Chương 35
Ôn Dương nghe được câu đó mất tập trung bị Hàn Tử Diên đá một cú bay ra xa,cô liền lộn một vòng dừng lại kịp thời nếu không là cả người sẽ đập vào tường Hoàng Băng có hơi hoảng nói:
“Tốc độ của con bé sao lại bị khựng giữa chừng vậy”
Hàn Tử Diên trên này cũng đã thấy cô có biểu hiện lạ liền lên tiếng:
“Tiểu Dương sao vậy”
Ôn Dương liền ôm bụng chỗ bị Hàn Tử Diên đá đứng lên lo lắng nói:
“Cố Thanh bị ngã cầu thang, bất tỉnh trong phòng y tế”
Kháng đài bây giờ đang xì xầm về cú đá lúc nãy của Hàn Tử Diên nên không nghe hai người nói gì,Hàn Tử Diên có hơi bất ngờ Hoàng Băng và Hàn Diệt Phong dưới này cũng đã đọc được khẩu hình miệng của Ôn Dương,bốn người lập tức chạy khỏi Hội Trường trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người.
Bọn họ chạy nhanh lên tầng sáu khi đến phòng y tế thì thấy Hạ Kiêu đang buồn bã ngồi bên giường bệnh tay thì cứ nắm chặt tay Cố Thanh không buông,Ôn Dương nhanh chân chạy trong nói:
“Hạ Kiêu xảy ra chuyện gì tại sao lại,…”
Hạ Kiêu nghe hỏi, thì giọng nói khàn đặc của Hạ Kiêu vang lên:
“Không biết,lúc tôi chạy đến thì cậu ấy đã như vậy rồi”
Hoàng Băng nhìn Cố Thanh vẫn đang hôn mê nói:
" Mọi người đáng lý ra Cố Thanh phải tỉnh lại rồi chứ"
Mọi người nghe Hoàng Băng nói thì cũng thấy lạ,Hạ Kiêu bắt đầu lo sợ, miệng không ngừng gọi:
“Tiểu Thanh,đừng doạ tôi, Tiểu Thanh,…”
Ôn Dương nhanh chóng đi lên bắt mạch cho Cố Thanh,thì bất ngờ hét lớn:
“Đến bệnh viện ngay!!!”
Bọn họ không suy nghĩ nhiều Hoàng Băng và Hàn Tử Diên chạy đi gấp gáp báo với thầy cô, còn Hạ Kiêu lập tức ôm Cố Thanh chạy xuống tầng,Ôn Dương và Hàn Diệt Phong chạy ra nhà xe của thầy cô để lấy xe đưa Cố Thanh gấp rút đến bệnh viện.
Khi Cố Thanh được đưa vào phòng cấp cứu Hạ Kiêu cả người không còn chút máu, sợ hãi đến run rẩy cả người nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu.Ôn Dương không ngừng lo lắng tay,Hàn Diệt Phong đứng bên cạnh cô nói:
“Không sao,Cố Thanh sẽ ổn thôi,em đừng lo”
Lúc này Hàn Tử Diên và Hoàng Băng lẫn Lão Vương cũng chạy tới,Lão Vương thần tình lo lắng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì,Cố Thanh thế nào rồi”
Một tiếng đáp lại cũng không có,Hàn Diệt Phong chỉ nhìn qua phòng cấp cứu,Lão Vương nhìn phòng cấp cứu vừa lo lắng cho an nguy của Cố Thanh vừa sợ hãi nghĩ " Trời ơi,…Đụng vào con của Ôn Tuyền đây là muốn đòi mạng mình mà".Ôn Dương lúc này nhớ ra gì đó liền lập tức gọi cho Ôn Tuyền.
Bên công ty của Hoàng Thiên, ở ngay phòng họp một nguồn đàn ông với mái tóc dài óng mượt có màu tím đậm cùng với đôi mắt màu tím đậm nhìn qua rất nghiêm túc đang nói về dự án của công ty,mái tóc nhẹ phản phất khiến đôi mắt màu xám tro của Hoàng Thiên khẽ động nhìn Ôn Tuyền một cách say mê,mọi người vẫn đang tập trung lắng nghe dự án thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm đám người cấp dưới giật mình sợ hãi vô thức quay đầu nhìn Hoàng Thiên,một người trong số đó nghĩ “Chủ tịch ghét nhất là để tiếng chuông điện thoại trong phòng họp, lần trước có người quên tắt máy mà bị xử lý thê thảm vô cùng,…”.
Hoàng Thiên khi nghe tiếng chuông điện thoại đôi mắt đang dịu dàng thì bỗng biến thành sắc lạnh nhìn đám người cấp dưới làm họ giật thót tim mồ hôi đổ đầm đìa, đám cấp dưới liền kiểm tra điện thoại đa phần họ đã tắt nguồn không phải là máy của ai,Ôn Tuyền kiểm tra điện thoại mình thì nó đang đổ chuông đám cấp dưới liền nghĩ “À nếu là trợ lý Ôn thì quả thật có thể nghe điện thoại,đây là kiểu phân biệt đối xử rõ ràng nhất luôn”.
Hoàng Thiên khi biết đó là điện thoại của Ôn Tuyền liền thu lại sát ý nhưng cũng lập tức không vui khi thấy Ôn Tuyền có chút vui vẻ khi nhìn màn hình điện thoại, Hoàng Thiên khó chịu nghĩ “Ai gọi cho em ấy,mà em ấy lại vui đến vậy”.
Ôn Tuyền vừa nhấc máy thì đã bị Hoàng Thiên kéo qua,Ôn Tuyền khá bất ngờ mất trọng tâm ngã ngồi vào lòng của Hoàng Thiên, toàn bộ cấp dưới rất hiểu ý mà đi ra ngoài.Ôn Tuyền tuy không vui nhưng cũng không thể phản kháng ngồi trên đùi Hoàng Thiên nghe máy:
“Sao đấy Anh,…”
Ôn Tuyền chưa nói hết thì Ôn Dương đã lên tiếng giọng cô có hơi khàn đi nói:
"Cha ơi, bảo bối bị đẩy ngã cầu thang,trên người cậu ấy còn dính phải một loại độc rất lạ,cậu ấy đang trong phòng cấp cứu "
Ôn Tuyền nghe xong mà thần tình choáng váng,vội đứng lên khỏi người Hoàng Thiên, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt tinh xảo nói:
“Anh Anh con bây giờ đang ở đâu”
Ôn Dương liền đáp:
"Bệnh viện của trung tâm,con đang ở khu số 9 của bệnh viện "
Ôn Tuyền liền nói:
"Con ở đó đợi cha một lúc,cha đến ngay "
Hoàng Thiên nghe là con gái của Ôn Tuyền liền nhẹ lòng,lúc này thấy Ôn Tuyền vội vàng chạy đi, Hoàng Thiên liền nắm lấy tay Ôn Tuyền và nhanh chóng ôm người từ phía sau Hoàng Thiên ghé sát vào tai Ôn Tuyền chậm rãi hỏi:
“Có chuyện gì,sao ngươi lại gấp như vậy”
Ôn Tuyền liền tức giận:
“Hoàng Thiên buông tôi ra”
Hoàng Thiên liền nói:
“Nói cho ta biết,anh giúp ng,…”
Hoàng Thiên chưa nói hết câu thì Ôn Tuyền xoay người nòng súng lạnh lẽo của Ôn Tuyền kề sát vào đầu Hoàng Thiên,Ôn Tuyền lạnh giọng nói:
“Tôi nói, buông tôi ra ngay”
Hoàng Thiên liền nhếch môi cười, siết chặt tay đang ôm cái eo mảnh khảnh của Ôn Tuyền,tay nắm chặt tay đang cầm súng của Ôn Tuyền rồi nói:
“A Tuyền cả bang hội chỉ có ngươi lúc nào cũng có gan đem súng kề vào đầu ta”
Hoàng Thiên cầm lấy cánh tay đang cầm khẩu súng của Ôn Tuyền dí sát vào đầu mình nói:
“Nổ súng đi,nếu ta chết thì ngươi làm Bang Chủ Hắc Bang,… Ngươi có biết ta lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy không”
Ôn Tuyền ánh mắt vẫn lạnh lẽo,tay không hề có ý định sẽ di chuyển khẩu súng sang vị trí khác, Hoàng Thiên liền cười một cách tự tin nói:
“A Tuyền bởi vì ngươi,… sẽ không nở giết ta”
“Tốc độ của con bé sao lại bị khựng giữa chừng vậy”
Hàn Tử Diên trên này cũng đã thấy cô có biểu hiện lạ liền lên tiếng:
“Tiểu Dương sao vậy”
Ôn Dương liền ôm bụng chỗ bị Hàn Tử Diên đá đứng lên lo lắng nói:
“Cố Thanh bị ngã cầu thang, bất tỉnh trong phòng y tế”
Kháng đài bây giờ đang xì xầm về cú đá lúc nãy của Hàn Tử Diên nên không nghe hai người nói gì,Hàn Tử Diên có hơi bất ngờ Hoàng Băng và Hàn Diệt Phong dưới này cũng đã đọc được khẩu hình miệng của Ôn Dương,bốn người lập tức chạy khỏi Hội Trường trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người.
Bọn họ chạy nhanh lên tầng sáu khi đến phòng y tế thì thấy Hạ Kiêu đang buồn bã ngồi bên giường bệnh tay thì cứ nắm chặt tay Cố Thanh không buông,Ôn Dương nhanh chân chạy trong nói:
“Hạ Kiêu xảy ra chuyện gì tại sao lại,…”
Hạ Kiêu nghe hỏi, thì giọng nói khàn đặc của Hạ Kiêu vang lên:
“Không biết,lúc tôi chạy đến thì cậu ấy đã như vậy rồi”
Hoàng Băng nhìn Cố Thanh vẫn đang hôn mê nói:
" Mọi người đáng lý ra Cố Thanh phải tỉnh lại rồi chứ"
Mọi người nghe Hoàng Băng nói thì cũng thấy lạ,Hạ Kiêu bắt đầu lo sợ, miệng không ngừng gọi:
“Tiểu Thanh,đừng doạ tôi, Tiểu Thanh,…”
Ôn Dương nhanh chóng đi lên bắt mạch cho Cố Thanh,thì bất ngờ hét lớn:
“Đến bệnh viện ngay!!!”
Bọn họ không suy nghĩ nhiều Hoàng Băng và Hàn Tử Diên chạy đi gấp gáp báo với thầy cô, còn Hạ Kiêu lập tức ôm Cố Thanh chạy xuống tầng,Ôn Dương và Hàn Diệt Phong chạy ra nhà xe của thầy cô để lấy xe đưa Cố Thanh gấp rút đến bệnh viện.
Khi Cố Thanh được đưa vào phòng cấp cứu Hạ Kiêu cả người không còn chút máu, sợ hãi đến run rẩy cả người nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu.Ôn Dương không ngừng lo lắng tay,Hàn Diệt Phong đứng bên cạnh cô nói:
“Không sao,Cố Thanh sẽ ổn thôi,em đừng lo”
Lúc này Hàn Tử Diên và Hoàng Băng lẫn Lão Vương cũng chạy tới,Lão Vương thần tình lo lắng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì,Cố Thanh thế nào rồi”
Một tiếng đáp lại cũng không có,Hàn Diệt Phong chỉ nhìn qua phòng cấp cứu,Lão Vương nhìn phòng cấp cứu vừa lo lắng cho an nguy của Cố Thanh vừa sợ hãi nghĩ " Trời ơi,…Đụng vào con của Ôn Tuyền đây là muốn đòi mạng mình mà".Ôn Dương lúc này nhớ ra gì đó liền lập tức gọi cho Ôn Tuyền.
Bên công ty của Hoàng Thiên, ở ngay phòng họp một nguồn đàn ông với mái tóc dài óng mượt có màu tím đậm cùng với đôi mắt màu tím đậm nhìn qua rất nghiêm túc đang nói về dự án của công ty,mái tóc nhẹ phản phất khiến đôi mắt màu xám tro của Hoàng Thiên khẽ động nhìn Ôn Tuyền một cách say mê,mọi người vẫn đang tập trung lắng nghe dự án thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm đám người cấp dưới giật mình sợ hãi vô thức quay đầu nhìn Hoàng Thiên,một người trong số đó nghĩ “Chủ tịch ghét nhất là để tiếng chuông điện thoại trong phòng họp, lần trước có người quên tắt máy mà bị xử lý thê thảm vô cùng,…”.
Hoàng Thiên khi nghe tiếng chuông điện thoại đôi mắt đang dịu dàng thì bỗng biến thành sắc lạnh nhìn đám người cấp dưới làm họ giật thót tim mồ hôi đổ đầm đìa, đám cấp dưới liền kiểm tra điện thoại đa phần họ đã tắt nguồn không phải là máy của ai,Ôn Tuyền kiểm tra điện thoại mình thì nó đang đổ chuông đám cấp dưới liền nghĩ “À nếu là trợ lý Ôn thì quả thật có thể nghe điện thoại,đây là kiểu phân biệt đối xử rõ ràng nhất luôn”.
Hoàng Thiên khi biết đó là điện thoại của Ôn Tuyền liền thu lại sát ý nhưng cũng lập tức không vui khi thấy Ôn Tuyền có chút vui vẻ khi nhìn màn hình điện thoại, Hoàng Thiên khó chịu nghĩ “Ai gọi cho em ấy,mà em ấy lại vui đến vậy”.
Ôn Tuyền vừa nhấc máy thì đã bị Hoàng Thiên kéo qua,Ôn Tuyền khá bất ngờ mất trọng tâm ngã ngồi vào lòng của Hoàng Thiên, toàn bộ cấp dưới rất hiểu ý mà đi ra ngoài.Ôn Tuyền tuy không vui nhưng cũng không thể phản kháng ngồi trên đùi Hoàng Thiên nghe máy:
“Sao đấy Anh,…”
Ôn Tuyền chưa nói hết thì Ôn Dương đã lên tiếng giọng cô có hơi khàn đi nói:
"Cha ơi, bảo bối bị đẩy ngã cầu thang,trên người cậu ấy còn dính phải một loại độc rất lạ,cậu ấy đang trong phòng cấp cứu "
Ôn Tuyền nghe xong mà thần tình choáng váng,vội đứng lên khỏi người Hoàng Thiên, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt tinh xảo nói:
“Anh Anh con bây giờ đang ở đâu”
Ôn Dương liền đáp:
"Bệnh viện của trung tâm,con đang ở khu số 9 của bệnh viện "
Ôn Tuyền liền nói:
"Con ở đó đợi cha một lúc,cha đến ngay "
Hoàng Thiên nghe là con gái của Ôn Tuyền liền nhẹ lòng,lúc này thấy Ôn Tuyền vội vàng chạy đi, Hoàng Thiên liền nắm lấy tay Ôn Tuyền và nhanh chóng ôm người từ phía sau Hoàng Thiên ghé sát vào tai Ôn Tuyền chậm rãi hỏi:
“Có chuyện gì,sao ngươi lại gấp như vậy”
Ôn Tuyền liền tức giận:
“Hoàng Thiên buông tôi ra”
Hoàng Thiên liền nói:
“Nói cho ta biết,anh giúp ng,…”
Hoàng Thiên chưa nói hết câu thì Ôn Tuyền xoay người nòng súng lạnh lẽo của Ôn Tuyền kề sát vào đầu Hoàng Thiên,Ôn Tuyền lạnh giọng nói:
“Tôi nói, buông tôi ra ngay”
Hoàng Thiên liền nhếch môi cười, siết chặt tay đang ôm cái eo mảnh khảnh của Ôn Tuyền,tay nắm chặt tay đang cầm súng của Ôn Tuyền rồi nói:
“A Tuyền cả bang hội chỉ có ngươi lúc nào cũng có gan đem súng kề vào đầu ta”
Hoàng Thiên cầm lấy cánh tay đang cầm khẩu súng của Ôn Tuyền dí sát vào đầu mình nói:
“Nổ súng đi,nếu ta chết thì ngươi làm Bang Chủ Hắc Bang,… Ngươi có biết ta lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy không”
Ôn Tuyền ánh mắt vẫn lạnh lẽo,tay không hề có ý định sẽ di chuyển khẩu súng sang vị trí khác, Hoàng Thiên liền cười một cách tự tin nói:
“A Tuyền bởi vì ngươi,… sẽ không nở giết ta”