Chương 32: C32: Các Người Muốn Làm Gì
Vương Hạo là ai, hắn ta là võ giả cảnh giới Hóa Kình, người có thực lực như vậy ở Giang Thành chỉ có một số ít! Nhà họ Vương bị diệt, hắn ta cũng đã chết? Trên mặt Trần Hà hiện lên vẻ khó tin sâu sắc. "Bốc phét đi, cậu cứ tiếp tục bốc phét đi, dù sao tôi cũng không tin." Diệp Phong khinh thường cười: "Bà cho rằng tôi đang bốc phét?!" "Một nhà họ Tô nhỏ bé, mà dám vô lễ với thiếu chủ như vậy!?" Thanh Loan và Hồng Yên thấy Trần Hà không tôn trọng Diệp Phong, nên muốn ra tay dạy cho Trần Hà một bài học. "Các người muốn làm gì?" Trần Hà giật mình sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng chồng bà ta là Tô Kiến Nghiệp. "Lui ra đi." Diệp Phong xua tay ra hiệu cho hai người lùi lại phía sau. "Vâng thiếu chủ." Thanh Loan và Hồng Yên gật đầu lùi lại, lúc này Trần Hà mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Tô Phúc quản gia nhà họ Tô đang cầm di động đột nhiên nói: "Bà chủ, đúng là sự thật rồi, Vương Hạo nhà họ Vương cũng bị giết!" Ông ta đưa tin tức trên điện thoại của mình cho Trần Hà và Tô Kiến Nghiệp xem. "Ồ, thật sự là Vương Hạo!" Trần Hà liếc nhìn một cái đã nhận ra Vương Hạo, bà ta lại nhìn Diệp Phong với vẻ mặt kinh ngạc. Lúc này bà ta mới tin rằng thật sự chính Diệp Phong đã tiêu diệt toàn bộ nhà họ Vương. Nhà họ Vương đã không còn, Trần Hà cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Ấn tượng của bà ta đối với Diệp Phong cũng thay đổi rất nhiều, sau khi tiêu diệt nhà họ Vương mà vẫn có thể bình tĩnh đứng đây như vậy, Diệp Phong thực sự rất lợi hại. Chẳng lẽ hắn thực sự là một nhân vật lớn bí ẩn nào đó? Nghĩ tới đây, Trần Hà thay đổi vẻ mặt gay gắt trước đó, trưng ra vẻ mặt nịnh nọt nói với Diệp Phong: "Cậu Diệp... Đều là lỗi của tôi, tôi đã hiểu lầm cậu, cậu nhất định không được chấp nhặt với tôi." Diệp Phong liếc nhìn bà ta, không thèm để ý đến. Trần Hà này chính là một người rất ham mê danh lợi, là người ba phải, gió chiều nào theo chiều đó, không quan tâm người khác đối xử với bà ta như thế nào. Tô Khuynh Thành trợn mắt nhìn Trần Hà, nói: "Mẹ, mẹ lật mặt nhanh thật đấy." Trần Hà không vui nói: "Cái con bé này, con biết cái gì? Như mẹ vậy thì người ta gọi là biết xem xét thời thế!" Tô Khuynh Thành thấp giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là một người ba phải gió chiều nào theo chiều nấy, mà lại nói như thể bản thân tử tế lắm vậy.” Trần Hà không có đáp lại, bà ta vội vàng đi tới trước mặt Diệp Phong, cười nói: "Cậu Diệp, cậu dự định khi nào kết hôn với Khuynh Thành nhà tôi?" "Kết hôn?" Diệp Phong nghe được lời này thì cau mày, nghĩ thầm Trần Hà này cũng hay thật đấy. Diệp Phong lắc đầu: "Xin lỗi, bây giờ tôi vẫn chưa có dự định này." "Sao cậu có thể không có dự định gì được chứ? Khuynh Thành năm nay đã 21 tuổi, cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc kết hôn rồi, vừa hay tôi và chú Tô của cậu đều ở đây, sao chúng ta không chọn một ngày tốt lành rồi trực tiếp ấn định ngày cưới!” Tô Khuynh Thành nói: "Mẹ, sao mẹ lại vội vàng như vậy? Con và anh Phong mới vừa quen nhau, bọn con vẫn còn đang hẹn hò mà." "Con không gấp nhưng mẹ sốt ruột, chồng à, ông thấy thế nào?" Sau khi Trần Hà trợn mắt liếc nhìn Tô Khuynh Thành một cái, bà ta lại chuyển sự chú ý sang Tô Kiến Nghiệp. Lúc này Tô Kiến Nghiệp cau mày thật chặt, nghiêm túc nhìn Trần Hà, một lúc lâu sau mới nói: