Chương 34
Thấy nữ nhi trở về, tâm Trương thị vẫn luôn treo lơ lửng liền buông xuống.
Vừa rồi bà suy nghĩ, đã thật sự cảm thấy không còn biện pháp nào khác, đề cho Đậu Diệu vào cung, dạy nàng một ít quy tắc, dựa vào dung mạo và tài hoa của con gái, cố gắng là có thể được sủng ái, sau này nhất định sẽ khiến cho vị Hoàng hậu kia hối hận.
Nhưng khuôn mặt nhỏ của nàng, ngũ quan xinh đẹp như tranh vẽ, đứa con nàng ngàn vạn yêu thương, thật sự không nỡ, ánh mắt đỏ lên muốn rơi lệ.
Đậu Diệu nói: "Mẫu thân, biểu tổ mẫu chỉ mới suy xét, cố gắng thuyết phục có lẽ sẽ được."
Đương nhiên, nàng không nắm chắc toàn bộ, cho dù thế nào Chu lão phu nhân vẫn rất kiên trì, bà là mẹ ruột của Hoàng hậu, lời nói vẫn có trọng lượng."
Trương thị nhẹ nhàng thở ra: "Vậy chúng ta đi về trước?"
"Vâng." Nàng đáp một tiếng.
Xe ngựa trở về Đậu gia.
Tới viện, Trương thị sợ nàng mệt mỏi liền thúc giục nàng đi nghỉ ngơi, ai ngờ chân trước Đậu Diệu mới bước vào phòng, Đậu Dư Hữu đã đi vào theo.
"Diệu Diệu, Chu lão phu nhân nói như thế nào?" Hắn cũng đã nghe chuyện này.
"Còn chưa biết." Nàng ngồi xuống tháo trang sức trên đầu ra.
Đậu Diệu ngăn nàng lại: "Đừng vội, trước tiên muội theo ta đi gặp một người đã."
"Ai?" Diệu Diệu nghĩ thầm có phải là Vương Thiều Chi hay không.
Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Là Tống thế tử."
"Hắn?" Đậu Diệu cau mày, "Vì sao muội phải đi gặp hắn."
Lòng nàng ngay lúc này tràn đầy phiền não rồi, thật sự không có tinh lực đi ứng phó hắn.
"Hắn nói hắn có biện pháp." Ánh mắt Đậu Dư Hữu tỏa sáng, hắn và Vương Thiều Chi suy nghĩ thật lâu cũng không có biện pháp nào, ngay tại lúc hắn hết đường xoay xở, Tống Trạch lại tìm tới thư đường.
Đậu Dư Hữu mới nhớ tới hắn.
Ung vương Thế tử.
Nhắc tới trên đời người có thể cứu Đậu Diệu mà hắn có quen biết, nhất định là Tống Trạch.
Dù sao hắn cũng có quan hệ với hoàng thân quốc thích.
Ung vương lại còn được Hoàng thượng tín nhiệm.
Nghe nói như vậy, Đậu Diệu giật mình, nàng chần chờ một lát rồi đứng lên.
Bây giờ cho dù là cơ hội nào cũng không thể buông tha.
Lúc này Tống Trạch đang ở thư phòng.
Chén trà nhỏ trên bàn hắn chưa động một chút nào.
Vừa cầm lấy chợt nghe có tiếng bước chân, hắn nhìn về phía trước thấy một người từ ngoài cửa đi vào, mặc một thân váy sam màu xanh, giống như một chồi non.
Nhưng mà trạng thái của cái chồi này không tốt lắm.
Nhìn trông rất xơ xác.
Hắn cười cười: "Lâu rồi không gặp, Nhị tiểu thư?
Giả bộ cái gì?
Đậu Diệu không vui vẻ như Đậu Dư Hữu, nàng biết Tống Trạch không xuất phát từ lòng tốt để giúp nàng, đối với chuyện tốt này, nhất định sẽ có điều kiện.
Nàng hành lễ với hắn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nghe nói Tống đại nhân có thể giúp ta?"
Tống Trạch nói: "Phải." nói xong nhìn Đậu Dư Hữu một cái, "Thứ cho ta mạo phạm, ta muốn nói chuyện riêng với Đậu tiểu thư, Đậu công tử, không biết có được không?"
Nếu như mọi khi, Đậu Dư Hữu hận không thể đuổi hắn ra, nhưng trước mắt đang nhờ người ta giúp đỡ, hắn cũng chỉ có thể tạm thời nhượng vì lợi ích toàn cục, mắt thấy Đậu Diệu cũng không phản đối, lập tực lùi ra ngoài.
Tống Trạch lúc này mới nhìn về phía Đậu Diệu: "Ngồi đi, ngươi nhìn ta như vậy, rất không thoải mái."
Nàng đứng hắn ngồi, nàng cao hơn không ít, chính mình còn phải ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Đậu Diệu nghe theo ngồi xuống.
Nhưng không bị động, trước tiên nàng nói: "Tống đại nhân muốn giúp ta, ta thật sự rất cảm kích, nhưng mà ta đã cầu xin qua Chu lão phu nhân, nếu như khơi thông ở chỗ Hoàng hậu nương nương một chút, cũng không hẳn là không được.
Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Tống Trạch giúp nàng như thế nào.
Lông mày Tống Trạch khẽ nhếch lên: "Cách này sao có thể dùng? Ta đã hỏi qua nội phủ, bây giờ tuyển phi rất thận trọng, sẽ bảo người vẽ hình để Hoàng thượng nhìn qua."
Trong lòng Đậu Diệu lộp bộp một tiếng, ý là Hoàng hậu ngăn cản cũng không được?
Chính mình rất giống với phi tử đước Hoàng thượng sủng ái kia, hắn thất được, quả thật có chắp cánh cũng không thể thoát.
Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, bị hắn dọa một chút mặt liền trắng bệch, Tống Trạch đầy hứng thú nhìn nàng: "Ngươi nói, ngươi còn có thể không cần ta giúp sao?"
Đậu Diệu cắn môi: "Ngươi có điều kiện gì?"
Quả nhiên rất đề phòng hắn, Tống Trạch nói: "Chưa nói đến điều kiện, nhưng thái độ này của ngươi là thái độ đang cầu xin ta?
Cầu xin hắn? Đậu Diệu khẽ cười, hắn đối với mình luôn có mục đích, lúc trước nàng từ chối hắn, nói vậy là hắn thật sự oán giận.
Hiện tại muốn chuyện này để lấy lại tôn nghiêm của mình?
Nàng nhìn Tống Trạch, thản nhiên nói: "Tống đại nhân, ngươi muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi hay là khóc lóc cầu xin ngươi?"
Mặt mày tinh xảo mang theo vài phần mỉa mai, vài phần lời nói khó mà nói ra, lại có vài phần phẫn nộ mơ hồ, giống như phượng lạc nhân gian, mang theo tai họa bất đắc dĩ.
Tống Trạch ngẩn ngơ.
Trong nháy mắt,ư lại có chút không được tự nhiên.
Hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Có lẽ trong nội tâm hắn hy vọng Đậu Diệu đến cầu xin hắn, nhưng giờ khắc này, lại đột nhiên sinh ra cảm giác không đành lòng.
Cô nương ngạo nghễ như vậy, vì sao mình phải bẻ gãy cánh của nàng?
Kia cũng là một mặt mà hắn thích.
"Ta có thể giúp ngươi, nhưng xong chuyện ngươi cũng chỉ có thể gả cho ta." Hắn nói, "Đây là điều kiện, cũng không có biện pháp nào cả."
Binh bất yếm trá, hắn che giấu sự thật, biểu hiện giống như cũng vừa mới biết chuyện này.
Nàng có chút hoài nghi: "Vì sao phải như thế?"
"Chỉ có thể như thế, vậy Hoàng thượng mới có thể nhìn mặt mũi Ung vương phù mà thả ngươi đi." Hắn nói, "Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, ta không miễn cưỡng."
Đậu Diệu hiểu được ý tứ của hắn.
Đại khái hắn sẽ đi cầu Hoàng thượng, nói nàng là ý trung nhân của hắn, sau đó để nàng gả cho hắn, nếu là người bên ngoài, tất nhiên sẽ không có mặt mũi lớn như vậy.
Nàng không đưa ra quyết định ngay lập tức: "Để ta suy nghĩ đã."
Tống Trạch nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, chờ ngươi vào cung, chỉ sợ sẽ không kịp."
Hắn trấn định như vậy, nhưng chuyện này không dễ dàng gì.
Hắn cũng muốn trả giá, Đậu Diệu nhịn không được hỏi: "Ngươi thật sự muốn lấy ta?"
Không tiếc lợi dụng tín nhiệm nhiều năm mà Ung vương phủ mới tích gió được.
Hắn mỉm cười: "Đúng, không phải ta đã tặng tín vật đính ước cho ngươi rồi sao?"
Nụ cười rực rỡ ro với pháo hoa còn động lòng hơn.
Trong đầu Đậu Diệu lại hiện ra bộ dáng của Vương Thiều Chi, trong lòng nàng bi thương, nếu như nàng đáp ứng, hắn làm sao bây giờ? Nàng không thể tưởng tượng được.
Có lẽ, bọn họ sẽ bỏ trốn sao? Chạy trốn tới chân trời góc bể?
Chỉ là Đậu gia sẽ bị hỏi tội.
Muôn vàn khó khăn hóa thành trầm mặc, coi như vài năm ung dung tự tại kia chỉ là giấc mộng.
Hiện giờ mới là sự thật.
Nàng nhẹ giọng nói: "Để ta suy nghĩ một chút."
Đáp ứng hắn, nàng có thể tránh được một kiếp, nhưng lại phải gả cho người nàng không muốn, không đáp ứng, phải vào cung,chôn vùi cả đời, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Nhưng nàng không thể,
Nàng nghĩ chung quy cũng sẽ có một kế sách vẹn toàn, vẫn có thể đi con đường mà nàng chọn.
Nàng không cam lòng khuất phục vận mệnh.
Thấy nàng đi ra ngoài, Tống Trạch ở sau nói: "Ngày mai, ngày mai ngươi cho ta đáp án."
Không bức bách nàng một chút, chỉ sợ còn thành con thiêu thân.
Nàng đồng ý sớm, hắn sớm bớt lo.
Vừa rồi bà suy nghĩ, đã thật sự cảm thấy không còn biện pháp nào khác, đề cho Đậu Diệu vào cung, dạy nàng một ít quy tắc, dựa vào dung mạo và tài hoa của con gái, cố gắng là có thể được sủng ái, sau này nhất định sẽ khiến cho vị Hoàng hậu kia hối hận.
Nhưng khuôn mặt nhỏ của nàng, ngũ quan xinh đẹp như tranh vẽ, đứa con nàng ngàn vạn yêu thương, thật sự không nỡ, ánh mắt đỏ lên muốn rơi lệ.
Đậu Diệu nói: "Mẫu thân, biểu tổ mẫu chỉ mới suy xét, cố gắng thuyết phục có lẽ sẽ được."
Đương nhiên, nàng không nắm chắc toàn bộ, cho dù thế nào Chu lão phu nhân vẫn rất kiên trì, bà là mẹ ruột của Hoàng hậu, lời nói vẫn có trọng lượng."
Trương thị nhẹ nhàng thở ra: "Vậy chúng ta đi về trước?"
"Vâng." Nàng đáp một tiếng.
Xe ngựa trở về Đậu gia.
Tới viện, Trương thị sợ nàng mệt mỏi liền thúc giục nàng đi nghỉ ngơi, ai ngờ chân trước Đậu Diệu mới bước vào phòng, Đậu Dư Hữu đã đi vào theo.
"Diệu Diệu, Chu lão phu nhân nói như thế nào?" Hắn cũng đã nghe chuyện này.
"Còn chưa biết." Nàng ngồi xuống tháo trang sức trên đầu ra.
Đậu Diệu ngăn nàng lại: "Đừng vội, trước tiên muội theo ta đi gặp một người đã."
"Ai?" Diệu Diệu nghĩ thầm có phải là Vương Thiều Chi hay không.
Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Là Tống thế tử."
"Hắn?" Đậu Diệu cau mày, "Vì sao muội phải đi gặp hắn."
Lòng nàng ngay lúc này tràn đầy phiền não rồi, thật sự không có tinh lực đi ứng phó hắn.
"Hắn nói hắn có biện pháp." Ánh mắt Đậu Dư Hữu tỏa sáng, hắn và Vương Thiều Chi suy nghĩ thật lâu cũng không có biện pháp nào, ngay tại lúc hắn hết đường xoay xở, Tống Trạch lại tìm tới thư đường.
Đậu Dư Hữu mới nhớ tới hắn.
Ung vương Thế tử.
Nhắc tới trên đời người có thể cứu Đậu Diệu mà hắn có quen biết, nhất định là Tống Trạch.
Dù sao hắn cũng có quan hệ với hoàng thân quốc thích.
Ung vương lại còn được Hoàng thượng tín nhiệm.
Nghe nói như vậy, Đậu Diệu giật mình, nàng chần chờ một lát rồi đứng lên.
Bây giờ cho dù là cơ hội nào cũng không thể buông tha.
Lúc này Tống Trạch đang ở thư phòng.
Chén trà nhỏ trên bàn hắn chưa động một chút nào.
Vừa cầm lấy chợt nghe có tiếng bước chân, hắn nhìn về phía trước thấy một người từ ngoài cửa đi vào, mặc một thân váy sam màu xanh, giống như một chồi non.
Nhưng mà trạng thái của cái chồi này không tốt lắm.
Nhìn trông rất xơ xác.
Hắn cười cười: "Lâu rồi không gặp, Nhị tiểu thư?
Giả bộ cái gì?
Đậu Diệu không vui vẻ như Đậu Dư Hữu, nàng biết Tống Trạch không xuất phát từ lòng tốt để giúp nàng, đối với chuyện tốt này, nhất định sẽ có điều kiện.
Nàng hành lễ với hắn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Nghe nói Tống đại nhân có thể giúp ta?"
Tống Trạch nói: "Phải." nói xong nhìn Đậu Dư Hữu một cái, "Thứ cho ta mạo phạm, ta muốn nói chuyện riêng với Đậu tiểu thư, Đậu công tử, không biết có được không?"
Nếu như mọi khi, Đậu Dư Hữu hận không thể đuổi hắn ra, nhưng trước mắt đang nhờ người ta giúp đỡ, hắn cũng chỉ có thể tạm thời nhượng vì lợi ích toàn cục, mắt thấy Đậu Diệu cũng không phản đối, lập tực lùi ra ngoài.
Tống Trạch lúc này mới nhìn về phía Đậu Diệu: "Ngồi đi, ngươi nhìn ta như vậy, rất không thoải mái."
Nàng đứng hắn ngồi, nàng cao hơn không ít, chính mình còn phải ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Đậu Diệu nghe theo ngồi xuống.
Nhưng không bị động, trước tiên nàng nói: "Tống đại nhân muốn giúp ta, ta thật sự rất cảm kích, nhưng mà ta đã cầu xin qua Chu lão phu nhân, nếu như khơi thông ở chỗ Hoàng hậu nương nương một chút, cũng không hẳn là không được.
Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Tống Trạch giúp nàng như thế nào.
Lông mày Tống Trạch khẽ nhếch lên: "Cách này sao có thể dùng? Ta đã hỏi qua nội phủ, bây giờ tuyển phi rất thận trọng, sẽ bảo người vẽ hình để Hoàng thượng nhìn qua."
Trong lòng Đậu Diệu lộp bộp một tiếng, ý là Hoàng hậu ngăn cản cũng không được?
Chính mình rất giống với phi tử đước Hoàng thượng sủng ái kia, hắn thất được, quả thật có chắp cánh cũng không thể thoát.
Rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, bị hắn dọa một chút mặt liền trắng bệch, Tống Trạch đầy hứng thú nhìn nàng: "Ngươi nói, ngươi còn có thể không cần ta giúp sao?"
Đậu Diệu cắn môi: "Ngươi có điều kiện gì?"
Quả nhiên rất đề phòng hắn, Tống Trạch nói: "Chưa nói đến điều kiện, nhưng thái độ này của ngươi là thái độ đang cầu xin ta?
Cầu xin hắn? Đậu Diệu khẽ cười, hắn đối với mình luôn có mục đích, lúc trước nàng từ chối hắn, nói vậy là hắn thật sự oán giận.
Hiện tại muốn chuyện này để lấy lại tôn nghiêm của mình?
Nàng nhìn Tống Trạch, thản nhiên nói: "Tống đại nhân, ngươi muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi hay là khóc lóc cầu xin ngươi?"
Mặt mày tinh xảo mang theo vài phần mỉa mai, vài phần lời nói khó mà nói ra, lại có vài phần phẫn nộ mơ hồ, giống như phượng lạc nhân gian, mang theo tai họa bất đắc dĩ.
Tống Trạch ngẩn ngơ.
Trong nháy mắt,ư lại có chút không được tự nhiên.
Hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Có lẽ trong nội tâm hắn hy vọng Đậu Diệu đến cầu xin hắn, nhưng giờ khắc này, lại đột nhiên sinh ra cảm giác không đành lòng.
Cô nương ngạo nghễ như vậy, vì sao mình phải bẻ gãy cánh của nàng?
Kia cũng là một mặt mà hắn thích.
"Ta có thể giúp ngươi, nhưng xong chuyện ngươi cũng chỉ có thể gả cho ta." Hắn nói, "Đây là điều kiện, cũng không có biện pháp nào cả."
Binh bất yếm trá, hắn che giấu sự thật, biểu hiện giống như cũng vừa mới biết chuyện này.
Nàng có chút hoài nghi: "Vì sao phải như thế?"
"Chỉ có thể như thế, vậy Hoàng thượng mới có thể nhìn mặt mũi Ung vương phù mà thả ngươi đi." Hắn nói, "Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, ta không miễn cưỡng."
Đậu Diệu hiểu được ý tứ của hắn.
Đại khái hắn sẽ đi cầu Hoàng thượng, nói nàng là ý trung nhân của hắn, sau đó để nàng gả cho hắn, nếu là người bên ngoài, tất nhiên sẽ không có mặt mũi lớn như vậy.
Nàng không đưa ra quyết định ngay lập tức: "Để ta suy nghĩ đã."
Tống Trạch nói: "Thời gian không còn nhiều lắm, chờ ngươi vào cung, chỉ sợ sẽ không kịp."
Hắn trấn định như vậy, nhưng chuyện này không dễ dàng gì.
Hắn cũng muốn trả giá, Đậu Diệu nhịn không được hỏi: "Ngươi thật sự muốn lấy ta?"
Không tiếc lợi dụng tín nhiệm nhiều năm mà Ung vương phủ mới tích gió được.
Hắn mỉm cười: "Đúng, không phải ta đã tặng tín vật đính ước cho ngươi rồi sao?"
Nụ cười rực rỡ ro với pháo hoa còn động lòng hơn.
Trong đầu Đậu Diệu lại hiện ra bộ dáng của Vương Thiều Chi, trong lòng nàng bi thương, nếu như nàng đáp ứng, hắn làm sao bây giờ? Nàng không thể tưởng tượng được.
Có lẽ, bọn họ sẽ bỏ trốn sao? Chạy trốn tới chân trời góc bể?
Chỉ là Đậu gia sẽ bị hỏi tội.
Muôn vàn khó khăn hóa thành trầm mặc, coi như vài năm ung dung tự tại kia chỉ là giấc mộng.
Hiện giờ mới là sự thật.
Nàng nhẹ giọng nói: "Để ta suy nghĩ một chút."
Đáp ứng hắn, nàng có thể tránh được một kiếp, nhưng lại phải gả cho người nàng không muốn, không đáp ứng, phải vào cung,chôn vùi cả đời, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Nhưng nàng không thể,
Nàng nghĩ chung quy cũng sẽ có một kế sách vẹn toàn, vẫn có thể đi con đường mà nàng chọn.
Nàng không cam lòng khuất phục vận mệnh.
Thấy nàng đi ra ngoài, Tống Trạch ở sau nói: "Ngày mai, ngày mai ngươi cho ta đáp án."
Không bức bách nàng một chút, chỉ sợ còn thành con thiêu thân.
Nàng đồng ý sớm, hắn sớm bớt lo.