Chương 40: C40: Cậu Là Ai
"Được lắm, lại còn dám ấy bà nội ra gây áp lực với cha à, còn thành ra như ngày hôm nay chính là do bà nội đã chiều hư." Tiêu Hà chỉ vào Tiêu Y Nhân, tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được! Thấy Tiêu Hà hết cách với Tiêu Y Nhân, Tống Diễm ngồi bệt xuống đất kêu lên: "Ông trời ơi, cuộc đời tôi thật là khốn khổ, tôi đã vì gia đình này mà chịu đựng suốt nửa cuộc đời. Thế mà bây giờ Y Nhân lại chỉ trích tôi vậy, gọi tôi là hồ ly tinh, hu hu hu. Ôi trời ơi, tôi sống còn có ý nghĩa gì nữa, thà chết đi còn hơn!” Bà ta gào khóc. Tiêu Hà thấy vậy, lập tức đau lòng, nhanh chóng ngồi xổm xuống, dịu dàng an ủi: "Diễm Diễm à, em làm gì vậy chứ? Anh sẽ nhắc nhở con bé ngay!" Tiêu Hà tức giận hét lên: "Y Nhân, cha lệnh cho con lập tức xin lỗi mẹ nhỏ!" "Không đời nào." Vẻ mặt Tiêu Y Nhân thờ ơ. "Con… thật thô lỗ!" Tiêu Hà cảm thấy mình đã mấy hết uy nghiêm, tức giận đến phát run: “Chuyện con gả cho Kim Lăng Vương cứ quyết định vậy đi. Người của bang Long Hổ sẽ sớm gửi lễ vật đến nhà họ Tiêu. Đến lúc đó, con có muốn cưới hay không thì cũng phải cưới! Là thế lực lớn nhất ở Giang Nam, sở dĩ bang Long Hổ có thể thống trị vùng đất Giang Lam là vì thế lực đứng sau chống lưng là Kim Lăng Vương. Hai bên một đen một trắng cấu kết với nhau để ức hiếp kẻ yếu và củng cố bản thân. Rất nhiều chuyện mờ ám trong tay Kim Lăng Vương đều được giao cho bang Long Hổ làm. Lần này, chuyện lấy vợ lẽ mừng sinh nhật lần thứ 60 của Kim Lăng Vương cũng được giao cho bang Long Hổ và ứng cử viên được chọn không ai khác chính là Tiêu Y Nhân của nhà họ Tiêu ở Giang Thành! Khoé môi Tiêu Y Nhân lên, cười lạnh: "Vậy thì chúng ta chờ xem." "Mẹ, cha!" Đúng lúc này, Tiêu Thiên bị đánh bầm tím mặt mũi vội vàng lao về phía Tống Diễm. "Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con!" Tiêu Thiên ôm lấy đùi Tống Diễm, khóc lóc. "Cậu là ai? Tránh xa tôi ra!" Tống Diễn giật mình vội vàng tránh ra, Tiêu Hà cũng tiến lên đá thêm một cái khiến Tiêu Thiên sang một bên. Tiêu Thiên bối rối chỉ vào chính mình nói: "Mẹ, là con, con trai của mẹ đây, mẹ, sao mẹ lại không nhận ra con chứ?" Tiêu Y Nhân ở bên cạnh đã nhận ra Tiêu Thiên, nhìn thấy cảnh tượng khôi hài này, cô ta không khỏi bật cười: “Mẹ nhỏ, tại sao ngay cả con trai ruột của mình mà mẹ cũng không nhận ra vậy?” “Á, con trai?” Tống Diễn nhìn kỹ lại sau đó nhận ra Tiêu Thiên, bà ta vội vàng bước tới hỏi hắn ta: "Ôi trời ơi, ai đã đánh con thành ra như thế này?" “Là bọn họ, chính là bọn họ!” Tiêu Thiên quay người chỉ về phía sau: “Mẹ, mẹ phải trả thù cho con!” “Ai dám cả gan đánh con trai tôi thành ra như thế này!” Tống Diễm tức giận, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, thấy Diệp Phong sải bước đi về phía đại sảnh, theo sau là hai nha hoàn Thanh Loan và Hồng Yên. "Diệp Phong?" Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Phong xuất hiện, Tiêu Y Nhân giật mình. Đây không phải là vị hôn phu sáng nay mình mới gặp ở bên hồ sao? Sao hắn lại đến đây? Tống Diễm tức giận: “Cậu là ai, là các người đã đánh con trai tôi thành ra như vậy sao?” Diệp Phong liếc nhìn Tiêu Y Nhân trước, sau đó lạnh lùng nói với Tống Diễm: “Là con trai của bà không biết điều, tôi chỉ giúp các người dạy dỗ cậu ta một chút thôi.” "Cậu thật to! Còn dám đánh cả con trai tôi, tôi thấy là cậu chán sống rồi!" Tống Diễm tức giận nói với hai gã có thân hình vạm vỡ: "Tiêu Cường, Tiêu Vũ, các người còn đứng ngây người ra đó làm gì? Còn không dạy cho hắn một bài học!"