Chương 13:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaTrong phòng cấp cứu.Tiểu Ngũ vẫn cứ hét thật to.Nhưng ai nấy đều vô cùng sốt ruột, lãnh đạo đã rơi vào hôn mê, bọn họ có thể không lo lắng sao?Trong lúc đang hét như vậy.Bỗng nhiên ngước lên thì anh ta nhìn thấy Tống Tri Uyển đang chạy tới.Bộ đồ y tá trắng tinh, nhưng da của Tống Tri Uyển còn trắng hơn, dưới ánh đèn, dường như còn phát sáng.Cằm nhọn, nhỏ, khuông mặt nhỏ bé như lòng bàn tay, vóc dáng khuất sau bộ đồ y tá, tạo ra một cảm giác trong sáng.Tống Tri Uyển tiến tới, nói với bọn họ: "Nếu có yêu cầu gì, hãy nói với tôi. Tôi là y tá phụ trách giường này, Tống Tri Uyển, bác sĩ sẽ đến ngay, nên các anh kiên nhẫn chờ đợi."Cô không thể nói mình đến từ phòng thuốc, trong bệnh viện, mọi người thường tự đặt ra các cấp bậc, phòng thuốc lại là cấp thấp nhất, không cần nhiều kiến thức y học để làm việc ở đó, nói là y tá vẫn còn dễ nghe.Tống Tri Uyển thấy họ khá dễ chịu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Ban đầu, sau khi nghe lời của y tá kia, cô tưởng những người đàn ông này rất hung dữ, nhưng bây giờ gặp thì có lẽ chỉ vì cô ta quá nhát gan, không muốn đảm nhận trách nhiệm.Tiểu Ngũ nghe Tống Tri Uyển nói mình là y tá phụ trách, cũng dễ chịu với cô hơn, vừa nãy anh ta cũng nhận ra cô ý tá tay run bần bậc kia không dám ôm chuyện này vào mình, hiện giờ nghĩ lại chắc là cô ta nhát gan, không dám gánh trác nhiệm.Bây giờ nghe thấy Tống Tri Uyển nói vậy cả người đều thả lõng hơn chút: "Thủ trưởng của chúng tôi sau khi uống rượu xong thì đột ngột ngất xỉu, không rõ tình hình ra sao nhưng đến bây giờ ông ấy vẫn chưa tỉnh lại, chúng tôi gọi mãi không được, nên đưa người đến đây ngay. Y tá Tống, cô hãy kiểm tra thử xem sao."Tống Tri Uyển hỏi ông ta đã ăn uống những gì.Tiểu Ngũ trả lời một cách rành mạch.Lúc này, bệnh nhân trên giường đột nhiên ho khan.Tống Tri Uyển giật mình, nhìn về phía bệnh nhân, từ lúc đưa vào đến giờ đã là mười lăm phút, khoảng thời gian này có thể ngắn có thể dài, không cẩn thận một chút có thể chính là cái chết.Đã không kịp rồi, không còn thời gian để nghĩ nữa!Tống Tri Uyển cắn răng, bước lớn tiến tới, nhấc lên miệng bệnh nhân đã khép chặt, rồi nhanh chóng điều chỉnh tư thế nằm của bệnh nhân."Cô đang làm gì!" Tiếng la thang bên cạnh.Ngay lúc này một một người lực lưỡng từ ngoài chạy tới, mang theo một người hơi thở hổn hển theo sau, đó là Trần Lan.Họ không tìm thấy bác sĩ Lâm, Trần Lan suy đoán trong tuyệt vọng chắc chắn bác sĩ Lâm đã trốn việc không đi làm.