Chương 14: Chương Mười Bốn
...
Tôi đang nằm trên giường lướt facebook thì có thông báo tin nhắn trong nhóm bạn, vừa vô thì thấy cái voice của con Thư, bấm nghe nhưng chỉ mới tới chữ "Đức Vũ" tôi đã không kiềm được mà hoảng hốt.
"Gì cơ!? Thật không đấy?"
"Tao đùa mày làm gì, nay đi học thêm tao nghe bọn nó nói. Tao nghĩ tốt nhất mày nên bỏ nó được rồi Thanh Hạ"
"Tao cũng nghĩ giống Thư, chứ giờ mày mà còn chơi với nó lộ chuyện ra lại chết nữa." - Nhã lúc này mới chen vào mà khuyên con mù quáng tôi đây.
"Tao đâu thể đùng cái bỏ nó được" - Đương nhiên, tôi vẫn cứ bướng bỉnh không chịu bỏ thôi.
"Tao tìm cho mày anh khác ngon hơn, bỏ nó đi"
"Nhưng.."
"Đ*o có nhưng, tao không thiếu trai ngon cho mày, dính vào Đức Vũ mày chỉ thêm khổ thôi con"
Tôi xem tin nhắn mà không biết nói gì thêm, lặng lẽ xóa hết tin nhắn, hình ảnh liên quan tới Đức Vũ thầm tự nhủ bỏ nó được rồi, mấy đứa bạn tôi biết thế cũng mừng, cuối cùng tôi cũng chịu tỉnh ngộ.
Đầu óc tôi trống rỗng không muốn làm gì nên cũng đi ngủ, hôm nay mệt rồi.
"Ngủ sao đừng có mơ thấy nó mà lụy tiếp"
Gia Linh nó nhắn cho tôi một tin đó rồi cũng off luôn, ừ nhỉ, trước giờ tôi cứ muốn bỏ nó thì lại mơ thấy nó mà. Chắc đêm nay sẽ không mơ gì liên quan tới Đức Vũ đâu.
...
"Thanh Hạ, mày biết không?"
Một chàng trai mặc chiếc áo trắng cùng quần short cầm quả bóng mà đùa nghịch trên xích đu, cậu ấy vừa nghịch vừa cất giọng hỏi tôi.
"Đức Vũ? Mày làm gì ở đây thế?"
Cậu ấy không trả lời, chỉ im lặng mỉm cười nhìn tôi, hệt như cậu ấy đang nuối tiếc một điều gì đó, ánh mắt đen thường ngày tràn đầy sức sống lại nặng trĩu đến lạ thường.
"Ngày mà mày đến cạnh rồi cứ mãi trêu chọc, đùa giỡn vui vẻ với tao khiến lòng tao vơi bớt đi sự cô đơn, chẳng biết từ lúc nào tao lại như muốn thu hết hình bóng nhỏ bé của mày vô tầm mắt, cả giọng nói, cả nụ cười của mày tao đều không muốn mất, đến bản thân tao còn chẳng hiểu nó là gì."
Nói tới đây cậu ấy đột nhiên ngừng lại rồi nhìn chằm chằm tôi, miệng cậu ấy mấp máy như nói lẩm nhẩm điều gì đó nhưng tôi lại không thể nghe được nó là gì. Lúc này cậu ấy lại nói tiếp.
"Khi cùng mày chơi game tao đã có khá nhiều kỉ niệm nhưng đột nhiên mày lại né tránh tao, mày biết điều đó như găm cho tao bao mũi tên không? Mày đem đến sự vui vẻ mỗi ngày cho tao nhưng lại vô tình rời đi rồi vứt tao lại với đống cảm xúc hỗn độn. Cũng may rằng, nhờ... tới và kéo tao ra khỏi đống cô đơn này"
"Thật sự tao rất cảm ơn mày vì quãng thời gian qua"
Dứt lời khuôn mặt của cậu ấy bị nhòe đi, mắt mũi tự nhiên bị tô đen hết khiến tôi không nhìn ra cảm xúc hiện giờ của cậu ấy, nhưng tôi biết, chàng trai nhỏ của tôi đang khóc, những giọt nước mắt ấy như đã toại nguyện điều gì đó nhưng cũng là.. một chút mong muốn điều gì. Rốt cuộc người con gái đấy là ai chứ? Tại sao tôi lại không thể nghe thấy tên của cô ấy, đây là tương lai nếu tôi chọn bỏ cậu ấy lại sao?
...
"Thanh Hạ dậy đi học kìa con"
"..."
Lại mơ, thêm một giấc mơ về cậu ấy nhưng lần này nó không phải một giấc mộng ngọt ngào như trước, nó như một lời nhắn nhủ đến tôi. Cả sáng tâm trạng tôi cứ mãi rối bời, đầu óc thì chỉ mãi nghĩ về giấc mơ đó, sự tò mò về tên của cô gái kia cùng những lời bộc bạch đó làm dày vò trái tim tôi. Có vẻ lần này tôi cũng không bỏ cậu ấy được nữa, lại phải nuốt lời với đám bạn.
|End|
Tôi đang nằm trên giường lướt facebook thì có thông báo tin nhắn trong nhóm bạn, vừa vô thì thấy cái voice của con Thư, bấm nghe nhưng chỉ mới tới chữ "Đức Vũ" tôi đã không kiềm được mà hoảng hốt.
"Gì cơ!? Thật không đấy?"
"Tao đùa mày làm gì, nay đi học thêm tao nghe bọn nó nói. Tao nghĩ tốt nhất mày nên bỏ nó được rồi Thanh Hạ"
"Tao cũng nghĩ giống Thư, chứ giờ mày mà còn chơi với nó lộ chuyện ra lại chết nữa." - Nhã lúc này mới chen vào mà khuyên con mù quáng tôi đây.
"Tao đâu thể đùng cái bỏ nó được" - Đương nhiên, tôi vẫn cứ bướng bỉnh không chịu bỏ thôi.
"Tao tìm cho mày anh khác ngon hơn, bỏ nó đi"
"Nhưng.."
"Đ*o có nhưng, tao không thiếu trai ngon cho mày, dính vào Đức Vũ mày chỉ thêm khổ thôi con"
Tôi xem tin nhắn mà không biết nói gì thêm, lặng lẽ xóa hết tin nhắn, hình ảnh liên quan tới Đức Vũ thầm tự nhủ bỏ nó được rồi, mấy đứa bạn tôi biết thế cũng mừng, cuối cùng tôi cũng chịu tỉnh ngộ.
Đầu óc tôi trống rỗng không muốn làm gì nên cũng đi ngủ, hôm nay mệt rồi.
"Ngủ sao đừng có mơ thấy nó mà lụy tiếp"
Gia Linh nó nhắn cho tôi một tin đó rồi cũng off luôn, ừ nhỉ, trước giờ tôi cứ muốn bỏ nó thì lại mơ thấy nó mà. Chắc đêm nay sẽ không mơ gì liên quan tới Đức Vũ đâu.
...
"Thanh Hạ, mày biết không?"
Một chàng trai mặc chiếc áo trắng cùng quần short cầm quả bóng mà đùa nghịch trên xích đu, cậu ấy vừa nghịch vừa cất giọng hỏi tôi.
"Đức Vũ? Mày làm gì ở đây thế?"
Cậu ấy không trả lời, chỉ im lặng mỉm cười nhìn tôi, hệt như cậu ấy đang nuối tiếc một điều gì đó, ánh mắt đen thường ngày tràn đầy sức sống lại nặng trĩu đến lạ thường.
"Ngày mà mày đến cạnh rồi cứ mãi trêu chọc, đùa giỡn vui vẻ với tao khiến lòng tao vơi bớt đi sự cô đơn, chẳng biết từ lúc nào tao lại như muốn thu hết hình bóng nhỏ bé của mày vô tầm mắt, cả giọng nói, cả nụ cười của mày tao đều không muốn mất, đến bản thân tao còn chẳng hiểu nó là gì."
Nói tới đây cậu ấy đột nhiên ngừng lại rồi nhìn chằm chằm tôi, miệng cậu ấy mấp máy như nói lẩm nhẩm điều gì đó nhưng tôi lại không thể nghe được nó là gì. Lúc này cậu ấy lại nói tiếp.
"Khi cùng mày chơi game tao đã có khá nhiều kỉ niệm nhưng đột nhiên mày lại né tránh tao, mày biết điều đó như găm cho tao bao mũi tên không? Mày đem đến sự vui vẻ mỗi ngày cho tao nhưng lại vô tình rời đi rồi vứt tao lại với đống cảm xúc hỗn độn. Cũng may rằng, nhờ... tới và kéo tao ra khỏi đống cô đơn này"
"Thật sự tao rất cảm ơn mày vì quãng thời gian qua"
Dứt lời khuôn mặt của cậu ấy bị nhòe đi, mắt mũi tự nhiên bị tô đen hết khiến tôi không nhìn ra cảm xúc hiện giờ của cậu ấy, nhưng tôi biết, chàng trai nhỏ của tôi đang khóc, những giọt nước mắt ấy như đã toại nguyện điều gì đó nhưng cũng là.. một chút mong muốn điều gì. Rốt cuộc người con gái đấy là ai chứ? Tại sao tôi lại không thể nghe thấy tên của cô ấy, đây là tương lai nếu tôi chọn bỏ cậu ấy lại sao?
...
"Thanh Hạ dậy đi học kìa con"
"..."
Lại mơ, thêm một giấc mơ về cậu ấy nhưng lần này nó không phải một giấc mộng ngọt ngào như trước, nó như một lời nhắn nhủ đến tôi. Cả sáng tâm trạng tôi cứ mãi rối bời, đầu óc thì chỉ mãi nghĩ về giấc mơ đó, sự tò mò về tên của cô gái kia cùng những lời bộc bạch đó làm dày vò trái tim tôi. Có vẻ lần này tôi cũng không bỏ cậu ấy được nữa, lại phải nuốt lời với đám bạn.
|End|