Chương 70: Đồng đội heo
Nhà vệ sinh của tầng này nằm khá sâu bên trong, Thời Tiến đẩy David về phía đó, cố ý không nói trước.
Quả nhiên, sau khi hai người rẽ qua một khúc cong, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người trong sảnh cấp cứu, David ra vẻ bâng quơ hỏi: "Cái người cậu vừa gọi là anh Cửu kia là anh của cậu à? Trông cậu ta trẻ thật đấy."
Ái chà, mục tiêu rõ ràng nhỉ, chưa gì đã hỏi đúng nhân vật quan trọng rồi.
Thời Tiến tiếp tục giả ngơ, tỏ ra rất khách sáo, trả lời: "Không phải, anh Cửu là Quân... ờ, là người ông chủ tôi để lại thu xếp cho bệnh viện. Anh ta sắp ba mươi rồi, trông nhỏ vậy là nhờ bản mặt trẻ con lừa đảo ấy đấy."
"Sắp ba mươi rồi ư? Ôi, xin lỗi nhé, tôi lúc nào cũng đoán sai tuổi tác người Trung Quốc các cậu. Ơ... Sao tôi thấy bệnh viện này vắng vẻ quá, là vì không tiếp nhận bệnh nhân ư?" David tiếp tục "bâng quơ" hỏi.
Thời Tiến trong bụng thầm rủa sự nóng ruột của hắn ta, ngoài miệng thì đáp lại: "Đâu có, cái bệnh viện này được ông chủ của tôi bao trọn rồi, tạm thời không nhận bệnh nhân bên ngoài, các anh xem như là ngoại lệ đấy."
David ra vẻ một gã nghèo kinh sợ đến líu lưỡi trước sự hào phóng của ông chủ giàu có: "Bao trọn? Bao một cái bệnh viện cao cấp như thế này chắc tốn kha khá tiền nhỉ. Ông chủ nhà cậu bao bệnh viện là do có người nhà bị bệnh sao?"
Thật sự sốt ruột đến mức này à.
Thời Tiến thở dài, cảm thấy mình đã hiểu lầm mất rồi, kỹ năng diễn xuất của gã Monra này thực chất chẳng ra làm sao cả.
Vì để trông không quá giả tạo, hắn đổi giọng điệu, cố ý tỏ ra cảnh giác, cứng nhắc nói: "Xin lỗi, những thứ này là việc riêng tư của ông chủ, tôi không thể trả lời được. Đến nhà vệ sinh rồi, anh cứ tự nhiên." Nói rồi bước nhanh hai bước, đẩy David vào nhà vệ sinh.
Nhận ra giọng điệu của hắn có vấn đề, sau khi đi vào nhà vệ sinh, David thử quan sát biểu cảm Thời Tiến qua tấm gương trước bồn rửa tay, thấy trên gương mặt không bị khẩu trang che chắn của hắn đã thoáng hiện lên sự đề phòng, vội quay đầu nở nụ cười áy náy với Thời Tiến, nói: "Xin lỗi nhé, lúc nào tôi cũng tò mò quá mà hỏi lung tung, mẹ tôi thường bảo tôi như thế rất dễ đắc tội với người ta. Cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây, nếu lời vừa rồi của tôi mạo phạm đến cậu thì cho tôi xin lỗi, mong cậu lượng thứ cho sự lỗ mãng của tôi."
Thời Tiến đối mặt với hắn ta, do dự chậm rãi thả lỏng thần sắc, ra vẻ hơi lưỡng lự, dịu giọng đáp: "Không đâu, anh không hề mạo phạm đến tôi, chỉ là... Ôi, thật ra là do tôi nhạy cảm cả, tóm lại là cảm ơn anh đã cứu đồng nghiệp của tôi, chuyện ông chủ tôi không tiện nói nhiều. Anh mau giải quyết việc riêng đi, bác sĩ Long nếu lâu quá không thấy tôi, kiểu gì cũng mắng."
"A, xin lỗi nhé, tôi xong ngay đây." David vội đáp lại, hai tay chống vào tay vịn xe lăn toan đứng dậy, kết quả chân cố dùng sức mấy lần vẫn không thể đứng lên được, trên gương mặt lập tức thoáng ánh lên sự lúng túng.
Thời Tiến lẳng lặng nhìn hắn ta diễn kịch, đến khi xem đủ rồi mới tỏ vẻ muộn màng nhớ ra, vội tiến lên ôm cánh tay của hắn ta, xấu hổ nói: "Tôi quên mất chân anh đang bị thương. Nào, cẩn thận, tôi dìu anh qua."
"Cảm...cảm ơn nhé." David theo lực đỡ của hắn đứng dậy, tay thuận thế cong lại, toan vỗ lên vai hắn.
Nhóc Chết hoảng hốt gào lên: "Tiến Tiến! Tránh xa gã ra! Thanh tiến độ lại tăng, 980 rồi!"
Thời Tiến giật mình nhướng mày, chân thuận thế xoay lại đá xe lăn ra xa, sau đó ra vẻ bị vấp ngã mất thăng bằng, tay buông lỏng, vặn mình, "soạt" cái lách mình vật David ngã phịch xuống đất, hoàn còn tiện tay biến David thành đệm thịt, thúc cùi chỏ vào bụng David.
"Ối!"
David không ngờ sẽ gặp tình huống này, vì chân đang vờ bị thương không dùng sức, cánh tay còn giơ lên như định khoác vai người ta, cơ thể khó giữ thân bằng, cho nên bị liên hoàn lôi – vật – đè – thọc của Thời Tiến khiến cho hết đường phản kháng, ăn trọn 100% sát thương, dịch axit trong dạ dày thiếu điều trào ngược. Tay hắn ta vô thức quặp lại thành trảo, hòng bóp cổ Thời Tiến quăng hắn đi.
Nhóc Chết lại ré lên.
Thời Tiến lật mình bật dậy như cá chép nhảy, rồi lại vồ tới như mãnh hổ chụp mồi đè cánh tay David vừa nâng lên, sốt ruột nói: "Xin lỗi, xin lỗi anh! Tôi bất cẩn đá phải xe lăn nên mất thăng bằng, anh ngã trúng chỗ nào rồi? Có động đến chân không?"
Vừa nói, hắn vừa vặn người, đè cái chân đang rục rịch định giơ lên tấn công của David xuống, giật lưng quần của hắn ta ra, "Cho tôi xem chút nào, động trúng vết thương của anh à? Xin lỗi nha, tại tôi bất cẩn."
Quần bị tụt, chân bị đè, dạ dày còn đau, David thật sự nín giận muốn điên lên được, cực kì muốn bóp chết cái thằng nhóc bác sĩ khốn kiếp này. Nhưng lúc này hắn nằm đối phương ngồi, năng lực hành động vẫn bị hạn chế một phần, tình thế quá bất lợi, hắn ta đành phải từ bỏ ý nghĩ thủ tiêu tên bác sĩ này. Hắn vừa thử cong chân đứng dậy, vừa nói: "Không sao, không sao, không đụng trúng chân tôi, cậu đừng lo. Trước hết giúp tôi đứng dậy được không? Tôi nằm thế này hơi khó chịu."
Nhóc Chết hơi thả lỏng thần kinh, nói: "Thanh tiến độ lui về 970, nhưng vẫn rất nguy hiểm, Tiến Tiến cẩn thận hơn nhé."
"Yên tâm, tao có chừng mực." Thời Tiến an ủi nhóc Chết một câu, trên mặt vẫn giữ vẻ áy náy, tóm lấy cánh tay Monra, đẩy lưng hắn ta, cố ý đứng ở vị trí không dễ tấn công chếch sau hắn ta. Hắn đỡ người dậy, nói, "Xin lỗi anh, lỗi tại tôi. Thế anh vào nhà vệ sinh đi, muốn tôi giúp anh cởi quần không?"
Cởi quần á?
Chút hoài nghi trỗi dậy trong đầu David vì chỗ đứng quá mức chuyên nghiệp của Thời Tiến trong nháy mắt tiêu tan, mặt mày thoáng chốc vặn vẹo, nghiêng đầu nhìn hắn.
Thời Tiến ngây thơ nhìn lại, nói với vẻ rất hiển nhiên: "Anh mặc đồ dày quá, không tiện cử động, tôi giúp anh cởi quần, thế là anh rảnh tay vịn bồn tiểu, không sợ ngã nữa. Nếu không, nhỡ anh tự mình làm, đi tiểu được nửa chừng lại ngã sấp mặt, thì không hay lắm đâu."
Thái độ thản nhiên khi nói đến chủ đề tiểu tiện của hắn khiến David sốc đơ người, hắn ta kiên định ngăn tay hắn lại, nói: "Không sao, tôi tự làm được."
"Ôi trời, anh không cần khách sáo vậy đâu. Chúng mình đều là đàn ông cả, vả lại tôi là bác sĩ, không sao đâu, chỗ đó của đàn ông tôi không chỉ từng nhìn thấy, mà còn từng phẫu thuật nữa. Cắt ra một cục máu me nhầy nhụa thế này này, chẳng có gì đẹp đẽ." Thời Tiến vẫn nhiệt tình muốn giúp đỡ.
Không hiểu sao, David thấy "thằng em" mình lạng toát, vẫn lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi thật sự có thể tự làm được."
"Vậy thôi." Thời Tiến tỏ vẻ tiếc nuối lùi lại một bước, bất động nhìn David.
David như ăn phải phân, hỏi: "... Cậu không quay lưng à?"
Quay lưng làm gì? Để lộ sơ hở cho ông anh à?
Thời Tiến thầm khinh bỉ, ngoài mặt ra vẻ hết sức chân thành, thấu hiểu nói: "Để phòng anh đang tiểu giữa chừng bị ngã không ai dìu, tôi quyết định ở bên cạnh trông anh. Anh yên tâm, tôi đứng sau lưng anh, không thấy được chỗ đó của anh đâu."
David thấy mình sai lầm rồi, hắn ta không nên chọn một tên bác sĩ trông trẻ tuổi, dễ dao động, thực chất lại quá mức nhiệt tình, hết sức khó xơi này đi theo mình.
Nhất định phải mau chóng tiến hành kế hoạch, hắn ta không có nhiều thời gian để dây dưa ở đây, xem ra phải tạm thời từ bỏ ý đồ thủ tiêu tên bác sĩ này rồi mới đi làm việc chính thôi.
"Thật ra... Tôi muốn đi đại tiện." Hắn ta đổi lời, vẻ mặt thoắt cái cũng tỏ ra ngại ngùng, quay người nhảy lò cò đến chỗ buồng vệ sinh, vừa nhảy vừa nói với Thời Tiến, "Chắc tôi sẽ đi hơi lâu... Vấn đề sinh lý, hay là cậu cứ quay về khu cấp cứu trước đi, miễn cho bị cấp trên mắng."
Thời Tiến cau mày: "Sao anh lại muốn đi đại tiện rồi?"
"... Khi nãy tôi bị cậu ép một lúc, bỗng dưng cảm thấy đau bụng." David đáp.
Thời Tiến tỏ ra khiếp sợ: "Thế tức là bị ép tí thôi đã muốn đẩy phân ra ngoài? Anh, anh... Anh như vậy là có vấn đề về sức khỏe đấy."
David nghiến răng: "Cảm ơn sự quan tâm của cậu, sức khỏe tôi rất tốt."
Thời Tiến thông cảm nhìn hắn ta bằng vẻ mặt "Tôi hiểu, tôi hiểu mà, tôi không vạch trần anh đâu" rất chi là gợi đòn, nói: "Vậy anh đi đi, tôi về khu cấp cứu trước."
David cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, lại trở về với vẻ áy náy, nói: "Lần này phiền cầu quá, cảm ơn nhé."
"Anh khách sáo quá." Thời Tiến đáp lại, nhưng cứ đứng đực ra không chịu đi.
David đã nhảy đến trước cửa buồng vệ sinh riêng tiếp tục giằng co với hắn hai giây, lông mày giật giật, rồi cam chịu đi vào buồng riêng trước, khóa trái cửa.
Vài giây trôi qua, bên ngoài vang lên tiếng bước chân xa dần.
Cảm xúc trên gương mặt David liền nhạt đi, hắn ta nhanh chóng đậy nắp bồn cầu, ngồi xuống, kéo khóa áo, moi ra đủ loại công cụ và vật liệu nén làm thuốc nổ, chuẩn bị lắp đặt trên ván cửa.
Cộp cộp cộp, tiếng bước chân vốn đã đi xa bất thình lình đến gần, sau đó vững bước dừng trước cửa buồng vệ sinh.
Động tác của David khựng lại. Ánh mắt nặng nề nhìn cánh cửa, hắn ta thả một tay ra sau, rút ra một mũi khoan nhỏ được mài nhọn, thủ thế chờ đợi.
Đột nhiên, một bao giấy chui qua khe hở dưới cửa, nối tiếp đó là giọng nói Thời Tiến vang lên: "Hình như nhà vệ sinh của tầng một không có giấy, tôi đem cho anh một bao đấy."
Bàn tay nắm mũi khoan hơi thả lỏng, David liếc nhìn bao giấy trên đất, đổi giọng ôn hòa vô hại, nói: "Cảm ơn nhé."
"Không có gì." Tiếng nói của Thời Tiến vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân cộp cộp đi xa.
Lần này David không nhúc nhích mà đợi một lúc, sau khi xác nhận không còn tiếng bước chân nữa, mới tiếp tục công việc. Hắn ta nhanh chóng lắp đặt mọi thứ, thiết lập thời gian đâu vào đấy, sau đó đứng dậy sửa sang quần áo, đẩy cửa buồng vệ sinh ra.
Thời Tiến đứng ngay đối diện cửa buồng, súng trong tay đã lên đạn, nhắm thẳng vào David, thân thiết hỏi: "Ngài David, tại sao anh đi vệ sinh mà không mở nắp bồn cầu, không cần giấy, lại không xả nước? Vả lại, đừng vứt rác bậy bạ thế, cực cho nhân viên vệ sinh lắm."
Vẻ mặt David thoắt biến sắc, trở tay toan lấy món đồ sau lưng.
Đoàng.
Thời Tiến nả súng vào thẳng cánh tay hắn ta.
David cúi người tránh thoát, Thời Tiến không tiếp tục tấn công, chỉ nhìn hắn ta như đang xem xiếc khỉ.
David thầm cười nhạo sự khinh địch và lơ là của hắn, tay đã sờ đến mũi khoan nhỏ, khẽ đổi góc độ của mũi khoan, ngón tay cái sờ vào một cái nút bấm trên đầu mũi khoan.
"Sao lúc nào cũng có kẻ xấu cho rằng đối thủ là đồ ngốc vậy nhỉ." Thời Tiến vẫn không buồn di chuyển, còn nhàn nhã xoay súng.
David cười khẩy, đang định nghiêng người ấn nút lệnh trên mũi khoan, liền nghe thấy tiếng gió vút qua sau lưng. Khi hắn ta muốn tránh đã không kịp, chỉ thấy lưng nhói lên, cơ thể nặng trĩu, chưa thấy được kẻ đánh mình đã ngã ập xuống đất.
"Không được nhúc nhích."
Một vật thể hình tròn kề vào ót, rõ ràng là nòng súng.
David ở thế bị động đành ngoan ngoãn hơn, đôi mắt nhìm lom lom Thời Tiến đầy lạnh lẽo.
Quái Cửu phối hợp bắt người với Thời Tiến lập tức đè David xuống, không cho hắn ta nhìn Thời Tiến, sau đó trói chặt hai tay hắn ta lại, lôi hắn ta khỏi mặt đất, lục tìm vũ khí của hắn ta vứt qua một bên, rồi gọi ra bên ngoài một tiếng.
Một nhóm người nối đuôi nhau xồng xộc đi vào, tiến về phía buồng vệ sinh David từng ngồi, chẳng mấy chốc liền phát hiện ra thứ đồ David lắp đặt bên trong. Sau một hồi kiểm tra, người dẫn đầu bước ra báo cáo: "Là thuốc nổ loại nhỏ, bên cạnh còn có chất dẫn, nếu phát nổ, chắc chắn sẽ tạo ra một trận hỏa hoạn lớn."
Thời Tiến vừa thu súng lại, nhìn về phía David đang đeo bộ mặt lạnh tanh, cau mày nói: "Vậy là trận hỏa hoạn bên kia cũng do các người tạo ra bằng cách này à? Giả dạng làm nhân viên chính phủ trà trộn vào, sau đó lắp đặt thứ này ở khắp mọi nơi, đúng thời gian sẽ phát nổ, lửa cứ thế bùng lên."
"Lần này mày thắng, không cần phải lảm nhảm với tao, muốn giết muốn băm mặc chúng mày." David lạnh lùng chửi rủa, dáng vẻ ngại ngùng vô hại trước đó hoàn toàn mất tăm.
"Tôi cứ thích lảm nhảm đấy, để tôi đoán nhé, mấy anh em cứu viện bị thương khác của anh chắc hẳn đều mang thứ này trong người nhỉ? Chỉ cần chỗ anh bùng lửa lên, có phải bọn chúng sẽ giả vờ ra vẻ 'Cho dù bị thương cũng phải vì dân phục vụ tích cực cứu hoả', thừa cơ trốn khỏi phạm vị quan sát của mọi người, tản ra các khu khác trong bệnh viện, tiếp tục tạo hỏa hoạn. Đến lúc đó khắp mọi nơi đều cháy, cái bệnh viện này e là toi." Thời Tiến vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của David, thấy nét mặt hắn ta thoáng đổi, bèn nhìn về phía Quái Cửu.
Quái Cửu cau mày, ra lệnh cho những người đang tháo gỡ thiết bị: "Đến sảnh cấp cứu, cho người lấy danh nghĩa đổi áo bệnh nhân, rà soát lại tất cả nhân viên cứu viện bị thương, tách ra cách ly, kẻ nào không chịu thay đồ thì cứ lột sạch chúng ra rồi nhốt lại."
Một thuộc hạ trong đám lập tức đáp vâng, vội chạy ra ngoài.
Kế hoạch bị phá hủy, lần này ánh mắt David nhìn Thời Tiến không còn lạnh lẽo, mà là đằng đằng sát khí. Vốn dĩ chỉ có một mình hắn ta bị bắt, kế hoạch vẫn có thể tiếp tục tiến hành, đến khi đó tình thế hỗn loạn, hắn ta vẫn có thể thừa cơ chạy trốn, nhưng bây giờ kế hoạch đã hoàn toàn bị gián đoạn.
"Mày rốt cuộc là ai?" Hắn ta không kiềm được bèn hỏi.
"Tôi chỉ là một bác sĩ thực tập bé nhỏ bình thường thôi." Thời Tiến đáp trả, còn lảm nhảm thêm, "Để tôi đoán tiếp nhé, tạo hỏa hoạn hẳn chỉ là bước đầu tiên, khi lửa bùng lên, phía bọn tôi chắc chắn sẽ gọi cứu hoả, đến lúc đó một đám 'nhân viên cứu viện' chính phủ cửa tới ào ào chạy đến bao vây bệnh viện. Mọi người chắc cũng sẽ không nghi ngờ, mà lúc này anh có thể nhân lúc hỗn loạn để bắt cóc một người trong bệnh viện này... Monra, anh nói xem tôi đoán có đúng không?"
David thoát biến sắc, da mặt run bần bật, môi mím chặt không ư hử tiếng nào.
Quái Cửu cũng lộ vẻ kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn kỹ gương mặt David, đoạn rút súng nã một phát vào bắp chân hắn ta, phế bỏ khả năng chạy trốn.
"A!" David khẽ kêu một tiếng, đau đến độ thiếu điều ngã quỵ xuống đất.
Quái Cửu thô lỗ lôi hắn ta dậy, nhìn về phía Thời Tiến hỏi: "Cậu chắc chắn gã là Monra? Nhưng Monra đã hơn bốn mươi tuổi, người này trông chỉ mới ngoài ba mươi."
Gì cơ? Monra đã hơn bốn mươi?
Thời Tiến bất ngờ, hơi cau mày, nhưng vẫn theo bản năng tin tưởng phán đoán của mình.
"Giọng nói của gã rất giống với Monra, mặt mũi cũng rất giống, mặc kệ có phải gã hay không, thận trọng chút vẫn tốt hơn." Hắn nói, thu lại vẻ ngây ngô gợi đòn dùng để diễn cho Monra xem, rồi dặn dò tiếp, "Bắt đầu từ bây giờ, phong tỏa bệnh viện, cử người mở rộng phạm vi bảo vệ, ngoại trừ người của phe ta ra, không ai được phép bước vào, cho dù là người của chính phủ nước L cũng không."
Quái Cửu cũng có ý như vậy, đáp lại một tiếng, rồi gọi một đội viên đang tiêu hủy thiết bị ra, dặn hắn đến sảnh cấp cứu truyền lời, sau đó lôi theo gã David đi đứng bất tiện ra ngoài.
Thời Tiến theo sát phía sau, nhét súng về túi, lại trở về với dáng vẻ chàng bác sĩ vô hại.
"Rốt cuộc mày là ai?" David đột nhiên hỏi lại.
Thời Tiến quét mắt nhìn mặt mũi hắn ta, trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Anh có thể gọi tôi là siêu nhân mạt chược."
Quái Cửu & David: "..."
David nhìn Thời Tiến, đột nhiên nở một nụ cười mờ ám, nói: "Mày rất thú vị, hay là theo tao đi, tao có thể cho mày đãi ngộ tốt hơn Diệt."
Quái Cửu hơi nhướng mày, lại dùng kéo hắn ta một cái thật mạnh.
Máu trên đùi David nhỏ xuống sàn nhà, bị quét thành một đường máu uốn lượn, nhưng hắn ta như thể không biết đau, vẫn thản nhiên một lòng đối đáp với Thời Tiến: "Xem xét thử đi, nhóc bác sĩ, tao quý mày rồi đấy."
Thời Tiến thế mà cũng chịu tán gẫu với hắn ta, lắc đầu nói: "Không phải xem xét, tôi thích đi theo ông chủ đẹp trai, anh không đẹp như cậu Quân, tôi không thích."
Nụ cười mờ ám trên gương mặt David nhạt đi hẳn, hắn ta ngừng vài giây mới tiếp tục nói: "Quả nhiên mày rất thú vị."
"Quá khen, quá khen rồi." Thời Tiến xua tay, trong lòng chọt nhóc Chết, "Bản trích giọng nói đã đủ rồi chứ? Rốt cuộc gã có phải Monra không?"
Nhóc Chết im lặng hồi lâu, dường như đang tính toán đo lường gì đó, sau đó kích động nói: "Phải! Nhất định là gã! Trên đời này không có hai giọng nói hoàn toàn giống nhau, gã chính là Monra!"
Thời Tiến cuối cùng được thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cũng thả lỏng.
David chú ý tới sự biến hóa trên gương mặt của hắn, bàn tay bị trói chặt đột nhiên làm một động tác nhỏ.
Ba người cùng rẽ qua hành lang, phía trước chính là sảnh cấp cứu.
Bọn họ đi khá chậm, lúc này người trong sảnh đã nhận được tin tức, đang phong tỏa bệnh viện theo mệnh lệnh của Thời Tiến và Quái Cửu.
Các "nhân viên cứu viện" bị thương đã biến mất, không biết bị trói ở nơi nào rồi. Cửa bệnh viện đóng chặt, trong phòng chỉ thấy người của Diệt, không có lấy một người thuộc chính phủ nước L.
Nhưng điều bất ngờ là, Phí Ngự Cảnh vốn được bảo vệ ở một nơi sâu trong bệnh viện khác lúc này lại đứng ở đại sảnh, đang trò chuyện cùng chú Long. Anh ta đứng đối diện với hành lang của phía này, nên đám Quái Cửu vừa xuất hiện đã trông thấy. Nhận ra Thời Tiến đang đi phía sau Quái Cửu và David, anh ta thoáng cau mày, đột nhiên bước nhanh tới, kêu lên: "Thời Tiến, mày chạy đi đâu đấy, chẳng phải đã nói sẽ về ngay à?"
Thời Tiến?
David đang cẩn thận quan sát tình hình sảnh khám bệnh nghe vậy liền biến sắc, ánh mắt âm thầm rà quanh người Thời Tiến. Rồi khi nhớ tới thái độ của Quái Cửu dành cho Thời Tiến, hắn ta liền giấu đi biểu cảm trên gương mặt, bàn tay bị trói chặt khẽ giật.
Phát hiện thanh tiến độ của mình vốn đã hạ xuống mức 700 khi David bị tóm bất thình lình lại tăng lên 950, chuông cảnh báo trong lòng Thời Tiến liều réo vang, hắn ngay tức khắc ý thức được chắc chắn có chỗ nào đó kì lạ. Thế nhưng chưa kịp cho hắn có hành động gì, đã có một tiếng "oành" rung chuyển đất trời vang lên. Những chiếc xe chính phủ nước L vẫn còn đứng trước cửa khu cấp cứu chưa kịp di chuyển bỗng dưng lần lượt nổ tung, tạo nên cú chấn động lớn khiến những cánh cửa đóng chặt của bệnh viện đồng loạt đổ rạp, tường thì thùng một lỗ to.
Một số người đứng khá gần cửa bị dư âm cú nổ thổi bay, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Mặt đất dường như cũng rung chuyển theo, Thời Tiến gắng gượng giữ vững thân mình, né tránh những mảnh vỡ bay tán loạn, nhanh chóng đề cao giọng gọi: "Tránh xa cửa ra, đưa những người ngất xỉu vào trong, mau!"
Quái Cửu bên cạnh cũng ngả nghiêng vì đợt chấn động, bàn tay giữ David lơi lỏng. David nhân cơ hội vặn người, đá vào cẳng chân cậu ta, dùng hết sức hất văng Quái Cửu. Bàn tay bị trói cứng không biết bằng cách thoát ra được, gọng kìm trên cổ tay gãy đôi, rơi xuống đất, thế rồi hắn ta xoay người nhảy vồ vào Thời Tiến.
Thời Tiến mắt tinh, cúi người tránh thoát, rồi đá vào cẳng chân bị thương của hắn ta.
David rên rỉ một tiếng, rồi lại sổ thêm vài đòn tấn công, nhưng đều thất bại cả. Hắn ta không ngờ rằng Thời Tiến lại linh hoạt nhanh nhẹn như thế. Thấy Quái Cửu ở phía khác đã bò dậy, sắc mặt hắn ta thoắt đổi. Đột nhiên, hắn ta thay đổi mục tiêu, tóm lấy Phí Ngự Cảnh vừa mới lóp ngóp bò dậy, khóa lấy cổ anh ta, biến anh ta thành con tin, lui từng bước về bị phía lỗ hổng được tạo ra bởi vụ nổ.
Tiếng còi xe cứu hộ chợt vang lên từ xa xa. Quân cứu viện của Thương Hỏa đã đến.
"Thả tôi ra!" Phí Ngự Cảnh sầm mặt, muốn tránh khỏi người đằng sau, nhưng một người bình thường chưa từng được huấn luyện bài bản, thường ngày chỉ đi phòng gym tập thể dục như anh ta sao có thể thoát khỏi kỹ thuật khống chế của David được cơ chứ.
Quái Cửu bò dậy, toan đi cứu Phí Ngự Cảnh.
"Không được qua đây, nếu không cả tao và nó đều chết!" David đột nhiên lôi một chiếc điều khiển từ xa ra lăm le trong tay, vừa rút lui vừa uy hiếp.
Chết tiệt!
Quái Cửu ngừng bước, bắt đầu hối hận vì mình chỉ biết học kỹ thuật, lơ là rèn luyện vũ lực, bèn thương lượng với hắn ta: "Anh thả người, tôi thả anh đi."
David cười khẩy, chẳng thèm ừ hử, tiếp tục lui về phía lỗ hổng.
Thời Tiến thấy Phí Ngự Cảnh bị tóm, suy nghĩ luân chuyển thật nhanh trong óc, rồi bất ngờ cởi khẩu trang, bước xăm xăm hai bước về phía trước một cách có thể gọi là lỗ mãng, sốt ruột nói: "Đừng tổn thương anh ấy! Anh ấy là anh trai của tôi, tôi là Thời Tiến, đổi tôi cho anh ấy đi!"
"Thời Tiến!" Quái Cửu ngỡ ngàng nhìn về phía hắn, quả thật không dám tưởng tượng một câu nói ngu xuẩn như vậy lại phát ra từ miệng Thời Tiến.
Phí Ngự Cảnh cũng cau mày nhìn Thời Tiến, vẻ mặt còn khó coi hơn cả khi phát hiện mình bị bắt làm con tin.
Ấy thế nhưng bước chân của David thật sự đã khựng lại. Hắn ta đưa mắt sang phía Thời Tiến.
"Đổi tôi với anh ấy đi, bắt giữ tôi chắc chắn có ích cho anh hơn là anh ấy, đây là vũ khí trên người tôi, giờ tôi đặt nó xuống ngay đây." Thời Tiến làm động tác đầu hàng, chậm rãi rút súng ra, hơi khom người thả xuống mặt đất.
David dường như đang cân nhắc tính chân thật trong lời nói của hắn, ánh mắt dán chặt lấy hắn không tha, nhưng thân mình lại bắt đầu bước lùi.
Lạch cạch.
Súng đã rơi xuống đất.
Thời Tiến chú ý quan sát nét mặt David biểu tình. Giây phút bắt được khoảnh khắc hắn ta thả lỏng theo bản năng khi thấy súng rơi xuống đất, hắn bất thình lình vùng lên chống trả, xông thẳng về phía hắn ta bằng một tốc độ vượt qua cả phạm trù con người, vật cả hai người ngã lăn ra đất, sau đó nghiêng người giật Phí Ngự Cảnh về bên cạnh mình, rồi vươn tay bắt lấy tay David.
Gương mặt David biến sắc thấy rõ, chiếc điều khiển từ xa trên tay loáng một cái lộ ra một lưỡi dao nhọn hoắc dài chừng ngón cái, đâm thẳng về phía cổ họng Thời Tiến.
Nhóc Chết la thất thanh: "Tiến Tiến! Chạm mức nguy cơ rồi!"
"Thời Tiến!" Quái Cửu cũng hét lên, phi như bay về phía hắn.
Phí Ngự Cảnh bị xô ngã va vào ghế mới đứng yên được, thế mà vừa ngoảnh đầu đã chứng kiến cảnh tượng ấy, phút chốc trái tim như ngừng đập, đầu óc trống rỗng.
Cũng trong lúc đó, bên ngoài bệnh viện, "xe cứu viện" của chính phủ xông thẳng vào bệnh viện. Bọn họ chẳng thèm để tâm đến sự ngăn cản của nhân viên canh gác phía Diệt, lao sầm sập về hướng lỗ hổng vụ nổ bằng tốc độ như thể đã chán sống. Phòng khám bệnh nằm sâu trong cùng, chú Long vừa mới đưa người ngất xỉu về, sau lưng còn dẫn theo nhóm lớn đến hỗ trợ.
Hình ảnh như bị phát chậm lại, xe cứu viện tông vào lỗ hổng thì dừng lại, cửa xe bật mở, có kẻ cầm vũ khí lao xuống toan bắn phá đại sảnh, có kẻ lao về phía David và Thời Tiến đang ẩu đả nhau.
"Hạ thấp người rồi tìm chỗ trốn đi, mau!" Thời Tiến hét lớn, bàn tay đang định bắt lấy David đột nhiên đổi hướng, chọc thẳn vào mắt David, một tay khác móc khẩu súng vừa tranh thủ chôm được từ túi áo của Phí Ngự Cảnh lúc va vào nhau, đầu tiên bắn vào vai David, khiến cánh tay hắn ta tê liệt, rồi nã vài phát về phía những "nhân viên cứu viện" đang xông đến.
Đoàng đoàng đoàng.
Bách phát bách trúng, nhóm viện quân đầu tiên xông đến của Thương Hỏa đã bị chặn lại.
Soạt.
Tầm nhìn của David bị ngăn cản, đòn tấn công không còn chính xác, viên đạn sượt qua vai Thời Tiến.
Thời Tiến rên lên một tiếng, dùng nốt viên đạn cuối cùng bắn vào bên vai còn lại của hắn ta, sau đó lăn đến bên cạnh Phí Ngự Cảnh, lôi anh ta trốn ra sau hàng ghế chờ nơi đại sảnh. Hắn quát với đám người chú Long: "Đánh đi! Đừng để những kẻ đến sau xông vào!"
"Lời nguyền" như thể bị phá vỡ, chú Long thấy Thời Tiến đã thoát vây, bèn lập tức hô hào: "Mau! Đến hỗ trợ cả đi!"
Quái Cửu nã mấy phát súng quét sạch nhóm thứ hai xông đến, rồi chạy đến chỗ Thời Tiến, kiên cường bảo vệ hắn.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu, tiếng súng vang lên dày đặc, các thành viên canh gác bên ngoài của Diệt cũng bắt đầu tiến về bên này, cùng những người trong đại sảnh bao vây lấy nhóm viện quân đầu tiên của Thương Hỏa. Các nhân viên khác ở ngoài của Diệt cũng phản ứng rất nhanh chóng, bắt đầu chống trả lại bọn viện quân chưa kịp tiếp cận, kiên quyết ngăn cản bọn chúng ở bên ngoài.
Cục diện chẳng mấy chốc đã được kiểm soát, trị số của thanh tiến độ lập tức hạ về mức 550.
Thời Tiến ngả người dựa vào Phí Ngự Cảnh, xua tay ngăn cản động tác toan chạy đến kiểm tra vết thương của chú Long, đoạn lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, đắc ý nói: "Ban nãy chắc chắn Monra đã dùng điều khiển từ xa để kích nổ quả bom bên ngoài, điều này chứng tỏ tín hiệu đã được khôi phục, Liêm Quân nhất định sẽ gọi điện thoại cho cháu... Ha, gọi thật này."
Đầu lông mày chú Long giật giật, giận đến mức muốn đập chết hắn.
Phí Ngự Cảnh cúi đầu nhìn cái vẻ vai đã be bét máu mà vẫn muốn nghe điện thoại của Thời Tiến, liền sầm mặt giật lấy điện thoại, đẩy hắn về phía chú Long, đoạn đứng dậy nói: "Đi băng bó đi, điện thoại anh nghe giúp mày." Dứt lời, anh ta bỏ đi mất dạng.
"Ơ, điện thoại của em..." Thời Tiến không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn anh ta cướp chiếc điện thoại đi, trong lòng có chút tức giận.
Chắc hẳn Liêm Quân đang rất lo lắng cho bên này, giờ Phí Ngự Cảnh nghe điện thoại giúp hắn, kiểu gì Liêm Quân cũng sẽ suy nghĩ linh tinh, đúng là đồ đồng đội heo!
"Chú Long, chú cho cháu mượn điện thoại chút nhé." Thời Tiến quay sang mượn điện thoại của chú Long.
Chú Long giận dữ cười khẩy, đẩy hắn ngã ngửa ra đất, lột chiếc áo blouse trên người hắn ra, cắt bỏ phần vải chỗ bả vai đi. Chiếc kéo trong tay lóe sáng, chú lạnh lùng nói: "Không có điện thoại. Chú mày còn hó hé thêm tiếng nào nữa là chú cho một mũi thuốc mê đấy!"
Thời Tiến: "..."
Hôm nay tất cả mọi người đều là đồng đội heo. Giận rồi nha! Dỗi rồi nha!
Quả nhiên, sau khi hai người rẽ qua một khúc cong, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người trong sảnh cấp cứu, David ra vẻ bâng quơ hỏi: "Cái người cậu vừa gọi là anh Cửu kia là anh của cậu à? Trông cậu ta trẻ thật đấy."
Ái chà, mục tiêu rõ ràng nhỉ, chưa gì đã hỏi đúng nhân vật quan trọng rồi.
Thời Tiến tiếp tục giả ngơ, tỏ ra rất khách sáo, trả lời: "Không phải, anh Cửu là Quân... ờ, là người ông chủ tôi để lại thu xếp cho bệnh viện. Anh ta sắp ba mươi rồi, trông nhỏ vậy là nhờ bản mặt trẻ con lừa đảo ấy đấy."
"Sắp ba mươi rồi ư? Ôi, xin lỗi nhé, tôi lúc nào cũng đoán sai tuổi tác người Trung Quốc các cậu. Ơ... Sao tôi thấy bệnh viện này vắng vẻ quá, là vì không tiếp nhận bệnh nhân ư?" David tiếp tục "bâng quơ" hỏi.
Thời Tiến trong bụng thầm rủa sự nóng ruột của hắn ta, ngoài miệng thì đáp lại: "Đâu có, cái bệnh viện này được ông chủ của tôi bao trọn rồi, tạm thời không nhận bệnh nhân bên ngoài, các anh xem như là ngoại lệ đấy."
David ra vẻ một gã nghèo kinh sợ đến líu lưỡi trước sự hào phóng của ông chủ giàu có: "Bao trọn? Bao một cái bệnh viện cao cấp như thế này chắc tốn kha khá tiền nhỉ. Ông chủ nhà cậu bao bệnh viện là do có người nhà bị bệnh sao?"
Thật sự sốt ruột đến mức này à.
Thời Tiến thở dài, cảm thấy mình đã hiểu lầm mất rồi, kỹ năng diễn xuất của gã Monra này thực chất chẳng ra làm sao cả.
Vì để trông không quá giả tạo, hắn đổi giọng điệu, cố ý tỏ ra cảnh giác, cứng nhắc nói: "Xin lỗi, những thứ này là việc riêng tư của ông chủ, tôi không thể trả lời được. Đến nhà vệ sinh rồi, anh cứ tự nhiên." Nói rồi bước nhanh hai bước, đẩy David vào nhà vệ sinh.
Nhận ra giọng điệu của hắn có vấn đề, sau khi đi vào nhà vệ sinh, David thử quan sát biểu cảm Thời Tiến qua tấm gương trước bồn rửa tay, thấy trên gương mặt không bị khẩu trang che chắn của hắn đã thoáng hiện lên sự đề phòng, vội quay đầu nở nụ cười áy náy với Thời Tiến, nói: "Xin lỗi nhé, lúc nào tôi cũng tò mò quá mà hỏi lung tung, mẹ tôi thường bảo tôi như thế rất dễ đắc tội với người ta. Cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây, nếu lời vừa rồi của tôi mạo phạm đến cậu thì cho tôi xin lỗi, mong cậu lượng thứ cho sự lỗ mãng của tôi."
Thời Tiến đối mặt với hắn ta, do dự chậm rãi thả lỏng thần sắc, ra vẻ hơi lưỡng lự, dịu giọng đáp: "Không đâu, anh không hề mạo phạm đến tôi, chỉ là... Ôi, thật ra là do tôi nhạy cảm cả, tóm lại là cảm ơn anh đã cứu đồng nghiệp của tôi, chuyện ông chủ tôi không tiện nói nhiều. Anh mau giải quyết việc riêng đi, bác sĩ Long nếu lâu quá không thấy tôi, kiểu gì cũng mắng."
"A, xin lỗi nhé, tôi xong ngay đây." David vội đáp lại, hai tay chống vào tay vịn xe lăn toan đứng dậy, kết quả chân cố dùng sức mấy lần vẫn không thể đứng lên được, trên gương mặt lập tức thoáng ánh lên sự lúng túng.
Thời Tiến lẳng lặng nhìn hắn ta diễn kịch, đến khi xem đủ rồi mới tỏ vẻ muộn màng nhớ ra, vội tiến lên ôm cánh tay của hắn ta, xấu hổ nói: "Tôi quên mất chân anh đang bị thương. Nào, cẩn thận, tôi dìu anh qua."
"Cảm...cảm ơn nhé." David theo lực đỡ của hắn đứng dậy, tay thuận thế cong lại, toan vỗ lên vai hắn.
Nhóc Chết hoảng hốt gào lên: "Tiến Tiến! Tránh xa gã ra! Thanh tiến độ lại tăng, 980 rồi!"
Thời Tiến giật mình nhướng mày, chân thuận thế xoay lại đá xe lăn ra xa, sau đó ra vẻ bị vấp ngã mất thăng bằng, tay buông lỏng, vặn mình, "soạt" cái lách mình vật David ngã phịch xuống đất, hoàn còn tiện tay biến David thành đệm thịt, thúc cùi chỏ vào bụng David.
"Ối!"
David không ngờ sẽ gặp tình huống này, vì chân đang vờ bị thương không dùng sức, cánh tay còn giơ lên như định khoác vai người ta, cơ thể khó giữ thân bằng, cho nên bị liên hoàn lôi – vật – đè – thọc của Thời Tiến khiến cho hết đường phản kháng, ăn trọn 100% sát thương, dịch axit trong dạ dày thiếu điều trào ngược. Tay hắn ta vô thức quặp lại thành trảo, hòng bóp cổ Thời Tiến quăng hắn đi.
Nhóc Chết lại ré lên.
Thời Tiến lật mình bật dậy như cá chép nhảy, rồi lại vồ tới như mãnh hổ chụp mồi đè cánh tay David vừa nâng lên, sốt ruột nói: "Xin lỗi, xin lỗi anh! Tôi bất cẩn đá phải xe lăn nên mất thăng bằng, anh ngã trúng chỗ nào rồi? Có động đến chân không?"
Vừa nói, hắn vừa vặn người, đè cái chân đang rục rịch định giơ lên tấn công của David xuống, giật lưng quần của hắn ta ra, "Cho tôi xem chút nào, động trúng vết thương của anh à? Xin lỗi nha, tại tôi bất cẩn."
Quần bị tụt, chân bị đè, dạ dày còn đau, David thật sự nín giận muốn điên lên được, cực kì muốn bóp chết cái thằng nhóc bác sĩ khốn kiếp này. Nhưng lúc này hắn nằm đối phương ngồi, năng lực hành động vẫn bị hạn chế một phần, tình thế quá bất lợi, hắn ta đành phải từ bỏ ý nghĩ thủ tiêu tên bác sĩ này. Hắn vừa thử cong chân đứng dậy, vừa nói: "Không sao, không sao, không đụng trúng chân tôi, cậu đừng lo. Trước hết giúp tôi đứng dậy được không? Tôi nằm thế này hơi khó chịu."
Nhóc Chết hơi thả lỏng thần kinh, nói: "Thanh tiến độ lui về 970, nhưng vẫn rất nguy hiểm, Tiến Tiến cẩn thận hơn nhé."
"Yên tâm, tao có chừng mực." Thời Tiến an ủi nhóc Chết một câu, trên mặt vẫn giữ vẻ áy náy, tóm lấy cánh tay Monra, đẩy lưng hắn ta, cố ý đứng ở vị trí không dễ tấn công chếch sau hắn ta. Hắn đỡ người dậy, nói, "Xin lỗi anh, lỗi tại tôi. Thế anh vào nhà vệ sinh đi, muốn tôi giúp anh cởi quần không?"
Cởi quần á?
Chút hoài nghi trỗi dậy trong đầu David vì chỗ đứng quá mức chuyên nghiệp của Thời Tiến trong nháy mắt tiêu tan, mặt mày thoáng chốc vặn vẹo, nghiêng đầu nhìn hắn.
Thời Tiến ngây thơ nhìn lại, nói với vẻ rất hiển nhiên: "Anh mặc đồ dày quá, không tiện cử động, tôi giúp anh cởi quần, thế là anh rảnh tay vịn bồn tiểu, không sợ ngã nữa. Nếu không, nhỡ anh tự mình làm, đi tiểu được nửa chừng lại ngã sấp mặt, thì không hay lắm đâu."
Thái độ thản nhiên khi nói đến chủ đề tiểu tiện của hắn khiến David sốc đơ người, hắn ta kiên định ngăn tay hắn lại, nói: "Không sao, tôi tự làm được."
"Ôi trời, anh không cần khách sáo vậy đâu. Chúng mình đều là đàn ông cả, vả lại tôi là bác sĩ, không sao đâu, chỗ đó của đàn ông tôi không chỉ từng nhìn thấy, mà còn từng phẫu thuật nữa. Cắt ra một cục máu me nhầy nhụa thế này này, chẳng có gì đẹp đẽ." Thời Tiến vẫn nhiệt tình muốn giúp đỡ.
Không hiểu sao, David thấy "thằng em" mình lạng toát, vẫn lắc đầu từ chối: "Không cần, tôi thật sự có thể tự làm được."
"Vậy thôi." Thời Tiến tỏ vẻ tiếc nuối lùi lại một bước, bất động nhìn David.
David như ăn phải phân, hỏi: "... Cậu không quay lưng à?"
Quay lưng làm gì? Để lộ sơ hở cho ông anh à?
Thời Tiến thầm khinh bỉ, ngoài mặt ra vẻ hết sức chân thành, thấu hiểu nói: "Để phòng anh đang tiểu giữa chừng bị ngã không ai dìu, tôi quyết định ở bên cạnh trông anh. Anh yên tâm, tôi đứng sau lưng anh, không thấy được chỗ đó của anh đâu."
David thấy mình sai lầm rồi, hắn ta không nên chọn một tên bác sĩ trông trẻ tuổi, dễ dao động, thực chất lại quá mức nhiệt tình, hết sức khó xơi này đi theo mình.
Nhất định phải mau chóng tiến hành kế hoạch, hắn ta không có nhiều thời gian để dây dưa ở đây, xem ra phải tạm thời từ bỏ ý đồ thủ tiêu tên bác sĩ này rồi mới đi làm việc chính thôi.
"Thật ra... Tôi muốn đi đại tiện." Hắn ta đổi lời, vẻ mặt thoắt cái cũng tỏ ra ngại ngùng, quay người nhảy lò cò đến chỗ buồng vệ sinh, vừa nhảy vừa nói với Thời Tiến, "Chắc tôi sẽ đi hơi lâu... Vấn đề sinh lý, hay là cậu cứ quay về khu cấp cứu trước đi, miễn cho bị cấp trên mắng."
Thời Tiến cau mày: "Sao anh lại muốn đi đại tiện rồi?"
"... Khi nãy tôi bị cậu ép một lúc, bỗng dưng cảm thấy đau bụng." David đáp.
Thời Tiến tỏ ra khiếp sợ: "Thế tức là bị ép tí thôi đã muốn đẩy phân ra ngoài? Anh, anh... Anh như vậy là có vấn đề về sức khỏe đấy."
David nghiến răng: "Cảm ơn sự quan tâm của cậu, sức khỏe tôi rất tốt."
Thời Tiến thông cảm nhìn hắn ta bằng vẻ mặt "Tôi hiểu, tôi hiểu mà, tôi không vạch trần anh đâu" rất chi là gợi đòn, nói: "Vậy anh đi đi, tôi về khu cấp cứu trước."
David cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, lại trở về với vẻ áy náy, nói: "Lần này phiền cầu quá, cảm ơn nhé."
"Anh khách sáo quá." Thời Tiến đáp lại, nhưng cứ đứng đực ra không chịu đi.
David đã nhảy đến trước cửa buồng vệ sinh riêng tiếp tục giằng co với hắn hai giây, lông mày giật giật, rồi cam chịu đi vào buồng riêng trước, khóa trái cửa.
Vài giây trôi qua, bên ngoài vang lên tiếng bước chân xa dần.
Cảm xúc trên gương mặt David liền nhạt đi, hắn ta nhanh chóng đậy nắp bồn cầu, ngồi xuống, kéo khóa áo, moi ra đủ loại công cụ và vật liệu nén làm thuốc nổ, chuẩn bị lắp đặt trên ván cửa.
Cộp cộp cộp, tiếng bước chân vốn đã đi xa bất thình lình đến gần, sau đó vững bước dừng trước cửa buồng vệ sinh.
Động tác của David khựng lại. Ánh mắt nặng nề nhìn cánh cửa, hắn ta thả một tay ra sau, rút ra một mũi khoan nhỏ được mài nhọn, thủ thế chờ đợi.
Đột nhiên, một bao giấy chui qua khe hở dưới cửa, nối tiếp đó là giọng nói Thời Tiến vang lên: "Hình như nhà vệ sinh của tầng một không có giấy, tôi đem cho anh một bao đấy."
Bàn tay nắm mũi khoan hơi thả lỏng, David liếc nhìn bao giấy trên đất, đổi giọng ôn hòa vô hại, nói: "Cảm ơn nhé."
"Không có gì." Tiếng nói của Thời Tiến vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân cộp cộp đi xa.
Lần này David không nhúc nhích mà đợi một lúc, sau khi xác nhận không còn tiếng bước chân nữa, mới tiếp tục công việc. Hắn ta nhanh chóng lắp đặt mọi thứ, thiết lập thời gian đâu vào đấy, sau đó đứng dậy sửa sang quần áo, đẩy cửa buồng vệ sinh ra.
Thời Tiến đứng ngay đối diện cửa buồng, súng trong tay đã lên đạn, nhắm thẳng vào David, thân thiết hỏi: "Ngài David, tại sao anh đi vệ sinh mà không mở nắp bồn cầu, không cần giấy, lại không xả nước? Vả lại, đừng vứt rác bậy bạ thế, cực cho nhân viên vệ sinh lắm."
Vẻ mặt David thoắt biến sắc, trở tay toan lấy món đồ sau lưng.
Đoàng.
Thời Tiến nả súng vào thẳng cánh tay hắn ta.
David cúi người tránh thoát, Thời Tiến không tiếp tục tấn công, chỉ nhìn hắn ta như đang xem xiếc khỉ.
David thầm cười nhạo sự khinh địch và lơ là của hắn, tay đã sờ đến mũi khoan nhỏ, khẽ đổi góc độ của mũi khoan, ngón tay cái sờ vào một cái nút bấm trên đầu mũi khoan.
"Sao lúc nào cũng có kẻ xấu cho rằng đối thủ là đồ ngốc vậy nhỉ." Thời Tiến vẫn không buồn di chuyển, còn nhàn nhã xoay súng.
David cười khẩy, đang định nghiêng người ấn nút lệnh trên mũi khoan, liền nghe thấy tiếng gió vút qua sau lưng. Khi hắn ta muốn tránh đã không kịp, chỉ thấy lưng nhói lên, cơ thể nặng trĩu, chưa thấy được kẻ đánh mình đã ngã ập xuống đất.
"Không được nhúc nhích."
Một vật thể hình tròn kề vào ót, rõ ràng là nòng súng.
David ở thế bị động đành ngoan ngoãn hơn, đôi mắt nhìm lom lom Thời Tiến đầy lạnh lẽo.
Quái Cửu phối hợp bắt người với Thời Tiến lập tức đè David xuống, không cho hắn ta nhìn Thời Tiến, sau đó trói chặt hai tay hắn ta lại, lôi hắn ta khỏi mặt đất, lục tìm vũ khí của hắn ta vứt qua một bên, rồi gọi ra bên ngoài một tiếng.
Một nhóm người nối đuôi nhau xồng xộc đi vào, tiến về phía buồng vệ sinh David từng ngồi, chẳng mấy chốc liền phát hiện ra thứ đồ David lắp đặt bên trong. Sau một hồi kiểm tra, người dẫn đầu bước ra báo cáo: "Là thuốc nổ loại nhỏ, bên cạnh còn có chất dẫn, nếu phát nổ, chắc chắn sẽ tạo ra một trận hỏa hoạn lớn."
Thời Tiến vừa thu súng lại, nhìn về phía David đang đeo bộ mặt lạnh tanh, cau mày nói: "Vậy là trận hỏa hoạn bên kia cũng do các người tạo ra bằng cách này à? Giả dạng làm nhân viên chính phủ trà trộn vào, sau đó lắp đặt thứ này ở khắp mọi nơi, đúng thời gian sẽ phát nổ, lửa cứ thế bùng lên."
"Lần này mày thắng, không cần phải lảm nhảm với tao, muốn giết muốn băm mặc chúng mày." David lạnh lùng chửi rủa, dáng vẻ ngại ngùng vô hại trước đó hoàn toàn mất tăm.
"Tôi cứ thích lảm nhảm đấy, để tôi đoán nhé, mấy anh em cứu viện bị thương khác của anh chắc hẳn đều mang thứ này trong người nhỉ? Chỉ cần chỗ anh bùng lửa lên, có phải bọn chúng sẽ giả vờ ra vẻ 'Cho dù bị thương cũng phải vì dân phục vụ tích cực cứu hoả', thừa cơ trốn khỏi phạm vị quan sát của mọi người, tản ra các khu khác trong bệnh viện, tiếp tục tạo hỏa hoạn. Đến lúc đó khắp mọi nơi đều cháy, cái bệnh viện này e là toi." Thời Tiến vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của David, thấy nét mặt hắn ta thoáng đổi, bèn nhìn về phía Quái Cửu.
Quái Cửu cau mày, ra lệnh cho những người đang tháo gỡ thiết bị: "Đến sảnh cấp cứu, cho người lấy danh nghĩa đổi áo bệnh nhân, rà soát lại tất cả nhân viên cứu viện bị thương, tách ra cách ly, kẻ nào không chịu thay đồ thì cứ lột sạch chúng ra rồi nhốt lại."
Một thuộc hạ trong đám lập tức đáp vâng, vội chạy ra ngoài.
Kế hoạch bị phá hủy, lần này ánh mắt David nhìn Thời Tiến không còn lạnh lẽo, mà là đằng đằng sát khí. Vốn dĩ chỉ có một mình hắn ta bị bắt, kế hoạch vẫn có thể tiếp tục tiến hành, đến khi đó tình thế hỗn loạn, hắn ta vẫn có thể thừa cơ chạy trốn, nhưng bây giờ kế hoạch đã hoàn toàn bị gián đoạn.
"Mày rốt cuộc là ai?" Hắn ta không kiềm được bèn hỏi.
"Tôi chỉ là một bác sĩ thực tập bé nhỏ bình thường thôi." Thời Tiến đáp trả, còn lảm nhảm thêm, "Để tôi đoán tiếp nhé, tạo hỏa hoạn hẳn chỉ là bước đầu tiên, khi lửa bùng lên, phía bọn tôi chắc chắn sẽ gọi cứu hoả, đến lúc đó một đám 'nhân viên cứu viện' chính phủ cửa tới ào ào chạy đến bao vây bệnh viện. Mọi người chắc cũng sẽ không nghi ngờ, mà lúc này anh có thể nhân lúc hỗn loạn để bắt cóc một người trong bệnh viện này... Monra, anh nói xem tôi đoán có đúng không?"
David thoát biến sắc, da mặt run bần bật, môi mím chặt không ư hử tiếng nào.
Quái Cửu cũng lộ vẻ kinh ngạc, ngoảnh đầu nhìn kỹ gương mặt David, đoạn rút súng nã một phát vào bắp chân hắn ta, phế bỏ khả năng chạy trốn.
"A!" David khẽ kêu một tiếng, đau đến độ thiếu điều ngã quỵ xuống đất.
Quái Cửu thô lỗ lôi hắn ta dậy, nhìn về phía Thời Tiến hỏi: "Cậu chắc chắn gã là Monra? Nhưng Monra đã hơn bốn mươi tuổi, người này trông chỉ mới ngoài ba mươi."
Gì cơ? Monra đã hơn bốn mươi?
Thời Tiến bất ngờ, hơi cau mày, nhưng vẫn theo bản năng tin tưởng phán đoán của mình.
"Giọng nói của gã rất giống với Monra, mặt mũi cũng rất giống, mặc kệ có phải gã hay không, thận trọng chút vẫn tốt hơn." Hắn nói, thu lại vẻ ngây ngô gợi đòn dùng để diễn cho Monra xem, rồi dặn dò tiếp, "Bắt đầu từ bây giờ, phong tỏa bệnh viện, cử người mở rộng phạm vi bảo vệ, ngoại trừ người của phe ta ra, không ai được phép bước vào, cho dù là người của chính phủ nước L cũng không."
Quái Cửu cũng có ý như vậy, đáp lại một tiếng, rồi gọi một đội viên đang tiêu hủy thiết bị ra, dặn hắn đến sảnh cấp cứu truyền lời, sau đó lôi theo gã David đi đứng bất tiện ra ngoài.
Thời Tiến theo sát phía sau, nhét súng về túi, lại trở về với dáng vẻ chàng bác sĩ vô hại.
"Rốt cuộc mày là ai?" David đột nhiên hỏi lại.
Thời Tiến quét mắt nhìn mặt mũi hắn ta, trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Anh có thể gọi tôi là siêu nhân mạt chược."
Quái Cửu & David: "..."
David nhìn Thời Tiến, đột nhiên nở một nụ cười mờ ám, nói: "Mày rất thú vị, hay là theo tao đi, tao có thể cho mày đãi ngộ tốt hơn Diệt."
Quái Cửu hơi nhướng mày, lại dùng kéo hắn ta một cái thật mạnh.
Máu trên đùi David nhỏ xuống sàn nhà, bị quét thành một đường máu uốn lượn, nhưng hắn ta như thể không biết đau, vẫn thản nhiên một lòng đối đáp với Thời Tiến: "Xem xét thử đi, nhóc bác sĩ, tao quý mày rồi đấy."
Thời Tiến thế mà cũng chịu tán gẫu với hắn ta, lắc đầu nói: "Không phải xem xét, tôi thích đi theo ông chủ đẹp trai, anh không đẹp như cậu Quân, tôi không thích."
Nụ cười mờ ám trên gương mặt David nhạt đi hẳn, hắn ta ngừng vài giây mới tiếp tục nói: "Quả nhiên mày rất thú vị."
"Quá khen, quá khen rồi." Thời Tiến xua tay, trong lòng chọt nhóc Chết, "Bản trích giọng nói đã đủ rồi chứ? Rốt cuộc gã có phải Monra không?"
Nhóc Chết im lặng hồi lâu, dường như đang tính toán đo lường gì đó, sau đó kích động nói: "Phải! Nhất định là gã! Trên đời này không có hai giọng nói hoàn toàn giống nhau, gã chính là Monra!"
Thời Tiến cuối cùng được thở phào nhẹ nhõm, nét mặt cũng thả lỏng.
David chú ý tới sự biến hóa trên gương mặt của hắn, bàn tay bị trói chặt đột nhiên làm một động tác nhỏ.
Ba người cùng rẽ qua hành lang, phía trước chính là sảnh cấp cứu.
Bọn họ đi khá chậm, lúc này người trong sảnh đã nhận được tin tức, đang phong tỏa bệnh viện theo mệnh lệnh của Thời Tiến và Quái Cửu.
Các "nhân viên cứu viện" bị thương đã biến mất, không biết bị trói ở nơi nào rồi. Cửa bệnh viện đóng chặt, trong phòng chỉ thấy người của Diệt, không có lấy một người thuộc chính phủ nước L.
Nhưng điều bất ngờ là, Phí Ngự Cảnh vốn được bảo vệ ở một nơi sâu trong bệnh viện khác lúc này lại đứng ở đại sảnh, đang trò chuyện cùng chú Long. Anh ta đứng đối diện với hành lang của phía này, nên đám Quái Cửu vừa xuất hiện đã trông thấy. Nhận ra Thời Tiến đang đi phía sau Quái Cửu và David, anh ta thoáng cau mày, đột nhiên bước nhanh tới, kêu lên: "Thời Tiến, mày chạy đi đâu đấy, chẳng phải đã nói sẽ về ngay à?"
Thời Tiến?
David đang cẩn thận quan sát tình hình sảnh khám bệnh nghe vậy liền biến sắc, ánh mắt âm thầm rà quanh người Thời Tiến. Rồi khi nhớ tới thái độ của Quái Cửu dành cho Thời Tiến, hắn ta liền giấu đi biểu cảm trên gương mặt, bàn tay bị trói chặt khẽ giật.
Phát hiện thanh tiến độ của mình vốn đã hạ xuống mức 700 khi David bị tóm bất thình lình lại tăng lên 950, chuông cảnh báo trong lòng Thời Tiến liều réo vang, hắn ngay tức khắc ý thức được chắc chắn có chỗ nào đó kì lạ. Thế nhưng chưa kịp cho hắn có hành động gì, đã có một tiếng "oành" rung chuyển đất trời vang lên. Những chiếc xe chính phủ nước L vẫn còn đứng trước cửa khu cấp cứu chưa kịp di chuyển bỗng dưng lần lượt nổ tung, tạo nên cú chấn động lớn khiến những cánh cửa đóng chặt của bệnh viện đồng loạt đổ rạp, tường thì thùng một lỗ to.
Một số người đứng khá gần cửa bị dư âm cú nổ thổi bay, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Mặt đất dường như cũng rung chuyển theo, Thời Tiến gắng gượng giữ vững thân mình, né tránh những mảnh vỡ bay tán loạn, nhanh chóng đề cao giọng gọi: "Tránh xa cửa ra, đưa những người ngất xỉu vào trong, mau!"
Quái Cửu bên cạnh cũng ngả nghiêng vì đợt chấn động, bàn tay giữ David lơi lỏng. David nhân cơ hội vặn người, đá vào cẳng chân cậu ta, dùng hết sức hất văng Quái Cửu. Bàn tay bị trói cứng không biết bằng cách thoát ra được, gọng kìm trên cổ tay gãy đôi, rơi xuống đất, thế rồi hắn ta xoay người nhảy vồ vào Thời Tiến.
Thời Tiến mắt tinh, cúi người tránh thoát, rồi đá vào cẳng chân bị thương của hắn ta.
David rên rỉ một tiếng, rồi lại sổ thêm vài đòn tấn công, nhưng đều thất bại cả. Hắn ta không ngờ rằng Thời Tiến lại linh hoạt nhanh nhẹn như thế. Thấy Quái Cửu ở phía khác đã bò dậy, sắc mặt hắn ta thoắt đổi. Đột nhiên, hắn ta thay đổi mục tiêu, tóm lấy Phí Ngự Cảnh vừa mới lóp ngóp bò dậy, khóa lấy cổ anh ta, biến anh ta thành con tin, lui từng bước về bị phía lỗ hổng được tạo ra bởi vụ nổ.
Tiếng còi xe cứu hộ chợt vang lên từ xa xa. Quân cứu viện của Thương Hỏa đã đến.
"Thả tôi ra!" Phí Ngự Cảnh sầm mặt, muốn tránh khỏi người đằng sau, nhưng một người bình thường chưa từng được huấn luyện bài bản, thường ngày chỉ đi phòng gym tập thể dục như anh ta sao có thể thoát khỏi kỹ thuật khống chế của David được cơ chứ.
Quái Cửu bò dậy, toan đi cứu Phí Ngự Cảnh.
"Không được qua đây, nếu không cả tao và nó đều chết!" David đột nhiên lôi một chiếc điều khiển từ xa ra lăm le trong tay, vừa rút lui vừa uy hiếp.
Chết tiệt!
Quái Cửu ngừng bước, bắt đầu hối hận vì mình chỉ biết học kỹ thuật, lơ là rèn luyện vũ lực, bèn thương lượng với hắn ta: "Anh thả người, tôi thả anh đi."
David cười khẩy, chẳng thèm ừ hử, tiếp tục lui về phía lỗ hổng.
Thời Tiến thấy Phí Ngự Cảnh bị tóm, suy nghĩ luân chuyển thật nhanh trong óc, rồi bất ngờ cởi khẩu trang, bước xăm xăm hai bước về phía trước một cách có thể gọi là lỗ mãng, sốt ruột nói: "Đừng tổn thương anh ấy! Anh ấy là anh trai của tôi, tôi là Thời Tiến, đổi tôi cho anh ấy đi!"
"Thời Tiến!" Quái Cửu ngỡ ngàng nhìn về phía hắn, quả thật không dám tưởng tượng một câu nói ngu xuẩn như vậy lại phát ra từ miệng Thời Tiến.
Phí Ngự Cảnh cũng cau mày nhìn Thời Tiến, vẻ mặt còn khó coi hơn cả khi phát hiện mình bị bắt làm con tin.
Ấy thế nhưng bước chân của David thật sự đã khựng lại. Hắn ta đưa mắt sang phía Thời Tiến.
"Đổi tôi với anh ấy đi, bắt giữ tôi chắc chắn có ích cho anh hơn là anh ấy, đây là vũ khí trên người tôi, giờ tôi đặt nó xuống ngay đây." Thời Tiến làm động tác đầu hàng, chậm rãi rút súng ra, hơi khom người thả xuống mặt đất.
David dường như đang cân nhắc tính chân thật trong lời nói của hắn, ánh mắt dán chặt lấy hắn không tha, nhưng thân mình lại bắt đầu bước lùi.
Lạch cạch.
Súng đã rơi xuống đất.
Thời Tiến chú ý quan sát nét mặt David biểu tình. Giây phút bắt được khoảnh khắc hắn ta thả lỏng theo bản năng khi thấy súng rơi xuống đất, hắn bất thình lình vùng lên chống trả, xông thẳng về phía hắn ta bằng một tốc độ vượt qua cả phạm trù con người, vật cả hai người ngã lăn ra đất, sau đó nghiêng người giật Phí Ngự Cảnh về bên cạnh mình, rồi vươn tay bắt lấy tay David.
Gương mặt David biến sắc thấy rõ, chiếc điều khiển từ xa trên tay loáng một cái lộ ra một lưỡi dao nhọn hoắc dài chừng ngón cái, đâm thẳng về phía cổ họng Thời Tiến.
Nhóc Chết la thất thanh: "Tiến Tiến! Chạm mức nguy cơ rồi!"
"Thời Tiến!" Quái Cửu cũng hét lên, phi như bay về phía hắn.
Phí Ngự Cảnh bị xô ngã va vào ghế mới đứng yên được, thế mà vừa ngoảnh đầu đã chứng kiến cảnh tượng ấy, phút chốc trái tim như ngừng đập, đầu óc trống rỗng.
Cũng trong lúc đó, bên ngoài bệnh viện, "xe cứu viện" của chính phủ xông thẳng vào bệnh viện. Bọn họ chẳng thèm để tâm đến sự ngăn cản của nhân viên canh gác phía Diệt, lao sầm sập về hướng lỗ hổng vụ nổ bằng tốc độ như thể đã chán sống. Phòng khám bệnh nằm sâu trong cùng, chú Long vừa mới đưa người ngất xỉu về, sau lưng còn dẫn theo nhóm lớn đến hỗ trợ.
Hình ảnh như bị phát chậm lại, xe cứu viện tông vào lỗ hổng thì dừng lại, cửa xe bật mở, có kẻ cầm vũ khí lao xuống toan bắn phá đại sảnh, có kẻ lao về phía David và Thời Tiến đang ẩu đả nhau.
"Hạ thấp người rồi tìm chỗ trốn đi, mau!" Thời Tiến hét lớn, bàn tay đang định bắt lấy David đột nhiên đổi hướng, chọc thẳn vào mắt David, một tay khác móc khẩu súng vừa tranh thủ chôm được từ túi áo của Phí Ngự Cảnh lúc va vào nhau, đầu tiên bắn vào vai David, khiến cánh tay hắn ta tê liệt, rồi nã vài phát về phía những "nhân viên cứu viện" đang xông đến.
Đoàng đoàng đoàng.
Bách phát bách trúng, nhóm viện quân đầu tiên xông đến của Thương Hỏa đã bị chặn lại.
Soạt.
Tầm nhìn của David bị ngăn cản, đòn tấn công không còn chính xác, viên đạn sượt qua vai Thời Tiến.
Thời Tiến rên lên một tiếng, dùng nốt viên đạn cuối cùng bắn vào bên vai còn lại của hắn ta, sau đó lăn đến bên cạnh Phí Ngự Cảnh, lôi anh ta trốn ra sau hàng ghế chờ nơi đại sảnh. Hắn quát với đám người chú Long: "Đánh đi! Đừng để những kẻ đến sau xông vào!"
"Lời nguyền" như thể bị phá vỡ, chú Long thấy Thời Tiến đã thoát vây, bèn lập tức hô hào: "Mau! Đến hỗ trợ cả đi!"
Quái Cửu nã mấy phát súng quét sạch nhóm thứ hai xông đến, rồi chạy đến chỗ Thời Tiến, kiên cường bảo vệ hắn.
Cuộc hỗn chiến bắt đầu, tiếng súng vang lên dày đặc, các thành viên canh gác bên ngoài của Diệt cũng bắt đầu tiến về bên này, cùng những người trong đại sảnh bao vây lấy nhóm viện quân đầu tiên của Thương Hỏa. Các nhân viên khác ở ngoài của Diệt cũng phản ứng rất nhanh chóng, bắt đầu chống trả lại bọn viện quân chưa kịp tiếp cận, kiên quyết ngăn cản bọn chúng ở bên ngoài.
Cục diện chẳng mấy chốc đã được kiểm soát, trị số của thanh tiến độ lập tức hạ về mức 550.
Thời Tiến ngả người dựa vào Phí Ngự Cảnh, xua tay ngăn cản động tác toan chạy đến kiểm tra vết thương của chú Long, đoạn lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, đắc ý nói: "Ban nãy chắc chắn Monra đã dùng điều khiển từ xa để kích nổ quả bom bên ngoài, điều này chứng tỏ tín hiệu đã được khôi phục, Liêm Quân nhất định sẽ gọi điện thoại cho cháu... Ha, gọi thật này."
Đầu lông mày chú Long giật giật, giận đến mức muốn đập chết hắn.
Phí Ngự Cảnh cúi đầu nhìn cái vẻ vai đã be bét máu mà vẫn muốn nghe điện thoại của Thời Tiến, liền sầm mặt giật lấy điện thoại, đẩy hắn về phía chú Long, đoạn đứng dậy nói: "Đi băng bó đi, điện thoại anh nghe giúp mày." Dứt lời, anh ta bỏ đi mất dạng.
"Ơ, điện thoại của em..." Thời Tiến không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn anh ta cướp chiếc điện thoại đi, trong lòng có chút tức giận.
Chắc hẳn Liêm Quân đang rất lo lắng cho bên này, giờ Phí Ngự Cảnh nghe điện thoại giúp hắn, kiểu gì Liêm Quân cũng sẽ suy nghĩ linh tinh, đúng là đồ đồng đội heo!
"Chú Long, chú cho cháu mượn điện thoại chút nhé." Thời Tiến quay sang mượn điện thoại của chú Long.
Chú Long giận dữ cười khẩy, đẩy hắn ngã ngửa ra đất, lột chiếc áo blouse trên người hắn ra, cắt bỏ phần vải chỗ bả vai đi. Chiếc kéo trong tay lóe sáng, chú lạnh lùng nói: "Không có điện thoại. Chú mày còn hó hé thêm tiếng nào nữa là chú cho một mũi thuốc mê đấy!"
Thời Tiến: "..."
Hôm nay tất cả mọi người đều là đồng đội heo. Giận rồi nha! Dỗi rồi nha!