Chương 26
Môn Lịch sử địa lý thời gian thì là một tiếng nhưng Ôn Dương chỉ vừa cầm tờ đề thì cảm thấy nhàm chán nghĩ " Sao mà đề dễ quá vậy".Ôn Dương vừa nghĩ tay thì liên thoắt viết đáp án chỉ trong vòng 20 phút Ôn Dương đã làm xong khi Ôn Dương nộp bài thi thì làm cả lốp 11A7 phải há hốc mồm.
Cô giáo cũng ngạc nhiên khi thấy cô nộp bài sớm, liền cầm tờ đề kiểm tra thì bất ngờ,tất cả các đáp án đều đúng toàn bộ không sai một chữ nào.Cô giáo liền cho Ôn Dương ký tên rồi thi môn khác.Cả lớp 11A7 vẫn chưa hết ngạc nhiên bọn họ cũng thi môn Lịch sử địa lý nhưng vẫn đang làm bài cô vào sau mà làm bài xong trước cả bọn họ.
Môn Hoá Ôn Dương cũng khá thuận lợi thi qua vì hầu như trong bài thi gần như là tất cả các câu hỏi đều bị Hàn Diệt Phong đoán trúng chỉ trừ có một vài câu nâng cao.Nhưng môn Nhạc thì không ổn chúc nào,thi nhạc sẽ hát và chơi một loại nhạc cụ mà bản thân giỏi,hai cái này sẽ được bóc thăm.Nếu là nhạc cụ thì Ôn Dương không sợ vì Ôn Dương rất giỏi thổi sáo, nhưng mà nếu hát thì cô rớt chắc.
Ôn Dương nhìn mớ thăm trên bàn mà ngán ngẩm đưa tay bóc đại một tờ giấy rồi đi xuống bàn ngồi khi mở tờ giấy thì cô vui đến không tả nổi,là nhạc cụ lần này có thể lấy điểm tuyệt đối luôn.
Sau khi cô thi xong bốn môn thì nhóm của Hoàng Băng vẫn chưa thi xong,Ôn Dương ngồi trên khán đài của sân bóng rổ nhàm chán nghĩ " Mình nhớ là mấy anh chị thi năm môn thì phải,chán quá đi".
Cô đang ngồi nghĩ vu vơ thì lớp phó đi lại chỗ cô nói:
“Ôn Dương mình có thể ngồi đây không”
Ôn Dương nhìn lớp phó gật đầu nói:
“Cậu cứ ngồi đi”
Lớp phó ngồi xuống hỏi:
"Cậu thi được chứ Ôn Dương "
Ôn Dương liền đáp:
"Khá ổn,môn Toán và môn Hóa tớ nghĩ sẽ trên trung bình "
Ôn Dương nghiêng đầu nhìn lớp phó hỏi:
“Còn lớp phó cậu thi được chứ”
Lớp phó liền đẩy đẩy gọng kính gật đầu:
“Tớ nghĩ là ổn”
Ôn Dương ngồi nghĩ gì đó liền lên tiếng:
“Lớp phó cậu tên gì thế,quen nhau khá lâu nhưng vẫn chưa biết tên cậu”
Lớp phó nhìn Ôn Dương nói:
"Nguyệt Tước "
Ôn Dương liền cười cười nói:
"Tên đẹp nha "
Hai người im lặng không nói gì nữa, được một lúc thì Hoa Kiều từ đâu đi tới với dáng vẻ thẹn thùng như mọi khi,đi về phía Ôn Dương và Lớp phó đang ngồi trên tay cầm hai ba lon nước,Ôn Dương và lớp phó đều nhìn Hoa Kiều khó hiểu riêng Ôn Dương thì đang nghĩ “Ai vậy”.
Hoa Kiều liền giọng nói nhỏ nhẹ và có chút ngại ngùng đưa hai lon nước cho hai người nói:
“Các cậu có muốn uống nước không,tớ, tớ mời”
Lớp phó liền đứng lên nói:
"Vậy thì cảm ơn lớp trưởng nhiều "
Ôn Dương chỉ ngồi một chỗ vẫn chăm chú nhìn sân bóng,Hoa Kiều liền lên tiếng:
“Ôn Dương cậu vẫn còn giận mình chuyện mấy lần trước sao,bỏ qua cho mình nhé”
Hoa Kiều đưa lon nước tới Ôn Dương rất bình tĩnh nhận lấy lon nước trong đầu nghĩ " Xin lỗi chuyện gì,mà cậu ta là ai nhỉ"
Ôn Dương nghĩ nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra liền kéo tay của lớp phó, lớp phó thấy vậy liền ngồi xuống Ôn Dương liền nói nhỏ:
“Lớp phó nè cậu ấy là ai vậy”
Lớp phó nghe câu hỏi mà đứng hình đơ cả người,cứng ngắc nói:
“Là lớp trưởng lớp chúng ta Hoa Kiều,cậu không nhớ gì sao”
Lớp phó cạn lời nghĩ " Với trí óc như vậy tôi thật tò mò cậu tốt nghiệp xuất sắc Hoá Thành bằng cách nào hay vậy".
Ôn Dương cười ngượng sau đó đứng lên vui vẻ nhận lấy lon nước từ tay Hoa Kiều nói nói:
“Cảm ơn cậu nhé”
Hoa Kiều liền vui vẻ nói:
“Vậy cậu đã bỏ qua cho mình những chuyện kia rồi đúng chứ”
Ôn Dương liền chột dạ nói:
"À, ừ "
Ôn Dương nghĩ " Mình không nhớ gì luôn ấy chứ ".
Ôn Dương nhận lấy lon nước, vừa bật nắp thì toàn bộ nước ngọt bên trong lon đã phóng hết vào người cô,cả người cô toàn nước ngọt, lớp phó thấy thế thì hoảng hốt đứng lên đưa cô một cái khăn tay,Hoa Kiều vội nói:
“Trời ơi sao lại như vậy,cho,cho tớ xin lỗi, tớ không biết,…”
Hoa Kiều vừa nói trong lòng đắc ý nghĩ “Nếu bây giờ cô ta tức giận đánh mình hay làm ầm lên, thì chắc chắn ngày mai trường sẽ có chuyện vui để bàn rồi đây”.
Nhưng ngoài suy nghĩ của Hoa Kiều,Ôn Dương gương mặt không chút cảm xúc nhìn Hoa Kiều khiến Hoa Kiều phải cứng đờ người,sau đó Ôn Dương tiến lại gần Hoa Kiều,tay vòng ra sau cổ Hoa Kiều,Ôn Dương liền bóp chặt gáy của Hoa Kiều, khiến cô ta sợ hãi nhìn Ôn Dương nói:
“Cậu,cậu làm gì vậy mình đâu làm như thế, chỉ do,…”
Hoa Kiều chưa nói hết Ôn Dương đã cắt ngang,đôi mắt lạnh lẽo, cùng với giọng nói âm trầm vang lên:
“Hoa Kiều đúng chứ,tôi cho cậu một lời khuyên tính cách của tôi cực kỳ không tốt,cậu tốt nhất đừng chọc điên tôi nếu không đầu cậu tôi cũng có thể vặn xuống”
Ôn Dương vừa nói tay còn lại liền nắm lấy lon nước của Hoa Kiều mà bóp chặt khiến lon nước chịu áp lực mà vỡ tung nước ngọt văng lên người cả hai,Hoa Kiều sợ hãi nhìn xuống lon nước đã vỡ tung tay của Ôn Dương cũng chảy không ít máu,Hoa Kiều cả người run rẩy nhìn ánh mắt Ôn Dương loé lên sự nguy hiểm,cô ta liền hoảng sợ lùi về sau mấy bước,Ôn Dương cũng buông cô ta ra để cô ta lùi miệng lại mỉm cười, lớp phó bên cạnh lên tiếng:
“Ôn Dương máu”
Ôn Dương liền cười nói:
“Không sao, không sao, lớp phó ở lại nhé mình đi xử lý vết thương đã”
Lớp phó liền lo lắng lên tiếng:
"Có cần mình giúp không "
Ôn Dương liền lắc đầu nói:
"Không cần đâu, mình tự làm được "
Hoa Kiều nãy giờ đứng một chỗ không thể chạy cũng chẳng dám cử động y như có một thế lực vô hình đang giữ chân cô ta lại vậy,Hoa Kiều sợ hãi nhìn Ôn Dương rời đi mà nghĩ “Đáng sợ quá, mình, mình lúc nãy thấy có rất nhiều,…sự chết chóc xung quanh cô ta”.
Cô giáo cũng ngạc nhiên khi thấy cô nộp bài sớm, liền cầm tờ đề kiểm tra thì bất ngờ,tất cả các đáp án đều đúng toàn bộ không sai một chữ nào.Cô giáo liền cho Ôn Dương ký tên rồi thi môn khác.Cả lớp 11A7 vẫn chưa hết ngạc nhiên bọn họ cũng thi môn Lịch sử địa lý nhưng vẫn đang làm bài cô vào sau mà làm bài xong trước cả bọn họ.
Môn Hoá Ôn Dương cũng khá thuận lợi thi qua vì hầu như trong bài thi gần như là tất cả các câu hỏi đều bị Hàn Diệt Phong đoán trúng chỉ trừ có một vài câu nâng cao.Nhưng môn Nhạc thì không ổn chúc nào,thi nhạc sẽ hát và chơi một loại nhạc cụ mà bản thân giỏi,hai cái này sẽ được bóc thăm.Nếu là nhạc cụ thì Ôn Dương không sợ vì Ôn Dương rất giỏi thổi sáo, nhưng mà nếu hát thì cô rớt chắc.
Ôn Dương nhìn mớ thăm trên bàn mà ngán ngẩm đưa tay bóc đại một tờ giấy rồi đi xuống bàn ngồi khi mở tờ giấy thì cô vui đến không tả nổi,là nhạc cụ lần này có thể lấy điểm tuyệt đối luôn.
Sau khi cô thi xong bốn môn thì nhóm của Hoàng Băng vẫn chưa thi xong,Ôn Dương ngồi trên khán đài của sân bóng rổ nhàm chán nghĩ " Mình nhớ là mấy anh chị thi năm môn thì phải,chán quá đi".
Cô đang ngồi nghĩ vu vơ thì lớp phó đi lại chỗ cô nói:
“Ôn Dương mình có thể ngồi đây không”
Ôn Dương nhìn lớp phó gật đầu nói:
“Cậu cứ ngồi đi”
Lớp phó ngồi xuống hỏi:
"Cậu thi được chứ Ôn Dương "
Ôn Dương liền đáp:
"Khá ổn,môn Toán và môn Hóa tớ nghĩ sẽ trên trung bình "
Ôn Dương nghiêng đầu nhìn lớp phó hỏi:
“Còn lớp phó cậu thi được chứ”
Lớp phó liền đẩy đẩy gọng kính gật đầu:
“Tớ nghĩ là ổn”
Ôn Dương ngồi nghĩ gì đó liền lên tiếng:
“Lớp phó cậu tên gì thế,quen nhau khá lâu nhưng vẫn chưa biết tên cậu”
Lớp phó nhìn Ôn Dương nói:
"Nguyệt Tước "
Ôn Dương liền cười cười nói:
"Tên đẹp nha "
Hai người im lặng không nói gì nữa, được một lúc thì Hoa Kiều từ đâu đi tới với dáng vẻ thẹn thùng như mọi khi,đi về phía Ôn Dương và Lớp phó đang ngồi trên tay cầm hai ba lon nước,Ôn Dương và lớp phó đều nhìn Hoa Kiều khó hiểu riêng Ôn Dương thì đang nghĩ “Ai vậy”.
Hoa Kiều liền giọng nói nhỏ nhẹ và có chút ngại ngùng đưa hai lon nước cho hai người nói:
“Các cậu có muốn uống nước không,tớ, tớ mời”
Lớp phó liền đứng lên nói:
"Vậy thì cảm ơn lớp trưởng nhiều "
Ôn Dương chỉ ngồi một chỗ vẫn chăm chú nhìn sân bóng,Hoa Kiều liền lên tiếng:
“Ôn Dương cậu vẫn còn giận mình chuyện mấy lần trước sao,bỏ qua cho mình nhé”
Hoa Kiều đưa lon nước tới Ôn Dương rất bình tĩnh nhận lấy lon nước trong đầu nghĩ " Xin lỗi chuyện gì,mà cậu ta là ai nhỉ"
Ôn Dương nghĩ nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra liền kéo tay của lớp phó, lớp phó thấy vậy liền ngồi xuống Ôn Dương liền nói nhỏ:
“Lớp phó nè cậu ấy là ai vậy”
Lớp phó nghe câu hỏi mà đứng hình đơ cả người,cứng ngắc nói:
“Là lớp trưởng lớp chúng ta Hoa Kiều,cậu không nhớ gì sao”
Lớp phó cạn lời nghĩ " Với trí óc như vậy tôi thật tò mò cậu tốt nghiệp xuất sắc Hoá Thành bằng cách nào hay vậy".
Ôn Dương cười ngượng sau đó đứng lên vui vẻ nhận lấy lon nước từ tay Hoa Kiều nói nói:
“Cảm ơn cậu nhé”
Hoa Kiều liền vui vẻ nói:
“Vậy cậu đã bỏ qua cho mình những chuyện kia rồi đúng chứ”
Ôn Dương liền chột dạ nói:
"À, ừ "
Ôn Dương nghĩ " Mình không nhớ gì luôn ấy chứ ".
Ôn Dương nhận lấy lon nước, vừa bật nắp thì toàn bộ nước ngọt bên trong lon đã phóng hết vào người cô,cả người cô toàn nước ngọt, lớp phó thấy thế thì hoảng hốt đứng lên đưa cô một cái khăn tay,Hoa Kiều vội nói:
“Trời ơi sao lại như vậy,cho,cho tớ xin lỗi, tớ không biết,…”
Hoa Kiều vừa nói trong lòng đắc ý nghĩ “Nếu bây giờ cô ta tức giận đánh mình hay làm ầm lên, thì chắc chắn ngày mai trường sẽ có chuyện vui để bàn rồi đây”.
Nhưng ngoài suy nghĩ của Hoa Kiều,Ôn Dương gương mặt không chút cảm xúc nhìn Hoa Kiều khiến Hoa Kiều phải cứng đờ người,sau đó Ôn Dương tiến lại gần Hoa Kiều,tay vòng ra sau cổ Hoa Kiều,Ôn Dương liền bóp chặt gáy của Hoa Kiều, khiến cô ta sợ hãi nhìn Ôn Dương nói:
“Cậu,cậu làm gì vậy mình đâu làm như thế, chỉ do,…”
Hoa Kiều chưa nói hết Ôn Dương đã cắt ngang,đôi mắt lạnh lẽo, cùng với giọng nói âm trầm vang lên:
“Hoa Kiều đúng chứ,tôi cho cậu một lời khuyên tính cách của tôi cực kỳ không tốt,cậu tốt nhất đừng chọc điên tôi nếu không đầu cậu tôi cũng có thể vặn xuống”
Ôn Dương vừa nói tay còn lại liền nắm lấy lon nước của Hoa Kiều mà bóp chặt khiến lon nước chịu áp lực mà vỡ tung nước ngọt văng lên người cả hai,Hoa Kiều sợ hãi nhìn xuống lon nước đã vỡ tung tay của Ôn Dương cũng chảy không ít máu,Hoa Kiều cả người run rẩy nhìn ánh mắt Ôn Dương loé lên sự nguy hiểm,cô ta liền hoảng sợ lùi về sau mấy bước,Ôn Dương cũng buông cô ta ra để cô ta lùi miệng lại mỉm cười, lớp phó bên cạnh lên tiếng:
“Ôn Dương máu”
Ôn Dương liền cười nói:
“Không sao, không sao, lớp phó ở lại nhé mình đi xử lý vết thương đã”
Lớp phó liền lo lắng lên tiếng:
"Có cần mình giúp không "
Ôn Dương liền lắc đầu nói:
"Không cần đâu, mình tự làm được "
Hoa Kiều nãy giờ đứng một chỗ không thể chạy cũng chẳng dám cử động y như có một thế lực vô hình đang giữ chân cô ta lại vậy,Hoa Kiều sợ hãi nhìn Ôn Dương rời đi mà nghĩ “Đáng sợ quá, mình, mình lúc nãy thấy có rất nhiều,…sự chết chóc xung quanh cô ta”.