Chương 27
Nhưng vào lúc này lại truyền ra một tin tức, Hoàng thượng cho gọi tất cả các Hoàng tử về Kinh thành ăn tết. Phụ tử cùng ôn lại chuyện xưa, chuyện này không có gì kỳ quái cả.
Hoàng đế khai quốc Yến quốc để lại quy tắc, một khi Hoàng tử đã đến mười ba tuổi, phải phong hào thân vương, chuyển đến đất phong của mình. Cho nên trừ Thái tử ra, hầu như mấy vị Hoàng tử trưởng thành cả đời cũng không gặp mặt phụ thân được mấy lần. Nhưng Hoàng đế luôn nhớ đến thân tình, cách mấy năm, đoàn tụ một lần là chuyện thường.
Chẳng qua là bởi vì chưa lập Thái tử, mấy vị Hoàng tử trở về không khỏi khiến cho người ta ít nhiều gì cũng nghi ngờ, cũng phủ lên một lớp màn bí ẩn.
Ngay hôm đó, Lão phu nhân và Đậu Quang Phụ nói chuyện với nhau.
"Cũng không biết Hoàng thượng đang nghĩ gì nữa, thời điểm mấu chốt rồi còn khiến mọi lo lắng." Bà đương nhiên đã quyết định để Đậu Diệu vào cung. Nhưng tình hình hiện tại có chút không xác định được, nếu như Hoàng thượng lập vị Hoàng tử khác làm Thái tử thì Đậu Diệu cũng không cần phải vào cung.
Đậu Quang Phụ nói: "Dù sao lần tuyển tú này cũng còn nửa năm nữa." Ông dừng một chút, do dự nói, "Mẫu thân, chuyện này, có phải nên nói với đệ đệ một chút hay không?
Dù sao Đậu Diệu cũng là nữ nhi của Đậu Quang Đào, vậy mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả."
Lão phu nhân thở dài, bà rất hiểu đứa con của vợ kế kia, con người thành thật an phận, không có âm mưu gì cả. Nếu như nói cho Đậu Quang Đào biết, dựa vào tính tình của hắn, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Dù gì thì hắn cũng rất yêu thương con gái mình, nhưng mà cơ hội tốt như vậy, há lại không thử một lần.
"Đậu gia chúng ta không giống trước kia, nếu như Diệu Diệu có thể làm rạng rỡ gia tộc, tổ tiên nhất định sẽ rất vui vẻ." Lão phu nhân chậm rãi nói, "Con nhúng tay vào chuyện này, sau này ta sẽ tự nói với nó."
Đậu Quang Phụ cũng không hề nhắc lại nữa.
Đảo mắt một cái đã đến năm mớ, tuy Trương thị là thứ nữ nhưng theo cấp bậc lễ nghi thì bà phải về nhà mẹ đẻ một chuyến. Chỉ là năm nay, Trương lão phu nhân cho người tuyền lời, nói rằng bà muốn gặp hai đứa cháu ngoại. Bởi vì trong lòng Trương thì căm ghét người mẫu thân này cho nên rất ít khi đưa theo hai đứa nhỏ về, ngay cả Đậu Quang Đào, bà cùng không muốn ông đi. Nhưng lần này Đường thị rất kiên quyết, còn nói một nhà Trương Hoài Vân cũng tới, lờ này lại gây khó dễ cho bà.
Trương thị không có cách nào từ chối đành phải nghe theo.
Nghe nói phải đến nhà ngoại tổ mẫu, Đậu Diễu cảm thấy kỳ quái. Có lẽ là bị ảnh hưởng từ Trương thị cho nên nàng không thích vị ngoại tổ mẫu này chút nào.
"Sao năm nay lại phải đến ạ? Nàng hỏi.
Trương thì cười nói: "Dù sao cũng là ngoại tổ mẫu của con, chẳng lẽ cả đời không gặp mặt sao? Đi cho có rồi về cũng được."
Đậu Diệu vâng một tiếng.
Nàng nhìn vẻ mặt của Trương thị, trực giác cho biết là có chuyện. Nhưng mà mới qua năm mới, ba ngày đầu năm còn đang trong thời gian vui mừng. Nàng không muốn gây khó dễ cho Trương thì cho nên không hỏi nữa.
Cả nhà tới cáo từ Lão phu nhân, ngồi kiệu đến Trương gia.
Trương gia so với Đậu gia thì kém hơn.
Cho dù Đậu Quang Đào chỉ là con vợ kế thì Trương thị cũng tính là trèo cao.
Sau này Trương lão gia tử chết, chỉ còn lại một đứa con có chút tiền đồ, nhậm chức tri huyện ở Ôn Châu. Vợ con đều ở Ôn Châu, con thứ nhất cũng sắp thành hôn, lấy một nữ tử ở Ôn Châu. Về phận Trương nhị lão gia thì đến giờ vẫn chưa đậu nổi cử nhân, cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi.
Bởi vì như vậy nên Trương lão phu nhân cũng không xem trọng Trương thị, đây là sự thật.
Nhà mẹ đẻ không tốt, trượng phu không phải quan to, cho nên bà không thể ngẩng cao đầu được.
Tới nơi mấy người xuống kiệu.
Hai vợ chồng đi trước, Đậu Dư Hữu nhẹ giọng nói với Đậu Diệu: "Tết Nguyên Tiêu năm nay ta đưa muội ra ngoài chơi."
Sớm như vậy, còn nhiều ngày nữa mà.
Đậu Diệu nói: "Muội thì không sao, chỉ sợ cha và nương không cho phép."
Mỗi lần đến tết Nguyên Tiêu, ở kinh thành nhà nào cũng thả hoa đăng. Đường sá sáng hẳn lên, đến ngày ấy lại càng nào nhiệt hơn. Lúc mới đến Kinh thành, nàng cũng từng đi xem. Nhưng bây giờ đã hơn hai năm, không biết cha và nương có cho phép không.
"Cứ để ta." Đậu Dư Hữu nói, "Cùng lắm thì ta lén đưa muội đi."
Hắn nghĩ gì cũng đều hiện lên trên mặt, gấp gáp như vậy chắc là có người nhờ vả.
Đậu Diệu không vạch trần hắn, chỉ nói: "Nếu huynh thuyết phục được cha mẹ, muội sẽ đi."
Đậu Dư Hữu vui đến mức không kiềm chế được.
Rất nhanh, mọi người đã đi đến phòng chính. Đường thị mặc một chiếc váy màu hoa cà, trước trán quấn mạt ngạch đính minh châu, gương mặt có vài phần khắc nghiệt. Bọn họ đi tới hành lễ, Đậu Diệu kêu một tiếng ngoại tổ mẫu."
Đường thị vậy mà lại phát tiền lì xì cho nàng và Đậu Dư Hữu, khẽ cười nói: "Mới năm trước không thấy mà hai người các con lại lớn hơn nhiều rồi." Lại nhìn Đậu Quang Đào, "Cô gia* ngồi xuống đi."
(*) Cha mẹ vợ gọi con rể.
Đậu Quang Đào hành lễ với hai vị trưởng bối của Trương gia, chào hỏi trượng phu của Trương Hoài Vân là Kim Dương xong mới tạ ơn một tiếng ngồi xuống.
So với nữ nhi, đứa con rể này thật sự lễ phép hơn. Không giống Trương thị, giống như ai thiếu bạc của bà vậy, khuôn mặt cứ trơ ra.
Đường thị cười nói: "Thế Anh, Anh Minh, Tĩnh nhi, các con chưa đến chào hỏi Dư Hữu và Diệu Diệu đấy."
Ba người kia là con của Trương Cố, hai nam một nữ. Người lớn nhất, Trương Thế Anh năm nay mười chín tuổi, đứa con gái Trương Tĩnh còn nhỏ, mới mười tuổi.
Đậu Diệu cũng gặp qua hai lần, không tính là thân quen.
Trương Tĩnh đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên kéo tay nàng nói: "Biểu tỷ, dung mạo tỷ đẹp đến mức khiến ta không dám bắt chuyện." Một bên nói một bên chọc chọc đại ca mình. "Đại ca, huynh xem có phải không? Kinh thành chắc không có cô nương nào xinh đẹp hơn tỷ ấy."
Diện mạo Trương Thế Anh giống với mẫu thân hắn là Lưu thị, da hơi đen, mày rậm mắt to, bộ dáng cũng không kém lắm, nghe vậy thản nhiên cười nói: "Biểu muội đã thay đổi nhiều hơn rồi."
Trước kia hắn mới gặp Đậu Diệu đã biết nàng rất xinh đẹp. Chỉ là khi đó tuổi còn nhỏ chưa nảy nở, không sánh được với vẽ đẹp kiều mị của nữ nhân thông phòng bên người hắn. Lúc ấy hắn đang chìm đắm trong sự mềm mại kia cho nên cùng không đặt Diệu Diệu vào trong mắt, dần dần cũng quên đi.
Không nghĩ tới lần này gặp lại, nàng lại càng xinh đẹp động lòng người hơn. Hắn nhịn không được nghĩ, nếu cưới nàng thì không biết mùi vị đêm động phòng sẽ như thế nào?"
Đôi mắt hắn giao động trên người nàng, chậm rãi nhìn xuống.
Đậu Diệu chỉ cảm thấy, cả người giống như có mấy con kiến cứ bò qua bò lại, ánh mắt kia nhìn nàng như mèo nhìn mỡ khiến nàng có cảm giác ghê tởm không nói nên lời, nửa người tránh ở sau lưng Đậu Dư Hữu.
Nhưng ở trong mắt Trương Thế Anh, hắn lại cho rằng nàng đang thẹn thùng, bộ dáng kia càng động lòng người hơn nữa. Yết hầu hắn trơn trượt, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Lưu thị thấy thế, cười nói: "Tĩnh nhi, Diệu Diệu của chúng ta là đại tài nữ ở Kinh thành, hiếm lắm nàng mới đến đây, đúng lúc có thể nhờ nàng chỉ bảo cho."
Trương Tĩnh nghe thế, vội vàng nói: "Đúng vậy, biểu tỷ, chúng ta đến thư phòng đi, để muội cho tỷ xem chữ muội viết."
Đối với mấy cô nương, Đậu Diệu không bài xích mấy, lập tức đồng ý cùng nàng đến thư phòng.
Trương thị có chút sốt ruột tự nhủ, bà không muốn quay về Trương gia một chút nào, thấy Đậu Quang Đào và Trương Cố đang nói chuyện với nhau, bà đi đến bên cạnh hỏi muội muội Trương Hoài Vân: "Muội gần đây sống tốt không, A Nguyệt và A Hổ đâu, sao lại không đến?
Trương Hoài Vân có chút buồn rầu nói: "A Hổ bị bệnh, cho nên A Nguyệt ở nhà chăm sóc cho nó.
Trương thị vội vàng nói: "Vậy muội phải về sớm đi, A Hổ còn nhỏ, A Nguyệt cũng chỉ mới vài tuổi, sao có thể chăm sóc cho đệ đệ được."
"Vốn cũng định về sớm." Trương Hoài Vân nhìn tỷ tỷ cười một cái, "Hôm nay thấy tỷ tỷ, tỷ phu, Dư Hữu và Diệu Diệu sống tốt như vậy, muội cũng vui mừng thay cho tỷ."
Không nhắc tới chuyện khác, đúng là Trương thị sống rất tốt, nhưng thấy muội muội ruột của mình sống khổ cực như vậy, không khỏi buồn bã.
Trương Hoài Vân an ủi bà: "Sau chuyện lần trước, tướng công đối xử với muội không tồi."
Không còn đánh nàng nữa.
Trương thị nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn thoáng qua Kim Dương. Chỉ nhìn gương mặt kia, trong lòng nhịn không được mà ghê tởm. Chó không đổi được bản tính ăn phân, ai biết sau này hắn có động tay động chân với muội muội nữa hay không! Chỉ sợ ném chuột vỡ bình*, bà vẫn không có biện pháp để đối phó với hắn.
(*) Muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.
Sắc mặt bà có chút u ám.
Bên tai lại nghe được Trương Cố nhắc đến con trai hắn Trương Thế Anh: "Năm nay, Thế Anh nhất định có thể đỗ tú tài, ngay cả phu tử lúc nào cũng khen nó."
Khóe miệng bà lộ ra chút khinh thường.
Trương Thế Anh háo sắc kia, lúc mười bốn tuổi đã ăn nằm với nha hoàn. Lưu thị lại yêu thương hắn cho nên không quản, còn giúp hắn giấu diếm. Sau này Trương thi biết được thì cũng đã muộn, một khi nam nhân đã chạm vào nữ nhân thì sẽ không có khả năng dừng lại, dứt khoát chỉ định cho hắn hai nữ nhân thông phòng đến hầu hạ.
Người như thế thì có được tiền đồ gì chứ? Không chừng còn giống Trương Cố kia, cả đời không thể đỗ cử nhân.
Xuất phát từ khách khí, Đậu Quang Đào cũng khen Trương Thế Anh vài câu.
Đường thị lại hỏi về chuyện của Đậu Diệu: "Nghe nói nó chưa hứa hôn phải không?
Trương thị cười nói: "Cũng không gấp, đợi cho đứa lớn trong nhà gả đi mới từ từ chọn. Nhưng mà người tới cầu hôn cũng nhiều, chỉ là so với năm trước càng nhiều hơn."
Nhắc đến nữ nhi, bà nhịn không được có chút đắc ý.
Mắt Đường thị trầm xuống, bà có hai nữ nhi, hai thứ nữ nữa vị chi là bốn. Nhưng trong số bốn người, chỉ có Trương thị là giảo hoạt nhất. Năm đó dựa vào bản lĩnh của mình mà thu hút Đậu Quang Đào rồi gả vào Đậu gia. Bây giờ phu xướng phụ tùy*, tất cả đều nhờ bản lĩnh tốt
(*) Cảnh đầm ấm, hòa thuận trong gia đình. Chồng đề xướng việc gì vợ cũng nghe và làm theo.
Thấy nàng sống càng ngày càng tốt, mà nghe nói Đậu Quang Đào chuẩn bị được thăng quan, còn hai nũa nhi của bà lại sống không tốt bằng Trương thị. Đương nhiên trong lòng không dễ chịu lắm.
Nhưng mà, hôm này bà cũng có mục đích.
"Thế Anh còn chưa chọn được một cô nương thích hợp, ta thấy Diệu Diệu và nó đứng cùng nhau như một đôi bích nhân." Đường thị nhìn Trương thị một cái, "Thường nói thân càng thêm thân, cái này xem như là một mối hôn sự tốt.
Bà nói như là chuyện đương nhiên, không có cảm giác không ổn chút nào. Nhưng Trương thị nghe vào tai, cả người lập tức ngây dại.
Nói cái gì chứ, vậy mà muốn để Đậu Diệu gả cho Trương Thế Anh?
Bà ta đúng là điên rồi!
Hắn mà cũng xứng sao?
Trương thị tức đến mức không thể kìm nén, thiếu chút nữa là mắng ra tiếng. Nhưng mà đang ở trước mặt nhiều người, nổi giận không tốt, miễn cưỡng bình ổn cơn tức giận, thản nhiên nói: "Mẫu thân, lời này của người ta không biết phải trả lời như thế nào. Tuy nói thân càng thêm nhân, nhưng chuyện biểu muội gả cho biểu ca cũng rất hiếm. Hơn nữa, Thế Anh so với Diêu Diệu chúng ta còn lớn hơn năm tuổi. Ta nói hơi quá nhưng đứa nhỏ như Thế Anh, dù sao cũng phải lấy một trưởng nữ.
Rõ ràng là không đồng ý, Đường thị cười rộ lên: "Cũng chỉ nói vậy thôi, xem ngươi lo lắng chưa kìa."
Lưu thị đứng một bên, vẻ mặt cực kỳ nhục nhã.
Trương thị chỉ là thứ nữ, cũng không biết đắc ý cái gì? Cho con trai trưởng nhà bọn họ lấy Đậu Diệu đã cho nàng ta mặt mũi lắm rồi!
Bà cười lạnh một tiếng: "Như vậy mà coi là lớn sao? Ta thấy muội phu cũng lớn hơn ngươi năm tuổi, không phải sao?
Mặt Trương thị hơi nóng lên, bà vội vàng phản bác, vậy mà sơ ý quên mất chuyện này.
Đường thị bất mãn liếc Lưu thị một cái. Muốn làm chuyện gì cũng không thể sốt ruột, khó trách đứa con dâu này không làm ra được chuyện lớn nào cả. Nuôi con cũng nuôi không tốt, nếu Trương Thế Anh có thể thi đỗ cử nhân thì sao bà lại phải để cho tôn tử mình lấy Đậu Diệu chứ?
Bên này, mấy người bọn họ đang lục đục với nhau, đột nhiên có một người hầu chạy vào la lên: "Không hay rồi, đại thiếu gia bị đánh!"
Lưu thị kinh hãi, vội hỏi: "Sao lại bị đánh?"
Người hầu ấp úng, đưa mắt nhìn Trương thị một cái nói: "Bị biểu tiểu thư lấy bình hoa đánh."
Hoàng đế khai quốc Yến quốc để lại quy tắc, một khi Hoàng tử đã đến mười ba tuổi, phải phong hào thân vương, chuyển đến đất phong của mình. Cho nên trừ Thái tử ra, hầu như mấy vị Hoàng tử trưởng thành cả đời cũng không gặp mặt phụ thân được mấy lần. Nhưng Hoàng đế luôn nhớ đến thân tình, cách mấy năm, đoàn tụ một lần là chuyện thường.
Chẳng qua là bởi vì chưa lập Thái tử, mấy vị Hoàng tử trở về không khỏi khiến cho người ta ít nhiều gì cũng nghi ngờ, cũng phủ lên một lớp màn bí ẩn.
Ngay hôm đó, Lão phu nhân và Đậu Quang Phụ nói chuyện với nhau.
"Cũng không biết Hoàng thượng đang nghĩ gì nữa, thời điểm mấu chốt rồi còn khiến mọi lo lắng." Bà đương nhiên đã quyết định để Đậu Diệu vào cung. Nhưng tình hình hiện tại có chút không xác định được, nếu như Hoàng thượng lập vị Hoàng tử khác làm Thái tử thì Đậu Diệu cũng không cần phải vào cung.
Đậu Quang Phụ nói: "Dù sao lần tuyển tú này cũng còn nửa năm nữa." Ông dừng một chút, do dự nói, "Mẫu thân, chuyện này, có phải nên nói với đệ đệ một chút hay không?
Dù sao Đậu Diệu cũng là nữ nhi của Đậu Quang Đào, vậy mà hắn lại hoàn toàn không biết gì cả."
Lão phu nhân thở dài, bà rất hiểu đứa con của vợ kế kia, con người thành thật an phận, không có âm mưu gì cả. Nếu như nói cho Đậu Quang Đào biết, dựa vào tính tình của hắn, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Dù gì thì hắn cũng rất yêu thương con gái mình, nhưng mà cơ hội tốt như vậy, há lại không thử một lần.
"Đậu gia chúng ta không giống trước kia, nếu như Diệu Diệu có thể làm rạng rỡ gia tộc, tổ tiên nhất định sẽ rất vui vẻ." Lão phu nhân chậm rãi nói, "Con nhúng tay vào chuyện này, sau này ta sẽ tự nói với nó."
Đậu Quang Phụ cũng không hề nhắc lại nữa.
Đảo mắt một cái đã đến năm mớ, tuy Trương thị là thứ nữ nhưng theo cấp bậc lễ nghi thì bà phải về nhà mẹ đẻ một chuyến. Chỉ là năm nay, Trương lão phu nhân cho người tuyền lời, nói rằng bà muốn gặp hai đứa cháu ngoại. Bởi vì trong lòng Trương thì căm ghét người mẫu thân này cho nên rất ít khi đưa theo hai đứa nhỏ về, ngay cả Đậu Quang Đào, bà cùng không muốn ông đi. Nhưng lần này Đường thị rất kiên quyết, còn nói một nhà Trương Hoài Vân cũng tới, lờ này lại gây khó dễ cho bà.
Trương thị không có cách nào từ chối đành phải nghe theo.
Nghe nói phải đến nhà ngoại tổ mẫu, Đậu Diễu cảm thấy kỳ quái. Có lẽ là bị ảnh hưởng từ Trương thị cho nên nàng không thích vị ngoại tổ mẫu này chút nào.
"Sao năm nay lại phải đến ạ? Nàng hỏi.
Trương thì cười nói: "Dù sao cũng là ngoại tổ mẫu của con, chẳng lẽ cả đời không gặp mặt sao? Đi cho có rồi về cũng được."
Đậu Diệu vâng một tiếng.
Nàng nhìn vẻ mặt của Trương thị, trực giác cho biết là có chuyện. Nhưng mà mới qua năm mới, ba ngày đầu năm còn đang trong thời gian vui mừng. Nàng không muốn gây khó dễ cho Trương thì cho nên không hỏi nữa.
Cả nhà tới cáo từ Lão phu nhân, ngồi kiệu đến Trương gia.
Trương gia so với Đậu gia thì kém hơn.
Cho dù Đậu Quang Đào chỉ là con vợ kế thì Trương thị cũng tính là trèo cao.
Sau này Trương lão gia tử chết, chỉ còn lại một đứa con có chút tiền đồ, nhậm chức tri huyện ở Ôn Châu. Vợ con đều ở Ôn Châu, con thứ nhất cũng sắp thành hôn, lấy một nữ tử ở Ôn Châu. Về phận Trương nhị lão gia thì đến giờ vẫn chưa đậu nổi cử nhân, cả ngày ở nhà ăn không ngồi rồi.
Bởi vì như vậy nên Trương lão phu nhân cũng không xem trọng Trương thị, đây là sự thật.
Nhà mẹ đẻ không tốt, trượng phu không phải quan to, cho nên bà không thể ngẩng cao đầu được.
Tới nơi mấy người xuống kiệu.
Hai vợ chồng đi trước, Đậu Dư Hữu nhẹ giọng nói với Đậu Diệu: "Tết Nguyên Tiêu năm nay ta đưa muội ra ngoài chơi."
Sớm như vậy, còn nhiều ngày nữa mà.
Đậu Diệu nói: "Muội thì không sao, chỉ sợ cha và nương không cho phép."
Mỗi lần đến tết Nguyên Tiêu, ở kinh thành nhà nào cũng thả hoa đăng. Đường sá sáng hẳn lên, đến ngày ấy lại càng nào nhiệt hơn. Lúc mới đến Kinh thành, nàng cũng từng đi xem. Nhưng bây giờ đã hơn hai năm, không biết cha và nương có cho phép không.
"Cứ để ta." Đậu Dư Hữu nói, "Cùng lắm thì ta lén đưa muội đi."
Hắn nghĩ gì cũng đều hiện lên trên mặt, gấp gáp như vậy chắc là có người nhờ vả.
Đậu Diệu không vạch trần hắn, chỉ nói: "Nếu huynh thuyết phục được cha mẹ, muội sẽ đi."
Đậu Dư Hữu vui đến mức không kiềm chế được.
Rất nhanh, mọi người đã đi đến phòng chính. Đường thị mặc một chiếc váy màu hoa cà, trước trán quấn mạt ngạch đính minh châu, gương mặt có vài phần khắc nghiệt. Bọn họ đi tới hành lễ, Đậu Diệu kêu một tiếng ngoại tổ mẫu."
Đường thị vậy mà lại phát tiền lì xì cho nàng và Đậu Dư Hữu, khẽ cười nói: "Mới năm trước không thấy mà hai người các con lại lớn hơn nhiều rồi." Lại nhìn Đậu Quang Đào, "Cô gia* ngồi xuống đi."
(*) Cha mẹ vợ gọi con rể.
Đậu Quang Đào hành lễ với hai vị trưởng bối của Trương gia, chào hỏi trượng phu của Trương Hoài Vân là Kim Dương xong mới tạ ơn một tiếng ngồi xuống.
So với nữ nhi, đứa con rể này thật sự lễ phép hơn. Không giống Trương thị, giống như ai thiếu bạc của bà vậy, khuôn mặt cứ trơ ra.
Đường thị cười nói: "Thế Anh, Anh Minh, Tĩnh nhi, các con chưa đến chào hỏi Dư Hữu và Diệu Diệu đấy."
Ba người kia là con của Trương Cố, hai nam một nữ. Người lớn nhất, Trương Thế Anh năm nay mười chín tuổi, đứa con gái Trương Tĩnh còn nhỏ, mới mười tuổi.
Đậu Diệu cũng gặp qua hai lần, không tính là thân quen.
Trương Tĩnh đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên kéo tay nàng nói: "Biểu tỷ, dung mạo tỷ đẹp đến mức khiến ta không dám bắt chuyện." Một bên nói một bên chọc chọc đại ca mình. "Đại ca, huynh xem có phải không? Kinh thành chắc không có cô nương nào xinh đẹp hơn tỷ ấy."
Diện mạo Trương Thế Anh giống với mẫu thân hắn là Lưu thị, da hơi đen, mày rậm mắt to, bộ dáng cũng không kém lắm, nghe vậy thản nhiên cười nói: "Biểu muội đã thay đổi nhiều hơn rồi."
Trước kia hắn mới gặp Đậu Diệu đã biết nàng rất xinh đẹp. Chỉ là khi đó tuổi còn nhỏ chưa nảy nở, không sánh được với vẽ đẹp kiều mị của nữ nhân thông phòng bên người hắn. Lúc ấy hắn đang chìm đắm trong sự mềm mại kia cho nên cùng không đặt Diệu Diệu vào trong mắt, dần dần cũng quên đi.
Không nghĩ tới lần này gặp lại, nàng lại càng xinh đẹp động lòng người hơn. Hắn nhịn không được nghĩ, nếu cưới nàng thì không biết mùi vị đêm động phòng sẽ như thế nào?"
Đôi mắt hắn giao động trên người nàng, chậm rãi nhìn xuống.
Đậu Diệu chỉ cảm thấy, cả người giống như có mấy con kiến cứ bò qua bò lại, ánh mắt kia nhìn nàng như mèo nhìn mỡ khiến nàng có cảm giác ghê tởm không nói nên lời, nửa người tránh ở sau lưng Đậu Dư Hữu.
Nhưng ở trong mắt Trương Thế Anh, hắn lại cho rằng nàng đang thẹn thùng, bộ dáng kia càng động lòng người hơn nữa. Yết hầu hắn trơn trượt, nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Lưu thị thấy thế, cười nói: "Tĩnh nhi, Diệu Diệu của chúng ta là đại tài nữ ở Kinh thành, hiếm lắm nàng mới đến đây, đúng lúc có thể nhờ nàng chỉ bảo cho."
Trương Tĩnh nghe thế, vội vàng nói: "Đúng vậy, biểu tỷ, chúng ta đến thư phòng đi, để muội cho tỷ xem chữ muội viết."
Đối với mấy cô nương, Đậu Diệu không bài xích mấy, lập tức đồng ý cùng nàng đến thư phòng.
Trương thị có chút sốt ruột tự nhủ, bà không muốn quay về Trương gia một chút nào, thấy Đậu Quang Đào và Trương Cố đang nói chuyện với nhau, bà đi đến bên cạnh hỏi muội muội Trương Hoài Vân: "Muội gần đây sống tốt không, A Nguyệt và A Hổ đâu, sao lại không đến?
Trương Hoài Vân có chút buồn rầu nói: "A Hổ bị bệnh, cho nên A Nguyệt ở nhà chăm sóc cho nó.
Trương thị vội vàng nói: "Vậy muội phải về sớm đi, A Hổ còn nhỏ, A Nguyệt cũng chỉ mới vài tuổi, sao có thể chăm sóc cho đệ đệ được."
"Vốn cũng định về sớm." Trương Hoài Vân nhìn tỷ tỷ cười một cái, "Hôm nay thấy tỷ tỷ, tỷ phu, Dư Hữu và Diệu Diệu sống tốt như vậy, muội cũng vui mừng thay cho tỷ."
Không nhắc tới chuyện khác, đúng là Trương thị sống rất tốt, nhưng thấy muội muội ruột của mình sống khổ cực như vậy, không khỏi buồn bã.
Trương Hoài Vân an ủi bà: "Sau chuyện lần trước, tướng công đối xử với muội không tồi."
Không còn đánh nàng nữa.
Trương thị nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn thoáng qua Kim Dương. Chỉ nhìn gương mặt kia, trong lòng nhịn không được mà ghê tởm. Chó không đổi được bản tính ăn phân, ai biết sau này hắn có động tay động chân với muội muội nữa hay không! Chỉ sợ ném chuột vỡ bình*, bà vẫn không có biện pháp để đối phó với hắn.
(*) Muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại.
Sắc mặt bà có chút u ám.
Bên tai lại nghe được Trương Cố nhắc đến con trai hắn Trương Thế Anh: "Năm nay, Thế Anh nhất định có thể đỗ tú tài, ngay cả phu tử lúc nào cũng khen nó."
Khóe miệng bà lộ ra chút khinh thường.
Trương Thế Anh háo sắc kia, lúc mười bốn tuổi đã ăn nằm với nha hoàn. Lưu thị lại yêu thương hắn cho nên không quản, còn giúp hắn giấu diếm. Sau này Trương thi biết được thì cũng đã muộn, một khi nam nhân đã chạm vào nữ nhân thì sẽ không có khả năng dừng lại, dứt khoát chỉ định cho hắn hai nữ nhân thông phòng đến hầu hạ.
Người như thế thì có được tiền đồ gì chứ? Không chừng còn giống Trương Cố kia, cả đời không thể đỗ cử nhân.
Xuất phát từ khách khí, Đậu Quang Đào cũng khen Trương Thế Anh vài câu.
Đường thị lại hỏi về chuyện của Đậu Diệu: "Nghe nói nó chưa hứa hôn phải không?
Trương thị cười nói: "Cũng không gấp, đợi cho đứa lớn trong nhà gả đi mới từ từ chọn. Nhưng mà người tới cầu hôn cũng nhiều, chỉ là so với năm trước càng nhiều hơn."
Nhắc đến nữ nhi, bà nhịn không được có chút đắc ý.
Mắt Đường thị trầm xuống, bà có hai nữ nhi, hai thứ nữ nữa vị chi là bốn. Nhưng trong số bốn người, chỉ có Trương thị là giảo hoạt nhất. Năm đó dựa vào bản lĩnh của mình mà thu hút Đậu Quang Đào rồi gả vào Đậu gia. Bây giờ phu xướng phụ tùy*, tất cả đều nhờ bản lĩnh tốt
(*) Cảnh đầm ấm, hòa thuận trong gia đình. Chồng đề xướng việc gì vợ cũng nghe và làm theo.
Thấy nàng sống càng ngày càng tốt, mà nghe nói Đậu Quang Đào chuẩn bị được thăng quan, còn hai nũa nhi của bà lại sống không tốt bằng Trương thị. Đương nhiên trong lòng không dễ chịu lắm.
Nhưng mà, hôm này bà cũng có mục đích.
"Thế Anh còn chưa chọn được một cô nương thích hợp, ta thấy Diệu Diệu và nó đứng cùng nhau như một đôi bích nhân." Đường thị nhìn Trương thị một cái, "Thường nói thân càng thêm thân, cái này xem như là một mối hôn sự tốt.
Bà nói như là chuyện đương nhiên, không có cảm giác không ổn chút nào. Nhưng Trương thị nghe vào tai, cả người lập tức ngây dại.
Nói cái gì chứ, vậy mà muốn để Đậu Diệu gả cho Trương Thế Anh?
Bà ta đúng là điên rồi!
Hắn mà cũng xứng sao?
Trương thị tức đến mức không thể kìm nén, thiếu chút nữa là mắng ra tiếng. Nhưng mà đang ở trước mặt nhiều người, nổi giận không tốt, miễn cưỡng bình ổn cơn tức giận, thản nhiên nói: "Mẫu thân, lời này của người ta không biết phải trả lời như thế nào. Tuy nói thân càng thêm nhân, nhưng chuyện biểu muội gả cho biểu ca cũng rất hiếm. Hơn nữa, Thế Anh so với Diêu Diệu chúng ta còn lớn hơn năm tuổi. Ta nói hơi quá nhưng đứa nhỏ như Thế Anh, dù sao cũng phải lấy một trưởng nữ.
Rõ ràng là không đồng ý, Đường thị cười rộ lên: "Cũng chỉ nói vậy thôi, xem ngươi lo lắng chưa kìa."
Lưu thị đứng một bên, vẻ mặt cực kỳ nhục nhã.
Trương thị chỉ là thứ nữ, cũng không biết đắc ý cái gì? Cho con trai trưởng nhà bọn họ lấy Đậu Diệu đã cho nàng ta mặt mũi lắm rồi!
Bà cười lạnh một tiếng: "Như vậy mà coi là lớn sao? Ta thấy muội phu cũng lớn hơn ngươi năm tuổi, không phải sao?
Mặt Trương thị hơi nóng lên, bà vội vàng phản bác, vậy mà sơ ý quên mất chuyện này.
Đường thị bất mãn liếc Lưu thị một cái. Muốn làm chuyện gì cũng không thể sốt ruột, khó trách đứa con dâu này không làm ra được chuyện lớn nào cả. Nuôi con cũng nuôi không tốt, nếu Trương Thế Anh có thể thi đỗ cử nhân thì sao bà lại phải để cho tôn tử mình lấy Đậu Diệu chứ?
Bên này, mấy người bọn họ đang lục đục với nhau, đột nhiên có một người hầu chạy vào la lên: "Không hay rồi, đại thiếu gia bị đánh!"
Lưu thị kinh hãi, vội hỏi: "Sao lại bị đánh?"
Người hầu ấp úng, đưa mắt nhìn Trương thị một cái nói: "Bị biểu tiểu thư lấy bình hoa đánh."