Chương 3
9.
Trên đường đến bệnh viện, chị Nam tức điên cả người: “Sáng hôm nay chẳng phải cố vấn Đỗ đã thu hồi lại chức trưởng nhóm thí nghiệm của em rồi mà?”
Khi đó, tất cả thành viên trong nhóm tôi đều nói rằng cố vấn Đỗ đã thu hồi lại thí nghiệm mà nhóm tôi phụ trách, mọi người sẽ không làm thí nghiệm này nữa.
Mà vừa hay mọi chuyện xảy ra sau khi cố vấn Đỗ bị hủy bỏ tư cách tham gia giảng viên xuất sắc cấp tỉnh, không biết lão ta nghe được tin từ đâu đó nói rằng các luận văn thí nghiệm cấp thành phố trở lên sẽ được tham gia bình chọn giảng viên ưu tú cấp quốc gia.
Giảng viên ưu tú cấp quốc gia hấp dẫn hơn so với cấp tỉnh nhiều.
“Thí nghiệm này của cố vấn Đỗ mất rất nhiều thời gian, chắc chắn không thể do một mình lão làm được, lão lén lút chia lớp ra thành hai nhóm, phân công bọn em làm thí nghiệm buổi sáng, còn lại đều được sắp xếp vào buổi chiều! Phương Phương sợ lão lắm nên cũng bị ép tham gia thí nghiệm vào buổi chiều.”
Tôi thầm lôi tổ tông mười tám đời nhà cố vấn Đỗ ra chửi: “Lão Đỗ Hiếu này quá đáng vaiz cả chưởng, bảo sao hôm nay em thấy nhiều người phàn nàn thế. Buổi sáng em đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, lúc tiến hành dự án sẽ có rất nhiều chi tiết cần phải xác minh rồi.”
“Nếu Phương Phương xảy ra chuyện gì thì em tiễn lão một đường xuống địa ngục luôn.”
Xem ra tôi đã quá khách khí với lão khi vạch mặt trên diễn đàn.
Lúc tôi đến bệnh viện cũng là lúc Phương Phương vừa ra khỏi phòng cấp cứu, đang được đẩy và phòng bệnh.
Tôi đi theo cậu ấy, phát hiện không chỉ có cố vấn Đỗ mà còn có cả các chủ nhiệm khoa và lãnh đạo trường.
Cố vấn Đỗ lên tiếng chỉ trích tôi ngay lập tức: “Tần Ngọc, lần này Phương Phương xảy ra chuyện, em là nhóm trưởng phải gánh chịu mọi trách nhiệm, bồi thường tiền chữa trị cho Phương Phương và toàn bộ chi phí cho thiết bị thí nghiệm bị phá hủy trong trường học!”
Tôi bị lão ta đẩy suýt chút nữa đụng phải tường hành lang, may mà còn có chị Nam bên cạnh đỡ tôi.
Việc quan trọng nhất lúc này là kiểm tra vết thương của Phương Phương, tôi không thèm quan tâm đến mấy tiếng sủa vớ vẩn, tôi đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Phương Phương đau khổ nắm lấy tay tôi, yên lặng rơi lệ.
Tôi cúi người nói thầm vào tai Phương Phương: “Cậu đừng sợ, nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng.”
Phương Phương đỏ mắt gật đầu.
Khi ra khỏi phòng bệnh, cố vấn Đỗ thay đổi thái độ hống hách thường ngày, đột nhiên lôi kéo thầy hướng dẫn khác, bật khóc nói: “Sinh viên ngày nay thật là nổi loạn, không tôn sư trọng đạo một chút nào.”
Tôi gay gắt đáp lại: “Cố vấn Đỗ, điện thoại của thầy không có GPS hay gì? Thầy có biết vị trí của mình ở đâu không?”
Cố vấn Đỗ không dám tin nhìn chằm chằm vào tôi: “Em dám mắng tôi?”
Tôi bước từng bước một tới gần cố vấn Đỗ: “Hôm nay cho dù có nhiều giảng viên và lãnh đạo trường ở đây thì em cũng muốn làm cho tất cả mọi người biết rằng thầy căn bản không xứng làm thầy.”
Thích diễn kịch lắm đúng không?
Mà dù có thích thì cũng phải phụ thuộc vào việc tôi có cho lão cơ hội hay không!
Những thầy không biết rõ tình huống lần lượt nhìn về phía tôi, khuyên bảo: “Cố vấn Đỗ cũng chỉ vì muốn tốt cho em mà thôi, thầy ấy chăm chỉ như vậy, bỏ không ít công sức vào thí nghiệm của các em. Với lại thí nghiệm xảy ra sự cố, cố vấn Đỗ một mực bảo vệ em trước lãnh đạo trường, sao em có thể vô lương tâm mắng thầy ấy như vậy?”
Tôi tức đến mức bật cười: “Thầy ấy bỏ công sức? Em ỉa vào! Thầy ấy cướp thành quả thí nghiệm của chúng em, còn dục tốc bất đạt vì danh dự mà khuyến khích bọn em làm thí nghiệm không nên làm. Thầy bảo thầy ấy bỏ công sức, đó là vì thầy ấy muốn tranh với các thầy để đoạt giải giảng viên ưu tú cấp tỉnh!”
Ai cũng không mù không điếc, mọi người ở đây đều có thể nghe hiểu được rốt cuộc ai là người vô lương tâm.
“Tần Ngọc, thầy giúp em như vậy, vì sao em không chịu hiểu? Lại còn đổi trắng thay đen nói xấu thầy! Thầy vì em mà cầu xin ban lãnh đạo trường miễn bỏ việc truy cứu trách nhiệm hình sự, chỉ cần em chịu bồi thường tất cả chi phí. Em lại gây sự với thầy như vậy thì chỉ có nước vào tù mà ngồi.”
“Cố vấn Đỗ, thí nghiệm này không có liên quan đến em, em không có nghĩa vụ phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.”
Tôi bình tĩnh liếc lão ta một cái, không sợ hãi chút nào.
“Em có biết em thua kém các bạn học khác ở đâu không? Thua kém ở chỗ không biết tốt xấu, vô ơn! Bây giờ tôi sẽ xin nhà trường lập án điều tra! Lúc đó em sẽ không còn con đường để quay đầu.”
CMN, bây giờ tôi muốn làm một bụi cỏ nhỏ, hôm nay lão dẫm lên tôi ngày mai tôi sẽ trồng nó lên mộ lão luôn.
10.
“Phương án thí nghiệm em không bàn giao cho các thành viên trong nhóm, em lại không tự mình làm thí nghiệm thì sao lại là trách nhiệm của em được!”
Cố vấn Đỗ nhìn tôi với ánh mắt trào phúng: “Với tư cách là nhóm trưởng, báo cáo thí nghiệm không nghiêm cẩn, lần này kế hoạch thí nghiệm không được cung cấp kịp thời. Nguyên nhân của sự cố không cần điều tra cũng đã rõ mà còn trốn tránh. Tôi biết em quay video để gây sự chú ý nhưng em không nên hại bạn học của mình như vậy!”
Tôi ưỡn ngực đứng thẳng, tiến vào trong phòng bệnh cầm điện thoại của chị Nam ra rồi chĩa camera vào cố vấn Đỗ: “Thầy đãng trí quá ạ, thí nghiệm lần trước thầy phán đoán sai vẫn nợ em một lời xin lỗi, thí nghiệm sáng nay em đã nhắc nhở thầy rõ ràng về mọi biện pháp phòng ngừa mà thầy nên chú ý, lúc đó thầy cũng ở đó mà, vậy xin hỏi thầy biết rõ em là nhóm trưởng mà tại sao lại để thành viên trong nhóm em bí mật tiến hành thí nghiệm khi không có nhóm trưởng?”
Sắc mặt cố vấn Đỗ khó coi giống như nuốt phải con ruồi, vèo một cái cướp lấy điện thoại của chị Nam quăng xuống đất.
Lão không biết đấy là điện thoại của chị Nam, đồng thời cũng cho rằng tôi vào phòng bệnh là để thỏa hiệp với Phương Phương.
“Em nghĩ là trường học năm lần bảy lượt để em đăng bài công kích giảng viên như vậy? Nói với em mãi mà không thông vậy thì em cũng đừng trách tôi trở mặt không quen biết, bây giờ tôi sẽ xin lập án điều tra ngay lập tức.”
“Thầy cứ lập đi, em tin nhà trường sẽ điều tra rõ ràng là thầy không tránh các khả năng nguy hiểm trong thí nghiệm, hại học sinh bị hủy dung. Nếu không được thì để em gọi thay cho thầy!”
11.
Ngay sau đó nhà trường phối hợp với cảnh sát thành lập đội điều tra đặc biệt nhằm tìm ra nguyên nhân thực sự của vụ tai nạn, cố vấn Đỗ dẫn đầu mấy sinh viên khác làm lại thí nghiệm đó.
Các bước thực hiện thí nghiệm không có vấn đề gì nhưng vẫn xảy ra sự cố.
Cố vấn đỗ vừa phải bồi thường điện thoại cho chị Nam, còn bị nổ dẫn đến tổn thương cánh tay, ở trước mặt ban lãnh đạo, giống như chó Bắc Kinh, vẻ mặt xấu xa quay về phía tôi: “Tần Ngọc, tôi khuyên em nên nhận tội càng sớm càng tốt, đừng làm phiền đến ban lãnh đạo nhà trường!”
Tôi vô tội buông tay: “Cố vấn Đỗ, thầy không quan tâm đến bạn cùng phòng của em bị tai nạn nhưng lại dành quá nhiều tâm sức cho những người không liên quan, thầy đang có mưu đồ gì?”
Cố vấn Đỗ lo lắng: “Tần Ngọc, sao em phải làm khó một người thầy cống hiến hết mình như tôi? Cùng lắm thì tôi xin từ chức, em cứ đi học cho giỏi, thầy thực sự mong rằng em có một tương lai sáng lạn.”
Thật là kinh tởm phát ói, buồn nôn muốn chết.
Đúng lúc này, cố vấn Đỗ lại đưa ra một lời cảnh cáo ngầm, lão ta nói rằng một phóng viên đã biết tin và muốn phỏng vấn trường học của tôi nhưng đã được lão ta ngăn lại.
Còn nói hy vọng tôi có thể gánh chịu trách nhiệm bằng không sau này trong hồ sơ của tôi sẽ có một vết nhơ, ảnh hưởng đến công việc sau này.
Tôi dứt khoát hỏi thẳng thông tin liên hệ của phóng viên, tỏ vẻ muốn nhận phỏng vấn: “Em biết gì thì sẽ nói nấy.”
Cố vấn Đỗ tức đến nỗi tăng huyết áp, xém chút nữa là té xỉu trong phòng làm việc.
Tin tức sự cố thí nghiệm được tìm kiếm rầm rỗ, chuyện Phương Phương bị thương đã thu hút mọi sự chú ý của xã hội, sự việc huyên náo đến mức ông nội của tôi cũng biết chuyện.
Tình cờ trong một lần về trường để trao đổi, ngay lập tức ông nội bày tỏ sự tiếc nuối vì quen biết thầy hướng dẫn của tôi theo cách này.
12.
“Giáo sư Tần, sinh viên này rất có vấn đề, cô ấy viết báo cáo thí nghiệm không nghiêm túc và cẩn trọng.”
Trong phòng thí nghiệm, cố vấn Đỗ đứng cạnh một học giả hiền lành, cả quá trình đều cúi đầu khom lưng, phóng đại sai lầm của tôi đến mức con kiến cũng có thể nuốt được cá voi xanh.
Vị học giả thờ ơ nhìn tôi một chút: “Tiểu Ngọc, cháu nghĩ sao?”
Tôi thong dong trấn định bày ra kế hoạch thí nghiệm và trình tự các bước: “Ông nội của cháu đã từng dạy thí nghiệm tương tự, không thể nào phạm sai lầm được ạ.”
Cố vấn Đỗ chỉ vào người tôi rồi hừ mũi: “Tuổi còn nhỏ mà đã nói dối quen mồm! Ngay cả smartphone em còn không mua nổi mà dám nói ông nội dạy?”
Chà, chó nghe cũng tức giận! Tôi thật sự muốn chùm bao tải lão ta rồi ném vào xe rác.
Đáng tiếc rác thải phân loại không chứa lão ta.
May là chất lượng giáo dục nhà tôi khá tốt, trình độ học vấn cao đã dạy tôi rằng có một số việc phải dùng thực lực để nói chuyện.
Trong phòng thí nghiệm to lớn như vậy mà chỉ có hiệu trưởng, học giả, cố vấn Đỗ và tôi.
Ngoại trừ tôi ra thì tất cả những người còn lại đều đứng thành một hàng.
Giống như tôi đang một chọi ba vậy, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Cố vấn Đỗ kéo một cái ghế, mời hiệu trưởng ngồi xuống, đúng là đệ nhất nịnh nọt.
Hiệu trưởng khoát tay ra hiệu tôi đưa báo cáo trên tay cho học giả.
Cố vấn Đỗ không chê sự việc ồn ào hơn, thậm chí còn chế giễu tôi: “Đúng rồi, em có một ông nội chưa từng đi học dạy em hóa học, em chưa làm nổ cả trường học đã là khiêm tốn rồi! Tần Ngọc, em đây là đang cố ý đả thương người khác, sẽ phải ngồi tù mười năm trở lên.”
“Hiệu trưởng, thầy phải xử lý thật công bằng, không ít dự án của tôi đã đem lại vinh dự cho trường học, khắp nơi đều vì lợi ích của trường. Nhưng trăm ngàn lần không thể để một sinh viên phá hủy danh dự, càng không thể phá hủy danh tiếng của trường.”
Cố vấn Đỗ chuẩn bị cười chết tôi, lão ta định kế thừa Kiến Hoa Bắc của tôi hay gì? (Kiến Hoa Bắc là sản phẩm tín dụng tiêu dùng do Ant Financial tung ra, có thể được sử dụng để mua hàng qua Alipay và có chức năng tương tự như thẻ tín dụng. Huabei sẽ cung cấp cho người dùng hạn mức tín dụng từ 1.000 nhân dân tệ đến 50.000 nhân dân tệ dựa trên mức tiêu dùng của họ và điểm tín dụng Zhima. - Theo wikipedia)
Lão cho rằng bản thân ỷ thế hiếp người quen rồi là có thể dắt mũi hiệu trưởng?
Không được, tôi phải làm cho lão phải nghĩ ra kế hoạch B.
Quả nhiên, hiệu trưởng không phải con lừa cho lão dắt, hiệu trưởng đứng bên cạnh học giả, cẩn thận thảo luận: “Giáo sư xem thử phương án thí nghiệm của sinh viên này…”
Học giả nhẹ nhàng lắc đầu.
Cố vấn Đỗ lập tức kích động chạy đến trước mặt tôi, nắm lấy cánh tay tôi: “Xem đi, chuyên gia cũng nói em sai!”
Vị học giả sờ đám râu bạc trắng cười nhẹ: “Cháu gái, phương án và trình tự của cháu thực sự rất ổn.”
13.
Cố vấn Đỗ trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc của lão có khi nhét cả quả trứng đà điểu vào miệng cũng vừa!
Cái bộ dạng hề hước đó khiến tôi không nhịn được mà cười thầm một tiếng.
“Ông nội cũng thật là, đến trường không báo cho cháu một tiếng để cháu đón ông.”
Tôi cũng thích diễn kịch lắm chứ bộ.
Ông nội tỏ vẻ vô cùng hờn tủi: “Chứ không phải do cháu nói muốn giữ vững phương châm của gia đình, khiêm tốn xuất hành, cháu gái quý giá của ông chưa gật đầu thì sao ông dám nói là ông nội của cháu?”
Quào, tôi đột nhiên phát hiện ông nội tôi còn thích diễn trò hơn cả cố vấn Đỗ!
Tôi tuyên bố, người đoạt giải Oscar tiếp theo ngoài ông nội tôi ra không có ai xứng đáng hơn!
Cố vấn Đỗ xém chút ngã quỳ xuống đất, giống như bị sét đánh trúng.
“Tôi không nghe lầm chứ? Ngôi sao học thuật lừng lẫy giới hóa học là ông nội của Tần Ngọc?”
Cố vấn Đỗ tóm lấy chiếc ghế nom thật buồn cười, hơn nửa ngày mới đứng thẳng lên được, lão mỉm cười bước đến trước mặt tôi: “Mấy chuyện xảy ra gần đây đều là hiểu lầm thôi.” Hiệu trưởng lúng túng lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy vô cùng có lỗi nhìn tôi và ông nối, rồi lại nhìn về phía Đỗ Hiếu: “Tiểu Đỗ, lần này thầy khiến tôi quá thất vọng.”
Ông nội của tôi không khách khí chút nào răn dạy cố vấn Đỗ: “Tiểu Đỗ, cậu có biết cậu thấp kém hơn cháu gái của tôi ở đâu không? Tổ tiên nhà nào chẳng trải qua những năm tháng khó nhằn, người không thể hạnh phúc thì sẽ quên mất cội nguồn.”
Cố vấn Đỗ sợ tới mức run lẩy bẩy, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Tôi vô cùng xin lỗi giáo sư, tôi không biết mối quan hệ của thầy với Tần Ngọc.”
Ông nội tôi kiêu ngạo nhìn cố vấn Đỗ: “Người mà cậu cần xin lỗi là cháu gái tôi.”
Cố vấn Đỗ quay đầu nhìn tôi, nhăn nhăn nhó nhó cúi mình vái chào.
“Cố vấn Đỗ, thầy tuyệt đối đừng như vậy, bình thường thầy chanh chua với em nên em đã quen rồi. Bình thường thầy đối xử với em như nào thì cứ thế đi, thầy yên tâm, về sau những công việc bẩn thỉu trong phòng thí nghiệm em sẽ xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không làm thầy tức giận.”
“Dù sao thì với kẻ nịnh hót như thầy thì em ở trước mặt thầy chẳng bằng cái rắm.”
Trên đường đến bệnh viện, chị Nam tức điên cả người: “Sáng hôm nay chẳng phải cố vấn Đỗ đã thu hồi lại chức trưởng nhóm thí nghiệm của em rồi mà?”
Khi đó, tất cả thành viên trong nhóm tôi đều nói rằng cố vấn Đỗ đã thu hồi lại thí nghiệm mà nhóm tôi phụ trách, mọi người sẽ không làm thí nghiệm này nữa.
Mà vừa hay mọi chuyện xảy ra sau khi cố vấn Đỗ bị hủy bỏ tư cách tham gia giảng viên xuất sắc cấp tỉnh, không biết lão ta nghe được tin từ đâu đó nói rằng các luận văn thí nghiệm cấp thành phố trở lên sẽ được tham gia bình chọn giảng viên ưu tú cấp quốc gia.
Giảng viên ưu tú cấp quốc gia hấp dẫn hơn so với cấp tỉnh nhiều.
“Thí nghiệm này của cố vấn Đỗ mất rất nhiều thời gian, chắc chắn không thể do một mình lão làm được, lão lén lút chia lớp ra thành hai nhóm, phân công bọn em làm thí nghiệm buổi sáng, còn lại đều được sắp xếp vào buổi chiều! Phương Phương sợ lão lắm nên cũng bị ép tham gia thí nghiệm vào buổi chiều.”
Tôi thầm lôi tổ tông mười tám đời nhà cố vấn Đỗ ra chửi: “Lão Đỗ Hiếu này quá đáng vaiz cả chưởng, bảo sao hôm nay em thấy nhiều người phàn nàn thế. Buổi sáng em đã nhấn mạnh nhiều lần rồi, lúc tiến hành dự án sẽ có rất nhiều chi tiết cần phải xác minh rồi.”
“Nếu Phương Phương xảy ra chuyện gì thì em tiễn lão một đường xuống địa ngục luôn.”
Xem ra tôi đã quá khách khí với lão khi vạch mặt trên diễn đàn.
Lúc tôi đến bệnh viện cũng là lúc Phương Phương vừa ra khỏi phòng cấp cứu, đang được đẩy và phòng bệnh.
Tôi đi theo cậu ấy, phát hiện không chỉ có cố vấn Đỗ mà còn có cả các chủ nhiệm khoa và lãnh đạo trường.
Cố vấn Đỗ lên tiếng chỉ trích tôi ngay lập tức: “Tần Ngọc, lần này Phương Phương xảy ra chuyện, em là nhóm trưởng phải gánh chịu mọi trách nhiệm, bồi thường tiền chữa trị cho Phương Phương và toàn bộ chi phí cho thiết bị thí nghiệm bị phá hủy trong trường học!”
Tôi bị lão ta đẩy suýt chút nữa đụng phải tường hành lang, may mà còn có chị Nam bên cạnh đỡ tôi.
Việc quan trọng nhất lúc này là kiểm tra vết thương của Phương Phương, tôi không thèm quan tâm đến mấy tiếng sủa vớ vẩn, tôi đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Phương Phương đau khổ nắm lấy tay tôi, yên lặng rơi lệ.
Tôi cúi người nói thầm vào tai Phương Phương: “Cậu đừng sợ, nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng.”
Phương Phương đỏ mắt gật đầu.
Khi ra khỏi phòng bệnh, cố vấn Đỗ thay đổi thái độ hống hách thường ngày, đột nhiên lôi kéo thầy hướng dẫn khác, bật khóc nói: “Sinh viên ngày nay thật là nổi loạn, không tôn sư trọng đạo một chút nào.”
Tôi gay gắt đáp lại: “Cố vấn Đỗ, điện thoại của thầy không có GPS hay gì? Thầy có biết vị trí của mình ở đâu không?”
Cố vấn Đỗ không dám tin nhìn chằm chằm vào tôi: “Em dám mắng tôi?”
Tôi bước từng bước một tới gần cố vấn Đỗ: “Hôm nay cho dù có nhiều giảng viên và lãnh đạo trường ở đây thì em cũng muốn làm cho tất cả mọi người biết rằng thầy căn bản không xứng làm thầy.”
Thích diễn kịch lắm đúng không?
Mà dù có thích thì cũng phải phụ thuộc vào việc tôi có cho lão cơ hội hay không!
Những thầy không biết rõ tình huống lần lượt nhìn về phía tôi, khuyên bảo: “Cố vấn Đỗ cũng chỉ vì muốn tốt cho em mà thôi, thầy ấy chăm chỉ như vậy, bỏ không ít công sức vào thí nghiệm của các em. Với lại thí nghiệm xảy ra sự cố, cố vấn Đỗ một mực bảo vệ em trước lãnh đạo trường, sao em có thể vô lương tâm mắng thầy ấy như vậy?”
Tôi tức đến mức bật cười: “Thầy ấy bỏ công sức? Em ỉa vào! Thầy ấy cướp thành quả thí nghiệm của chúng em, còn dục tốc bất đạt vì danh dự mà khuyến khích bọn em làm thí nghiệm không nên làm. Thầy bảo thầy ấy bỏ công sức, đó là vì thầy ấy muốn tranh với các thầy để đoạt giải giảng viên ưu tú cấp tỉnh!”
Ai cũng không mù không điếc, mọi người ở đây đều có thể nghe hiểu được rốt cuộc ai là người vô lương tâm.
“Tần Ngọc, thầy giúp em như vậy, vì sao em không chịu hiểu? Lại còn đổi trắng thay đen nói xấu thầy! Thầy vì em mà cầu xin ban lãnh đạo trường miễn bỏ việc truy cứu trách nhiệm hình sự, chỉ cần em chịu bồi thường tất cả chi phí. Em lại gây sự với thầy như vậy thì chỉ có nước vào tù mà ngồi.”
“Cố vấn Đỗ, thí nghiệm này không có liên quan đến em, em không có nghĩa vụ phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.”
Tôi bình tĩnh liếc lão ta một cái, không sợ hãi chút nào.
“Em có biết em thua kém các bạn học khác ở đâu không? Thua kém ở chỗ không biết tốt xấu, vô ơn! Bây giờ tôi sẽ xin nhà trường lập án điều tra! Lúc đó em sẽ không còn con đường để quay đầu.”
CMN, bây giờ tôi muốn làm một bụi cỏ nhỏ, hôm nay lão dẫm lên tôi ngày mai tôi sẽ trồng nó lên mộ lão luôn.
10.
“Phương án thí nghiệm em không bàn giao cho các thành viên trong nhóm, em lại không tự mình làm thí nghiệm thì sao lại là trách nhiệm của em được!”
Cố vấn Đỗ nhìn tôi với ánh mắt trào phúng: “Với tư cách là nhóm trưởng, báo cáo thí nghiệm không nghiêm cẩn, lần này kế hoạch thí nghiệm không được cung cấp kịp thời. Nguyên nhân của sự cố không cần điều tra cũng đã rõ mà còn trốn tránh. Tôi biết em quay video để gây sự chú ý nhưng em không nên hại bạn học của mình như vậy!”
Tôi ưỡn ngực đứng thẳng, tiến vào trong phòng bệnh cầm điện thoại của chị Nam ra rồi chĩa camera vào cố vấn Đỗ: “Thầy đãng trí quá ạ, thí nghiệm lần trước thầy phán đoán sai vẫn nợ em một lời xin lỗi, thí nghiệm sáng nay em đã nhắc nhở thầy rõ ràng về mọi biện pháp phòng ngừa mà thầy nên chú ý, lúc đó thầy cũng ở đó mà, vậy xin hỏi thầy biết rõ em là nhóm trưởng mà tại sao lại để thành viên trong nhóm em bí mật tiến hành thí nghiệm khi không có nhóm trưởng?”
Sắc mặt cố vấn Đỗ khó coi giống như nuốt phải con ruồi, vèo một cái cướp lấy điện thoại của chị Nam quăng xuống đất.
Lão không biết đấy là điện thoại của chị Nam, đồng thời cũng cho rằng tôi vào phòng bệnh là để thỏa hiệp với Phương Phương.
“Em nghĩ là trường học năm lần bảy lượt để em đăng bài công kích giảng viên như vậy? Nói với em mãi mà không thông vậy thì em cũng đừng trách tôi trở mặt không quen biết, bây giờ tôi sẽ xin lập án điều tra ngay lập tức.”
“Thầy cứ lập đi, em tin nhà trường sẽ điều tra rõ ràng là thầy không tránh các khả năng nguy hiểm trong thí nghiệm, hại học sinh bị hủy dung. Nếu không được thì để em gọi thay cho thầy!”
11.
Ngay sau đó nhà trường phối hợp với cảnh sát thành lập đội điều tra đặc biệt nhằm tìm ra nguyên nhân thực sự của vụ tai nạn, cố vấn Đỗ dẫn đầu mấy sinh viên khác làm lại thí nghiệm đó.
Các bước thực hiện thí nghiệm không có vấn đề gì nhưng vẫn xảy ra sự cố.
Cố vấn đỗ vừa phải bồi thường điện thoại cho chị Nam, còn bị nổ dẫn đến tổn thương cánh tay, ở trước mặt ban lãnh đạo, giống như chó Bắc Kinh, vẻ mặt xấu xa quay về phía tôi: “Tần Ngọc, tôi khuyên em nên nhận tội càng sớm càng tốt, đừng làm phiền đến ban lãnh đạo nhà trường!”
Tôi vô tội buông tay: “Cố vấn Đỗ, thầy không quan tâm đến bạn cùng phòng của em bị tai nạn nhưng lại dành quá nhiều tâm sức cho những người không liên quan, thầy đang có mưu đồ gì?”
Cố vấn Đỗ lo lắng: “Tần Ngọc, sao em phải làm khó một người thầy cống hiến hết mình như tôi? Cùng lắm thì tôi xin từ chức, em cứ đi học cho giỏi, thầy thực sự mong rằng em có một tương lai sáng lạn.”
Thật là kinh tởm phát ói, buồn nôn muốn chết.
Đúng lúc này, cố vấn Đỗ lại đưa ra một lời cảnh cáo ngầm, lão ta nói rằng một phóng viên đã biết tin và muốn phỏng vấn trường học của tôi nhưng đã được lão ta ngăn lại.
Còn nói hy vọng tôi có thể gánh chịu trách nhiệm bằng không sau này trong hồ sơ của tôi sẽ có một vết nhơ, ảnh hưởng đến công việc sau này.
Tôi dứt khoát hỏi thẳng thông tin liên hệ của phóng viên, tỏ vẻ muốn nhận phỏng vấn: “Em biết gì thì sẽ nói nấy.”
Cố vấn Đỗ tức đến nỗi tăng huyết áp, xém chút nữa là té xỉu trong phòng làm việc.
Tin tức sự cố thí nghiệm được tìm kiếm rầm rỗ, chuyện Phương Phương bị thương đã thu hút mọi sự chú ý của xã hội, sự việc huyên náo đến mức ông nội của tôi cũng biết chuyện.
Tình cờ trong một lần về trường để trao đổi, ngay lập tức ông nội bày tỏ sự tiếc nuối vì quen biết thầy hướng dẫn của tôi theo cách này.
12.
“Giáo sư Tần, sinh viên này rất có vấn đề, cô ấy viết báo cáo thí nghiệm không nghiêm túc và cẩn trọng.”
Trong phòng thí nghiệm, cố vấn Đỗ đứng cạnh một học giả hiền lành, cả quá trình đều cúi đầu khom lưng, phóng đại sai lầm của tôi đến mức con kiến cũng có thể nuốt được cá voi xanh.
Vị học giả thờ ơ nhìn tôi một chút: “Tiểu Ngọc, cháu nghĩ sao?”
Tôi thong dong trấn định bày ra kế hoạch thí nghiệm và trình tự các bước: “Ông nội của cháu đã từng dạy thí nghiệm tương tự, không thể nào phạm sai lầm được ạ.”
Cố vấn Đỗ chỉ vào người tôi rồi hừ mũi: “Tuổi còn nhỏ mà đã nói dối quen mồm! Ngay cả smartphone em còn không mua nổi mà dám nói ông nội dạy?”
Chà, chó nghe cũng tức giận! Tôi thật sự muốn chùm bao tải lão ta rồi ném vào xe rác.
Đáng tiếc rác thải phân loại không chứa lão ta.
May là chất lượng giáo dục nhà tôi khá tốt, trình độ học vấn cao đã dạy tôi rằng có một số việc phải dùng thực lực để nói chuyện.
Trong phòng thí nghiệm to lớn như vậy mà chỉ có hiệu trưởng, học giả, cố vấn Đỗ và tôi.
Ngoại trừ tôi ra thì tất cả những người còn lại đều đứng thành một hàng.
Giống như tôi đang một chọi ba vậy, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Cố vấn Đỗ kéo một cái ghế, mời hiệu trưởng ngồi xuống, đúng là đệ nhất nịnh nọt.
Hiệu trưởng khoát tay ra hiệu tôi đưa báo cáo trên tay cho học giả.
Cố vấn Đỗ không chê sự việc ồn ào hơn, thậm chí còn chế giễu tôi: “Đúng rồi, em có một ông nội chưa từng đi học dạy em hóa học, em chưa làm nổ cả trường học đã là khiêm tốn rồi! Tần Ngọc, em đây là đang cố ý đả thương người khác, sẽ phải ngồi tù mười năm trở lên.”
“Hiệu trưởng, thầy phải xử lý thật công bằng, không ít dự án của tôi đã đem lại vinh dự cho trường học, khắp nơi đều vì lợi ích của trường. Nhưng trăm ngàn lần không thể để một sinh viên phá hủy danh dự, càng không thể phá hủy danh tiếng của trường.”
Cố vấn Đỗ chuẩn bị cười chết tôi, lão ta định kế thừa Kiến Hoa Bắc của tôi hay gì? (Kiến Hoa Bắc là sản phẩm tín dụng tiêu dùng do Ant Financial tung ra, có thể được sử dụng để mua hàng qua Alipay và có chức năng tương tự như thẻ tín dụng. Huabei sẽ cung cấp cho người dùng hạn mức tín dụng từ 1.000 nhân dân tệ đến 50.000 nhân dân tệ dựa trên mức tiêu dùng của họ và điểm tín dụng Zhima. - Theo wikipedia)
Lão cho rằng bản thân ỷ thế hiếp người quen rồi là có thể dắt mũi hiệu trưởng?
Không được, tôi phải làm cho lão phải nghĩ ra kế hoạch B.
Quả nhiên, hiệu trưởng không phải con lừa cho lão dắt, hiệu trưởng đứng bên cạnh học giả, cẩn thận thảo luận: “Giáo sư xem thử phương án thí nghiệm của sinh viên này…”
Học giả nhẹ nhàng lắc đầu.
Cố vấn Đỗ lập tức kích động chạy đến trước mặt tôi, nắm lấy cánh tay tôi: “Xem đi, chuyên gia cũng nói em sai!”
Vị học giả sờ đám râu bạc trắng cười nhẹ: “Cháu gái, phương án và trình tự của cháu thực sự rất ổn.”
13.
Cố vấn Đỗ trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc của lão có khi nhét cả quả trứng đà điểu vào miệng cũng vừa!
Cái bộ dạng hề hước đó khiến tôi không nhịn được mà cười thầm một tiếng.
“Ông nội cũng thật là, đến trường không báo cho cháu một tiếng để cháu đón ông.”
Tôi cũng thích diễn kịch lắm chứ bộ.
Ông nội tỏ vẻ vô cùng hờn tủi: “Chứ không phải do cháu nói muốn giữ vững phương châm của gia đình, khiêm tốn xuất hành, cháu gái quý giá của ông chưa gật đầu thì sao ông dám nói là ông nội của cháu?”
Quào, tôi đột nhiên phát hiện ông nội tôi còn thích diễn trò hơn cả cố vấn Đỗ!
Tôi tuyên bố, người đoạt giải Oscar tiếp theo ngoài ông nội tôi ra không có ai xứng đáng hơn!
Cố vấn Đỗ xém chút ngã quỳ xuống đất, giống như bị sét đánh trúng.
“Tôi không nghe lầm chứ? Ngôi sao học thuật lừng lẫy giới hóa học là ông nội của Tần Ngọc?”
Cố vấn Đỗ tóm lấy chiếc ghế nom thật buồn cười, hơn nửa ngày mới đứng thẳng lên được, lão mỉm cười bước đến trước mặt tôi: “Mấy chuyện xảy ra gần đây đều là hiểu lầm thôi.” Hiệu trưởng lúng túng lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy vô cùng có lỗi nhìn tôi và ông nối, rồi lại nhìn về phía Đỗ Hiếu: “Tiểu Đỗ, lần này thầy khiến tôi quá thất vọng.”
Ông nội của tôi không khách khí chút nào răn dạy cố vấn Đỗ: “Tiểu Đỗ, cậu có biết cậu thấp kém hơn cháu gái của tôi ở đâu không? Tổ tiên nhà nào chẳng trải qua những năm tháng khó nhằn, người không thể hạnh phúc thì sẽ quên mất cội nguồn.”
Cố vấn Đỗ sợ tới mức run lẩy bẩy, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Tôi vô cùng xin lỗi giáo sư, tôi không biết mối quan hệ của thầy với Tần Ngọc.”
Ông nội tôi kiêu ngạo nhìn cố vấn Đỗ: “Người mà cậu cần xin lỗi là cháu gái tôi.”
Cố vấn Đỗ quay đầu nhìn tôi, nhăn nhăn nhó nhó cúi mình vái chào.
“Cố vấn Đỗ, thầy tuyệt đối đừng như vậy, bình thường thầy chanh chua với em nên em đã quen rồi. Bình thường thầy đối xử với em như nào thì cứ thế đi, thầy yên tâm, về sau những công việc bẩn thỉu trong phòng thí nghiệm em sẽ xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không làm thầy tức giận.”
“Dù sao thì với kẻ nịnh hót như thầy thì em ở trước mặt thầy chẳng bằng cái rắm.”