Chương 39:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Anh ấy có chuyện phải đi ra ngoài rồi, đang phải bận rộn với công việc trước, cô có yêu cầu gì, cứ nói với tôi.” Chu Thì Dự cười cười, nhưng anh ấy không giỏi cười lắm, nên nụ cười làm thật mất tự nhiên, cơ mặt anh vẫn còn bị đơ, nó không chỉ trông không thân thiện, còn càng làm người khác sợ hãi.Nhất là lúc này, đôi mắt hẹp dài kia đang nhìn thẳng vào cô, trông như một con sói nguy hiểm.Tống Tri Uyển: “...”Nội tâm âm thầm phàn nàn: Đại ca, anh rốt cuộc có muốn cười hay không vậy, thật là đáng sợ.Nhưng mà cô ấy cũng không có tiếp lời, nhưng rốt cuộc đây vẫn là điều cần phải lịch sự, sự giáo dục của Tống Tri Uyển không được quá tốt, cho nên cô ấy chỉ mơ hồ gật đầu“Vâng vâng.”Sau đó lại là sự im lặngChu Thì Dự đã chủ động nói chuyện: “Tôi thấy y thuật hiện tại của cô không tồi, chỉ cần như thế đã quá đủ để trở thành bác sĩ, thế tại sao vẫn còn làm việc trong hiệu thuốc vậy?”Nghe vậy, Tống Tri Uyển có chút không ngờ tới, không ngờ Chu Thì Dự lại sẽ hỏi đến vấn đề này, nhưng cô không muốn nói nhiều lời với anh ta nên chỉ đành trả lời: “Tôi vẫn đang tự học, không có tiền để lên lớp.”“Vậy sao!” Chu Thì Dự nhướng mày, dường như không tin lời Tống Tri Uyển nói, nhưng anh ấy cũng không phản bác: “Tôi thấy y thuật của cô rất tốt, và quan trọng nhất là, cô có tấm lòng của một vị bác sĩ cứu người chữa thương. Điều này rất quan trọng, trong tương lai cô nhất định sẽ là bác sĩ giỏi.”Đây là lần đầu tiên có một người khen ngợi tài năng của cô, tim của Tống Tri Uyển lỡ mất một nhịp, thực sự thì nhìn gần, đối phương cũng không phải quá khó nhìn, kỳ thực chỉ là khí thế dọa người mà thôi, lớn lên mà không dọa người, thì hai người ngồi gần như vậy, có thể nhìn rõ sự tha thiết trong ánh mắt của anh ấy.Đối với Tống Tri Uyển mà nói, kể từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên có người công nhận cô.Ngay cả khi ấn tượng đầu tiên về Chu Thì Dự không tốt, nhưng Tống Tri Uyển cũng phải thừa nhận, đối phương vừa dành cho cô ấy một sự cổ vũ rất lớn, cô lúc này đã thay đổi một chút ấn tượng đối với Chu Thì DựCô cười: “Vậy phải nhờ ơn của anh rồi.”Chu Thì Dự bị nụ cười của Tống Tri Uyển làm cho lóa mắt, đột nhiên anh cảm thấy mình không cần phải vất vả như vậy, đợi sau này hai người kết hôn rồi, tiền lương của anh sẽ cho cô cả, cô cũng chẳng cần phải đi làm, chỉ cần ở nhà hưởng thụ là được.Đúng vậy, mới quen biết được mấy ngày, Chu Thì Dự đã nghĩ tới chuyện sau khi kết hôn.