Chương 11
Editor: Sweetie
Liễu Tố Tố cũng không phải không muốn làm việc, mà là không muốn đến nhà ăn.
Công việc ở nhà ăn đối với người khác xem ra rất thanh nhàn, còn có không ít thứ có thể 'chấm mút', nhưng đời trước Liễu Tố đi học nhiều như vậy, tâm nguyện lớn nhất chính là muốn ra một phần sức lực xây dựng tổ quốc, hiện tại ở niên đại này đang là thời điểm đất nước 'bách phế đãi hưng' (rất nhiều việc đang chờ hoàn thành), cô đi ra ngoài một vòng cũng có thể nhìn ra quân khu còn có rất nhiều chỗ có thể cải thiện.
Đương nhiên, lời này cô không thể nói thẳng ra, bằng không dù Dư Hồng Anh đối với cô nhiệt tình cũng sẽ cảm thấy cô có chút không biết tự lượng sức mình, cho nên trước khi đưa ra được bản lĩnh thật sự, Liễu Tố Tố không định nói gì thêm.
Cô cười cười: "Thím, cháu cũng không gạt thím, cháu tuy rằng đã làm nương, nhưng trước kia vẫn luôn ở nhà, hai đứa Tiểu Tiền đều là nương cháu giúp đỡ chăm sóc, hiện tại đến đây tùy quân có bốn đứa nhỏ, hơn nữa Hàn Liệt bận rộn, một mình cháu thật sự là lo liệu không hết việc. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn này cháu chưa muốn đi làm, chờ đến lúc sức khỏe bọn nhỏ tốt hơn, cháu cũng đã thích ứng ở đây rồi tìm việc làm sau."
Dư Hồng Anh ngẫm nghĩ, cũng đúng, bà lúc còn trẻ chỉ có hai trai một gái cũng mệt đến mất sức.
"Cháu nói đúng, việc trong nhà vẫn quan trọng hơn." Nhịn không được lại nghĩ, xem ra mình vẫn cần giúp Tiểu Liễu thêm, không thể để cô vừa tới đây không bao lâu, mệt mỏi muốn trở về nhà.
Thấy Dư Hồng Anh không hề hỏi lại, Liễu Tố Tố lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng không nghĩ tới cô chân trước mới vừa lừa gạt xong, chờ tới buổi tối Hàn Liệt lại nói chuyện này.
"Hôm nay thím Dư đến đây hả?" Hàn Liệt hỏi.
Liễu Tố Tố đang viết danh sách, ngày mai đi họp chợ, cô muốn dứt khoát một lần đem mấy đồ còn thiếu mua hết, đỡ cho đến lúc cần dùng lại không có, "Có tới, bảo chúng ta qua hai ngày nữa đến nhà thím ăn cơm, còn muốn giới thiệu tôi đến nhà ăn làm việc nhưng tôi uyển chuyển từ chối rồi."
Nếu là lúc trước, Hàn Liệt khẳng định sẽ hỏi cô nguyên nhân cự tuyệt, nhưng hiện tại biết cô là sinh viên đại học chuyên khoa, liền cho rằng cô chướng mắt công việc ở nhà ăn, cũng đúng, như vậy khẳng định là 'đại tài tiểu dụng'.
(Đại tài tiểu dụng: sử dụng tài năng không hợp lí, lãng phí, bậc tài hoa mà dùng vào những việc nhỏ nhặt)
Liền nói: "Tôi chưa nói với mọi người về bằng cấp của em cho nên thím Dư cũng không biết, chờ ngày mai tôi đi nói một tiếng là em có thể vào làm ở trường học."
Trường học không thiếu giáo viên, nhưng không người nào có bằng cấp cao giống Liễu Tố, mặc dù không thiếu người cũng sẽ bổ sung thêm một chỗ cho cô.
Liễu Tố Tố cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi không đi đâu. Tôi không muốn làm giáo viên."
"Không muốn làm giáo viên? Vậy em......" Hàn Liệt hiểu ra, "Em muốn làm việc liên quan đến kiến trúc?" Anh đột nhiên nhớ tới chuyên ngành của Liễu Tố Tố chính là cái này.
Liễu Tố Tố nhướng mày: "Không hổ là phó đoàn trưởng, thông minh!"
Đột nhiên được khen Hàn Liệt có chút bất đắc dĩ: "Nhưng ở quân khu không có bộ phận làm việc này, em đừng làm bậy, bằng không đến lúc đó sẽ bị điều đi Tây Bắc."
Tây Bắc đang ở thời điểm cần xây dựng, nếu đổi thành người khác Hàn Liệt không có nửa điểm ý kiến, nhưng Liễu Tố Tố là phụ nữ, hoàn cảnh công việc như thế sao có thể chịu đựng? Hơn nữa cô đi rồi, gia đình họ liền tan tác.
Nghĩ đến khả năng này, Hàn Liệt liền cảm giác trong lòng có chút không thoải mái, anh không biết là vì sao, chỉ nghĩ có lẽ do mình không muốn bọn nhỏ lại phải trải qua cuộc sống như trước.
Liễu Tố Tố không biết suy nghĩ của anh, ngẩng đầu nói: "Quân khu không có, vậy nghĩ cách làm cho có, không phải có câu 'trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi cũng thành đường thôi' sao."
"Nghĩ cách làm cho có"?
Hàn Liệt không thấy được an ủi tí nào, ngược lại càng lo lắng: "Em đừng làm bậy!"
"Yên tâm đi." Nói xong, thấy Hàn Liệt còn nhìn mình chằm chằm, "Tôi là một người phụ nữ, lại cả ngày bị bọn nhỏ quấn lấy, sao có thể làm bậy chứ. Tôi nói chơi chơi thôi."
Hàn Liệt cũng thật sự không nghĩ ra được cô có thể làm gì, cho rằng cô đúng là đang nói giỡn, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhớ đến: "Hôm nay tôi hỏi sư trưởng, ông ấy nói thẩm tra chính trị của em còn cần một đoạn thời gian nữa mới xong."
"Ừm."
- - Nếu không chờ thêm hai ngày nữa tôi lại đến thúc giục.
Nửa câu sau còn chưa nói ra đã bị câu trả lời của Liễu Tố Tố chặn lại.
Liễu Tố Tố nhìn Hàn Liệt đứng bất động: "Làm sao vậy?"
Cô là thật sự không nóng nảy chút nào, ngược lại còn hy vọng thẩm tra chính trị càng chậm càng tốt. Nếu là thẩm tra chính trị làm xong, hai người đi đăng ký, lỡ Hàn Liệt có ý tưởng gì đó, vậy cô cũng không biết cự tuyệt làm sao mới tốt.
Hàn Liệt không ngốc, tất nhiên nhìn ra Liễu Tố Tố hoàn toàn không nóng nảy, nghĩ đến mình hôm nay mắt trông mong chạy đi tìm sư trưởng, lập tức cảm giác trong lòng có chút rầu rĩ, nhưng lại không rõ đây là vì cái gì.
Cuối cùng chỉ có thể lắc lắc đầu: "Không có việc gì."
Xoay người đi ra ngoài.
Liễu Tố Tố không phát hiện Hàn Liệt kỳ quái, viết xong danh sách, quay người lại liền nhìn thấy Hàn Tú Tú đã chui vào trong chăn, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô chằm chằm, bị cô phát hiện, lập tức vùi đầu vào chăn, chỉ để lại một đầu nhỏ xù xù lông.
"Sao con chưa ngủ?"
Hàn Tú Tú lộ ra một đôi mắt, tiểu nãi âm: "Con muốn chờ dì cùng ngủ."
Tiểu cô nương ngoan ngoãn mềm mại không chịu được, Liễu Tố Tố cảm giác mình sắp bị sự đáng yêu này làm cho gục ngã, lên giường nằm kế bên cô bé, cười nói: "Dì kể chuyện cho con nghe nhé?"
Hàn Tú Tú trước đây dinh dưỡng không đủ, không chỉ xanh xao vàng vọt, tóc cũng giống rơm rạ, ngày đầu tiên đến Liễu Tố Tố đã cắt tóc cho cô bé, đem mấy chỗ khô vàng cắt hết, hiện tại nhìn qua không chỉ tóc đẹp hơn, người cũng rất có tinh thần.
"Vâng ạ!"
Hiện tại tuy rằng quản chưa nghiêm, nhưng mấy câu chuyện cổ tích khẳng định không thể kể, tuy nhiên Liễu Tố Tố biết không ít truyện dân gian, liền ôm Hàn Tú Tú, nhẹ giọng kể.
Cách một bức tường, Hàn Tiền đem lỗ tai dán lên vách tường, vẻ mặt nghiêm túc, Hàn Trình nghi hoặc cực kỳ: "Anh, anh làm gì đó, đừng đem hương hương cọ rớt!"
Hai thằng nhóc này lúc trước trên mặt có hai cái cao nguyên đỏ hồng, Liễu Tố Tố ở cửa hàng bách hóa cố ý mua một hộp dầu nghêu sò, thứ này sờ lên mỡ mỡ giống mỡ heo, mùi cũng có chút kỳ quái, nhưng bôi lên trên mặt hiệu quả rất tốt, mỗi ngày sau khi tắm rửa xong, Liễu Tố Tố đều sẽ bôi đầy mặt bọn nhóc, qua hai ngày, má đã bớt đỏ nhiều.
Hàn Tiền đem mặt dịch ra: "Nương đang kể chuyện, anh muốn nghe."
"Nương còn biết kể chuyện?" Hàn Trình không tin, cũng đem lỗ tai dán lên, "Oa~, thật là có!"
Nhóc cũng muốn nghe kể chuyện!
Nhưng nương nói nương cùng chị Tú Tú tỷ là con gái, buổi tối con trai không được vào phòng con gái, nhưng nghe như vậy bị đứt quãng không rõ ràng lắm.
Hai tròng mắt tròn xoe xoay chuyển, Hàn Trình lập tức bò đến bên cạnh Hàn Liệt, ngửa đầu nói: "Chú Hàn, con muốn nghe kể chuyện, chú kể chuyện cho bọn con nghe đi~!"
Hàn Tiền cũng phản ứng, đúng rồi, bọn nó tuy rằng không được nghe nương kể chuyện, nhưng còn có thể nghe chú Hàn kể mà nhỉ!
Xem ra em trai ngốc vẫn rất thông minh!
Hàn Liệt bị hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm lúc này đang ngẩn người.
"Chú Hàn, chú không vui ạ?" Hàn Trình đột nhiên nói.
Sợ bị hai nhóc nhìn ra, Hàn Liệt vội vàng lắc đầu: "Không có."
"Vậy chú kể chuyện đi chú!"
Hàn Liệt không biết kể chuyện, anh chỉ biết huấn luyện người khác, có thể đem tân binh dạy dỗ đến bật khóc, mấy nhóc choai choai này khẳng định chịu không nổi. Liếc mắt nhìn bọn nó: "Muốn nghe kể chuyện là bởi vì ngủ không được?"
"Đúng ạ đúng ạ." Hai nhóc đồng thời gật đầu, Hàn Cẩm cũng nhìn đến.
"Được, vậy ra hít đất mấy cái, khi nào muốn ngủ thì dừng lại." Hàn Liệt dựa lên tường, nhướng mày nói.
Hàn Trình còn chưa biết mình kế tiếp sẽ gặp phải cái gì, thiên chân vô tà hỏi: "Chú ơi, hít đất là cái gì nha~."
Nửa phút sau, trên giường đất to rộng, ba tiểu đậu đinh mặt úp xuống, mông ưỡn lên, chỉnh tề nằm bò, Hàn Liệt đứng ở dưới giường, từng bước từng bước chỉ đạo: "Cánh tay Tiểu Tiền cong xuống, Tiểu Cẩm đầu không được thấp, còn có Tiểu Trình khép mông lại."
Tâm tình mấy nhóc đang vô cùng day dứt.
Hàn Tiền: Vì sao mình lại cảm thấy em trai ngốc trở nên thông minh chứ!
Hàn Trình: Huhuhu cả đời này mình không muốn nghe kể chuyện nữa.
Còn Hàn Cẩm thì đang nghĩ, sao mình lại muốn hùa theo xem náo nhiệt cơ chứ.
- -
Trong lúc ở nhà họ Hàn gia đang vô cùng náo nhiệt, Dư Hồng Anh đang cùng Chung sư trưởng nói chuyện: "Cô gái Tiểu Liễu kia đúng là không tồi, tôi càng nhìn càng thích, Tiểu Hàn thật may mắn."
Chung sư trưởng chưa gặp qua Liễu Tố Tố, nhưng cũng biết có thể được Dư Hồng Anh đánh giá cao như vậy, nhất định là người không tồi. Còn việc Tiểu Hàn may mắn...... Lập tức ông lại nhớ đến việc kết quả thẩm tra chính trị chưa xong.
"Làm sao vậy?"
Chung sư trưởng vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì."
Việc thẩm tra chính trị liên quan đến quân vụ, trước khi có kết quả không thể nói cho ai biết, sợ bị Dư Hồng Anh nhìn ra gì đó, ông vội vàng nói sang chuyện khác: "Đây là cái gì?"
Dư Hồng Anh cười nói: "Tiểu Liễu nhất định phải đưa cho tôi, nói là thịt bò kho."
"Thịt bò khô?" Chung sư trưởng lúc trước ở Tây Bắc tham gia quân ngũ đã từng ăn qua, thịt bò làm thành thịt khô, ăn cứng cứng, cộm răng lại khó nhai, ông không thích lắm, vừa mới chuẩn bị buông xuống đã nhìn thấy Dư Hồng Anh nhìn mình chằm chằm, lập tức nhét vào trong miệng một miếng.
"Thế nào?"
"Ngon!" Trước mắt Chung sư trưởng đột nhiên sáng ngời, là thật sự rất ngon! Tuy rằng là thịt khô nhưng không khô như củi, tiêu thơm nồng đậm, còn mang theo vị hơi cay cay, ăn xong vừa khai vị vừa đỡ thèm.
Ông chưa từng ăn qua thịt khô nào ngon như vậy!
Chung sư trưởng ăn một miếng lại một miếng, đột nhiên nghĩ tới nhà ăn, thức ăn ở nhà ăn bọn họ tuy rằng không kém, nhưng có ai không hy vọng có thể ăn ngon hơn đâu, hơn nữa các chiến sĩ huấn luyện cả ngày mệt không chịu được, ăn ngon cũng có sức hơn.
Đồng chí Tiểu Liễu vừa mới tới, chắc chắn chưa tìm được công việc, nếu có thể đến nhà ăn hỗ trợ, khẳng định không tồi!
Chung sư trưởng nghĩ như vậy, cũng không hỏi Dư Hồng Anh, ngày hôm sau trực tiếp đến tìm sĩ quan hậu cần.
Liễu Tố Tố không biết chuyện này, lúc này cô đang mang theo mấy đứa nhỏ cùng nhau đi chợ
Bên này cách xa huyện thành, nhưng ở gần xung quanh có thôn làng, chợ cũng là do vài thôn cùng họp, hiện tại cho phép mua bán, chỉ cần không có giá trị quá lớn là được, cho nên vào mỗi giữa tháng đến ngày họp chợ rất náo nhiệt, không chỉ quân khu mà người trong thôn cũng tới tới.
Trần Nam có kinh nghiệm, sợ đến chậm đồ đều đã bán hết, còn chưa tới 6 giờ đã gọi Liễu Tố Tố xuất phát.
Liễu Tố Tố vốn tưởng rằng thời gian này còn sớm, kết quả lúc đi trên đường phát hiện xung quanh đều là người, tất cả đều cõng sọt, giống như chuẩn bị tham gia đại hội mua sắm vậy.
"Chúng ta phải đi mất bao lâu?"
Trần Nam nói: "Đi nhanh mất khoảng nửa giờ."
Nửa giờ không sao, nhưng nếu cõng một đống đồ lớn đi lâu như vậy, chắc chắn mệt đến phát hoảng, Liễu Tố Tố nhấc nhấc sọt, cảm thấy hiện tại nếu có xe đạp thì tốt rồi.
Chỉ là cô cũng biết đây là việc không thể nào, chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Liễu Tố Tố cùng Trần Nam vừa đi vừa nói chuyện, ngoại trừ Hàn Cẩm nắm tay cô, mấy đứa nhỏ khác đều ở phía trước chạy nhảy vui đùa.
Trần Nam: "Tiểu Cẩm cũng đi chơi cùng bọn Thiết Đản đi."
Hàn Cẩm lắc đầu, càng nép gần vào Liễu Tố Tố hơn.
Trần Nam hạ giọng, có chút không đồng ý nói: "Chị dâu, chị cứ như vậy về sau Tiểu Cẩm giống mấy bé gái thì sao?"
Liễu Tố Tố cười nói: "Không phải giống bé gái, cái này gọi là điềm đạm nho nhã."
Cô tuy rằng hy vọng con có thể chơi cùng nhiều bạn, nhưng cũng sẽ không bắt nó đi kết bạn, như vậy sẽ khiến Hàn Cẩm càng trở nên mẫn cảm, hiện tại Hàn Cẩm đã nguyện ý cùng người nhà nói chuyện, đây chuyển biến rất tốt, cứ từ từ tới là được, căn bản không cần sốt ruột.
"Hơn nữa nhà tôi đã có hai con khỉ nghịch ngợm, điềm đạm một chút tốt hơn." Liễu Tố Tố lắc lắc tay nhỏ Hàn Cẩm, điểm điểm cái mũi nhỏ: "Dì thích Tiểu Cẩm của chúng ta như vậy."
Nét khẩn trương trên Hàn Cẩm biến mất, càng thêm dùng sức nắm Liễu Tố Tố tay, hai mắt sáng lấp lánh, lộ ra một nụ cười không quá rõ ràng.
Trần Nam còn muốn nói thêm, liền nhìn thấy Thiết Đản chạy tới: "Nương, bọn Tiểu Tiền bánh ăn ngon lắm, nương cũng làm cho con đi!"
"Bánh gì?" Trần Nam hỏi.
Thiết Đản cũng không rõ là bánh gì bánh, chỉ biết ăn rất ngon, vẫn là Liễu Tố Tố nói: "Hẳn là bánh chà bông rồi."
Sáng nay đi sớm, Liễu Tố Tố sợ bọn nhỏ bị đói, liền làm mấy cái bánh chà bông, chà bông là lúc trước xào thịt bò cô làm thêm, xào xong để thêm mấy ngày, lại trộn thêm chút lạp xưởng thái hạt lựu, dùng bột mì nhào thành vỏ bánh, không cần thêm dầu mà chỉ áp nồi, ăn đặc biệt ngon.
Nhìn Ngưu Đản thèm không chịu được, Liễu Tố Tố liền từ trong túi móc ra hai cái: "Còn có một cái cho Tiểu Điềm."
Ngưu Đản lập tức cười hì hì nhận: "Cảm ơn dì Liễu!"
Trần Nam vừa mới chuẩn bị làm nó không được lấy, Liễu Tố Tố liền nói: "Không có việc gì đâu, chỉ hai cái bánh thôi mà, cũng không phải cho em ăn."
Trần Nam biết cô cố ý nói như vậy, tức khắc trong lòng vừa ấm áp vừa ngượng ngùng: "Cảm ơn chị dâu, hôm nay làm bánh bao thịt sủi cảo, đến lúc đó em cho chị một chén, chị cũng không thể từ chối."
"Em yên tâm, chị khẳng định sẽ không khách khí." Liễu Tố Tố cười nói.
Ngưu Đản có thể mang hai cái bánh trở về, nhưng mấy đứa nhỏ khác thì không may mắn như vậy, chỉ có thể nhìn bọn nó ăn thơm ngon ngào ngạt, càng nhìn càng thèm, nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Bà Thái ở bên cạnh thấy một màn này, cười lạnh một tiếng.
Bà ta không tin Liễu Tố Tố có thể nấu ăn ngon, cảm thấy cô chắc chắn là cố ý bảo mấy đứa Hàn Tiền đến dụ dỗ mấy đứa nhỏ khác, để người khác đều cảm thấy cô nấu ăn ngon, như vậy cô có thể dùng cái này làm lót đường vào nhà ăn làm việc.
Quả nhiên là khuôn mặt hồ ly tinh, tâm tư cũng y chang! Chỉ là tiếc ghê, chọc vào bà ta mà còn muốn vào nhà ăn làm? Cửa cũng chẳng có!
Bà Thái trợn trắng mắt, quyết định đợi lát nữa sẽ mua thêm nhiều hạt dưa bánh kẹo để đút lót, dù sao cũng không thể để Liễu Tố Tố được vào nhà ăn!
Bà ta vội vã đi mua đường, cũng không thấy được một người đàn ông trung niên đi qua, cười tủm tỉm nói: "Cháu là người nhà Hàn Liệt?"
Hàn Tiền ngẩng đầu, thấy một người mặc quân trang giống chú Hàn, tâm gỡ xuống một chút phòng bị, hỏi: "Bác là ai vậy?"
"Bác là chiến hữu của đồng chí Hàn Liệt, quản lý nhà ăn, cháu có thể gọi bác là bác Triệu."
Hàn Trình đứng bên cạnh nghe được lời này, lỗ tai lập tức dựng thẳng: "Oa~, quản lý nhà ăn! Vậy bác Triệu, nhà bác có phải có rất nhiều thịt hay không!"
Người đàn ông nghe vậy nở nụ cười: "Không có rất nhiều thịt, nhưng có cá, nếu cháu thích bác cho cháu hai con nhé?"
"Cháu thích lắm! Siêu siêu thích!" Hàn Trình lập tức gật đầu, chỉ cần là thịt nhóc liền thích!
"Được, chỉ là phải trao đổi điều kiện, các cháu đưa bánh cho bác ăn."
Một miếng bánh đổi một con cá, đúng là có lời, Hàn Trình nhìn anh trai, cuối cùng hai đứa bẻ bánh của mình đưa qua, rất là đau lòng dặn dò: "Bác không được gạt bọn cháu đâu đó!"
"Yên tâm, bác là quân nhân sao có thể gạt người." Hắn nói xong, liền đem miếng bánh chà bông nhét vào miệng.
Hai đứa nhỏ cho không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể tính là một miếng, nhưng chỉ một miếng này khiến hắn lập tức mở to mắt.
Người này thật ra chính là sĩ quan hậu cần, sáng nay lúc Chung sư trưởng tới tìm hắn, hắn còn có chút không tin, một chút thịt khô thôi, có thể làm ngon đến mức nào.
Nhưng Chung sư trưởng vỗ vỗ ngực đảm bảo, sĩ quan hậu cần liền nói chờ mình đi chợ về lại đến nhìn xem, không nghĩ tới trùng hợp gặp mấy hài tử nhà Liễu Tố Tố ở trên đường, hắn cũng không chậm trễ, lập tức tính toán muốn nếm thử một miếng, rốt cuộc tay nghề có được không, ăn một lần là có thể biết.
Một miếng bánh chà bông mới vừa vào miệng, hắn liền biết, Chung sư trưởng nói không sai, đồng chí Liễu tay nghề thật khó lường!
Hàn Trình cười hì hì nói: "Thế nào, nương cháu làm rất ngon đúng không?"
"Đúng là rất ngon."
"Vậy bác cũng không được quên cá của bọn cháu đâu đó nha." Hàn Trình không yên tâm dặn dò.
"Sẽ không quên." Hiện tại nhiều người nhiều miệng không tiện nói chuyện, đến lúc đó vừa lúc có thể lấy lý do đưa cá tán gẫu cùng đồng chí Liễu Tố Tố một chút, cần phải đem đồng chí ưu tú như vậy tới nhà ăn làm việc!
Tưởng tượng đến tương lai mình có lộc ăn, sĩ quan hậu cần liền vừa lòng bật cười.
~⭐⭐⭐
Liễu Tố Tố cũng không phải không muốn làm việc, mà là không muốn đến nhà ăn.
Công việc ở nhà ăn đối với người khác xem ra rất thanh nhàn, còn có không ít thứ có thể 'chấm mút', nhưng đời trước Liễu Tố đi học nhiều như vậy, tâm nguyện lớn nhất chính là muốn ra một phần sức lực xây dựng tổ quốc, hiện tại ở niên đại này đang là thời điểm đất nước 'bách phế đãi hưng' (rất nhiều việc đang chờ hoàn thành), cô đi ra ngoài một vòng cũng có thể nhìn ra quân khu còn có rất nhiều chỗ có thể cải thiện.
Đương nhiên, lời này cô không thể nói thẳng ra, bằng không dù Dư Hồng Anh đối với cô nhiệt tình cũng sẽ cảm thấy cô có chút không biết tự lượng sức mình, cho nên trước khi đưa ra được bản lĩnh thật sự, Liễu Tố Tố không định nói gì thêm.
Cô cười cười: "Thím, cháu cũng không gạt thím, cháu tuy rằng đã làm nương, nhưng trước kia vẫn luôn ở nhà, hai đứa Tiểu Tiền đều là nương cháu giúp đỡ chăm sóc, hiện tại đến đây tùy quân có bốn đứa nhỏ, hơn nữa Hàn Liệt bận rộn, một mình cháu thật sự là lo liệu không hết việc. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn này cháu chưa muốn đi làm, chờ đến lúc sức khỏe bọn nhỏ tốt hơn, cháu cũng đã thích ứng ở đây rồi tìm việc làm sau."
Dư Hồng Anh ngẫm nghĩ, cũng đúng, bà lúc còn trẻ chỉ có hai trai một gái cũng mệt đến mất sức.
"Cháu nói đúng, việc trong nhà vẫn quan trọng hơn." Nhịn không được lại nghĩ, xem ra mình vẫn cần giúp Tiểu Liễu thêm, không thể để cô vừa tới đây không bao lâu, mệt mỏi muốn trở về nhà.
Thấy Dư Hồng Anh không hề hỏi lại, Liễu Tố Tố lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng không nghĩ tới cô chân trước mới vừa lừa gạt xong, chờ tới buổi tối Hàn Liệt lại nói chuyện này.
"Hôm nay thím Dư đến đây hả?" Hàn Liệt hỏi.
Liễu Tố Tố đang viết danh sách, ngày mai đi họp chợ, cô muốn dứt khoát một lần đem mấy đồ còn thiếu mua hết, đỡ cho đến lúc cần dùng lại không có, "Có tới, bảo chúng ta qua hai ngày nữa đến nhà thím ăn cơm, còn muốn giới thiệu tôi đến nhà ăn làm việc nhưng tôi uyển chuyển từ chối rồi."
Nếu là lúc trước, Hàn Liệt khẳng định sẽ hỏi cô nguyên nhân cự tuyệt, nhưng hiện tại biết cô là sinh viên đại học chuyên khoa, liền cho rằng cô chướng mắt công việc ở nhà ăn, cũng đúng, như vậy khẳng định là 'đại tài tiểu dụng'.
(Đại tài tiểu dụng: sử dụng tài năng không hợp lí, lãng phí, bậc tài hoa mà dùng vào những việc nhỏ nhặt)
Liền nói: "Tôi chưa nói với mọi người về bằng cấp của em cho nên thím Dư cũng không biết, chờ ngày mai tôi đi nói một tiếng là em có thể vào làm ở trường học."
Trường học không thiếu giáo viên, nhưng không người nào có bằng cấp cao giống Liễu Tố, mặc dù không thiếu người cũng sẽ bổ sung thêm một chỗ cho cô.
Liễu Tố Tố cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi không đi đâu. Tôi không muốn làm giáo viên."
"Không muốn làm giáo viên? Vậy em......" Hàn Liệt hiểu ra, "Em muốn làm việc liên quan đến kiến trúc?" Anh đột nhiên nhớ tới chuyên ngành của Liễu Tố Tố chính là cái này.
Liễu Tố Tố nhướng mày: "Không hổ là phó đoàn trưởng, thông minh!"
Đột nhiên được khen Hàn Liệt có chút bất đắc dĩ: "Nhưng ở quân khu không có bộ phận làm việc này, em đừng làm bậy, bằng không đến lúc đó sẽ bị điều đi Tây Bắc."
Tây Bắc đang ở thời điểm cần xây dựng, nếu đổi thành người khác Hàn Liệt không có nửa điểm ý kiến, nhưng Liễu Tố Tố là phụ nữ, hoàn cảnh công việc như thế sao có thể chịu đựng? Hơn nữa cô đi rồi, gia đình họ liền tan tác.
Nghĩ đến khả năng này, Hàn Liệt liền cảm giác trong lòng có chút không thoải mái, anh không biết là vì sao, chỉ nghĩ có lẽ do mình không muốn bọn nhỏ lại phải trải qua cuộc sống như trước.
Liễu Tố Tố không biết suy nghĩ của anh, ngẩng đầu nói: "Quân khu không có, vậy nghĩ cách làm cho có, không phải có câu 'trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi cũng thành đường thôi' sao."
"Nghĩ cách làm cho có"?
Hàn Liệt không thấy được an ủi tí nào, ngược lại càng lo lắng: "Em đừng làm bậy!"
"Yên tâm đi." Nói xong, thấy Hàn Liệt còn nhìn mình chằm chằm, "Tôi là một người phụ nữ, lại cả ngày bị bọn nhỏ quấn lấy, sao có thể làm bậy chứ. Tôi nói chơi chơi thôi."
Hàn Liệt cũng thật sự không nghĩ ra được cô có thể làm gì, cho rằng cô đúng là đang nói giỡn, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhớ đến: "Hôm nay tôi hỏi sư trưởng, ông ấy nói thẩm tra chính trị của em còn cần một đoạn thời gian nữa mới xong."
"Ừm."
- - Nếu không chờ thêm hai ngày nữa tôi lại đến thúc giục.
Nửa câu sau còn chưa nói ra đã bị câu trả lời của Liễu Tố Tố chặn lại.
Liễu Tố Tố nhìn Hàn Liệt đứng bất động: "Làm sao vậy?"
Cô là thật sự không nóng nảy chút nào, ngược lại còn hy vọng thẩm tra chính trị càng chậm càng tốt. Nếu là thẩm tra chính trị làm xong, hai người đi đăng ký, lỡ Hàn Liệt có ý tưởng gì đó, vậy cô cũng không biết cự tuyệt làm sao mới tốt.
Hàn Liệt không ngốc, tất nhiên nhìn ra Liễu Tố Tố hoàn toàn không nóng nảy, nghĩ đến mình hôm nay mắt trông mong chạy đi tìm sư trưởng, lập tức cảm giác trong lòng có chút rầu rĩ, nhưng lại không rõ đây là vì cái gì.
Cuối cùng chỉ có thể lắc lắc đầu: "Không có việc gì."
Xoay người đi ra ngoài.
Liễu Tố Tố không phát hiện Hàn Liệt kỳ quái, viết xong danh sách, quay người lại liền nhìn thấy Hàn Tú Tú đã chui vào trong chăn, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô chằm chằm, bị cô phát hiện, lập tức vùi đầu vào chăn, chỉ để lại một đầu nhỏ xù xù lông.
"Sao con chưa ngủ?"
Hàn Tú Tú lộ ra một đôi mắt, tiểu nãi âm: "Con muốn chờ dì cùng ngủ."
Tiểu cô nương ngoan ngoãn mềm mại không chịu được, Liễu Tố Tố cảm giác mình sắp bị sự đáng yêu này làm cho gục ngã, lên giường nằm kế bên cô bé, cười nói: "Dì kể chuyện cho con nghe nhé?"
Hàn Tú Tú trước đây dinh dưỡng không đủ, không chỉ xanh xao vàng vọt, tóc cũng giống rơm rạ, ngày đầu tiên đến Liễu Tố Tố đã cắt tóc cho cô bé, đem mấy chỗ khô vàng cắt hết, hiện tại nhìn qua không chỉ tóc đẹp hơn, người cũng rất có tinh thần.
"Vâng ạ!"
Hiện tại tuy rằng quản chưa nghiêm, nhưng mấy câu chuyện cổ tích khẳng định không thể kể, tuy nhiên Liễu Tố Tố biết không ít truyện dân gian, liền ôm Hàn Tú Tú, nhẹ giọng kể.
Cách một bức tường, Hàn Tiền đem lỗ tai dán lên vách tường, vẻ mặt nghiêm túc, Hàn Trình nghi hoặc cực kỳ: "Anh, anh làm gì đó, đừng đem hương hương cọ rớt!"
Hai thằng nhóc này lúc trước trên mặt có hai cái cao nguyên đỏ hồng, Liễu Tố Tố ở cửa hàng bách hóa cố ý mua một hộp dầu nghêu sò, thứ này sờ lên mỡ mỡ giống mỡ heo, mùi cũng có chút kỳ quái, nhưng bôi lên trên mặt hiệu quả rất tốt, mỗi ngày sau khi tắm rửa xong, Liễu Tố Tố đều sẽ bôi đầy mặt bọn nhóc, qua hai ngày, má đã bớt đỏ nhiều.
Hàn Tiền đem mặt dịch ra: "Nương đang kể chuyện, anh muốn nghe."
"Nương còn biết kể chuyện?" Hàn Trình không tin, cũng đem lỗ tai dán lên, "Oa~, thật là có!"
Nhóc cũng muốn nghe kể chuyện!
Nhưng nương nói nương cùng chị Tú Tú tỷ là con gái, buổi tối con trai không được vào phòng con gái, nhưng nghe như vậy bị đứt quãng không rõ ràng lắm.
Hai tròng mắt tròn xoe xoay chuyển, Hàn Trình lập tức bò đến bên cạnh Hàn Liệt, ngửa đầu nói: "Chú Hàn, con muốn nghe kể chuyện, chú kể chuyện cho bọn con nghe đi~!"
Hàn Tiền cũng phản ứng, đúng rồi, bọn nó tuy rằng không được nghe nương kể chuyện, nhưng còn có thể nghe chú Hàn kể mà nhỉ!
Xem ra em trai ngốc vẫn rất thông minh!
Hàn Liệt bị hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm lúc này đang ngẩn người.
"Chú Hàn, chú không vui ạ?" Hàn Trình đột nhiên nói.
Sợ bị hai nhóc nhìn ra, Hàn Liệt vội vàng lắc đầu: "Không có."
"Vậy chú kể chuyện đi chú!"
Hàn Liệt không biết kể chuyện, anh chỉ biết huấn luyện người khác, có thể đem tân binh dạy dỗ đến bật khóc, mấy nhóc choai choai này khẳng định chịu không nổi. Liếc mắt nhìn bọn nó: "Muốn nghe kể chuyện là bởi vì ngủ không được?"
"Đúng ạ đúng ạ." Hai nhóc đồng thời gật đầu, Hàn Cẩm cũng nhìn đến.
"Được, vậy ra hít đất mấy cái, khi nào muốn ngủ thì dừng lại." Hàn Liệt dựa lên tường, nhướng mày nói.
Hàn Trình còn chưa biết mình kế tiếp sẽ gặp phải cái gì, thiên chân vô tà hỏi: "Chú ơi, hít đất là cái gì nha~."
Nửa phút sau, trên giường đất to rộng, ba tiểu đậu đinh mặt úp xuống, mông ưỡn lên, chỉnh tề nằm bò, Hàn Liệt đứng ở dưới giường, từng bước từng bước chỉ đạo: "Cánh tay Tiểu Tiền cong xuống, Tiểu Cẩm đầu không được thấp, còn có Tiểu Trình khép mông lại."
Tâm tình mấy nhóc đang vô cùng day dứt.
Hàn Tiền: Vì sao mình lại cảm thấy em trai ngốc trở nên thông minh chứ!
Hàn Trình: Huhuhu cả đời này mình không muốn nghe kể chuyện nữa.
Còn Hàn Cẩm thì đang nghĩ, sao mình lại muốn hùa theo xem náo nhiệt cơ chứ.
- -
Trong lúc ở nhà họ Hàn gia đang vô cùng náo nhiệt, Dư Hồng Anh đang cùng Chung sư trưởng nói chuyện: "Cô gái Tiểu Liễu kia đúng là không tồi, tôi càng nhìn càng thích, Tiểu Hàn thật may mắn."
Chung sư trưởng chưa gặp qua Liễu Tố Tố, nhưng cũng biết có thể được Dư Hồng Anh đánh giá cao như vậy, nhất định là người không tồi. Còn việc Tiểu Hàn may mắn...... Lập tức ông lại nhớ đến việc kết quả thẩm tra chính trị chưa xong.
"Làm sao vậy?"
Chung sư trưởng vội vàng lắc đầu: "Không có việc gì."
Việc thẩm tra chính trị liên quan đến quân vụ, trước khi có kết quả không thể nói cho ai biết, sợ bị Dư Hồng Anh nhìn ra gì đó, ông vội vàng nói sang chuyện khác: "Đây là cái gì?"
Dư Hồng Anh cười nói: "Tiểu Liễu nhất định phải đưa cho tôi, nói là thịt bò kho."
"Thịt bò khô?" Chung sư trưởng lúc trước ở Tây Bắc tham gia quân ngũ đã từng ăn qua, thịt bò làm thành thịt khô, ăn cứng cứng, cộm răng lại khó nhai, ông không thích lắm, vừa mới chuẩn bị buông xuống đã nhìn thấy Dư Hồng Anh nhìn mình chằm chằm, lập tức nhét vào trong miệng một miếng.
"Thế nào?"
"Ngon!" Trước mắt Chung sư trưởng đột nhiên sáng ngời, là thật sự rất ngon! Tuy rằng là thịt khô nhưng không khô như củi, tiêu thơm nồng đậm, còn mang theo vị hơi cay cay, ăn xong vừa khai vị vừa đỡ thèm.
Ông chưa từng ăn qua thịt khô nào ngon như vậy!
Chung sư trưởng ăn một miếng lại một miếng, đột nhiên nghĩ tới nhà ăn, thức ăn ở nhà ăn bọn họ tuy rằng không kém, nhưng có ai không hy vọng có thể ăn ngon hơn đâu, hơn nữa các chiến sĩ huấn luyện cả ngày mệt không chịu được, ăn ngon cũng có sức hơn.
Đồng chí Tiểu Liễu vừa mới tới, chắc chắn chưa tìm được công việc, nếu có thể đến nhà ăn hỗ trợ, khẳng định không tồi!
Chung sư trưởng nghĩ như vậy, cũng không hỏi Dư Hồng Anh, ngày hôm sau trực tiếp đến tìm sĩ quan hậu cần.
Liễu Tố Tố không biết chuyện này, lúc này cô đang mang theo mấy đứa nhỏ cùng nhau đi chợ
Bên này cách xa huyện thành, nhưng ở gần xung quanh có thôn làng, chợ cũng là do vài thôn cùng họp, hiện tại cho phép mua bán, chỉ cần không có giá trị quá lớn là được, cho nên vào mỗi giữa tháng đến ngày họp chợ rất náo nhiệt, không chỉ quân khu mà người trong thôn cũng tới tới.
Trần Nam có kinh nghiệm, sợ đến chậm đồ đều đã bán hết, còn chưa tới 6 giờ đã gọi Liễu Tố Tố xuất phát.
Liễu Tố Tố vốn tưởng rằng thời gian này còn sớm, kết quả lúc đi trên đường phát hiện xung quanh đều là người, tất cả đều cõng sọt, giống như chuẩn bị tham gia đại hội mua sắm vậy.
"Chúng ta phải đi mất bao lâu?"
Trần Nam nói: "Đi nhanh mất khoảng nửa giờ."
Nửa giờ không sao, nhưng nếu cõng một đống đồ lớn đi lâu như vậy, chắc chắn mệt đến phát hoảng, Liễu Tố Tố nhấc nhấc sọt, cảm thấy hiện tại nếu có xe đạp thì tốt rồi.
Chỉ là cô cũng biết đây là việc không thể nào, chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Liễu Tố Tố cùng Trần Nam vừa đi vừa nói chuyện, ngoại trừ Hàn Cẩm nắm tay cô, mấy đứa nhỏ khác đều ở phía trước chạy nhảy vui đùa.
Trần Nam: "Tiểu Cẩm cũng đi chơi cùng bọn Thiết Đản đi."
Hàn Cẩm lắc đầu, càng nép gần vào Liễu Tố Tố hơn.
Trần Nam hạ giọng, có chút không đồng ý nói: "Chị dâu, chị cứ như vậy về sau Tiểu Cẩm giống mấy bé gái thì sao?"
Liễu Tố Tố cười nói: "Không phải giống bé gái, cái này gọi là điềm đạm nho nhã."
Cô tuy rằng hy vọng con có thể chơi cùng nhiều bạn, nhưng cũng sẽ không bắt nó đi kết bạn, như vậy sẽ khiến Hàn Cẩm càng trở nên mẫn cảm, hiện tại Hàn Cẩm đã nguyện ý cùng người nhà nói chuyện, đây chuyển biến rất tốt, cứ từ từ tới là được, căn bản không cần sốt ruột.
"Hơn nữa nhà tôi đã có hai con khỉ nghịch ngợm, điềm đạm một chút tốt hơn." Liễu Tố Tố lắc lắc tay nhỏ Hàn Cẩm, điểm điểm cái mũi nhỏ: "Dì thích Tiểu Cẩm của chúng ta như vậy."
Nét khẩn trương trên Hàn Cẩm biến mất, càng thêm dùng sức nắm Liễu Tố Tố tay, hai mắt sáng lấp lánh, lộ ra một nụ cười không quá rõ ràng.
Trần Nam còn muốn nói thêm, liền nhìn thấy Thiết Đản chạy tới: "Nương, bọn Tiểu Tiền bánh ăn ngon lắm, nương cũng làm cho con đi!"
"Bánh gì?" Trần Nam hỏi.
Thiết Đản cũng không rõ là bánh gì bánh, chỉ biết ăn rất ngon, vẫn là Liễu Tố Tố nói: "Hẳn là bánh chà bông rồi."
Sáng nay đi sớm, Liễu Tố Tố sợ bọn nhỏ bị đói, liền làm mấy cái bánh chà bông, chà bông là lúc trước xào thịt bò cô làm thêm, xào xong để thêm mấy ngày, lại trộn thêm chút lạp xưởng thái hạt lựu, dùng bột mì nhào thành vỏ bánh, không cần thêm dầu mà chỉ áp nồi, ăn đặc biệt ngon.
Nhìn Ngưu Đản thèm không chịu được, Liễu Tố Tố liền từ trong túi móc ra hai cái: "Còn có một cái cho Tiểu Điềm."
Ngưu Đản lập tức cười hì hì nhận: "Cảm ơn dì Liễu!"
Trần Nam vừa mới chuẩn bị làm nó không được lấy, Liễu Tố Tố liền nói: "Không có việc gì đâu, chỉ hai cái bánh thôi mà, cũng không phải cho em ăn."
Trần Nam biết cô cố ý nói như vậy, tức khắc trong lòng vừa ấm áp vừa ngượng ngùng: "Cảm ơn chị dâu, hôm nay làm bánh bao thịt sủi cảo, đến lúc đó em cho chị một chén, chị cũng không thể từ chối."
"Em yên tâm, chị khẳng định sẽ không khách khí." Liễu Tố Tố cười nói.
Ngưu Đản có thể mang hai cái bánh trở về, nhưng mấy đứa nhỏ khác thì không may mắn như vậy, chỉ có thể nhìn bọn nó ăn thơm ngon ngào ngạt, càng nhìn càng thèm, nước miếng cũng sắp chảy xuống.
Bà Thái ở bên cạnh thấy một màn này, cười lạnh một tiếng.
Bà ta không tin Liễu Tố Tố có thể nấu ăn ngon, cảm thấy cô chắc chắn là cố ý bảo mấy đứa Hàn Tiền đến dụ dỗ mấy đứa nhỏ khác, để người khác đều cảm thấy cô nấu ăn ngon, như vậy cô có thể dùng cái này làm lót đường vào nhà ăn làm việc.
Quả nhiên là khuôn mặt hồ ly tinh, tâm tư cũng y chang! Chỉ là tiếc ghê, chọc vào bà ta mà còn muốn vào nhà ăn làm? Cửa cũng chẳng có!
Bà Thái trợn trắng mắt, quyết định đợi lát nữa sẽ mua thêm nhiều hạt dưa bánh kẹo để đút lót, dù sao cũng không thể để Liễu Tố Tố được vào nhà ăn!
Bà ta vội vã đi mua đường, cũng không thấy được một người đàn ông trung niên đi qua, cười tủm tỉm nói: "Cháu là người nhà Hàn Liệt?"
Hàn Tiền ngẩng đầu, thấy một người mặc quân trang giống chú Hàn, tâm gỡ xuống một chút phòng bị, hỏi: "Bác là ai vậy?"
"Bác là chiến hữu của đồng chí Hàn Liệt, quản lý nhà ăn, cháu có thể gọi bác là bác Triệu."
Hàn Trình đứng bên cạnh nghe được lời này, lỗ tai lập tức dựng thẳng: "Oa~, quản lý nhà ăn! Vậy bác Triệu, nhà bác có phải có rất nhiều thịt hay không!"
Người đàn ông nghe vậy nở nụ cười: "Không có rất nhiều thịt, nhưng có cá, nếu cháu thích bác cho cháu hai con nhé?"
"Cháu thích lắm! Siêu siêu thích!" Hàn Trình lập tức gật đầu, chỉ cần là thịt nhóc liền thích!
"Được, chỉ là phải trao đổi điều kiện, các cháu đưa bánh cho bác ăn."
Một miếng bánh đổi một con cá, đúng là có lời, Hàn Trình nhìn anh trai, cuối cùng hai đứa bẻ bánh của mình đưa qua, rất là đau lòng dặn dò: "Bác không được gạt bọn cháu đâu đó!"
"Yên tâm, bác là quân nhân sao có thể gạt người." Hắn nói xong, liền đem miếng bánh chà bông nhét vào miệng.
Hai đứa nhỏ cho không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể tính là một miếng, nhưng chỉ một miếng này khiến hắn lập tức mở to mắt.
Người này thật ra chính là sĩ quan hậu cần, sáng nay lúc Chung sư trưởng tới tìm hắn, hắn còn có chút không tin, một chút thịt khô thôi, có thể làm ngon đến mức nào.
Nhưng Chung sư trưởng vỗ vỗ ngực đảm bảo, sĩ quan hậu cần liền nói chờ mình đi chợ về lại đến nhìn xem, không nghĩ tới trùng hợp gặp mấy hài tử nhà Liễu Tố Tố ở trên đường, hắn cũng không chậm trễ, lập tức tính toán muốn nếm thử một miếng, rốt cuộc tay nghề có được không, ăn một lần là có thể biết.
Một miếng bánh chà bông mới vừa vào miệng, hắn liền biết, Chung sư trưởng nói không sai, đồng chí Liễu tay nghề thật khó lường!
Hàn Trình cười hì hì nói: "Thế nào, nương cháu làm rất ngon đúng không?"
"Đúng là rất ngon."
"Vậy bác cũng không được quên cá của bọn cháu đâu đó nha." Hàn Trình không yên tâm dặn dò.
"Sẽ không quên." Hiện tại nhiều người nhiều miệng không tiện nói chuyện, đến lúc đó vừa lúc có thể lấy lý do đưa cá tán gẫu cùng đồng chí Liễu Tố Tố một chút, cần phải đem đồng chí ưu tú như vậy tới nhà ăn làm việc!
Tưởng tượng đến tương lai mình có lộc ăn, sĩ quan hậu cần liền vừa lòng bật cười.
~⭐⭐⭐