Chương 8:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaTình cờ cô được đích thân người giỏi nhất trong ngành y dạy y thuật.Nếu như…..Nếu như cô có cơ hội làm bác sĩ trong quân đội, thì bản thân và gia đình cô sẽ hoàn toàn trong sạch, không ai dám đụng đến quá khứ của cô!Với mục tiêu này trong đầu, Tống Tri Uyển đã làm việc chăm chỉ hơn trước.Cho dù y tá trưởng sắp xếp ca trực như thế nào cô cũng không bao giờ phàn nàn. Ngay cả đến việc chọc kim cho bệnh nhân, Tống Tri Uyển rảnh rỗi sẽ xem qua nếu làm được cô ấy sẽ làm luôn.Các kĩ năng y học Trung Quốc mà cô học được ở kiếp trước đã vượt qua những người khác, cô cũng đạt được một số thành tích trong y học phương Tây.Sở dĩ cô làm như vậy bởi vì cô nhớ kiếp trước ở bệnh viện Nam Thành có tuyển chọn vị trí quân y làm trong quân đội nhưng cô không nhớ ai đã nhận được cơ hội đó.Nhưng kiếp này cô muốn có được cơ hội làm việc này!Thấy đại tiểu thư như được truyền thêm sức mạnh, y tá trưởng trong cuộc họp cũng khen cô vài câu.Lý Mai Tú làm cùng cô trong lòng ghen tị, buông lời chế nhạo: “Tôi nói, Tiểu Tống làm việc chăm chỉ như vậy có ích gì. Chúng ta chỉ là những người bốc thuốc không phải là sinh viên nghiêm túc ra từ trường đại học y khoa. Cô đừng quên bản thân mình là ai.”Đại tiểu thư bận rộn bốc thuốc nhẫn nhịn.Lý Mai Tú thấy cô không để ý đến mình, khó chịu nói: “Được rồi, nếu cô muốn làm thì tối nay đến trực ca đêm đi. Tôi tan làm trước.”Vốn dĩ ca đêm được sắp xếp cho cô ta nhưng Lý Mai Tú lười biếng không muốn làm. Dù sao người dễ bắt nạt nhất là Tống Tri Uyển, cô ta giao toàn bộ công việc cho cô.Tống Tri Uyển không ngại làm ca đêm.Nhưng cô cũng không muốn Lý Mai Tú châm chọc mình, còn bắt cô làm việc thay cô ta, đây không phải là lợi dụng sao?.Tống Tri Uyển cười nhẹ: “Chị Mai Tú, tôi sẽ làm việc thay chị nhưng chị hãy nói với y tá trưởng một tiếng nếu không tôi không thể đổi ca cùng chị.”Là đổi không phải thay.“Tôi biết rồi.” Lý Mai Tú trả lời một cách thiếu kiên nhẫn.Sau khi tan ca, Lý Mai Tú ban đầu định đi nói với y tá trưởng nhưng không tìm thấy người. Cô ta vội vã về nhà nấu cơm, nghĩ rằng nói vào ngày mai cũng không sao và cô ta ra về một cách thoải mái.Đến ca tối.Trời vắng vẻ, Tống Tri Uyển đang làm việc trong phòng bốc thuốc.Đột nhiên.Một tiếng xe ô tô chói tai truyền đến, Tống Tri Uyển chưa kịp ngó ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra thì hai y tá đã vội vàng chạy tới trên mặt tràn đầy hoảng sợ.Tống Tri Uyển kéo một người sang và hỏi: “Chị Lan, xảy ra chuyện gì vậy?”“Là bệnh nhân từ quân khu đưa tới không biết xảy ra chuyện gì. Tạm thời không nói chuyện với em nữa chị phải gọi cho bác sĩ Lâm!” Đối phương vừa dứt lời vội vàng chạy đi.