Chương 6
...
"Ê con bà cô hóa kia hả?"
Tôi thấy bà cô cầm tay một đứa nhỏ dắt vô phòng nghỉ giáo viên, thấy lạ lạ tôi cũng hỏi thử con Nhã xem phải không. Chắc không đâu, tôi nhìn bả ghê vậy làm sao có đứa con dễ thương thế được.
"Nó đó"
"Ủa sao tao thấy nó dễ thương quá trời, không giống bả tý nào luôn á"
"Haiz tấm chiếu mới"
"???"
"Mày thử ra chọc nó xem rồi biết"
Nhìn nhỏ cũng dễ thương nên tôi không muốn trêu lắm, tội nhỏ. Khởi đầu buổi học hôm nay thì tôi có hai tiết thể dục, đây là tiết tôi thích nhất từ lúc trường chuyển học thể dục từ buổi chiều thành buổi sáng. Vì sao hả? Có nắng chút nhưng cũng tập một tý là chúng tôi lại được ngồi chơi, được nghỉ cả hai tiết thì sao lại không khoái cơ chứ! Cơ thế, tôi được nghỉ nhưng không được vô lớp hay căn tin, mà mấy cái luật đó quan trọng quái gì với tôi, luật sinh ra để phá mà!
Nhân lúc cô thể dục không chú ý, tôi cùng đám bạn chạy tót lên cầu thang rồi chuồng vô lớp luôn.
"Aaaa đúng ngồi trên lớp là thoải mái nhất rồi mà"
"Ê con bà cô Hóa kìa"
Nghe con Linh nói tôi cũng quay lại nhìn. Một đứa nhỏ đang lon ton chạy dọc ngay dãy hành lang
"Ơ nó đi lung tung trong trường thế không sợ bị chửi hả?"
"Mẹ nó bảo kê thì sợ cái đe'o gì"
"Ê bây xem tao chọc nó nè"
Cái Trang ngồi sau lưng tôi bỗng lên tiếng, thường thì chúng tôi không thân lắm, ít nói chuyện nhưng cũng vì phép lịch sự nên tôi cũng cười cười đáp lời nó.
"Mày không sợ bà Hương cạo trọc đầu mày hả?"
"Khôngg, sợ gì, tao đi học thêm hóa bả tao chọc con bả miết sao đâu mà"
Nói xong nó đứng phắt dậy, chạy lại chỗ con bé đó mà vác nó vô lớp tôi. Con bé dãy lắm, nó như dùng hết sức để vùng ra khỏi tay cái Trang vậy. Nhưng có la, có khóc thì nó vẫn cười toe toét cả ra. Trang nó quát con bé liên tục, rồi thêm vài đứa nữa cũng tham gia vào công cuộc trêu con bả, ừ thì chúng tôi quát trêu thôi chứ không hề quá đáng gì cả.
"Bày đặt mặc đồ đồ, bày đặt có mắt mũi"
Có thế thôi, thật sự là vậy. Nhưng nó lại khóc bù lu bù loa chạy đi méc mẹ nó và đương nhiên, có thêm mắm dặm muối đôi chút
"Huhu mẹ ơi các chị trêu con, các chị bảo con mặc đồ xấu quá, chị trêu mặt con xấu quắc, các chị còn dọa sẽ đánh con xong ném con xuống lầu huhu"
Nó khóc mà tôi tưởng sắp lụt nhà tới nơi ấy chứ, nhỏ này mà viết truyện chắc cũng kha khá người coi đấy, bịa chuyện hay vcl. Và đó, giờ ra về người mẹ thân yêu của nó mang cái bộ dáng hống hách đó đi tìm chúng tôi. Thì trên tầng tôi đã nghe tiếng la của bả rồi nên có hú bọn nó chạy qua cầu thang khác mà đi, đi đây khéo bả thấy lại bẻ cổ cả đám. Nhưng không kịp, 2 3 đứa xuống đó xong ăn chửi, bả bảo chúng tôi lớn rồi không biết suy nghĩ dọa ném trẻ con xuống lầu, ơ hơ, con tung mẹ hứng, chẳng biết sự tình có thật không mà bả đã hùng hổ đi tìm để xử lý chúng tôi rồi, giờ mới công nhận nhỏ đó là con bà cô Hóa rồi. Tôi và một số đứa trốn được, tụi kia cũng nói với cô là bọn tôi về lâu lắm rồi nên bả đành tạm bỏ qua.
Tôi thì cứ tưởng mọi chuyện xong rồi, bả không trách mắng gì nữa đâu.
"Thanh Hạ, Gia Linh các em cũng lớn rồi bộ không biết suy nghĩ hay sao mà đi ăn hiếp một đứa nhỏ?"
Dễ gì thoát, hôm sau bả vừa bước vô lớp đã xả một tràng câu chửi cho chúng tôi, sau đó lại kêu hai đứa tôi lên làm bài. Làm thì làm, tôi học bài rồi thì sợ gì? Sợ chứ, sợ cái quái thai của bà cô!
"Cô ơi sao em làm đúng mà được có 6 điểm vậy ạ?"
"Năm nay em cấp hai rồi, lớn rồi thế mà chữ như vậy à? Không biết giữ vở sạch, chữ đẹp nên tôi trừ!"
Chữ tôi không đẹp nhưng không đến nổi không đọc được, chữ nào ra chữ ấy chứ không chen lấn gì nhau, rõ là đang vô cớ trừ điểm tôi mà! Ôi thôi xác định năm nay bị đì là cái chắc.
...
"Ê con bà cô hóa kia hả?"
Tôi thấy bà cô cầm tay một đứa nhỏ dắt vô phòng nghỉ giáo viên, thấy lạ lạ tôi cũng hỏi thử con Nhã xem phải không. Chắc không đâu, tôi nhìn bả ghê vậy làm sao có đứa con dễ thương thế được.
"Nó đó"
"Ủa sao tao thấy nó dễ thương quá trời, không giống bả tý nào luôn á"
"Haiz tấm chiếu mới"
"???"
"Mày thử ra chọc nó xem rồi biết"
Nhìn nhỏ cũng dễ thương nên tôi không muốn trêu lắm, tội nhỏ. Khởi đầu buổi học hôm nay thì tôi có hai tiết thể dục, đây là tiết tôi thích nhất từ lúc trường chuyển học thể dục từ buổi chiều thành buổi sáng. Vì sao hả? Có nắng chút nhưng cũng tập một tý là chúng tôi lại được ngồi chơi, được nghỉ cả hai tiết thì sao lại không khoái cơ chứ! Cơ thế, tôi được nghỉ nhưng không được vô lớp hay căn tin, mà mấy cái luật đó quan trọng quái gì với tôi, luật sinh ra để phá mà!
Nhân lúc cô thể dục không chú ý, tôi cùng đám bạn chạy tót lên cầu thang rồi chuồng vô lớp luôn.
"Aaaa đúng ngồi trên lớp là thoải mái nhất rồi mà"
"Ê con bà cô Hóa kìa"
Nghe con Linh nói tôi cũng quay lại nhìn. Một đứa nhỏ đang lon ton chạy dọc ngay dãy hành lang
"Ơ nó đi lung tung trong trường thế không sợ bị chửi hả?"
"Mẹ nó bảo kê thì sợ cái đe'o gì"
"Ê bây xem tao chọc nó nè"
Cái Trang ngồi sau lưng tôi bỗng lên tiếng, thường thì chúng tôi không thân lắm, ít nói chuyện nhưng cũng vì phép lịch sự nên tôi cũng cười cười đáp lời nó.
"Mày không sợ bà Hương cạo trọc đầu mày hả?"
"Khôngg, sợ gì, tao đi học thêm hóa bả tao chọc con bả miết sao đâu mà"
Nói xong nó đứng phắt dậy, chạy lại chỗ con bé đó mà vác nó vô lớp tôi. Con bé dãy lắm, nó như dùng hết sức để vùng ra khỏi tay cái Trang vậy. Nhưng có la, có khóc thì nó vẫn cười toe toét cả ra. Trang nó quát con bé liên tục, rồi thêm vài đứa nữa cũng tham gia vào công cuộc trêu con bả, ừ thì chúng tôi quát trêu thôi chứ không hề quá đáng gì cả.
"Bày đặt mặc đồ đồ, bày đặt có mắt mũi"
Có thế thôi, thật sự là vậy. Nhưng nó lại khóc bù lu bù loa chạy đi méc mẹ nó và đương nhiên, có thêm mắm dặm muối đôi chút
"Huhu mẹ ơi các chị trêu con, các chị bảo con mặc đồ xấu quá, chị trêu mặt con xấu quắc, các chị còn dọa sẽ đánh con xong ném con xuống lầu huhu"
Nó khóc mà tôi tưởng sắp lụt nhà tới nơi ấy chứ, nhỏ này mà viết truyện chắc cũng kha khá người coi đấy, bịa chuyện hay vcl. Và đó, giờ ra về người mẹ thân yêu của nó mang cái bộ dáng hống hách đó đi tìm chúng tôi. Thì trên tầng tôi đã nghe tiếng la của bả rồi nên có hú bọn nó chạy qua cầu thang khác mà đi, đi đây khéo bả thấy lại bẻ cổ cả đám. Nhưng không kịp, 2 3 đứa xuống đó xong ăn chửi, bả bảo chúng tôi lớn rồi không biết suy nghĩ dọa ném trẻ con xuống lầu, ơ hơ, con tung mẹ hứng, chẳng biết sự tình có thật không mà bả đã hùng hổ đi tìm để xử lý chúng tôi rồi, giờ mới công nhận nhỏ đó là con bà cô Hóa rồi. Tôi và một số đứa trốn được, tụi kia cũng nói với cô là bọn tôi về lâu lắm rồi nên bả đành tạm bỏ qua.
Tôi thì cứ tưởng mọi chuyện xong rồi, bả không trách mắng gì nữa đâu.
"Thanh Hạ, Gia Linh các em cũng lớn rồi bộ không biết suy nghĩ hay sao mà đi ăn hiếp một đứa nhỏ?"
Dễ gì thoát, hôm sau bả vừa bước vô lớp đã xả một tràng câu chửi cho chúng tôi, sau đó lại kêu hai đứa tôi lên làm bài. Làm thì làm, tôi học bài rồi thì sợ gì? Sợ chứ, sợ cái quái thai của bà cô!
"Cô ơi sao em làm đúng mà được có 6 điểm vậy ạ?"
"Năm nay em cấp hai rồi, lớn rồi thế mà chữ như vậy à? Không biết giữ vở sạch, chữ đẹp nên tôi trừ!"
Chữ tôi không đẹp nhưng không đến nổi không đọc được, chữ nào ra chữ ấy chứ không chen lấn gì nhau, rõ là đang vô cớ trừ điểm tôi mà! Ôi thôi xác định năm nay bị đì là cái chắc.
...