Chương 38
Hai ngày sau Chung thị tới Đậu gia, nghe Trương thị nói, Tống gia hình như muốn định ngày tốt sớm một chút.
Dù sao thân phận của nàng, nhà chồng tương lai ngoại trừ Tống Trạch, chỉ sợ là không có ai thích. Nhưng hình như Chung thị lại không như vậy, sau nghĩ lại, Chung thị là vợ kế, đứng ở góc độ của bà ta tất nhiên sẽ không để ý.
Không phải mẹ ruột thì cần gì phải quản chuyện Tống Trạch lấy ai chứ.
Nếu là mẹ ruột thì tất nhiên sẽ để ý, không chừng còn nghĩ ra biện pháp khiến con mình không thể lấy người ta, hoặc cưới về thì cũng sẽ gây khó dễ từ từ, tìm cách đuổi nàng ra khỏi cửa.
Cho nên không để ý chuyện Chương thị thuận nước đẩy thuyền, rất nhanh đã mời được bà mối, định ra ngày lành, thậm chí còn sớm hơn Đậu Tuệ.
Ngày hai mươi ba tháng ba sẽ thành thân.
Tốc độ này khiến Trương thị sợ hãi không thôi.
Nhưng Chung thị nói, tháng tư không có ngày đại cát.
Tuy rằng Đậu gia không muốn lắm nhưng chuyện của Đậu Diệu lại thật sự rất trắc trở, khiến bọn họ nghĩ lại mà có chút sợ. Nếu là hôn sự do Hoàng thượng ban thì còn lo cái gì mà trình tự trước sau chứ.
Có thể gả lập tức gả.
Nghe như vậy, Đậu Dư Hữu lại càng khổ sở, còn nói nhân dịp này tìm cách nữa chứ, nhanh như vậy thì có thể nghĩ ra được cái gì chứ? Hắn có lỗi với bạn tốt, hận không thể mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Đậu Diệu lại rất bình tĩnh, dạo gần đây vốn không luyện cầm kỳ thi họa. Vậy mà hôm trước lại đứng tấn ở trong sân, nói là để thân thể khỏe mạnh.
Trương thị nghĩ bệnh cũ của nàng tái phát, thiếu chút nữa là mời cao tăng đến.
Vẫn là Đậu Quang Đào hiểu nữ nhi, ngăn Trương thị lại, hôm đó cho người lui ra, một mình nói chuyện với Đậu Diệu.
"Trong người không khỏe sao?" Đầu Quang Đào trìu mến nhìn nữ nhi của mình. Trong lòng cũng áy náy, ôn nhu nói, "Diệu Diệu, phụ thân xin lỗi con."
Đậu Diệu lắp bắp kinh hãi: "Cha, người không có lỗi với con, không cần phải xin lỗi."
Mình là nữ nhi nhưng lại luôn tùy hứng, chưa từng giống cô nương khác thuận theo ý cha mẹ, nếu xin lỗi thì nàng phải nói mới đúng.
Nhưng làm sao bây giờ, nàng không thể tẩy não chính bản thân mình được.
Đậu Quang Đào thở dài, chỉ thấy nữ nhi hiểu chuyện: "Phụ thân biết con và Vương Thiều Chi là thanh mai trúc mã, tết Nguyên Tiêu lần trước thấy các con, phụ thân còn đang nghĩ phải thuyết phục mẫu thân của con như thế nào..."
Kết quả lúc ông đang do dự lại có chuyện tuyển phi.
Thì ra là thế!
Đậu Diệu hé miệng, chậm rãi nói: "Con không thể gả cho Vương Thiều Chi, quả thật trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chấp nhận, phụ thân không cần lo lắng cho con, qua một thời gian nữa sẽ ổn hơn thôi."
Thứ con người không thể thiếu nhất là mục tiêu.
Bây giờ nàng đã có mục tiêu mới, càng phải nhiệt tình hơn nữa.
Thân thể khỏe mạnh là điều cần thiết cho nên gần đây nàng rất tích cực rèn luyện, dù sao thì đây cũng có lẽ là một trận đánh lâu dài.
Đậu Quang Đào còn đang áy náy.
Đậu Diệu nói: "Con gả vào Tống gia hưởng vinh hoa phú quý không có gì là không tốt. Sớm muộn gì con cũng sẽ quen." Nàng an ủi Đậu Quang Đào, "Cũng không phải là con sẽ không về thăm nhà."
Sơ với mẫu thân thì nàng thích phụ thân hơn.
Bởi vì phụ thân thật thà, không tham lam.
Thấy nàng vậy mà còn cười, Đậu Quang Đào thoáng yên tâm, Đậu Diệu năm ấy tám tuổi đúng là điên thật. Ánh mắt nhìn bọn họ không có chút thân tình nào cả, đôi mắt đen kia khi thì lạnh như băng, khi thì nóng nảy giận dữ, khiến người ta nhìn vào một cái liền sợ hãi không thôi.
Nhưng bây giờ nàng không giống như thế.
Vẫn là nữ nhi của mình.
Đậu Quang Đào rời đi.
Trương thị nghe ông nói như vậy cũng không nghĩ nhiều nữa.
Từ ngày mười một đến ngày hai mươi tháng ba.
Thời điểm Tống Trạch nằm trên giường, nghe Đặng Nhung nói: "Thế tử, Vương Thiều Chi đến cầu kiến."
Tống Trạch vừa động, không cẩn thận đụng đến miếng vết thương, đau đớn một hồi.
Cũng không biết đến ngày lấy vợ, chính mình có thể cưỡi ngựa đón dâu được không?
Phụ thân đánh thật sự rất nặng.
Khóe miệng hắn giật giật: "Ngươi mời hắn tới đây đi."
Kỳ thật Đặng Nhung muốn nói không cần gặp cũng được. Dù sao thân phận của Vương Thiều Chi ở trước mặt Tống Trạch chẳng qua chỉ bằng con kiến. Hơn nữa hắn muốn nhờ cái gì, cũng không khó đoán."
Trên mặt Tống Trạch hiện lên một tia lạnh lẽo: "Đi nhanh."
Đặng Nhung chỉ đành phải đi.
Vương Thiều Chi bước vào cửa, hít sâu một hơi.
Hắn biết có lẽ mình không nên tới, nhưng mà muốn hắn ngồi một chỗ, so với chờ chết còn khó chịu hơn. Hắn không thể cưới Đậu Diệu, nhưng cũng muốn vì nàng mà làm chút gì đó.
Nhớ tới cô nương mình thích, ngực đau như bị ai đó xé rách.
Ngày ấy sau khi nàng bị Tống Trạch đưa đi, hắn cũng chưa gặp lại nàng lần nào cả.
Sau đó cũng biết tin Tống gia và Đậu gia kết thân.
Toàn bộ đã kết thúc.
Hắn bước vào trong phòng, thấy Tống Trạch tựa vào đầu giường, con ngươi hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tống Trạch thản nhiên nói: "Vì cưới nàng, ta cũng ăn không ít khổ, còn bị phụ thân đánh."
Ngụ ý, thái độ của hắn vẫn rất kiên quyết.
Vương Thiều Chi mỉm cười: "Chuyện này cũng không còn quan trọng nữa."
Đậu Diệu vốn cũng không muốn gả cho hắn, đây là hắn tự mình chuốc lấy khổ.
Hắn mặc y phục màu xanh nhạt, thon dài như ngọc. Mặc dù khuôn mặt không tuấn mỹ phi thường nhưng lại ôn nhuận thanh nhã. Vẻ mặt không giống trước đây.
Lúc trước, hắn nhìn thấy mình cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, nhưng hiện tại lại bình tĩnh hơn.
Chẳng lẽ là chịu tiếp nhận sự thật này rồi sao?
Nhưng Tống Trạch lại nhớ tới việc hắn hôn môi Đậu Diệu như thế, trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhíu mày nói: "Ngươi đến cầu xin ta chuyện gì sao?
Vương Thiều Chi nói: "Ta cầu ngươi, ngươi có đồng ý?"
Tống Trạch nói: "Tất nhiên là không."
"Vậy vì sao ta phải cầu ngươi?" Vương Thiều Chi đã sớm biết kết quả này, bằng không hắn sẽ nguyện ý đáp ứng hết mọi điều kiện của Tống Trạch. Đáng tiếc, Tống Trạch sẽ không để ở trong mắt.
Hắn không thiếu cái gì cả.
"Ta chỉ muốn đến nói với ngươi, nếu ngươi đã lấy nàng thì xin hãy đối xử với nàng cho tốt." Vương Thiều Chi nói vô cùng nghiêm túc, "Trên đời này, vốn không có ai đối xử tốt với nàng như ta."
Tống Trạch cười rộ lên, nhớ tới lời trước kia hắn nói với Đậu Diệu, rốt cuộc nàng đang chọn tướng công hay là đang chọn nô tỳ.
Vương Thiều Chi muốn để hắn ở trước mặt Đậu Diệu giống như nô tỳ sao?
Buồn cười!
Nàng là thê tử, đương nhiên phải có bộ dáng của thê tử. Không khom lưng hầu hạ hắn thì hai người là phu thê cũng nên tôn trọng lẫn nhau, chẳng lẽ còn bảo hắn phải cúi đầu trước mặt nàng sao?"
"Nếu ngươi chỉ muốn nói cái này thì có thể đi được rồi." Tống Trạch lạnh giọng nói, "Nàng là nữ nhân của ta, đương nhiên ta tự biết phải đối xử với nàng như thế nào, ngược lại ngươi..." Hắn cảnh cáo nói, "Sau này đừng có gặp lại nàng, bằng không đừng trách ta không khách khí với Vương gia các ngươi!"
Vương Thiều Chi nói: "Ta không gặp nàng nhưng ta sẽ chờ nàng, nếu như ngươi đối xử với nàng không tốt, ta vẫn bằng lòng lấy nàng làm vợ."
Hắn cáo từ, xoay người rời đi.
Tống Trạch nheo mắt lại, đây coi như là cảnh cáo?
Nhưng Đậu Diệu vào tay hắn sao còn có thể thoát ra, tái giá gả cho Vương Thiều Chi?
Thật sự là suy nghĩ hão huyền!
Hắn đã quên, trên đời này còn có chuyện hòa ly
Nghĩ không ra, tương lai Đậu Diệu gả vào Tống gia sẽ cùng hắn trải qua những ngày tháng như thế nào.
Thời gian trôi qua như nước chảy không để lại chút dấu vết nào.
Thoáng chốc đã đến ngày hai mươi hai tháng ba.
Đậu Diệu ngồi trong phòng, thấy Trương thị cầm giá ý trong tay vui mừng nói: "Diệu Diệu, hôm qua ta nằm mơ thấy được một con phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, chắc chắn là điềm lành
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, phượng lạc vũng bùng bị người thải*, sao lại là điềm lành chứ?
(*) Hổ xuống đồng bằng bị chó kinh, phượng hoàng lạc xuống nhân gian bị người giẫm đạp
Phượng hoàng nên ở trên trời mới tốt.
Mặt Đậu Diệu không đổi sắc.
Đậu Tuệ cười nói: "Giá y này thật đẹp."
Đậu Lâm bĩu môi, bởi vì Đậu Diệu được gả đến một nhà tốt hơn nên trong lòng nàng có chút hờn giận. Nhưng hôm nay là ngày vui, không thích hợp để phát tác.
Trương thị bảo người hầu đưa Đậu Diệu đi thay: "Lát nữa bà mối đến, con chỉ cần làm theo lời bà ta nói."
Đậu Diệu gật đầu khẽ cười.
Thật sự nàng cười không nổi rồi, nhưng Trương thị đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, nàng bắt buộc phải giữ nguyên vẻ mặt này. Chỉ sợ Trương thị lo lắng mà khóc lớn.
Thật sự rất phiền, nàng chuẩn bị rời khỏi Đậu gia chi bằng bớt đi một chuyện.
Thấy nữ nhi tươi cười, cuối cùng Trương thị cũng yên tâm.
Đậu Tuệ, Đậu Lâm đến đây tặng trang sức cho nàng. Bình thường Kim Nguyệt Y trầm mặc ít nói nhưng hôm nay cũng tặng cho nàng một cái trâm bạc. Cháu dâu trưởng của Đậu gia tức là Liêu thị cũng bế con gái Toàn nhi đến tặng trang sức. Đậu Diệu nói tạ ơn với từng người, ngồi tại chỗ chờ bà mồi đến.
Chỉ trong chốc lát bà mối đã đến, theo sau còn có Tần Ngọc.
Thấy phu tử, mũi Đậu Diệu đột nhiên lại chua xót.
Tần Ngọc cũng không biết phải nói gì, đem vòng tay mình thích nhất tặng cho nàng, vỗ tay nàng nói: "Diệu Diệu, ngươi phải vui vẻ lên."
Nàng còn hiểu mình hơn cả mẫu thân.
Đậu Diệu dùng sức gật đầu: "Tần phu tử, sau này ta muốn gặp người, liệu có thể mời người đến không?"
"Đương nhiên là được." Tần Ngọc cười một cái, "Nhất định ta sẽ đến."
Đến hoàng hôn, từng rặng mây đỏ lơ lửng trên bầu trời, Đậu Diệu nghe được tiếng pháo bên ngoài càng ngày càng to, bà mối cười nói: "Đến lúc phải đi rồi."
Bà phủ khăn voan lên đầu Đậu Diệu.
Trương thị nhịn không được khóc lên.
Một lòng muốn nữ nhi lập gia đình, nhưng đến khi nàng gả đi lại không nỡ chút nào.
Nữ nhi đi rồi, sau này, một năm cũng chỉ có thể gặp mặt vài lần. Giống như cắt đi một khối thịt trên người bà vậy.
Đậu Diệu nghe thấy tiếng khóc, đưa tay nắm lấy tay mẫu thân.
Tuy là mẹ con, nhưng mấy năm nay hai người hiếm khi cùng chung suy nghĩ. Hôm nay, rốt cục cũng phải xa cách, trong lòng nàng có một chút lưu luyến, cũng có chút mất mát không nói nên lời.
Tiếc là đời trước nàng rời khỏi mẫu thân từ sớm. Nếu như đợi vài năm nữa thì có lẽ cũng sẽ trải qua chuyện ly biệt như thế này.
Cũng không như thế này, chắc chắn nàng sẽ gả cho người mà mình thích.
Không giống như lúc này, thân bất do kỷ*
(*) Không thể làm theo ý mình.
Nàng đi ra ngoài
Ngoài cửa, Đậu Dư Hữu đang khom lưng: "Diệu Diệu, để ta cõng muội..."
Giọng nói nghẹn ngào.
Đậu Diệu nằm trên lưng hắn.
Thiếu niên lại cao hơn một chút, lưng hắn rất rộng, bước đi một cách vững vàng. Nàng dựa vào vai hắn, nghe được tiếng nức nở.
Ca ca vốn không phải là người kiên cường, hy vọng hắn có thể lấy cô nương mà mình thích,
Nàng nhẹ giọng nói: "Ca ca, huynh đừng buồn, chờ muội gả vào Tống gia, nhất định sẽ khiến Tống Trạch phải hối hận. Có lẽ không lâu nữa muội sẽ trở lại.
Đậu Dư Hữu càng khổ sở, sao lại có tân nương muốn hòa ly như muội ấy chứ?
Hắn thở dài, trái lại khuyên nàng: "Diệu Diệu, là ta ích kỷ, chỉ muốn muội gả cho Vương Thiều Chi, có lẽ muội gả qua đó cũng không tồi, ngộ nhỡ hắn thật sự đối xử tốt với muội thì sao?
So với Vương Thiều Chi, đương nhiên hắn thương muội muội hơn. Nếu nàng có thể chung sống hòa thuận với Tống Trạch thì tốt hơn việc hòa ly nhiều."
Du sao thì đó cũng là Ung vương phủ, tương lai nàng sẽ trở thành Vương phi.
Đậu Diệu im lặng, nàng tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Nếu như lùi bước thì mấy ngày nay nàng kiên trì như vậy làm gì chứ?
Thật sự phải xin lỗi bản thân rồi.
Đến trước kiệu hoa, Đậu Dư Hữu thả nàng xuống.
Tống Trạch mặc hỉ bào đỏ thẫm, đầu đội mũ đứng bên cạnh kiệu hoa, khóe miệng mang theo ý cười, tuấn mỹ không gì sánh được.
"Xin Thế tử hãy chăm sóc tốt muội muội của ta" Đậu Dư Hữu thành khẩn nói, "Ta giao muội ấy cho ngài"
"Yên tâm đi." Tống Trạch nhìn Đậu Diệu một cái, "Dù sao nàng cũng là người ta hao hết tâm tư cưới vào phủ."
Đậu Diệu rủ mắt, thấy hắn mang một đôi ủng màu đen, có thể tưởng tượng ra sự đắc ý của hắn. Nàng cắn răng, giẫm lên chân hắn một cước.
Cực kỳ bất thình lình.
Tống Trạch bị nàng giẫm một cước thật mạnh, đau đến nỗi nhíu mày lại.
Đậu Dư Hữu vội kéo Đậu Diệu ra, kêu người đưa nàng vào trong kiệu.
"Hẳn là muội ấy không nhìn thấy." Hắn giải thích.
Tống Trạch cười lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa rời đi.
Tiếng pháo vang vọng khắp không trung.
Cỗ kiệu đi quanh thành ba vòng sau đó đến Ung vương phủ.
Khách mời chật ních cả sảnh.
Đậu Diệu nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cỗ kiệu được hạ xuống, bà mối đưa cho nàng một dải lụa đỏ. Cảm giác được lực đạo của Tống Trạch, nàng thật sự không muốn đi chút nào.
Hai người dừng lại một chút, trong lòng Tống Trạch đã rất tức giận.
Người khác thành thân rất vui vẻ, còn hắn, không biết lát nữa sẽ ra sao.
Đột nhiên hắn nhớ lại lời Đậu Diệu nói, ngươi đừng có hối hận.
Dù sao thân phận của nàng, nhà chồng tương lai ngoại trừ Tống Trạch, chỉ sợ là không có ai thích. Nhưng hình như Chung thị lại không như vậy, sau nghĩ lại, Chung thị là vợ kế, đứng ở góc độ của bà ta tất nhiên sẽ không để ý.
Không phải mẹ ruột thì cần gì phải quản chuyện Tống Trạch lấy ai chứ.
Nếu là mẹ ruột thì tất nhiên sẽ để ý, không chừng còn nghĩ ra biện pháp khiến con mình không thể lấy người ta, hoặc cưới về thì cũng sẽ gây khó dễ từ từ, tìm cách đuổi nàng ra khỏi cửa.
Cho nên không để ý chuyện Chương thị thuận nước đẩy thuyền, rất nhanh đã mời được bà mối, định ra ngày lành, thậm chí còn sớm hơn Đậu Tuệ.
Ngày hai mươi ba tháng ba sẽ thành thân.
Tốc độ này khiến Trương thị sợ hãi không thôi.
Nhưng Chung thị nói, tháng tư không có ngày đại cát.
Tuy rằng Đậu gia không muốn lắm nhưng chuyện của Đậu Diệu lại thật sự rất trắc trở, khiến bọn họ nghĩ lại mà có chút sợ. Nếu là hôn sự do Hoàng thượng ban thì còn lo cái gì mà trình tự trước sau chứ.
Có thể gả lập tức gả.
Nghe như vậy, Đậu Dư Hữu lại càng khổ sở, còn nói nhân dịp này tìm cách nữa chứ, nhanh như vậy thì có thể nghĩ ra được cái gì chứ? Hắn có lỗi với bạn tốt, hận không thể mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Đậu Diệu lại rất bình tĩnh, dạo gần đây vốn không luyện cầm kỳ thi họa. Vậy mà hôm trước lại đứng tấn ở trong sân, nói là để thân thể khỏe mạnh.
Trương thị nghĩ bệnh cũ của nàng tái phát, thiếu chút nữa là mời cao tăng đến.
Vẫn là Đậu Quang Đào hiểu nữ nhi, ngăn Trương thị lại, hôm đó cho người lui ra, một mình nói chuyện với Đậu Diệu.
"Trong người không khỏe sao?" Đầu Quang Đào trìu mến nhìn nữ nhi của mình. Trong lòng cũng áy náy, ôn nhu nói, "Diệu Diệu, phụ thân xin lỗi con."
Đậu Diệu lắp bắp kinh hãi: "Cha, người không có lỗi với con, không cần phải xin lỗi."
Mình là nữ nhi nhưng lại luôn tùy hứng, chưa từng giống cô nương khác thuận theo ý cha mẹ, nếu xin lỗi thì nàng phải nói mới đúng.
Nhưng làm sao bây giờ, nàng không thể tẩy não chính bản thân mình được.
Đậu Quang Đào thở dài, chỉ thấy nữ nhi hiểu chuyện: "Phụ thân biết con và Vương Thiều Chi là thanh mai trúc mã, tết Nguyên Tiêu lần trước thấy các con, phụ thân còn đang nghĩ phải thuyết phục mẫu thân của con như thế nào..."
Kết quả lúc ông đang do dự lại có chuyện tuyển phi.
Thì ra là thế!
Đậu Diệu hé miệng, chậm rãi nói: "Con không thể gả cho Vương Thiều Chi, quả thật trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chấp nhận, phụ thân không cần lo lắng cho con, qua một thời gian nữa sẽ ổn hơn thôi."
Thứ con người không thể thiếu nhất là mục tiêu.
Bây giờ nàng đã có mục tiêu mới, càng phải nhiệt tình hơn nữa.
Thân thể khỏe mạnh là điều cần thiết cho nên gần đây nàng rất tích cực rèn luyện, dù sao thì đây cũng có lẽ là một trận đánh lâu dài.
Đậu Quang Đào còn đang áy náy.
Đậu Diệu nói: "Con gả vào Tống gia hưởng vinh hoa phú quý không có gì là không tốt. Sớm muộn gì con cũng sẽ quen." Nàng an ủi Đậu Quang Đào, "Cũng không phải là con sẽ không về thăm nhà."
Sơ với mẫu thân thì nàng thích phụ thân hơn.
Bởi vì phụ thân thật thà, không tham lam.
Thấy nàng vậy mà còn cười, Đậu Quang Đào thoáng yên tâm, Đậu Diệu năm ấy tám tuổi đúng là điên thật. Ánh mắt nhìn bọn họ không có chút thân tình nào cả, đôi mắt đen kia khi thì lạnh như băng, khi thì nóng nảy giận dữ, khiến người ta nhìn vào một cái liền sợ hãi không thôi.
Nhưng bây giờ nàng không giống như thế.
Vẫn là nữ nhi của mình.
Đậu Quang Đào rời đi.
Trương thị nghe ông nói như vậy cũng không nghĩ nhiều nữa.
Từ ngày mười một đến ngày hai mươi tháng ba.
Thời điểm Tống Trạch nằm trên giường, nghe Đặng Nhung nói: "Thế tử, Vương Thiều Chi đến cầu kiến."
Tống Trạch vừa động, không cẩn thận đụng đến miếng vết thương, đau đớn một hồi.
Cũng không biết đến ngày lấy vợ, chính mình có thể cưỡi ngựa đón dâu được không?
Phụ thân đánh thật sự rất nặng.
Khóe miệng hắn giật giật: "Ngươi mời hắn tới đây đi."
Kỳ thật Đặng Nhung muốn nói không cần gặp cũng được. Dù sao thân phận của Vương Thiều Chi ở trước mặt Tống Trạch chẳng qua chỉ bằng con kiến. Hơn nữa hắn muốn nhờ cái gì, cũng không khó đoán."
Trên mặt Tống Trạch hiện lên một tia lạnh lẽo: "Đi nhanh."
Đặng Nhung chỉ đành phải đi.
Vương Thiều Chi bước vào cửa, hít sâu một hơi.
Hắn biết có lẽ mình không nên tới, nhưng mà muốn hắn ngồi một chỗ, so với chờ chết còn khó chịu hơn. Hắn không thể cưới Đậu Diệu, nhưng cũng muốn vì nàng mà làm chút gì đó.
Nhớ tới cô nương mình thích, ngực đau như bị ai đó xé rách.
Ngày ấy sau khi nàng bị Tống Trạch đưa đi, hắn cũng chưa gặp lại nàng lần nào cả.
Sau đó cũng biết tin Tống gia và Đậu gia kết thân.
Toàn bộ đã kết thúc.
Hắn bước vào trong phòng, thấy Tống Trạch tựa vào đầu giường, con ngươi hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tống Trạch thản nhiên nói: "Vì cưới nàng, ta cũng ăn không ít khổ, còn bị phụ thân đánh."
Ngụ ý, thái độ của hắn vẫn rất kiên quyết.
Vương Thiều Chi mỉm cười: "Chuyện này cũng không còn quan trọng nữa."
Đậu Diệu vốn cũng không muốn gả cho hắn, đây là hắn tự mình chuốc lấy khổ.
Hắn mặc y phục màu xanh nhạt, thon dài như ngọc. Mặc dù khuôn mặt không tuấn mỹ phi thường nhưng lại ôn nhuận thanh nhã. Vẻ mặt không giống trước đây.
Lúc trước, hắn nhìn thấy mình cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, nhưng hiện tại lại bình tĩnh hơn.
Chẳng lẽ là chịu tiếp nhận sự thật này rồi sao?
Nhưng Tống Trạch lại nhớ tới việc hắn hôn môi Đậu Diệu như thế, trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhíu mày nói: "Ngươi đến cầu xin ta chuyện gì sao?
Vương Thiều Chi nói: "Ta cầu ngươi, ngươi có đồng ý?"
Tống Trạch nói: "Tất nhiên là không."
"Vậy vì sao ta phải cầu ngươi?" Vương Thiều Chi đã sớm biết kết quả này, bằng không hắn sẽ nguyện ý đáp ứng hết mọi điều kiện của Tống Trạch. Đáng tiếc, Tống Trạch sẽ không để ở trong mắt.
Hắn không thiếu cái gì cả.
"Ta chỉ muốn đến nói với ngươi, nếu ngươi đã lấy nàng thì xin hãy đối xử với nàng cho tốt." Vương Thiều Chi nói vô cùng nghiêm túc, "Trên đời này, vốn không có ai đối xử tốt với nàng như ta."
Tống Trạch cười rộ lên, nhớ tới lời trước kia hắn nói với Đậu Diệu, rốt cuộc nàng đang chọn tướng công hay là đang chọn nô tỳ.
Vương Thiều Chi muốn để hắn ở trước mặt Đậu Diệu giống như nô tỳ sao?
Buồn cười!
Nàng là thê tử, đương nhiên phải có bộ dáng của thê tử. Không khom lưng hầu hạ hắn thì hai người là phu thê cũng nên tôn trọng lẫn nhau, chẳng lẽ còn bảo hắn phải cúi đầu trước mặt nàng sao?"
"Nếu ngươi chỉ muốn nói cái này thì có thể đi được rồi." Tống Trạch lạnh giọng nói, "Nàng là nữ nhân của ta, đương nhiên ta tự biết phải đối xử với nàng như thế nào, ngược lại ngươi..." Hắn cảnh cáo nói, "Sau này đừng có gặp lại nàng, bằng không đừng trách ta không khách khí với Vương gia các ngươi!"
Vương Thiều Chi nói: "Ta không gặp nàng nhưng ta sẽ chờ nàng, nếu như ngươi đối xử với nàng không tốt, ta vẫn bằng lòng lấy nàng làm vợ."
Hắn cáo từ, xoay người rời đi.
Tống Trạch nheo mắt lại, đây coi như là cảnh cáo?
Nhưng Đậu Diệu vào tay hắn sao còn có thể thoát ra, tái giá gả cho Vương Thiều Chi?
Thật sự là suy nghĩ hão huyền!
Hắn đã quên, trên đời này còn có chuyện hòa ly
Nghĩ không ra, tương lai Đậu Diệu gả vào Tống gia sẽ cùng hắn trải qua những ngày tháng như thế nào.
Thời gian trôi qua như nước chảy không để lại chút dấu vết nào.
Thoáng chốc đã đến ngày hai mươi hai tháng ba.
Đậu Diệu ngồi trong phòng, thấy Trương thị cầm giá ý trong tay vui mừng nói: "Diệu Diệu, hôm qua ta nằm mơ thấy được một con phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, chắc chắn là điềm lành
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, phượng lạc vũng bùng bị người thải*, sao lại là điềm lành chứ?
(*) Hổ xuống đồng bằng bị chó kinh, phượng hoàng lạc xuống nhân gian bị người giẫm đạp
Phượng hoàng nên ở trên trời mới tốt.
Mặt Đậu Diệu không đổi sắc.
Đậu Tuệ cười nói: "Giá y này thật đẹp."
Đậu Lâm bĩu môi, bởi vì Đậu Diệu được gả đến một nhà tốt hơn nên trong lòng nàng có chút hờn giận. Nhưng hôm nay là ngày vui, không thích hợp để phát tác.
Trương thị bảo người hầu đưa Đậu Diệu đi thay: "Lát nữa bà mối đến, con chỉ cần làm theo lời bà ta nói."
Đậu Diệu gật đầu khẽ cười.
Thật sự nàng cười không nổi rồi, nhưng Trương thị đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, nàng bắt buộc phải giữ nguyên vẻ mặt này. Chỉ sợ Trương thị lo lắng mà khóc lớn.
Thật sự rất phiền, nàng chuẩn bị rời khỏi Đậu gia chi bằng bớt đi một chuyện.
Thấy nữ nhi tươi cười, cuối cùng Trương thị cũng yên tâm.
Đậu Tuệ, Đậu Lâm đến đây tặng trang sức cho nàng. Bình thường Kim Nguyệt Y trầm mặc ít nói nhưng hôm nay cũng tặng cho nàng một cái trâm bạc. Cháu dâu trưởng của Đậu gia tức là Liêu thị cũng bế con gái Toàn nhi đến tặng trang sức. Đậu Diệu nói tạ ơn với từng người, ngồi tại chỗ chờ bà mồi đến.
Chỉ trong chốc lát bà mối đã đến, theo sau còn có Tần Ngọc.
Thấy phu tử, mũi Đậu Diệu đột nhiên lại chua xót.
Tần Ngọc cũng không biết phải nói gì, đem vòng tay mình thích nhất tặng cho nàng, vỗ tay nàng nói: "Diệu Diệu, ngươi phải vui vẻ lên."
Nàng còn hiểu mình hơn cả mẫu thân.
Đậu Diệu dùng sức gật đầu: "Tần phu tử, sau này ta muốn gặp người, liệu có thể mời người đến không?"
"Đương nhiên là được." Tần Ngọc cười một cái, "Nhất định ta sẽ đến."
Đến hoàng hôn, từng rặng mây đỏ lơ lửng trên bầu trời, Đậu Diệu nghe được tiếng pháo bên ngoài càng ngày càng to, bà mối cười nói: "Đến lúc phải đi rồi."
Bà phủ khăn voan lên đầu Đậu Diệu.
Trương thị nhịn không được khóc lên.
Một lòng muốn nữ nhi lập gia đình, nhưng đến khi nàng gả đi lại không nỡ chút nào.
Nữ nhi đi rồi, sau này, một năm cũng chỉ có thể gặp mặt vài lần. Giống như cắt đi một khối thịt trên người bà vậy.
Đậu Diệu nghe thấy tiếng khóc, đưa tay nắm lấy tay mẫu thân.
Tuy là mẹ con, nhưng mấy năm nay hai người hiếm khi cùng chung suy nghĩ. Hôm nay, rốt cục cũng phải xa cách, trong lòng nàng có một chút lưu luyến, cũng có chút mất mát không nói nên lời.
Tiếc là đời trước nàng rời khỏi mẫu thân từ sớm. Nếu như đợi vài năm nữa thì có lẽ cũng sẽ trải qua chuyện ly biệt như thế này.
Cũng không như thế này, chắc chắn nàng sẽ gả cho người mà mình thích.
Không giống như lúc này, thân bất do kỷ*
(*) Không thể làm theo ý mình.
Nàng đi ra ngoài
Ngoài cửa, Đậu Dư Hữu đang khom lưng: "Diệu Diệu, để ta cõng muội..."
Giọng nói nghẹn ngào.
Đậu Diệu nằm trên lưng hắn.
Thiếu niên lại cao hơn một chút, lưng hắn rất rộng, bước đi một cách vững vàng. Nàng dựa vào vai hắn, nghe được tiếng nức nở.
Ca ca vốn không phải là người kiên cường, hy vọng hắn có thể lấy cô nương mà mình thích,
Nàng nhẹ giọng nói: "Ca ca, huynh đừng buồn, chờ muội gả vào Tống gia, nhất định sẽ khiến Tống Trạch phải hối hận. Có lẽ không lâu nữa muội sẽ trở lại.
Đậu Dư Hữu càng khổ sở, sao lại có tân nương muốn hòa ly như muội ấy chứ?
Hắn thở dài, trái lại khuyên nàng: "Diệu Diệu, là ta ích kỷ, chỉ muốn muội gả cho Vương Thiều Chi, có lẽ muội gả qua đó cũng không tồi, ngộ nhỡ hắn thật sự đối xử tốt với muội thì sao?
So với Vương Thiều Chi, đương nhiên hắn thương muội muội hơn. Nếu nàng có thể chung sống hòa thuận với Tống Trạch thì tốt hơn việc hòa ly nhiều."
Du sao thì đó cũng là Ung vương phủ, tương lai nàng sẽ trở thành Vương phi.
Đậu Diệu im lặng, nàng tuyệt đối sẽ không lùi bước.
Nếu như lùi bước thì mấy ngày nay nàng kiên trì như vậy làm gì chứ?
Thật sự phải xin lỗi bản thân rồi.
Đến trước kiệu hoa, Đậu Dư Hữu thả nàng xuống.
Tống Trạch mặc hỉ bào đỏ thẫm, đầu đội mũ đứng bên cạnh kiệu hoa, khóe miệng mang theo ý cười, tuấn mỹ không gì sánh được.
"Xin Thế tử hãy chăm sóc tốt muội muội của ta" Đậu Dư Hữu thành khẩn nói, "Ta giao muội ấy cho ngài"
"Yên tâm đi." Tống Trạch nhìn Đậu Diệu một cái, "Dù sao nàng cũng là người ta hao hết tâm tư cưới vào phủ."
Đậu Diệu rủ mắt, thấy hắn mang một đôi ủng màu đen, có thể tưởng tượng ra sự đắc ý của hắn. Nàng cắn răng, giẫm lên chân hắn một cước.
Cực kỳ bất thình lình.
Tống Trạch bị nàng giẫm một cước thật mạnh, đau đến nỗi nhíu mày lại.
Đậu Dư Hữu vội kéo Đậu Diệu ra, kêu người đưa nàng vào trong kiệu.
"Hẳn là muội ấy không nhìn thấy." Hắn giải thích.
Tống Trạch cười lạnh một tiếng, xoay người lên ngựa rời đi.
Tiếng pháo vang vọng khắp không trung.
Cỗ kiệu đi quanh thành ba vòng sau đó đến Ung vương phủ.
Khách mời chật ních cả sảnh.
Đậu Diệu nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cỗ kiệu được hạ xuống, bà mối đưa cho nàng một dải lụa đỏ. Cảm giác được lực đạo của Tống Trạch, nàng thật sự không muốn đi chút nào.
Hai người dừng lại một chút, trong lòng Tống Trạch đã rất tức giận.
Người khác thành thân rất vui vẻ, còn hắn, không biết lát nữa sẽ ra sao.
Đột nhiên hắn nhớ lại lời Đậu Diệu nói, ngươi đừng có hối hận.