Chương 9
Đậu Diệu khinh thường nói: "Chẳng lẽ nương thật sự muốn quản, đi xin đại bá phụ giúp đỡ?"
Trương thị đúng là vì thế mà phiền não, đời này bà vì thân phận thứ nữ mà ở Trương gia chịu không biết bao nhiêu nhục nhã, phải cố gắng lắm mới gả cho một phu quân không tồi.
Tuy so với mong đợi của bà vẫn kém một chút, nhưng bù lại Đậu Quang đối xử với bà rất tốt. Tính tình bà mạnh mẽ lại háo thắng lúc nào cũng không chịu thua kém Triệu thị, giờ bảo nàng đi cầu xin Triệu thị hoặc Đậu Quang Phụ, bà thật sự không muốn chút nào. Vì thế mà bây giờ lại rơi vào tình huống khó xử như thế này, tiến không được mà lùi cũng không xong
Ai bảo Đậu Quang Phụ là Đại Lý Tự khanh chứ, đây chính là chức quan chuyên xử lý mấy vụ việc này.
Trương thị nhéo mi tâm, ngược lại hỏi Đậu Diệu: "Diệu Diệu, con nói xem nương nên làm thế nào?"
"Nương đừng xen vào là được."
"Vậy dì con... Không được, nếu ta mặc kệ, nó chắc chắn sẽ sống không tốt." Trương thị không đành lòng.
Đậu Diệu cũng kỳ quái: "Cùng lắm là thất vọng thôi làm gì đến nỗi đó chứ. Nương giúp dì một lần, rồi cũng có lần thứ hai, lần tới không biết dượng còn làm ra loại chuyện gì đâu?"
"Con không hiểu." Trương thị nhớ lại bộ dáng của Trương Hoài Vân ngày hôm qua, cả người run rẩy, nhìn là biết nhất định bị khi dễ, ánh mắt nàng không khỏi đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đều là do ngoại tổ mẫu con hãm hại nàng, đáng trách năm đó ta đã gả ra ngoài không thể bảo vệ được dì con, mới khiến nàng nhảy vào chỗ chết như bây giờ, là ta có lỗi với nàng. Nàng vốn chỉ có thể dựa dẫm vào ta, tính tình nàng yếu đuối luôn bị người khác gây khó dễ như vậy, lại lấy phải một tên đê tiện như Kim Dương."
Nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt Trương thị hiện lên một tầng nước.
Đậu Diệu giật mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe Trương thị nói đến chuyện này.
Mắt thấy bà khóc không ngừng, dừng không xong, Đậu Diệu đưa khăn ra:"Chuyện này làm sao có thể trách nương được, chuyện của dì cũng nằm ngoài dự đoán của người mà."
Đã xuất giá thì là người của nhà người ta, cũng không phải trưởng bối, dựa vào cái gì mà phải tìm nhà chồng tốt cho Trương Hoài Vân?
Nàng nói một cách lạnh nhạt thờ ơ như vậy là do không biết rõ nội tình, Trương thị cảm thán một tiếng nói: "Con bây giờ cũng đã lớn rồi, ta sẽ nói cho con nghe, để con hiểu mọi chuyện cũng tốt. Ngoại tổ mẫu con là người rất ngoan độc! Không những làm hại dì con như thế, mà còn hại cả người cữu cữu đã sớm không còn của con."
"Cữu cữu?" Nàng có một cữu cữu, nhưng mà người Trương thị nhắc đến chắc chắn không phải Trương Cố.
Cảm xúc trong mắt Trương thị càng sâu: "Cữu cữu con trời sinh đã thông minh, năm tuổi đã có thể ngâm thơ đối đáp. Nhưng bởi vì là con của thiếp thất cho nên ngoại tổ mẫu con luôn coi đệ ấy như là cái đinh trong mắt, sai người đẩy đệ ấy xuống sông, khiến cữu cữu con còn nhỏ đã chết đuối."
Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu ngày đó, đứa trẻ vô cùng thông minh ấy rất thích được bà ôm, luôn nhẹ giọng gọi tỷ tỷ. Trong lòng bà lại đau đớn.
Bà đối với người mẹ cả kia là hận thấu xương.
"Chắc chắn một ngày nào ta sẽ khiến bà ta hối hận, khiến bà ta phải quỳ trước mặt ta!" Sắc mặt Trương thị lạnh như băng, bởi vì kích động, mà môi run nhè nhẹ, ngũ quan cũng có chút vặn vẹo.
Đậu Diệu nhìn thấy Trương thị như thế, không biết trong lòng bà lại có mối thù hận như vậy.
Thấy nữ nhi không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, Trương thị cảm thấy thất thố, vội lấy khăn lau nước mắt, ôn nhu nói: "Nương làm con sợ phải không, Diệu Diệu? Nếu con không muốn nghe, vi nương sẽ không nói nữa."
Việc này nhắc lại liền khó chịu, trước kia Diệu Diệu còn nhỏ, lại là nữ nhi cho nên bà chưa từng nhắc đến chuyện này. Chỉ là bị chuyện hôm qua của Trương Hoài Vân ảnh hưởng, hôm nay nhắc tới trái lại không nhịn xuống được.
Đậu Diệu thở dài: "Con không sao, nương, trước tiên người nên tĩnh tâm một chút."
Nàng kêu nha hoàn bưng nước lên, tự mình pha trà cho Trương thị.
Ánh mặt xuyên thấu qua khung cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng. Bọn hạ nhân không dám nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng nước như là tiếng suối trong ở trong núi chảy qua.
Thấy ống tay áo nữ nhi bồng bềnh, di chuyển theo từng động tác tựa như một đám mây, trong lòng Trương thị cũng thả lỏng.
Đậu Diệu đưa cho bà một chén trà, ôn nhu nói: "Nương uống thử xem."
Nước trà xanh biếc thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ.
Trương thị cười nói: "Khả năng pha trà của con so với đại tỷ con không kém chút nào."
Ở trong lòng bà, tất nhiên Đậu Diệu cái gì cũng tốt cả.
Bà uống trà, hơi thở dài.
Hai tay Đậu Diệu đặt trên đùi, nghiêm túc nói: "Không bằng bảo dì hòa ly đi."
Trương thị ngẩn ra.
"Nếu không chịu được Kim Dương, dì còn đi theo hắn làm gì?"
Trương thị cười khổ: "Rốt cuộc con vẫn còn nhỏ, hòa ly sao có thể dễ dàng như thế được. Cần bắt buộc chính tay Kim Dương phải viết thư hòa ly, hắn có thể dễ dàng viết sao? Dì ngươi..." Bà cắn răng nhịn xuống.
Bởi vì thân mẫu của bà vốn rất xinh đẹp, bà và Trương Hoài Vân cũng như vậy, cho nên Kim Dương nhìn thấy Trương Hoài Vân mới nổi lên sắc tâm. Mẹ cả vốn hận chết mẫu thân bọn họ, làm sao lại bảo vệ cho Trương Hoài Vân chứ, còn nhân cơ hội giúp tên Kim Dương kia được như nguyện.
Hiện tại tuy Trương Hoài Vân là chính thê nhưng cũng không khác đồ chơi là bao, bị Kim Dương tùy ý chà đạp, hắn ta há có thể để nàng thoát?
Đậu Diệu cũng không biết ý tứ của bà, đời trước nàng sống đến hai mươi ba tuổi liền ngoài ý muốn qua đời. Đừng nói chuyện nam nữ kia, ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa từng nói qua, đúng là quá mức lý trí.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Kim Dương luôn chơi bời lêu lỏng, trên người chắc chắn sẽ có điểm yếu, nhờ người điều tra ra cũng không khó, lấy cái này uy hiếp..."
"Ài!" Trương thị nói, "Dì con còn có hai đứa con là biểu muội và biểu đệ của con, nàng làm sao bỏ được?"
Hòa ly thì hai đứa con không thể sống cùng nàng được, đó là con cái của Kim gia.
Không có mẫu thân thì hài tử chỉ là cỏ rác, Đậu Diệu mím môi lại.
Trương thị cũng không muốn nàng phiền não, vỗ vỗ tay nàng: "Thôi, chuyện này tiểu cô nương như con làm sao có biện pháp được. Ta không nên nói chuyện này cho con mới phải, Con trở về đi, bây giờ thời tiết rất nóng, đừng để bị mệt."
Đậu Diệu đứng lên cáo từ.
Nhưng mà trong lòng rất không vui, sáng sớm nghe thấy... chuyện tình này, ai cũng không vui vẻ nổi, nhưng lại không có đối sách nào.
Sải bước về phòng, nàng cũng không làm gì cả chỉ đi qua đi lại ở trong vườn, đổ chút mồ hôi, dường như như vậy mới có thể giải tỏa được nỗi chút khó chịu.
Lại nói Trương thị ngồi trong phòng nửa ngày, cuối cùng quyết định đi gặp Lão phu nhân một lần.
Còn hơn bảo Đậu Quang Đào đi cầu xin Đậu Quang Phụ, nàng tình nguyện lùi một bước. Nam nhân cần phải giữ thể diện, hơn nữa, chuyện này cũng là chuyện xấu của nhà bà.
Lúc này Lão phu nhân mới nghỉ ngơi dậy, chợt nghe nói Trương thị đang chờ ở ngoài phòng khách, liền bảo nàng tiến vào.
Trương thị khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt.
Lão phu nhân cau mày: "Có chuyện gì từ từ nói, khóc lóc khiến ta đau cả đầu."
Trương thị liền đem sự việc nói ra.
Lão phu nhân không phải là không biết chuyện trước đây nhà mẹ đẻ nàng, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, ai ngờ hôm nay lại phải đi cầu xin thế này.
"Chuyện của nhà mẹ đẻ ngươi, sao Đậu gia phải quản? Đừng nói Quang Phụ ngày nào cũng bận cả, cho dù lấy lý do thỏa đáng để đánh người, người nọ cũng nên bị bắt. Quang Phụ còn có thể vì người không liên quan đến mình mà làm trái quy củ sao?"
Trương thị cúi đầu nói: "Con dâu cũng biết là khó xử, chỉ là muội muội con quá khốn khổ, thật sự là bất đắc dĩ."
Bà biết là quá phận, nhưng Trương Hoài Vân là muội muội duy nhất của bà. Nếu không giúp, chỉ sợ Kim Dương lại động tay động chân đánh nàng. Bà cắn răng quỳ xuống cầu xin: "Còn xin mẫu thân giúp con chuyện lần này."
Lão phu nhân xưa nay không quá thích Trương thị nên nghĩ muốn từ chối. Chỉ là mấy năm nay con đường làm quan của Đậu Quang Diệu đã có chút khởi sắc, Đậu Diệu lại là đứa nhỏ tài mạo song toàn, có thể khiến Hà Nguyên Trinh để ý như vậy, tương lai gả cho người có gia thế tốt hẳn là không khó, cuối cùng khoát tay nói: "Thôi được, ta sẽ nói với Cầm nhi, ngươi đứng lên đi."
Cầm nhi là nhũ danh của Triệu thị, Trương thị nghe được tên nàng trong lòng lại khó chịu, nhưng chung quy cũng không còn cách nào khác. Vốn Lão phu nhân có thể nói chuyện trực tiếp với Đậu Quang Đào nhưng cố tình lại nói cho Triệu thị biết trước, là muốn để cho Trương thị tỉnh ngộ.
Trương thị cảm tạ hết lần này đến lần khác, mới chậm rãi đứng lên.
Lão phu nhân cũng không nuốt lời, quả nhiên nói chuyện này cho Triệu thị biết, Triệu thị lại đi khuyên Đậu Quang Phụ Kỳ thật chỉ là việc nhỏ, qua một ngày liền thả Đường Nghĩa ra.
Thái độ sau này của Trương thị đối với Triệu thị cũng tốt hơn một chút.
Dù sao người ta cũng đã ra tay giúp mình.
Một thời gian sau, Minh Huyền đại sư đã có câu trả lời, Tần phu tử đưa Đậu Diệu ra đến Bạch Mã tự, Trương thị cực kỳ vui mừng.
Minh Huyền đại sư là người nào chứ, bất kỳ họa sĩ nào mà được ông khen một câu chắc chắn sẽ nổi danh kinh thành. Chứ đừng nói là tiểu cô nương như Đậu Diệu, ngay cả Từ tam tiểu thư cũng không từng được Minh Huyền đại sư khen ngợi.
"Diệu Diệu, con cần phải thể hiện hết mình, nhất sẽ được Minh Huyền đại sư thích, tốt nhất là nịnh nọt đại sư mấy câu đi!"
Đậu Quang Đào nhíu mày: "Nương tử, Minh Huyền đại sư đã muốn gặp Diệu Diệu thì nhất định là vì cảm thấy tranh nó vẽ đẹp, sao cần phải nịnh nọt? Ngược lại còn khiến người ta khinh thường nữa chứ, Diệu Diệu, con đừng nghe mẹ con nói bậy."
Vẫn là phụ thân chính trực, Đậu Diệu gật đầu: "Con đã biết, phụ thân!"
Lão phu nhân ở bên cũng đang rất vui vẻ, dù sao cũng là cháu gái của Đậu gia, mấy năm nay bà đúng là không uổng phí tâm tư trên Đậu Diệu. Tự mình dặn dò nàng vài câu, cũng bảo Đậu Dư Hữu nhân dịp này nghỉ một ngày cùng Đậu Diệu và Tần phu tử đi đến Bạch Mã tự.
Một ngày trời xanh nắng ấm, ba người cùng nhau ngồi xe ngựa ra khỏi thành.
Bạch Mã tự cũng giống như Lam Sơn Minh Quang tự, đều rất nổi tiếng, là nơi hương khói hưng thịnh và cũng là nơi các cao tăng tọa trấn, khách hành hương ai ai muốn đến đây một lần.
Tâm tình Đậu Diệu sung sướng, thứ nhất là bởi vì được bái kiến Minh Huyền đại sư, đồng nghĩa với việc được thừa nhận. Thứ hai là có thể du sơn ngoạn thủy.
Nhìn nàng thỉnh thoảng xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, Đậu Dư Hữu nhắc nhở: "Đừng để bị người ta nhìn thấy đấy."
Đậu Diệu nói: "Nhìn thấy thì có sao đâu, có ai biết muội đâu chứ."
Khi còn nhỏ sống ở Dương Châu, nàng luôn muốn ra ngoài. Đến Kinh thành rồi ngay cả cửa lớn cũng không được bước ta, cả cổng trong cũng không thể đi quá xa, muốn ra ngoài thì phải xin người này người kia, nghĩ lại. Đậu Diệu không vui chút nào, bây giờ cùng lắm chỉ ngắm nhìn một chút thôi lại bị Đậu Dư Hữu nói.
Hôm nay không có người ngoài, chỉ có ca ca và Tần phu tử khiến nàng thoải mái hơn mấy lần trước nhiều.
Tần Ngọc nở nụ cười.
Nghĩ đến năm đó, nàng cũng có bộ dáng tương tự như vậy. Trong ba cô nương mà nàng dạy thì Đậu Diệu là giống nàng nhất, không câu nệ tiểu tiết, tự do tự tại.
Chỉ tiếc, tính tình này, không biết về sau...
Nghĩ lại, Tần Ngọc có chút buồn bã, trong lòng cũng phá lệ đau lòng vì Đậu Diệu, sợ nàng đến lúc đó lại không vừa ý.
Thế gian này nữ tử luôn phải chịu khổ.
Đậu Diệu nhìn một lát, quay đầu nói chuyện với Tần Ngọc: "Không biết Minh Huyền đại sư sẽ nói gì nữa."
Tần Ngọc nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà ông ấy nhìn thấy tranh của ngươi thì trầm tư trong chốc lát hiển nhiên là hiểu được ý nghĩa trong đó."
Đậu Diệu tò mò, muốn nhanh chóng được gặp Minh Huyền đại sư.
Tần Ngọc thấy nàng nóng lòng như vậy, hiếu kỳ hỏi: "Nếu Minh Huyền đại sư phê bình thì ngươi sẽ như thế nào?"
"Vậy cũng không sao."
"Ngươi không đau lòng?" Một câu của Minh Huyền đại sư có thể khiến người ta nổi danh, cũng có thể khiến người ta mất đi ý chí phấn đấu không còn muốn cầm bút vẽ nữa.
Đậu Diệu suy nghĩ một chút nói: "Không sao cả."
Vẻ mặt nàng bình tĩnh.
Nếu Minh Huyền đại sư nói bức tranh nàng vẽ không đẹp thì nàng cũng sẽ không bị đả kích. Nàng vẽ tranh không phải vì người khác, được người ta thích tất nhiên là tốt, nếu không được thì cũng bình thường thôi, chỉ có thể nói là do khả năng của nàng chưa tốt. Nhưng nói khả năng của nàng kém đến mức người ta không muốn nhìn thì nàng không thừa nhận.
Tần Ngọc thấy tâm tính của nàng tốt như vậy, lại càng thêm yêu thích.
Trương thị đúng là vì thế mà phiền não, đời này bà vì thân phận thứ nữ mà ở Trương gia chịu không biết bao nhiêu nhục nhã, phải cố gắng lắm mới gả cho một phu quân không tồi.
Tuy so với mong đợi của bà vẫn kém một chút, nhưng bù lại Đậu Quang đối xử với bà rất tốt. Tính tình bà mạnh mẽ lại háo thắng lúc nào cũng không chịu thua kém Triệu thị, giờ bảo nàng đi cầu xin Triệu thị hoặc Đậu Quang Phụ, bà thật sự không muốn chút nào. Vì thế mà bây giờ lại rơi vào tình huống khó xử như thế này, tiến không được mà lùi cũng không xong
Ai bảo Đậu Quang Phụ là Đại Lý Tự khanh chứ, đây chính là chức quan chuyên xử lý mấy vụ việc này.
Trương thị nhéo mi tâm, ngược lại hỏi Đậu Diệu: "Diệu Diệu, con nói xem nương nên làm thế nào?"
"Nương đừng xen vào là được."
"Vậy dì con... Không được, nếu ta mặc kệ, nó chắc chắn sẽ sống không tốt." Trương thị không đành lòng.
Đậu Diệu cũng kỳ quái: "Cùng lắm là thất vọng thôi làm gì đến nỗi đó chứ. Nương giúp dì một lần, rồi cũng có lần thứ hai, lần tới không biết dượng còn làm ra loại chuyện gì đâu?"
"Con không hiểu." Trương thị nhớ lại bộ dáng của Trương Hoài Vân ngày hôm qua, cả người run rẩy, nhìn là biết nhất định bị khi dễ, ánh mắt nàng không khỏi đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đều là do ngoại tổ mẫu con hãm hại nàng, đáng trách năm đó ta đã gả ra ngoài không thể bảo vệ được dì con, mới khiến nàng nhảy vào chỗ chết như bây giờ, là ta có lỗi với nàng. Nàng vốn chỉ có thể dựa dẫm vào ta, tính tình nàng yếu đuối luôn bị người khác gây khó dễ như vậy, lại lấy phải một tên đê tiện như Kim Dương."
Nhớ lại chuyện cũ, đáy mắt Trương thị hiện lên một tầng nước.
Đậu Diệu giật mình.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe Trương thị nói đến chuyện này.
Mắt thấy bà khóc không ngừng, dừng không xong, Đậu Diệu đưa khăn ra:"Chuyện này làm sao có thể trách nương được, chuyện của dì cũng nằm ngoài dự đoán của người mà."
Đã xuất giá thì là người của nhà người ta, cũng không phải trưởng bối, dựa vào cái gì mà phải tìm nhà chồng tốt cho Trương Hoài Vân?
Nàng nói một cách lạnh nhạt thờ ơ như vậy là do không biết rõ nội tình, Trương thị cảm thán một tiếng nói: "Con bây giờ cũng đã lớn rồi, ta sẽ nói cho con nghe, để con hiểu mọi chuyện cũng tốt. Ngoại tổ mẫu con là người rất ngoan độc! Không những làm hại dì con như thế, mà còn hại cả người cữu cữu đã sớm không còn của con."
"Cữu cữu?" Nàng có một cữu cữu, nhưng mà người Trương thị nhắc đến chắc chắn không phải Trương Cố.
Cảm xúc trong mắt Trương thị càng sâu: "Cữu cữu con trời sinh đã thông minh, năm tuổi đã có thể ngâm thơ đối đáp. Nhưng bởi vì là con của thiếp thất cho nên ngoại tổ mẫu con luôn coi đệ ấy như là cái đinh trong mắt, sai người đẩy đệ ấy xuống sông, khiến cữu cữu con còn nhỏ đã chết đuối."
Nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu ngày đó, đứa trẻ vô cùng thông minh ấy rất thích được bà ôm, luôn nhẹ giọng gọi tỷ tỷ. Trong lòng bà lại đau đớn.
Bà đối với người mẹ cả kia là hận thấu xương.
"Chắc chắn một ngày nào ta sẽ khiến bà ta hối hận, khiến bà ta phải quỳ trước mặt ta!" Sắc mặt Trương thị lạnh như băng, bởi vì kích động, mà môi run nhè nhẹ, ngũ quan cũng có chút vặn vẹo.
Đậu Diệu nhìn thấy Trương thị như thế, không biết trong lòng bà lại có mối thù hận như vậy.
Thấy nữ nhi không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, Trương thị cảm thấy thất thố, vội lấy khăn lau nước mắt, ôn nhu nói: "Nương làm con sợ phải không, Diệu Diệu? Nếu con không muốn nghe, vi nương sẽ không nói nữa."
Việc này nhắc lại liền khó chịu, trước kia Diệu Diệu còn nhỏ, lại là nữ nhi cho nên bà chưa từng nhắc đến chuyện này. Chỉ là bị chuyện hôm qua của Trương Hoài Vân ảnh hưởng, hôm nay nhắc tới trái lại không nhịn xuống được.
Đậu Diệu thở dài: "Con không sao, nương, trước tiên người nên tĩnh tâm một chút."
Nàng kêu nha hoàn bưng nước lên, tự mình pha trà cho Trương thị.
Ánh mặt xuyên thấu qua khung cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng. Bọn hạ nhân không dám nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng nước như là tiếng suối trong ở trong núi chảy qua.
Thấy ống tay áo nữ nhi bồng bềnh, di chuyển theo từng động tác tựa như một đám mây, trong lòng Trương thị cũng thả lỏng.
Đậu Diệu đưa cho bà một chén trà, ôn nhu nói: "Nương uống thử xem."
Nước trà xanh biếc thoang thoảng mùi hương nhè nhẹ.
Trương thị cười nói: "Khả năng pha trà của con so với đại tỷ con không kém chút nào."
Ở trong lòng bà, tất nhiên Đậu Diệu cái gì cũng tốt cả.
Bà uống trà, hơi thở dài.
Hai tay Đậu Diệu đặt trên đùi, nghiêm túc nói: "Không bằng bảo dì hòa ly đi."
Trương thị ngẩn ra.
"Nếu không chịu được Kim Dương, dì còn đi theo hắn làm gì?"
Trương thị cười khổ: "Rốt cuộc con vẫn còn nhỏ, hòa ly sao có thể dễ dàng như thế được. Cần bắt buộc chính tay Kim Dương phải viết thư hòa ly, hắn có thể dễ dàng viết sao? Dì ngươi..." Bà cắn răng nhịn xuống.
Bởi vì thân mẫu của bà vốn rất xinh đẹp, bà và Trương Hoài Vân cũng như vậy, cho nên Kim Dương nhìn thấy Trương Hoài Vân mới nổi lên sắc tâm. Mẹ cả vốn hận chết mẫu thân bọn họ, làm sao lại bảo vệ cho Trương Hoài Vân chứ, còn nhân cơ hội giúp tên Kim Dương kia được như nguyện.
Hiện tại tuy Trương Hoài Vân là chính thê nhưng cũng không khác đồ chơi là bao, bị Kim Dương tùy ý chà đạp, hắn ta há có thể để nàng thoát?
Đậu Diệu cũng không biết ý tứ của bà, đời trước nàng sống đến hai mươi ba tuổi liền ngoài ý muốn qua đời. Đừng nói chuyện nam nữ kia, ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa từng nói qua, đúng là quá mức lý trí.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Kim Dương luôn chơi bời lêu lỏng, trên người chắc chắn sẽ có điểm yếu, nhờ người điều tra ra cũng không khó, lấy cái này uy hiếp..."
"Ài!" Trương thị nói, "Dì con còn có hai đứa con là biểu muội và biểu đệ của con, nàng làm sao bỏ được?"
Hòa ly thì hai đứa con không thể sống cùng nàng được, đó là con cái của Kim gia.
Không có mẫu thân thì hài tử chỉ là cỏ rác, Đậu Diệu mím môi lại.
Trương thị cũng không muốn nàng phiền não, vỗ vỗ tay nàng: "Thôi, chuyện này tiểu cô nương như con làm sao có biện pháp được. Ta không nên nói chuyện này cho con mới phải, Con trở về đi, bây giờ thời tiết rất nóng, đừng để bị mệt."
Đậu Diệu đứng lên cáo từ.
Nhưng mà trong lòng rất không vui, sáng sớm nghe thấy... chuyện tình này, ai cũng không vui vẻ nổi, nhưng lại không có đối sách nào.
Sải bước về phòng, nàng cũng không làm gì cả chỉ đi qua đi lại ở trong vườn, đổ chút mồ hôi, dường như như vậy mới có thể giải tỏa được nỗi chút khó chịu.
Lại nói Trương thị ngồi trong phòng nửa ngày, cuối cùng quyết định đi gặp Lão phu nhân một lần.
Còn hơn bảo Đậu Quang Đào đi cầu xin Đậu Quang Phụ, nàng tình nguyện lùi một bước. Nam nhân cần phải giữ thể diện, hơn nữa, chuyện này cũng là chuyện xấu của nhà bà.
Lúc này Lão phu nhân mới nghỉ ngơi dậy, chợt nghe nói Trương thị đang chờ ở ngoài phòng khách, liền bảo nàng tiến vào.
Trương thị khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt.
Lão phu nhân cau mày: "Có chuyện gì từ từ nói, khóc lóc khiến ta đau cả đầu."
Trương thị liền đem sự việc nói ra.
Lão phu nhân không phải là không biết chuyện trước đây nhà mẹ đẻ nàng, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, ai ngờ hôm nay lại phải đi cầu xin thế này.
"Chuyện của nhà mẹ đẻ ngươi, sao Đậu gia phải quản? Đừng nói Quang Phụ ngày nào cũng bận cả, cho dù lấy lý do thỏa đáng để đánh người, người nọ cũng nên bị bắt. Quang Phụ còn có thể vì người không liên quan đến mình mà làm trái quy củ sao?"
Trương thị cúi đầu nói: "Con dâu cũng biết là khó xử, chỉ là muội muội con quá khốn khổ, thật sự là bất đắc dĩ."
Bà biết là quá phận, nhưng Trương Hoài Vân là muội muội duy nhất của bà. Nếu không giúp, chỉ sợ Kim Dương lại động tay động chân đánh nàng. Bà cắn răng quỳ xuống cầu xin: "Còn xin mẫu thân giúp con chuyện lần này."
Lão phu nhân xưa nay không quá thích Trương thị nên nghĩ muốn từ chối. Chỉ là mấy năm nay con đường làm quan của Đậu Quang Diệu đã có chút khởi sắc, Đậu Diệu lại là đứa nhỏ tài mạo song toàn, có thể khiến Hà Nguyên Trinh để ý như vậy, tương lai gả cho người có gia thế tốt hẳn là không khó, cuối cùng khoát tay nói: "Thôi được, ta sẽ nói với Cầm nhi, ngươi đứng lên đi."
Cầm nhi là nhũ danh của Triệu thị, Trương thị nghe được tên nàng trong lòng lại khó chịu, nhưng chung quy cũng không còn cách nào khác. Vốn Lão phu nhân có thể nói chuyện trực tiếp với Đậu Quang Đào nhưng cố tình lại nói cho Triệu thị biết trước, là muốn để cho Trương thị tỉnh ngộ.
Trương thị cảm tạ hết lần này đến lần khác, mới chậm rãi đứng lên.
Lão phu nhân cũng không nuốt lời, quả nhiên nói chuyện này cho Triệu thị biết, Triệu thị lại đi khuyên Đậu Quang Phụ Kỳ thật chỉ là việc nhỏ, qua một ngày liền thả Đường Nghĩa ra.
Thái độ sau này của Trương thị đối với Triệu thị cũng tốt hơn một chút.
Dù sao người ta cũng đã ra tay giúp mình.
Một thời gian sau, Minh Huyền đại sư đã có câu trả lời, Tần phu tử đưa Đậu Diệu ra đến Bạch Mã tự, Trương thị cực kỳ vui mừng.
Minh Huyền đại sư là người nào chứ, bất kỳ họa sĩ nào mà được ông khen một câu chắc chắn sẽ nổi danh kinh thành. Chứ đừng nói là tiểu cô nương như Đậu Diệu, ngay cả Từ tam tiểu thư cũng không từng được Minh Huyền đại sư khen ngợi.
"Diệu Diệu, con cần phải thể hiện hết mình, nhất sẽ được Minh Huyền đại sư thích, tốt nhất là nịnh nọt đại sư mấy câu đi!"
Đậu Quang Đào nhíu mày: "Nương tử, Minh Huyền đại sư đã muốn gặp Diệu Diệu thì nhất định là vì cảm thấy tranh nó vẽ đẹp, sao cần phải nịnh nọt? Ngược lại còn khiến người ta khinh thường nữa chứ, Diệu Diệu, con đừng nghe mẹ con nói bậy."
Vẫn là phụ thân chính trực, Đậu Diệu gật đầu: "Con đã biết, phụ thân!"
Lão phu nhân ở bên cũng đang rất vui vẻ, dù sao cũng là cháu gái của Đậu gia, mấy năm nay bà đúng là không uổng phí tâm tư trên Đậu Diệu. Tự mình dặn dò nàng vài câu, cũng bảo Đậu Dư Hữu nhân dịp này nghỉ một ngày cùng Đậu Diệu và Tần phu tử đi đến Bạch Mã tự.
Một ngày trời xanh nắng ấm, ba người cùng nhau ngồi xe ngựa ra khỏi thành.
Bạch Mã tự cũng giống như Lam Sơn Minh Quang tự, đều rất nổi tiếng, là nơi hương khói hưng thịnh và cũng là nơi các cao tăng tọa trấn, khách hành hương ai ai muốn đến đây một lần.
Tâm tình Đậu Diệu sung sướng, thứ nhất là bởi vì được bái kiến Minh Huyền đại sư, đồng nghĩa với việc được thừa nhận. Thứ hai là có thể du sơn ngoạn thủy.
Nhìn nàng thỉnh thoảng xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, Đậu Dư Hữu nhắc nhở: "Đừng để bị người ta nhìn thấy đấy."
Đậu Diệu nói: "Nhìn thấy thì có sao đâu, có ai biết muội đâu chứ."
Khi còn nhỏ sống ở Dương Châu, nàng luôn muốn ra ngoài. Đến Kinh thành rồi ngay cả cửa lớn cũng không được bước ta, cả cổng trong cũng không thể đi quá xa, muốn ra ngoài thì phải xin người này người kia, nghĩ lại. Đậu Diệu không vui chút nào, bây giờ cùng lắm chỉ ngắm nhìn một chút thôi lại bị Đậu Dư Hữu nói.
Hôm nay không có người ngoài, chỉ có ca ca và Tần phu tử khiến nàng thoải mái hơn mấy lần trước nhiều.
Tần Ngọc nở nụ cười.
Nghĩ đến năm đó, nàng cũng có bộ dáng tương tự như vậy. Trong ba cô nương mà nàng dạy thì Đậu Diệu là giống nàng nhất, không câu nệ tiểu tiết, tự do tự tại.
Chỉ tiếc, tính tình này, không biết về sau...
Nghĩ lại, Tần Ngọc có chút buồn bã, trong lòng cũng phá lệ đau lòng vì Đậu Diệu, sợ nàng đến lúc đó lại không vừa ý.
Thế gian này nữ tử luôn phải chịu khổ.
Đậu Diệu nhìn một lát, quay đầu nói chuyện với Tần Ngọc: "Không biết Minh Huyền đại sư sẽ nói gì nữa."
Tần Ngọc nói: "Ta cũng không biết, nhưng mà ông ấy nhìn thấy tranh của ngươi thì trầm tư trong chốc lát hiển nhiên là hiểu được ý nghĩa trong đó."
Đậu Diệu tò mò, muốn nhanh chóng được gặp Minh Huyền đại sư.
Tần Ngọc thấy nàng nóng lòng như vậy, hiếu kỳ hỏi: "Nếu Minh Huyền đại sư phê bình thì ngươi sẽ như thế nào?"
"Vậy cũng không sao."
"Ngươi không đau lòng?" Một câu của Minh Huyền đại sư có thể khiến người ta nổi danh, cũng có thể khiến người ta mất đi ý chí phấn đấu không còn muốn cầm bút vẽ nữa.
Đậu Diệu suy nghĩ một chút nói: "Không sao cả."
Vẻ mặt nàng bình tĩnh.
Nếu Minh Huyền đại sư nói bức tranh nàng vẽ không đẹp thì nàng cũng sẽ không bị đả kích. Nàng vẽ tranh không phải vì người khác, được người ta thích tất nhiên là tốt, nếu không được thì cũng bình thường thôi, chỉ có thể nói là do khả năng của nàng chưa tốt. Nhưng nói khả năng của nàng kém đến mức người ta không muốn nhìn thì nàng không thừa nhận.
Tần Ngọc thấy tâm tính của nàng tốt như vậy, lại càng thêm yêu thích.