký, điều kiện tốt mở tiệc rượu, không tốt thì vài người trong nhà ăn một bữa cơm rồi sống chung là xong. Cho nên sau này một khi phát đạt, không ít người một chút gánh nặng tâm lý cũng không có, trực tiếp thay hình đổi dạng, đi xa tha hương là có thể một lần nữa đổi thân phận mới, cưới người khác.
Phản ứng của Thường Thanh Tùng sau khi biết Liễu Thục Vinh còn sống, không phải vừa lúc có thể chứng minh điều này sao?
Thường Thanh Tùng hồi thần, hỏi cảnh sát∶ “Vì sao đột nhiên hỏi tôi chuyện này?”
Khi hỏi giọng ông ta còn ẩn ẩn mang theo tức giận, đã nhiều năm như vậy, ông ta thật vất vả mới quên đi được, hiện tại lại bị nhắc tới.
Công an nói∶ “Là bởi vì thẩm tra chính trị của đồng chí Liễu Tố Tố, hiện tại cô ấy kết hôn cùng một quân nhân trong quân đội.”
“Liễu Tố Tố?” Thường Thanh Tùng sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu, đó hẳn là con gái ông ta, thế mà có thể gả cho quân nhân? Tuy rằng chắc chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nhưng điều này không phải có ý nghĩa con bé sống cùng Liễu Thục Vinh không tồi hay sao, chẳng lẽ bà ta mang theo con gái tái giá với người trong thành? Bằng không sao con bé kia có thể gả cho quân nhân chứ?
Nghĩ đến đây, Thường Thanh Tùng như tìm được cái cớ, trong lòng buông lỏng∶ “Vậy hiện tại mấy người…”
$Thẩm tra chính trị của đồng chí Liễu Tố Tố không được thông qua là do xác minh thân phận cha ruột xảy ra vấn đề, hiện tại có thể chứng thực ông vẫn còn sống, sửa chữa lại hồ sơ là được.”
Thường Thanh Tùng có chút sốt ruột, như vậy không phải mẹ con Liễu Thục Vinh sẽ biết ông ta còn sống sao, lỡ bọn họ tìm đến đây thì sao.
Công an không biết Thường Thanh Tùng trong lòng giãy giụa, xác minh xong liền chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn hỏi∶ “Đồng chí Liễu Tố Tố còn chưa chính thức đăng ký kết hôn, ông có muốn tới gặp...”
“Không cần.” Thường Thanh Tùng cúi đầu nhìn bức ảnh gia đình trên bàn, bổ sung thêm∶ “Tôi còn có việc, không cần nói gì về tôi với con bé đâu.”
Ông ta đã có gia đình mới, vợ đẹp con ngoan, không cần trở lại cuộc sống trước đây, bằng không vợ con hiện tại của ông ta sẽ khổ sở.
Đồng chí công an trẻ tuổi thấy nhiều việc thế này rồi nhưng vẫn bị trình độ phụ lòng của Thường Thanh Tùng làm cho tức giận, muốn nói thêm thì đồng chí công an bên cạnh đưa mắt ra hiệu, ngăn lại
Ra tới cửa anh ta mới nói∶ “Đội trưởng Lưu, vì sao không cho tôi nói!”
Đội trưởng Lưu cười lạnh∶ “Cậu nhìn ông ta mà xem, cậu nói thì có ích lợi gì? Nói ông ta có thể tỉnh ngộ sao?”
Đồng chí công an trẻ tuổi nghi hoặc.
Đội trưởng Lưu∶ “Vợ hiện giờ của ông ta làm trong vũ đoàn, cha vợ lại là quan lớn thành phố, càng có thể trợ giúp cho sự nghiệp của ông ta chứ sao.”
Nhiều người đàn ông sau khi phát đạt thì không muốn tìm lại vợ con, còn không phải là ghét bỏ thân phận bọn họ không đủ sao, đối với loại người như Thường Thanh Tùng, không gì quan trọng bằng tiền đồ và mặt mũi.
Công an trẻ không phục nhưng cũng chỉ có thể lẩm bẩm một câu∶ “Đồng chí Liễu Tố Tố cũng đâu có kém đâu, chồng cô ấy còn là phó đoàn trưởng cơ mà.”
Đội trưởng Lưu∶ “Phó đoàn trưởng đưa tay vơ được một đống, Thường Thanh Tùng không để ý đâu.”
“Hừ, dù sao thì tôi hy vọng tương lai đồng chí Liễu Tố Tố có thể công thành danh toại, cho Thường Thanh Tùng tức chết!”
Đội trưởng Lưu nghĩ thầm 'quả nhiên vẫn là trẻ con', bên ngoài lại thúc giục∶ “Được rồi, mau đem tin tức về thôi, làm chậm trễ lâu như vậy.”
***
Hôm nay Chung sư trưởng ở lại văn phòng văn phòng không đi đâu, Triệu chính ủy vui mừng hớn hở tiến vào∶ “Thẩm tra chính trị của đồng chí Liễu được thông qua rồi.”
“Thật không?” Chung sư trưởng vui vẻ đứng lên, ông cũng không biết vì sao, vốn chỉ có Hàn Liệt mong chờ thẩm tra chính trị, nhưng hiện tại ông so với Hàn Liệt còn vui mừng hơn, “Vậy đã xác minh được cha cô ấy là ai chưa?”
Triệu chính ủy không nói gì, trực tiếp đưa hồ sơ qua, chỉ chỉ vào một hàng chữ.
Chung sư trưởng nhướng mày∶ “Là quan chức... Làm sao vậy?”
Triệu chính ủy đem tình huống nói ra, cuối cùng nói∶ “Tóm lại là bỏ trống chỗ này đi.”
Chung sư trưởng nhíu mày, không nghĩ sẽ gặp phải tình huống này, nhưng ông cũng không thể gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài∶ “Thôi được rồi, tôi đi nói cho Tiểu Liễu cùng Tiểu Hàn đã, để bọn họ yên tâm.”
“Tôi đi cùng ông.” Triệu chính ủy cũng muốn gặp người mà Chung sư trưởng hay nhắc là nấu ăn ngon, còn có vào Bộ quân vụ này có bao nhiêu khả năng.
Nhưng còn chưa bước đến cửa nhà Liễu Tố Tố đã nghe được một trận “ồ” vang lên, bên ngoài cổng còn vây một đống người, tất cả đều đang đứng xem náo nhiệt.
Chung sư trưởng chen không lọt, hỏi∶“Bên trong có chuyện gì thế?”
Có người trả lời∶ “Là Thái Đào, con gái bà Thái đang cãi nhau gì đó, nói Liễu Tố Tố đi cửa sau vào Bộ quân vụ làm!”
“Đi cửa sau?” Chung sư trưởng càng nghi hoặc hơn.
“Không phải sao, không đi cửa sau thì làm sao Liễu Tố Tố kia vào... Chung sư trưởng? Ngài tới rồi!” Nói chuyện một lúc người nọ mới phát người đứng sau lưng mình là Chung sư trưởng, khiếp sợ hô lên.
Người đến hóng hớt vốn đã nhiều, cô ta kêu lên như vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn, quay đầu nhìn lại, má ghê thiệt, đúng là Chung sư trưởng!
Đám người lập tức tách ra một lối đi, Chung sư trưởng cùng Triệu chính ủy đi vào, lúc này mới phát hiện trong sân cũng có không ít người.
“Có chuyện gì vậy?” Chung sư trưởng hỏi.
Ông thật sự cái gì cũng không biết, vốn chỉ là muốn đến báo kết quả chính trị cho Hàn Liệt cùng Liễu Tố Tố thôi, tự dưng gặp phải tình huống như vậy, ai mà không mơ hồ.
Nhưng những người khác không cảm thấy như vậy, đặc biệt là Thái Đào, cô ta cho rằng Chung sư trưởng nghe nói Liễu Tố Tố nhờ vào quan hệ mà vào được Bộ quân vụ nên cố ý chạy tới hỏi tội, tức khắc càng đắc ý.
Nhìn đi, cô ta đã nói Liễu Tố Tố dùng thủ đoạn không bình thường để vào Bộ quân vụ mà, đến Chung sư trưởng còn không biết chuyện này đây này!
Thái Đào gấp không chờ nổi cáo trạng∶ “Sư trưởng, ngài còn chưa biết đúng không, Liễu Tố Tố vào Bộ quân vụ làm việc, một người dân quê như cô ta dựa vào cái gì mà vào được đó? Lại còn lén lén lút lút, chắc chắn là cô ta bảo Hàn Liệt đi đút lót nên cô ta mới được vào làm.”
Nói xong còn tận tình khuyên bảo Liễu Tố Tố∶ “Đồng chí Liễu, tôi biết cô không được làm ở nhà ăn nên trong lòng nghẹn khuất, nhưng cô cũng không thể làm cái loại chuyện đi cửa sau này chứ, trong lòng cô thoải mái nhưng tiền đồ của phó đoàn trưởng Hàn phải làm sao bây giờ, anh ấy vô tội mà! Hơn nữa quân khu chúng ta nhiều người như vậy, có phải ai cũng có việc làm đâu, nếu ai cũng giống cô, muốn có việc làm là đi cửa sau thì không lâu nữa quân khu rối loạn hết cả lên rồi.”
Lời lẽ chính đáng lập tức khơi dậy cảm xúc của quần chúng vây xem.
Đặc biệt là, Liễu Tố Tố ngày đầu tiên tới quân khu đã mắng những người cười nhạo Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú nên đắc tội không ít người, trong lòng họ còn vẫn luôn nghẹn tức, lúc này có thể nhân cơ hội phát tiết:
“Đúng vậy, không thể hiểu nổi, đồng chí Liễu vừa mới tới không bao lâu đã đem mấy thứ xấu xa đến đây rồi.”
“Đồng chí Liễu cũng quá sốt ruột đi, vừa tới không có việc làm có làm sao đâu, chúng tôi tới lâu như vậy cũng chưa gấp bằng cô.”
“Còn đến Bộ quân vụ nữa chứ, đó là nơi người bình thường có thể đến sao!”
Trong đám người giảng đạo, bà Thái là người nói hăng say nhất, muốn đem tất cả khó chịu trước đây xả hết lên người Liễu Tố Tố.
Liễu Tố Tố như cười như không nhìn những người này, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Hàn Liệt, thấy không, đây là nợ tình anh chọc đến đấy, Thái Đào dây phiền toái cho cô nhưng cũng không quên giải vây cho Hàn Liệt đâu.
Hàn Liệt nhíu mày, muốn nói anh không có, giữa anh với Thái Đào cái gì cũng không có, đang chuẩn bị mở miệng đột nhiên bị Liễu Tố Tố kéo lấy.
Anh cho rằng Liễu Tố Tố muốn giải thích nên không nhúc nhích, nhưng giây tiếp theo lại nghe cô nói một câu∶ “Sao cô biết là tôi ép Hàn Liệt tìm cửa sau cho tôi? Lỡ như anh ấy tình nguyện thì sao?”
Lời này vừa ra, đừng nói là Hàn Liệt, ngay cả Chung sư trưởng cùng Triệu chính ủy cũng choáng váng, hai người liếc nhau, nghĩ thầm Tiểu Liễu làm gì vậy, sao đột nhiên nói mấy câu kiểu này?
Liễu Tố Tố cố ý nói như vậy là do cô cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.
***
Vừa rồi trong lúc ăn cơm.
Nhà cô khá thân với hai nhà Lữ Linh Chi và Trần Nam nên thường xuyên qua lại, còn mấy tân binh mà Hàn Liệt mời tới đều là lần đầu tiên đến nhà phó đoàn trưởng. Tuy là cấp trên dưới cấp nhưng họ cũng là chiến hữu, trước kia còn thường xuyên cùng nhau ăn ở nhà ăn, nhưng hiện tại ngồi gần Liễu Tố Tố không khỏi có chút ngại ngùng.
Hơn nữa đều là thanh niên choai choai, sức ăn rất lớn, sợ đem lương thực nhà phó đoàn trưởng ăn sạch nên còn cố ý ăn hai cái màn thầu rồi mới đến, ai ngờ Liễu Tố Tố nấu ăn ngon như vậy, ăn một lần là dừng không được. Chờ phản ứng lại mới phát hiện mâm bánh đều bị ăn sạch sẽ rồi.
Liễu Tố Tố thấy bọn họ xấu hổ thì vội vàng nói∶ “Không sao đâu, ăn nhiều một chút, hôm nay tôi cố ý làm nhiều lắm.”
Cô vừa nói vừa vào phòng bếp lấy thêm mấy cái bánh ra, mới vừa tiến vào đã nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, ra ngoài mới phát hiện là Thái Đào, luôn miệng nói cô chiếm lợi của Hàn Liệt, buộc anh tìm việc cho mình.
Liễu Tố Tố thấy Thái Đào có bộ dáng chắc chắn như vậy liền cảm thấy có gì đó sai sai, tuy cô chưa hoàn toàn được xét duyệt đi làm chính thức ở Bộ quân vụ nhưng cũng không cố ý gạt ai, chỉ là bên đó không nhiều người ở lắm, hơn nữa còn cách khá xa nên rất ít người gặp được cô, giờ Thái Đào mang chuyện này ra nói bốn phía trương dương, nói không có ý đồ cô không tin.
Cho nên lúc này cô mới cố ý nói như vậy.
Ngay từ đầu cô cũng chỉ là muốn thử chút thôi, nhưng không nghĩ tới vừa dứt lời, Thái Đào liền phản bác∶
“Không thể nào, chính là cô ép anh ấy làm!”
“Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy? Chứng cứ đâu?” Liễu Tố Tố càng thêm cảm thấy kỳ quái, chẳng Thái Đào hiểu rất rõ nhân phẩm Hàn Liệt cho nên mới nói anh sẽ không làm loại chuyện này, nhưng thế này cũng không hợp lý.
“Bởi vì hai người chưa đăng ký kết hôn!”
~⭐⭐⭐
Cốt lẩu
Hôm nay tan làm sớm, khoảng 3 giờ là có thể về nhà, Liễu Tố Tố đến nhà Trần Nam đón mấy đứa nhỏ về, thuận tiện mượn nhà cô ấy cái nồi.
“Nồi ạ?”
Liễu Tố Tố gật đầu∶ “Ừ, lát em cùng Tiểu Quân đến nhà chị ăn cơm đi, Hàn Liệt sẽ gọi Tiểu Quân tới.”
Quen nhau nhiều ngày như vậy, giữa hai người không cần phải khách khí, hơn nữa từ lần trước mang canh cá sang, Trần Nam liền biết tay nghề Liễu Tố Tố quả thật không thể chê, cô ấy cũng thấy thèm liền cười gật đầu đáp ứng.
Liễu Tố Tố bảo mấy nhóc xách nồi về nhà, còn mình thì đi một chuyến đến nhà Lữ Linh Chi, dặn chị ấy buổi tối cũng đến nhà cô ăn cơm.
Lữ Linh Chi có chút không muốn, hiện tại điều kiện trong nhà mọi người đều không tốt, cả gia đình bọn họ qua như vậy sẽ tốn ít nhiều đồ ăn, nhưng chị còn chưa mở miệng từ chối, Đại Cường đã giành nói∶ “Vâng ạ, nhà cháu nhất định sẽ qua!”
Lữ Linh Chi chán nản∶ “Cái thằng nhóc thối tha này.”
Đại Cường hướng về phía nương nó làm cái mặt quỷ∶ “Dì Liễu nấu cơm ngon lắm, con nhất định phải đi!"”
Liễu Tố Tố cười cười∶ “Đương nhiên là phải đi, mọi người nhớ tới đó nha.”
Cô vừa đi, mẹ chồng Lữ Linh Chi liền từ trong phòng đi ra, thấy cháu trai vui vẻ thì nói∶ “Không có việc gì đâu, đi cho náo nhiệt, hôm nay nương thấy Tiểu Hàn kéo mấy xe gạch về, chắc là muốn xây phòng ở, đến lúc đó con bảo Vương Lượng qua hỗ trợ là được.”
“Chắc chắn là phải giúp rồi ạ, Tiểu Liễu không nhờ con cũng sẽ bảo Vương Lượng qua xem.”
Mọi người đều thích qua lại với những người dễ thân thiện dễ gần, hai nhà ở gần nhau, tính cách Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt đều rất tốt, còn thường mang đồ ăn qua tặng, Lữ Linh Chi cũng không muốn chặt đứt nhân tình, chỉ là lo lắng người trong nhà nhiều, đến ăn cơm sẽ khó coi. T?ờ um t?um huyề? t?ùm ﹙ t ? ù m t ? u y ệ ?.V? ﹚
Mẹ chồng chị xua tay∶ “Con suy nghĩ đắn đo nhiều quá làm gì, hái ít rau trong vườn, mang luôn nửa con cá mới ướp hôm qua sang là được.”
Lữ Linh Chi cười∶ “Vẫn là nương thấu đáo.”
Mẹ chồng Lữ Linh Chi tuổi lớn không muốn sang, hơn nữa bà cũng biết, bà mà ở đó ở thì những người trẻ tuổi này sẽ thấy bó tay bó chân, nên cũng không đi, chỉ giúp Lữ Linh Chi vào vườn hái rau. Lữ Linh Chi mang đồ qua, còn chưa vào đến sân đã ngửi thấy một mùi hương mê người truyền đến.
Chị chưa nói gì, Đại Cường đã dắt hai đứa em trai chạy lại∶ “Tiểu Trình, nương cậu làm món gì thơm thế?”
Lữ Linh Chi thò lại gần, phát hiện Hàn Trình đang bê gạch, trẻ con sức lực không lớn, cần hai tay mới có thể bê được một viên, nó mới vừa đặt lên đã nghe thấy Hàn Tiền nói∶ “Không phải như thế, em làm méo hết rồi.”
Hàn Tú Tú cũng bê một viên gạch tới, hỏi nó∶ “Tiểu Tiền, như này đúng chưa?”
Hàn Tiền quay đầu nhìn, gật gật∶ “Chị làm đúng rồi, vẫn là chị thông minh.”
Hàn Tú Tú liền nhấp miệng cười, bê gạch càng vui vẻ.
Lữ Linh Chi đứng một bên nhìn, tấm tắc khen ngợi, nghĩ thầm mấy đứa nhỏ nhà này ở chung tốt thật, nhìn qua sẽ không nghĩ là mẹ kế mang đến.
Chị xách đồ ăn vào trong nhà, đi đến phòng bếp vừa định hỏi Liễu Tố Tố có cần giúp gì hay không, đã bị hơi cay làm cho hắt xì vài cái.
“Đây là cái gì vậy, cũng cay quá đi?” Không chỉ cay, còn rất thơm, chỉ ngửi thôi Lữ Linh Chi cũng thấy con sâu thèm ăn trong bụng sắp bỏ ra tới nơi.
Liễu Tố Tố đảo cái sạn∶ “Canh cay ạ.” Thật ra hẳn nên gọi là cốt lẩu* mới đúng.
Hôm nay trong nhà nhiều người đến, chuẩn bị từng món mang lên chắc chắn không kịp, có khi còn không đủ no, cô liền đơn giản làm thành món gần giống với lẩu, nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị xong, xào cốt lẩu bỏ vào trong nồi nấu là có thể ăn.
Liễu Tố Tố thích ăn cay nhưng không biết những người khác có ăn được hay không, còn cố ý làm ra hai vị, vừa hay có nồi mượn từ nhà Trần Nam, một bên là canh suông, một bên là cay canh, muốn ăn cái gì nhúng vào canh đó.
Canh suông hầm bằng chân giò, là Liễu Thục Vinh cho cô nửa cái mang đi, Liễu Tố Tố một lần dùng hết luôn, dù sao canh không có dầu mỡ sẽ không thơm, lại bỏ thêm mấy nguyên liệu nấm hương, măng tươi,... hầm canh thành màu trắng ngà là có thể ăn rồi.
Về phần cay canh tốn không ít công sức của Liễu Tố Tố.
Đầu tiên dùng dầu hạt cải phi thơm hành gừng tỏi, tiếp theo cho vào bên trong thật nhiều ớt cay, ớt khô, tương ớt, sa tế, dầu trong nồi lập tức trở nên nóng rát, chỉ ngửi cũng có thể cảm nhận được vị cay này, nêm nếm gia vị cho vừa miệng, cuối cùng đổ nước canh chân giò hầm vào, mùi thơm lập tức xông ra.
“Ai da, ăn lẩu hả, được đấy, chúng ta người nhiều, ăn cái này cho tiện.” Lữ Linh Chi cười nói, ngay sau đó vén tay áo lên giúp Liễu Tố Tố rửa rau, đột nhiên nhớ tới∶ “Nhưng mà chuẩn bị xong rồi thì ăn ở đâu, trong phòng bếp sao?”
Liễu Tố Tố lúc này đang cắt váng đậu, hiện tại thức ăn chay là rẻ nhất, bởi vì nhà ai cũng có vườn rau, dù mua thì 1 mao có thể mua bó lớn, nhưng dù sao cũng là mời người ta đến ăn cơm, không thể tất cả đều là thức ăn chay được, Liễu Tố Tố liền đem váng đậu trong nhà ra ngâm, lại nhịn đau cắt 1 cân thịt lợn ra, nấu cùng các loại rau dưa khác, nghe chị hỏi vậy liền nói∶ “Lúc tiến vào chị không thấy mấy đứa Tiểu Tiền đang đáp bếp sao?”
Lữ Linh Chi sửng sốt∶ “Đáp bếp hả? Chị còn tưởng bọn nó đang nghịch chứ.”
***
Nhiều người ăn mà đứng trong phòng bếp ăn thì thật chẳng ra làm sao. Ăn ở nhà chính thì không có lò than, bếp đất cố định không thể di chuyển đi đâu được, cũng không thể một bên nấu một bên ăn đúng chứ, sẽ mất cảm giác ăn lẩu, Liễu Tố Tố thoáng nhìn đống gạch Hàn Liệt kéo về, nghĩ tới cách dùng gạch xếp ra cái bếp dùng tạm, dù sao dùng một lần cũng không sợ gạch bị hỏng.
Trong nhà vẫn còn củi, chỉ cần đem gạch xếp thành hình giếng nước, để hở một lỗ để nhét củi vào là được. Liễu Tố Tố vốn định làm cơm xong thì xếp bếp, không nghĩ tới Hàn Tiền vừa nghe cô miêu tả một hồi thì lập cầm gạch bày trên đất một vòng, hỏi∶ “Nương, như thế này ạ?”
Liễu Tố Tố lúc này không hề giả vờ mà thật sự giật mình∶ “A, Tiểu Tiền nhà chúng ta thông minh quá đi! Nương vừa nói con đã hiểu!”
Hàn Tiền tuy rằng so với Hàn Trình thì trầm ổn một ít, nhưng dù sao cũng là trẻ con, được khen ngợi cũng có chút ngượng ngùng cười cười.
Liễu Tố Tố biết trong nhà này, đứa bé có tâm tư sâu nhất chính là Hàn Tiền, Hàn Cẩm chỉ là không thèm để ý mọi thứ xung quanh mà thôi, còn Hàn Tiền cái gì cũng biết, chỉ là nó thích giữ ở trong lòng. Hơn nữa nó cũng không giống Hàn Trình thích 'thả rắm cầu vồng' dễ dàng cùng tất cả mọi người ở chung, ngay cả Hàn Cẩm không thích nói chuyện có đôi khi cũng bị Hàn Tiền nịnh đến sửng sốt.
(Thả rắm cầu vồng: việc khen idol bất chấp, khen lấy khen để, dù thả rắm cũng như cầu vồng)
Trừ cô ra, Hàn Tiền chỉ thân thiết với mình Hàn Trình, có lẽ cảm giác không an toàn cùng khó dung nhập được vào gia đình cũng là một trong những nguyên nhân khiến nó yêu tiền như vậy.
Liễu Tố Tố xoa đầu thằng bé, cười nói∶ “Đúng lúc nương đang bận nấu cơm không có thời gian, Tiểu Tiền giúp nương dạy mọi người xếp bếp được không? Cao đến tầm này là được, xếp xong thì nói với nương nha.”
Ăn cơm là việc lớn, Hàn Tiền lần đầu tiên được giao nhiệm vụ nghiêm túc gật đầu∶ “Nương yên tâm đi, con nhất định sẽ làm tốt.”
***
Lữ Linh Chi nghe Liễu Tố Tố nói xong, có chút kinh ngạc hỏi∶ “Thằng bé Tiểu Tiền thông minh vậy hả?”
"Đúng vậy, em cũng không ngờ tới luôn." Liễu Tố Tố cười cười, cô thật sự không ngờ năng lực lý giải của Hàn Tiền lại tốt thế, nói không chừng sau này nhóc đi học cô không cần sầu lo nữa rồi.
“Chị có mang khoai lang đến, đến lúc đó em chôn xuống đống than, chờ ăn lẩu xong thì khoai cũng chín.”
Liễu Tố Tố∶ “Chị sành ăn ghê ha.'”
Một lát sau Trần Nam cũng tới, cốt lẩu đã xào xong, ba người chỉ cần đem đồ ăn bày ra là được, người nhiều động tác cũng mau, đến gần 6 giờ đã xong hết, chờ Hàn Liệt gọi mấy người hỗ trợ tới là có thể ăn cơm.
Hôm nay trừ hai nhà được mời còn có ba tiểu chiến sĩ đã giúp đỡ, họ đều đã đi theo Hàn Liệt một thời gian nên cũng không câu nệ lắm, trong nhà rất nhanh trở nên náo nhiệt.
Trong khi đám người Liễu Tố Tố vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm thì lúc này ở Thượng Hải, trong một ngôi nhà lầu hai tầng trang hoàng hoa lệ, đột nhiên xuất hiện hai người mặc trang phục công an.
“Thư ký Thường, hai đồng chí này nói là đến tìm ngài.”
Thường Thanh Tùng đang xem văn kiện liền ngẩng đầu, khi nhìn chế phục công an, đôi mắt lộ ra nghi hoặc nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, chỉ chỉ vào ghế dựa trước mặt∶ “Mời ngồi.”
“Chị Bạch, đem trà lên đi.”
Một đồng chí công an trong đó lập tức nói∶ “Không cần đâu thư ký Thường, chúng tôi đến đây là có việc cần hỏi ông.”
Thường Thanh Tùng vì có thân phận đặc thù, dù là ở nhà hay văn phòng đều có không ít người đến tìm ông ta, ông ta tưởng hai người này tìm mình cũng là vì công tác nên cũng không nghĩ nhiều, nâng chén trà lên, vừa định hỏi bọn họ có vấn đề gì thì giây tiếp theo công an lấy ra một tấm ảnh chụp.
“Về đồng chí này, ông có ấn tượng không?”
Sau khi nhìn rõ ràng gương mặt trên bức ảnh kia, trong nháy mắt Thường Thanh Tùng kinh ngạc đến mức quên cả thổi trà, nước trà nóng bỏng trực tiếp chảy vào miệng khiến ông ta đứng bật dậy.
Ông ta bất chấp đau đớn chạy nhanh về phía cửa thư phòng đóng cửa lại, sau khi khóa trái mới hoảng loạn hỏi∶ “Các anh hỏi chuyện này làm gì? Sao các anh lại có ảnh chụp của người này, không đúng, người này không phải đã chết rồi sao, sao lại tới hỏi tôi?”
Ông ta càng hỏi càng bại lộ sự hoảng loạn, thấy sắc mặt công an không thích hợp, ông ta nỗ lực bình phục, vội vàng giải thích∶ “Tôi chỉ là quá kích động thôi, tôi không ngờ bà ta còn sống.”
“Cho nên, ông thừa nhận ông biết đồng chí Liễu Thục Vinh đúng không?” - đồng chí công an hỏi, người trên ảnh chụp đúng là Liễu Thục Vinh.
Thường Thanh Tùng gật đầu.
“Vậy phiền ông giải thích chuyện này một chút, giữa ông và đồng chí Liễu Thục Vinh đã xảy ra chuyện gì?”
Thật ra không cần hỏi, công an vừa nhìn tình huống như vậy là có thể đoán được là chuyện gì. Dù sao thì loại chuyện như thế này, mấy năm đều nay xảy ra không ít.
Đúng như công an nghĩ, Thường Thanh Tùng cúi đầu, dừng một lát mới nói∶ “Liễu Thục Vinh... là vợ trước của tôi…”
Lúc nói cái tên này, trên mặt Thường Thanh Tùng xẹt qua một tia buồn bã, dường như đang nhớ lại quá khứ. Khi đó ông ta còn chưa có cái tên Thường Thanh Tùng, mà là Thường Quang Tông, kết hôn cùng Liễu Thục Vinh, còn có một đứa con gái, nhưng sau này vì chiến loạn mà rất nhiều người bị bắt phải chia lìa, còn có một số người đến thân phận của mình cũng giữ được.
Thường Thanh Tùng chính là rơi vào tình huống này, đúng là ông ta tòng quân nhưng sau đó vì thống kê xảy ra sai sót mà ông ta trở thành liệt sĩ đã hy sinh.
Tất cả mọi người đều cho rằng ông ta không còn nữa, mà cũng vì vợ chồng mất liên lạc dẫn tới Thường Thanh Tùng cũng cho rằng vợ con mình đã chết, cho nên trước nay chưa từng về quê hỏi thăm.
Nhìn sự bình tĩnh trên mặt Thường Thanh Tùng, một đồng chí công an tương đối trẻ cười cười trào phúng, cái gì mà cho rằng vợ con đã chết chứ?
Có lẽ ban đầu cho là vậy đi, nhưng hiện tại Thường Thanh Tùng đã ngồi lên được đến chức phó thư ký, muốn tìm người chẳng lẽ khó khăn hơn so với Liễu Thục Vinh hay sao? Đơn giản là không bỏ được cuộc sống an nhàn bây giờ, không muốn tìm lại vợ con thôi, đâm lao phải lao, ông ta nghĩ vợ con đã chết để trong lòng bớt áy náy.
Mấy chuyện giống thế này mấy năm nay xảy ra rất nhiều, ngày xưa kết hôn ít người đi đăng ký, điều kiện tốt mở tiệc rượu, không tốt thì vài người trong nhà ăn một bữa cơm rồi sống chung là xong. Cho nên sau này một khi phát đạt, không ít người một chút gánh nặng tâm lý cũng không có, trực tiếp thay hình đổi dạng, đi xa tha hương là có thể một lần nữa đổi thân phận mới, cưới người khác.
Phản ứng của Thường Thanh Tùng sau khi biết Liễu Thục Vinh còn sống, không phải vừa lúc có thể chứng minh điều này sao?
Thường Thanh Tùng hồi thần, hỏi cảnh sát∶ “Vì sao đột nhiên hỏi tôi chuyện này?”
Khi hỏi giọng ông ta còn ẩn ẩn mang theo tức giận, đã nhiều năm như vậy, ông ta thật vất vả mới quên đi được, hiện tại lại bị nhắc tới.
Công an nói∶ “Là bởi vì thẩm tra chính trị của đồng chí Liễu Tố Tố, hiện tại cô ấy kết hôn cùng một quân nhân trong quân đội.”
“Liễu Tố Tố?” Thường Thanh Tùng sửng sốt, ngay sau đó liền hiểu, đó hẳn là con gái ông ta, thế mà có thể gả cho quân nhân? Tuy rằng chắc chỉ là một tên vô danh tiểu tốt nhưng điều này không phải có ý nghĩa con bé sống cùng Liễu Thục Vinh không tồi hay sao, chẳng lẽ bà ta mang theo con gái tái giá với người trong thành? Bằng không sao con bé kia có thể gả cho quân nhân chứ?
Nghĩ đến đây, Thường Thanh Tùng như tìm được cái cớ, trong lòng buông lỏng∶ “Vậy hiện tại mấy người…”
$Thẩm tra chính trị của đồng chí Liễu Tố Tố không được thông qua là do xác minh thân phận cha ruột xảy ra vấn đề, hiện tại có thể chứng thực ông vẫn còn sống, sửa chữa lại hồ sơ là được.”
Thường Thanh Tùng có chút sốt ruột, như vậy không phải mẹ con Liễu Thục Vinh sẽ biết ông ta còn sống sao, lỡ bọn họ tìm đến đây thì sao.
Công an không biết Thường Thanh Tùng trong lòng giãy giụa, xác minh xong liền chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn hỏi∶ “Đồng chí Liễu Tố Tố còn chưa chính thức đăng ký kết hôn, ông có muốn tới gặp...”
“Không cần.” Thường Thanh Tùng cúi đầu nhìn bức ảnh gia đình trên bàn, bổ sung thêm∶ “Tôi còn có việc, không cần nói gì về tôi với con bé đâu.”
Ông ta đã có gia đình mới, vợ đẹp con ngoan, không cần trở lại cuộc sống trước đây, bằng không vợ con hiện tại của ông ta sẽ khổ sở.
Đồng chí công an trẻ tuổi thấy nhiều việc thế này rồi nhưng vẫn bị trình độ phụ lòng của Thường Thanh Tùng làm cho tức giận, muốn nói thêm thì đồng chí công an bên cạnh đưa mắt ra hiệu, ngăn lại
Ra tới cửa anh ta mới nói∶ “Đội trưởng Lưu, vì sao không cho tôi nói!”
Đội trưởng Lưu cười lạnh∶ “Cậu nhìn ông ta mà xem, cậu nói thì có ích lợi gì? Nói ông ta có thể tỉnh ngộ sao?”
Đồng chí công an trẻ tuổi nghi hoặc.
Đội trưởng Lưu∶ “Vợ hiện giờ của ông ta làm trong vũ đoàn, cha vợ lại là quan lớn thành phố, càng có thể trợ giúp cho sự nghiệp của ông ta chứ sao.”
Nhiều người đàn ông sau khi phát đạt thì không muốn tìm lại vợ con, còn không phải là ghét bỏ thân phận bọn họ không đủ sao, đối với loại người như Thường Thanh Tùng, không gì quan trọng bằng tiền đồ và mặt mũi.
Công an trẻ không phục nhưng cũng chỉ có thể lẩm bẩm một câu∶ “Đồng chí Liễu Tố Tố cũng đâu có kém đâu, chồng cô ấy còn là phó đoàn trưởng cơ mà.”
Đội trưởng Lưu∶ “Phó đoàn trưởng đưa tay vơ được một đống, Thường Thanh Tùng không để ý đâu.”
“Hừ, dù sao thì tôi hy vọng tương lai đồng chí Liễu Tố Tố có thể công thành danh toại, cho Thường Thanh Tùng tức chết!”
Đội trưởng Lưu nghĩ thầm 'quả nhiên vẫn là trẻ con', bên ngoài lại thúc giục∶ “Được rồi, mau đem tin tức về thôi, làm chậm trễ lâu như vậy.”
***
Hôm nay Chung sư trưởng ở lại văn phòng văn phòng không đi đâu, Triệu chính ủy vui mừng hớn hở tiến vào∶ “Thẩm tra chính trị của đồng chí Liễu được thông qua rồi.”
“Thật không?” Chung sư trưởng vui vẻ đứng lên, ông cũng không biết vì sao, vốn chỉ có Hàn Liệt mong chờ thẩm tra chính trị, nhưng hiện tại ông so với Hàn Liệt còn vui mừng hơn, “Vậy đã xác minh được cha cô ấy là ai chưa?”
Triệu chính ủy không nói gì, trực tiếp đưa hồ sơ qua, chỉ chỉ vào một hàng chữ.
Chung sư trưởng nhướng mày∶ “Là quan chức... Làm sao vậy?”
Triệu chính ủy đem tình huống nói ra, cuối cùng nói∶ “Tóm lại là bỏ trống chỗ này đi.”
Chung sư trưởng nhíu mày, không nghĩ sẽ gặp phải tình huống này, nhưng ông cũng không thể gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài∶ “Thôi được rồi, tôi đi nói cho Tiểu Liễu cùng Tiểu Hàn đã, để bọn họ yên tâm.”
“Tôi đi cùng ông.” Triệu chính ủy cũng muốn gặp người mà Chung sư trưởng hay nhắc là nấu ăn ngon, còn có vào Bộ quân vụ này có bao nhiêu khả năng.
Nhưng còn chưa bước đến cửa nhà Liễu Tố Tố đã nghe được một trận “ồ” vang lên, bên ngoài cổng còn vây một đống người, tất cả đều đang đứng xem náo nhiệt.
Chung sư trưởng chen không lọt, hỏi∶“Bên trong có chuyện gì thế?”
Có người trả lời∶ “Là Thái Đào, con gái bà Thái đang cãi nhau gì đó, nói Liễu Tố Tố đi cửa sau vào Bộ quân vụ làm!”
“Đi cửa sau?” Chung sư trưởng càng nghi hoặc hơn.
“Không phải sao, không đi cửa sau thì làm sao Liễu Tố Tố kia vào... Chung sư trưởng? Ngài tới rồi!” Nói chuyện một lúc người nọ mới phát người đứng sau lưng mình là Chung sư trưởng, khiếp sợ hô lên.
Người đến hóng hớt vốn đã nhiều, cô ta kêu lên như vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn, quay đầu nhìn lại, má ghê thiệt, đúng là Chung sư trưởng!
Đám người lập tức tách ra một lối đi, Chung sư trưởng cùng Triệu chính ủy đi vào, lúc này mới phát hiện trong sân cũng có không ít người.
“Có chuyện gì vậy?” Chung sư trưởng hỏi.
Ông thật sự cái gì cũng không biết, vốn chỉ là muốn đến báo kết quả chính trị cho Hàn Liệt cùng Liễu Tố Tố thôi, tự dưng gặp phải tình huống như vậy, ai mà không mơ hồ.
Nhưng những người khác không cảm thấy như vậy, đặc biệt là Thái Đào, cô ta cho rằng Chung sư trưởng nghe nói Liễu Tố Tố nhờ vào quan hệ mà vào được Bộ quân vụ nên cố ý chạy tới hỏi tội, tức khắc càng đắc ý.
Nhìn đi, cô ta đã nói Liễu Tố Tố dùng thủ đoạn không bình thường để vào Bộ quân vụ mà, đến Chung sư trưởng còn không biết chuyện này đây này!
Thái Đào gấp không chờ nổi cáo trạng∶ “Sư trưởng, ngài còn chưa biết đúng không, Liễu Tố Tố vào Bộ quân vụ làm việc, một người dân quê như cô ta dựa vào cái gì mà vào được đó? Lại còn lén lén lút lút, chắc chắn là cô ta bảo Hàn Liệt đi đút lót nên cô ta mới được vào làm.”
Nói xong còn tận tình khuyên bảo Liễu Tố Tố∶ “Đồng chí Liễu, tôi biết cô không được làm ở nhà ăn nên trong lòng nghẹn khuất, nhưng cô cũng không thể làm cái loại chuyện đi cửa sau này chứ, trong lòng cô thoải mái nhưng tiền đồ của phó đoàn trưởng Hàn phải làm sao bây giờ, anh ấy vô tội mà! Hơn nữa quân khu chúng ta nhiều người như vậy, có phải ai cũng có việc làm đâu, nếu ai cũng giống cô, muốn có việc làm là đi cửa sau thì không lâu nữa quân khu rối loạn hết cả lên rồi.”
Lời lẽ chính đáng lập tức khơi dậy cảm xúc của quần chúng vây xem.
Đặc biệt là, Liễu Tố Tố ngày đầu tiên tới quân khu đã mắng những người cười nhạo Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú nên đắc tội không ít người, trong lòng họ còn vẫn luôn nghẹn tức, lúc này có thể nhân cơ hội phát tiết:
“Đúng vậy, không thể hiểu nổi, đồng chí Liễu vừa mới tới không bao lâu đã đem mấy thứ xấu xa đến đây rồi.”
“Đồng chí Liễu cũng quá sốt ruột đi, vừa tới không có việc làm có làm sao đâu, chúng tôi tới lâu như vậy cũng chưa gấp bằng cô.”
“Còn đến Bộ quân vụ nữa chứ, đó là nơi người bình thường có thể đến sao!”
Trong đám người giảng đạo, bà Thái là người nói hăng say nhất, muốn đem tất cả khó chịu trước đây xả hết lên người Liễu Tố Tố.
Liễu Tố Tố như cười như không nhìn những người này, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Hàn Liệt, thấy không, đây là nợ tình anh chọc đến đấy, Thái Đào dây phiền toái cho cô nhưng cũng không quên giải vây cho Hàn Liệt đâu.
Hàn Liệt nhíu mày, muốn nói anh không có, giữa anh với Thái Đào cái gì cũng không có, đang chuẩn bị mở miệng đột nhiên bị Liễu Tố Tố kéo lấy.
Anh cho rằng Liễu Tố Tố muốn giải thích nên không nhúc nhích, nhưng giây tiếp theo lại nghe cô nói một câu∶ “Sao cô biết là tôi ép Hàn Liệt tìm cửa sau cho tôi? Lỡ như anh ấy tình nguyện thì sao?”
Lời này vừa ra, đừng nói là Hàn Liệt, ngay cả Chung sư trưởng cùng Triệu chính ủy cũng choáng váng, hai người liếc nhau, nghĩ thầm Tiểu Liễu làm gì vậy, sao đột nhiên nói mấy câu kiểu này?
Liễu Tố Tố cố ý nói như vậy là do cô cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.
***
Vừa rồi trong lúc ăn cơm.
Nhà cô khá thân với hai nhà Lữ Linh Chi và Trần Nam nên thường xuyên qua lại, còn mấy tân binh mà Hàn Liệt mời tới đều là lần đầu tiên đến nhà phó đoàn trưởng. Tuy là cấp trên dưới cấp nhưng họ cũng là chiến hữu, trước kia còn thường xuyên cùng nhau ăn ở nhà ăn, nhưng hiện tại ngồi gần Liễu Tố Tố không khỏi có chút ngại ngùng.
Hơn nữa đều là thanh niên choai choai, sức ăn rất lớn, sợ đem lương thực nhà phó đoàn trưởng ăn sạch nên còn cố ý ăn hai cái màn thầu rồi mới đến, ai ngờ Liễu Tố Tố nấu ăn ngon như vậy, ăn một lần là dừng không được. Chờ phản ứng lại mới phát hiện mâm bánh đều bị ăn sạch sẽ rồi.
Liễu Tố Tố thấy bọn họ xấu hổ thì vội vàng nói∶ “Không sao đâu, ăn nhiều một chút, hôm nay tôi cố ý làm nhiều lắm.”
Cô vừa nói vừa vào phòng bếp lấy thêm mấy cái bánh ra, mới vừa tiến vào đã nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, ra ngoài mới phát hiện là Thái Đào, luôn miệng nói cô chiếm lợi của Hàn Liệt, buộc anh tìm việc cho mình.
Liễu Tố Tố thấy Thái Đào có bộ dáng chắc chắn như vậy liền cảm thấy có gì đó sai sai, tuy cô chưa hoàn toàn được xét duyệt đi làm chính thức ở Bộ quân vụ nhưng cũng không cố ý gạt ai, chỉ là bên đó không nhiều người ở lắm, hơn nữa còn cách khá xa nên rất ít người gặp được cô, giờ Thái Đào mang chuyện này ra nói bốn phía trương dương, nói không có ý đồ cô không tin.
Cho nên lúc này cô mới cố ý nói như vậy.
Ngay từ đầu cô cũng chỉ là muốn thử chút thôi, nhưng không nghĩ tới vừa dứt lời, Thái Đào liền phản bác∶
“Không thể nào, chính là cô ép anh ấy làm!”
“Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy? Chứng cứ đâu?” Liễu Tố Tố càng thêm cảm thấy kỳ quái, chẳng Thái Đào hiểu rất rõ nhân phẩm Hàn Liệt cho nên mới nói anh sẽ không làm loại chuyện này, nhưng thế này cũng không hợp lý.
“Bởi vì hai người chưa đăng ký kết hôn!”
~⭐⭐⭐
Cốt lẩu