Chương 4:
Nhóm dịch: Thất Liên HoaSau đó càng ngày càng đẹp hơn, làn da trong trắng lộ hồng, non nớt khiến người ta muốn cắn một cái, khuôn mặt cũng cực kỳ tinh xảo, mắt to, sóng mũi cao, khóe mắt còn có nốt ruồi nho nhỏ.Mặc dù bây giờ mới một tuổi, trên mặt còn nét mập ú trẻ con, nhìn khuôn mặt không ra gì, nhưng Kiều Trúc Phương dám khẳng định, khuôn mặt cháu gái nhà mình lớn lên chắc chắn giống mẹ cô, cũng là mặt trái xoan, sau khi lớn lên tuyệt đối là một mỹ nhân inh đẹp không sai được.Vốn Kiều Trúc Phương bởi vì bộ dáng con dâu xinh đẹp mà rất là thích, lúc này cháu gái ra đời, bà càng cưng chiều con dâu như con gái ruột.Chồng nhà mình, con dâu còn có cháu gái, mỗi người đều đẹp như thế, Kiều Trúc Phương bà ấy càng cảm thấy cuộc sống có tư vị, mỗi ngày ở nhà giúp giữ cháu gái càng thích thú.Còn Kiều Gia Gia bị bà nội ôm vào trong lòng, nghe lời này, mặt có hơi đỏ, cô có hơi xấu hổ.Rõ ràng chỉ bước đi đơn giản mà thôi, đến trong miệng bà nội, ngược lại giống như cô đã làm chuyện lớn gì đó, khen cô tận trời không ở trên mặt đất.Từ khi sinh ra đến bây giờ, cô đã được khen vô số lần, ngay cả khi ngoan ngoãn bú sữa mẹ, ngoan ngoãn ngủ đều nhận được lời khen từ bà nội còn có cả nhà, Kiều Gia Gia cảm nhận được đầy đủ cảm giác được cưng chiều trong lòng bàn tay là cái gì, loại cảm giác được tất cả mọi người yêu thực sự rất tuyệt.Đối với Kiều Gia Gia mà nói, đây là thu hoạch lớn nhất sau khi sống lại một đời.Dựa vào những kiến thức cô đã học được từ kiếp trước, có thể đoán được niên đại này rất khổ, nhưng Kiều Gia Gia không sợ! Cô càng sợ chính là cô một thân một mình không có người thân, cuộc sống như thế, kiếp trước cô đã trải qua hơn hai mươi năm, cô không bao giờ nghĩ tới nữa!Có ướt mong tha thiết, thậm chí giống như gia đình ấm áp trong tưởng tượng, đối với cuộc sống tiên tiến thoải mái của thế kỷ 21, cô cũng có thể không chút lưu luyến bỏ qua, lúc này coi như cho cô cơ hội trở về, cô cũng sẽ chọn từ chối.Đối với một đứa mồ côi, đối với cô mà nói, không có gì hấp dẫn hơn tình yêu.Cuộc sống tốt đẹp kiếp trước cô đã hưởng thụ qua, mặc dù là mồ côi, nhưng dựa vào sự nổ lực nhảy lớp một mạch, sau đó thi đậu trường đại học top một Trung Quốc, vẫn là học tài chính, sau đó một đường thạc sĩ ở trường danh tiếng nước ngoài, sau khi tốt nghiệp lại bắt được cơ hội, không tới mấy năm lương một trăm vạn một năm.Là mồ côi, một mình Kiều Gia Gia ăn no cả nhà không đói, công việc mệt chết đi, nhưng cô cũng không ít lần tiêu xài hoang phí, dù sao cuộc sống đã hưởng thụ qua, cho nên bây giờ dù xuyên qua mất đi điều kiện sống thoải mái, cô cũng không có cảm thấy tiếc nuối cái gì.Cô bây giờ đang học cách trở thành một đứa trẻ thật sự, phải cảm nhận thật tốt tình thân trước đây chưa từng nhận thức.Đời trước khi còn nhỏ có bộ dáng gì cô đã quên mất, đời này còn nhỏ, cô nhất định sẽ trải qua thật tốt cảm nhận thật tốt, cùng ông nội bà nội, ba mẹ.Nghĩ tới đây, cô lại không nhịn được vui vẻ, có thể có người nhà như bây giờ, cô thực sự rất vui vẻ. Bọn họ hoàn toàn giống y như đúc trong trí tưởng tượng của cô đời trước!