Chương 34: C34: Xong Đời Rồi
Nghe thấy lời giễu cợt của Diệp Phong, Bạch Minh lập tức nổi giận, ông ta là Tứ trưởng lão của Thất Tinh Hội, đồng thời là võ giả Đan Kình hậu kỳ, vậy mà lại bị hỏi là thứ gì! "Tên ngông cuồng, nếu cậu đã muốn chết, vậy thì tôi sẽ đưa cậu lên đường!" Ầm ầm ầm… Ông ta điều động chân khí trong cơ thể, đấm ra bằng cả hai tay, hai tiếng nổ lớn phát ra, giống như tiếng sấm sét nổ rền vang, và một luồng khí tức khủ/ng bố tràn ngập không khí! "Xong đời rồi, lần này thực sự chết chắc!" Nhìn thấy Bạch Minh đáng sợ, Trần Hà kinh hãi, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt! Sắc mặt Diệp Phong bình tĩnh, không hề tỏ ra sợ hãi, đối phó với thứ rác rưởi như Bạch Minh, hắn chỉ cần tung ra một quyền là đủ rồi. Ngay lúc Diệp Phong chuẩn bị ra tay, Hồng Yên đột nhiên tiến lên một bước che trước mặt Diệp Phong, nói: "Đối phó với một tên rác rưởi như vậy không cần thiếu chủ phải tự mình ra tay, để cho Hồng Yên!" "Được." Diệp Phong gật đầu, vừa lúc nhân cơ hội này xem thực lực của Hồng Yên. Khi nói chuyện, khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Yên cực kỳ lạnh lùng, cả cơ thể mềm mại tràn ngập khí thế hung hãn sắc bén, mái tóc đen tung bay trong gió, không chút do dự, trực tiếp vung một chưởng về phía Bạch Minh! Hai người còn chưa đánh nhau, Bạch Minh đã cảm nhận được một luồng áp lực mãnh liệt đang đánh trực diện về phía mình! Cô gái Hồng Yên này là một võ giả! Tuy nhiên nhìn bộ dáng này, cùng lắm cũng chỉ là một võ giả Hóa Kình, Bạch Minh hoàn toàn không để bụng! "Cô là ai, sao xứng đánh nhau với tôi? Đổi thiếu chủ của cô ra đây!" Hồng Yên cười lạnh: "Chỉ là một tên Đan Kình hậu kỳ, ông xứng để thiếu chủ nhà tôi ra tay sao?" "Ngông cuồng quá nhỉ!" Bạch Minh lạnh lùng quát: "Nếu cô cứ nhất quyết muốn chết, vậy thì ông già này sẽ tiễn cô lên đường!" "Chết!" Ông ta gầm lên, tung ra một cú đấm nhanh, giống như một con rồng vọt ra biển, oanh tạc về phía Hồng Yên. Bùm! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, luồng khí từ nắm đấm của hai người va vào nhau! Trong nháy mắt, da đầu Bạch Minh tê dại, tim đập loạn xạ, toàn bộ cánh tay đau nhức như thể sắp bị gãy! Trong đôi mắt ông ta tràn ngập sự kinh hoàng! Chuyện gì xảy ra vậy? Sức mạnh ẩn chứa trong cú đấm của Hồng Yên vô cùng khủ/ng bố, thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ta! Một giây tiếp theo, khóe miệng Hồng Yên hiện lên một nụ cười lạnh lùng, thân hình cô ta không hề nhúc nhích, nhưng Bạch Minh lại trực tiếp bị đánh văng ra xa mấy mét! Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Kiến Nghiệp và Trần Hà đều giật mình sợ hãi. Bọn họ đều không ngờ rằng một người hầu của Diệp Phong lại có thể lợi hại như vậy, một chưởng đánh bay Bạch Minh, bọn họ còn tưởng mình bị hoa mắt! Diệp Phong cười nhạt, đúng là thị nữ được đại sư nương huấn luyện ra, thực lực mạnh mẽ đến như vậy. "Cô... rốt cuộc thì cô là ai?" Bạch Minh loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững được, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn, lấy tay che ngực, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn Hồng Yên hỏi. "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cả tôi mà ông cũng đánh không lại, vậy ông lấy đâu dũng khí tới gây phiền phức cho thiếu chủ của tôi!" Vừa dứt lời, trong mắt Hồng Yên toát ra một tia lạnh lùng, thân hình cô ta lóe lên, lại di chuyển nhanh đến gần Bạch Minh, tung ra một cú đá! Vẻ mặt Bạch Minh kinh ngạc, vội vàng đón đỡ, ông ta đưa hai tay ra trước ngực chặn lại, ý đồ chống đỡ một đòn của Hồng Yên! Nhưng không ngờ một đòn của Hồng Yên lại kinh khủng đến mức Bạch Minh căn bản không thể chống đỡ được, lại bị đá bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường trong sân nhà họ Tô, phát ra một tiếng bùm trầm vang! Bạch Minh ngã xuống đất, miệng không ngừng hộc máu, đưa tay run rẩy chỉ vào Hồng Yên: