Chương 16
Tiếng sáo lanh lảnh, vốn không hợp với tiếng đàn. Nhưng người thổi lại có thể khiến cho nó có thể hài hòa với tiếng đàn như vậy, thật là không chê vào đâu được.
Nghe được tiếng sáo tiếng đàn, người dân xung quanh sông Bạch Hà lập tức tới đây. Lúc này đều biết tiếng sáo kia là ai thổi, tất cả đều vểnh tai nghe. Ai ngờ khiến cho mọi người thất vọng là tiếng đàn kia trong phút chốc lại im bặt.
Chỉ có tiếng sáo du dương, vẫn còn đang thổi một khúc《 Đêm khuya tĩnh lặng 》
Tề Lăng lấy lại tinh thần, đẩy Đậu Diệu nói: "Ngươi đàn nghe thật hay, sao không đàn nữa?"
Đậu Diệu nói: "Không thích hợp tấu với người khác."
Tiếng sáo kia nàng cũng đoán được là của ai.Sáu năm trước Tống Trạch còn có thể đem cây sáo trúc bình thường thổi vô cùng kỳ diệu chứ đừng nói hiện tại.
Tề Lăng tiếc nuối, nhưng rất nhanh lực chú ý của nàng đã bị tiếng sáo hấp dẫn, hưng phấn nói với Đậu Lâm: "Tiếng sáo này hẳn là Ung vương Thế tử thổi nhỉ? Quả thật không khiến người ta thất vọng!"
Đậu Diệu cũng chú ý lắng nghe.
So với tiếng đàn của nàng, tiếng sáo của Tống Trạch nhiều hơn vài phần tao nhã. Nếu nói tiếng đàn của nàng là đêm lạnh lẽo buồn tẻ, thì tiếng sáo của hắn phải là muôn màu muôn vẻ.
Giữa tiếng đàn đó, có thể nghe thấy được tiếng côn trùng kêu, tiếng gió đêm khẽ thổi qua, đêm hoa thịnh phóng; không thể không nói, so với hắn mình còn kém hơn một chút.
Nàng đứng lên đi vào bên trong thuyền, ai ngờ Tề Lăng lại hét lên: "Nhìn xem, có một chiếc thuyền đang đến đây."
Chỉ nghe thấy tiếng sáo càng ngày càng gần, nàng ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước mặt. Đứng đầu mũi thuyền là một người mặc trường bào xanh nhạt, đầu đội ngọc quan, ống sáo nằm ngang giữa môi, từ từ phát ra tiếng.
Ngay cả dung mạo cũng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Hô hấp Tề Lăng ngừng lại, gần như là che kín miệng.
Đậu Lâm cũng nhìn không rời mắt.
Dáng vẻ người này đoan chính, quả thật là khiến người khác kinh diễm. Nhưng Đậu Diệu đã nhìn thấy mặt khác của hắn, mới không bị lừa, nhấc chân muốn đi vào.
Tống Trạch buông cây sáo nói: "Đậu nhị tiểu thư."
Thanh âm vẫn hấp dẫn giống như năm xưa, nhưng Đậu Diệu đâu muốn gặp hắn, nhớ lại tình cảnh lần trước bị hắn ôm mà thoát ra không được, tuy nói là tự mình muốn nhảy xuống, nhưng ai bảo hắn lừa người, mang theo nàng trèo lên nóc nhà như vậy, nếu không sẽ có chuyện kia sao?
Đậu Diệu càng nghĩ càng tức, bên tai lại nghe được hắn nói: "Đậu nhị tiểu thư cầm nghệ phi phàm, tại hạ mở rộng tầm mắt. Chỉ hy vọng có cơ hội cùng tiểu thư hợp tấu một khúc, cuộc đời này sống coi như không uổng."
Lời này vừa tâng bốc nàng vừa bày tỏ sự khiêm tốn của hắn.
Hắn cao giọng như vậy, thu hút không biết bao nhiêu chiếc thuyền lại đây. Nhất thời mọi người đều biết người vừa nãy đánh đàn chính là tiểu thư Đậu gia, ánh mắt đều nhìn sang.
Đậu Diệu nhướng mày, người này lại có ý gì nữa đây?
Hay là muốn mượn lần này để khiến nàng nổi danh? Sau đó lại bảo nàng cảm kích hắn?
Lúc này, thuyền của Đậu Dư Hữu cũng tiến lại gần. Vương Thiều Chi lo lắng, sớm biết Đậu Diệu đánh đàn cũng có thể dẫn tới một nam nhân như vậy, nhất định hắn sẽ không đem đàn ngọc đặt trên du thuyền.
"Gặp qua Thế tử." Đậu Dư Hữu đến giải nguy cho muội muội.
Lời này vừa nói ra, Vương Thiều Chi sợ đến ngây người.
Chỉ có phụ thân là Vương gia thì nhi tử mới có thể được xưng là Thế tử.
Hắn vội vàng hành lễ.
Tống Trạch mỉm cười: "Không ngờ các ngươi cũng ở đây, nếu đã ngẫu nhiên gặp nhau vậy thì cùng ta ăn uống trò chuyện đi."
Khoé môi Đặng Vũ ở bên cạnh giật giật.
Thật ra Tống Trạch vẫn luôn đứng ở trên sông, nhàn hạ đứng xem người đến người đi. Xe ngựa Đậu gia vừa xuất hiện, thấy Đậu Dư Hữu cũng ở đó nên hắn sớm đã nhận ra, bây giờ còn làm bộ như không biết.
Đậu Dư Hữu cười nói: "Đa tạ hảo ý của Thế tử, chỉ là chúng ta được phép ra ngoài một lát, phải nhanh chóng đưa các muội muội trở về bằng không tổ mẫu trong nhà lại lo lắng, cũng không tốt."
Tống Trạch lại nói: "Không sao, phái người đi nói một tiếng là được, hay là..." Hắn nhướng mày, "Các ngươi không muốn?"
Nói thẳng ra như vậy, Đậu Dư Hữu làm sao có thể thừa nhận, dù sao hắn cũng là Ung vương Thế tử. Kỳ thật nếu không phải vì chuyện của Tống Vân Châu thì ấn tượng của hắn với Tống Trạch không tệ lắm, vội nói: "Được Thế tử mời chính là phúc phận, tất nhiên sẽ phụng bồi."
Vẻ mặt Tống Trạch nhu hòa: "Cần gì phải câu nệ, ta thật tâm coi ngươi như bằng hữu."
Lời này còn có chút quá, chỉ mới gặp nhau mấy lần, làm sao lại trở thành bằng hữu? Hắn thân thiết như vậy Đậu Dư Hữu có chút không tiếp thu nổi, nhưng cũng không biết làm sao.
Thấy hắn đi, tất nhiên Vương Thiều Chi cũng đi theo, hai người cùng lên thuyền của Tống Trạch.
Thuyền sắp sửa quay đầu, Tống Trạch nhìn Đậu Diệu một cái, mặt mày cong lên, cười nhu hòa như nước sông này. Trong lòng Đậu Diệu lộp bộp một tiếng, nhất định hắn lại muốn phá hư chuyện gì đó!
Nàng hung hăng trừng hắn một cái, chỉ là cũng không làm gì được, gương mặt vì giận mà đỏ lên lại thêm vài phần kiều diễm.
Tống Trạch cười càng vui vẻ, ánh sáng chuyển động trong mắt có thể so với ánh nắng chiếu trên sông.
Tề Lăng thấy chỉ cảm thấy lòng ngực nhảy lên một cái, chờ hắn đi rồi, mới nói với Đậu Lâm: "Thì ra Ung vương Thế tử và nhị ca ngươi có quan hệ tốt như vậy!"
Đậu Lâm cũng không biết, nhìn Đậu Diệu hỏi: "Ta nhớ rõ là bọn họ cũng mới nhận thức không lâu?"
Đậu Diệu nói: "Đúng vậy, ca ca không thân với hắn một chút nào cả."
Nàng phủi bỏ sạch sẽ như vậy càng khiến cho hai người kia nghi ngờ hơn.
Thuyền của Vương phủ so với thuyền của Vương Thiều Chi càng lớn hơn, xa hoa hơn. Xung quanh được chạm khắc tinh xảo, ngồi trên này mà du sông thật sự rất tuyệt vời.
Tống Trạch mời hai người bọn họ ngồi, gọi người bưng rượu ngon lên.
Ba người uống được một lát, Tống trạch hỏi Vương Thiều Chi: "Hai nhà các ngươi là thế giao sao?"
Đậu Dư Hữu nói: "Không tính là thế giao, bọn ta đã quen nhau hồi ở Dương Châu rồi."
Tống Trạch nhìn Vương Thiều Chi, ánh mắt ngày càng sâu.
Vừa rồi ở bờ sông, hắn nhìn thấy Vương Thiều Chi và Đậu Diệu nói chuyện nhau. Vẻ mặt thâm tình của hắn che giấu không được, dường như Đậu Dư Hữu cũng dung túng, hóa ra là thanh mai trúc mã.
"Thật không biết là các ngươi quen biết từ khi nào?" Tống Trạch cười cười nói, "Ta cũng đã từng đến Dương Châu, năm đó ở lại ba tháng, ta cùng với lệnh muội quen nhau ở Linh Huệ tự, bất tri bất giác cũng đã sáu năm."
Vương Thiều Chi biến sắc.
Đậu Diệu đối với hắn rất quan trọng, Tống Trạch nhắc tới đương nhiên liền mẫn cảm, nhịn không được hỏi: "Thế tử quen biết Diệu Diệu?"
"Diệu Diệu?" Tống Trạch nhướn mày, lần trước Hà Nguyên Trinh kêu nàng là Diệu Diệu, lần này lại thêm một người nữa, có thể thấy được rằng nàng rất được yêu thích, hắn à một tiếng, "Diệu Diệu, đúng, ta quen biết nàng." Hắn cầm lấy chén rượu, ánh mắt di chuyển, "Ngươi quen biết nàng khi nào?"
Tâm Vương Thiều Chi không khỏi rối loạn, trực giác cho thấy Tống Trạch nhất định là có ý đồ với Đậu Diệu, bằng không vì sao phải thổi sáo, phải lại gần nàng?
Thấy hắn không trả lời, Đậu Dư Hữu nói: "Ta đến Học viện Dương Châu vào tháng tám, quen được hắn vào lúc đó."
"Tháng tám?" Tống Trạch cười ý vị thâm trường, nhìn Vương Thiều Chi, "Ta đây so với ngươi thì quen Diệu Diệu trước."
Hắn nhấn mạnh hai chữ Diệu Diệu, tay Vương Thiều Chi đặt ở đầu gối không khỏi run lên.
Nhìn sắc mặt hắn biến đổi, đứng ngồi không yên, Tống Trạch dần dần khinh thường, người này thoạt nhìn hoàn toàn không có điểm mạnh nào thì có thể có năng lực gì? Sau đó cũng không nhắc tới Đậu Diệu nữa, nhưng Vương Thiều Chi làm sao có thể chuyên tâm uống rượu được nữa.
Đúng lúc này lại có một chiếc thuyền đến gần thuyền của Đậu Diệu.
Vương Thiều Chi vốn luôn chú ý nàng, tầm mắt chưa từng rời xa, hắn bỗng đứng lên, chỉ vào chiếc du thuyền kia nói: "Dư Hữu, hắn là ai?"
Theo hướng hắn chỉ, hai người kia đi qua xem, chỉ thấy người này đưa du thuyền tới gần, thậm chí còn nhấc chân lên boong thuyền. Hắn mặc một thân áo choàng xanh nhạt, thêu hoa sen, nhưng loại quần áo này không khiến hắn trở nên tầm thường mà ngược lại càng toát ra vẻ phong lưu phóng khoáng.
Đậu Dư Hữu đưa mắt nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Là Đổng công tử, biểu ca của chúng ta."
Tống Trạch nhướng mày, Đổng gia và Chu gia bà con với nhau thì không nói, cùng Đậu gia có quan hệ cái rắm, còn biểu ca?
Tuy rằng hắn mới trở về kinh thành không lâu nhưng cũng biết danh tiếng của Đổng Khi Đình, là cái dạng hay chơi bời lêu lỏng, tiêu tiền như nước. Người như hắn lấy danh nghĩa biểu cận Đậu Diệu, đúng là không tốt đẹp gì cả.
Nhưng mà...
Hắn nghĩ đến tính tình của Đậu Diệu, cái chân vừa nhấc ra liền thu lại.
Nàng há có thể bị trêu chọc?
Trước nhìn thử xem, nếu tên Đổng Khi Đình kia động tay động chân, mặc kệ hắn là ai lập tức đánh hắn không còn mặt mũi.
Thấy hắn cúi đâu không để ý, Vương Thiều Chi gấp đến độ sốt ruột, đi qua đi lại.
Nếu năm đó Đậu Diệu không quay về kinh thành thì tốt rồi!
Kinh thành người tài giỏi ở khắp nơi, tuy nhà hắn có tiền nhưng có thể làm được cái gì?
Trong nháy mắt, hắn sa sút tới cực điểm, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, Đậu Diệu và hắn có vài năm thân thiết, không có cái gì có thể thay thế được.
Tuy rằng nàng rất lạnh nhạt nhưng hắn biết, trong lòng nàng có hắn, bằng không vừa rồi sẽ không đàn khúc "Đêm khuya tĩnh lặng" kia.
Sẽ không ở thời điểm hắn nhìn lén nàng lại giả vờ không biết, lộ ra vẻ mặt xinh đẹp nhất.
Cũng sẽ không cho phép Đậu Dư Hữu chuyển lời của hắn.
Có lẽ thời điểm nàng rời đi đã nghĩ rằng sẽ không gặp lại hắn.
Mặc dù nàng chưa từng nói, chưa từng biểu lộ.
Nhưng hắn đều biết.
Bằng không với gia thế này của hắn, hắn có dũng khí gì để lấy nàng? Chỉ vì ở chỗ sâu nhất trong lòng hắn biết được, Đậu Diệu nguyện ý gả cho hắn, chỉ là khi đó bọn họ như bị chia cắt bởi một con sông rộng lớn, khó có thể vượt qua mà thôi.
Cho nên hắn mới cố gắng thi thử như vậy để tương lai có thể cưới nàng, khiến cho nàng vui vẻ cả đời. Mỗi ngày chỉ đánh đàn, luyện chữ, không cần vì chuyện gì mà phiền não.
Nàng chắc chắn cũng mong muốn những ngày tháng như vậy.
Cho nên khi rời Dương Châu nàng mới nói, nàng căn bản không muốn đến Kinh thành nhưng lại không thể không đi.
Nàng thích cuộc sống đơn giản.
Vương Thiều Chi thấp giọng nới với Đậu Dư Hữu: "Dư Hữu, chúng ta cáo từ với Thế tử đi, ta sợ Diệu Diệu..."
Còn chưa nói xong, Tống Trạch đã nói: "Uống hết chén rượu này, ta đưa các ngươi trở về thuyền."
Một chén rượu đầy.
Đậu Dư Hữu nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng lo lắng, Đổng công tử rất có chừng mực, chẳng qua là tới chào hỏi thôi." Khi đó Đậu Dư An kêu Đậu Diệu cùng Đổng Khi Đình chơi cờ, chính Đổng Khi Đình thậm chí đã từ chối.
Vương Thiều Chi không có cách nào khác, đành phải vùi đầu uống rượu.
Nhìn thấy Đổng Khi Đình đột nhiên lên thuyền, Đậu Diệu cũng rất kinh ngạc, hai chữ "Biểu ca" đến bên miệng, lại bị nàng nuốt trở về. Lúc trước vì theo Chu Nga mới gọi như vậy nhưng hôm nay thì không, nàng thản nhiên nói: "Đổng công tử."
"Nhị biểu muội, Tam biểu muội." Đổng Khi Đình hướng các nàng chắp tay, "Vừa rồi không biết là các muội, Nhị biểu muội bộc lộ tài đánh đàn phảng phất giống như tiên âm, khiến ta mê mẩn không thôi."
Hắn nhìn về phía Đậu Diệu, ánh mắt người nam tử có phong tình tựa như làn thu thủy.
Đậu Diệu lại nhìn như không thấy, thậm chí có chút phản cảm.
Đời trước, cha nàng cũng có bộ dáng như vậy, một đôi mắt hoa đào, khuôn mặt phong lưu, mẹ coi trọng hắn, không tiếc mà dâng hết tài sản, nhưng cuối cùng có được cái gì?
Phản bội.
Cha đã cưới một cô gái trẻ tuổi rồi mà mẹ còn không quên được hắn.
Người vẫn không hay nhắc đến chuyện này, là không dám nhắc đến, nàng rủ mắt xuống, thái độ lãnh đạm.
Đổng Khi Đình nhịn không được cau mày, gia thế Từ Quỳnh hiển hách mới có thể thanh cao như thế, nhưng Đậu Diệu thì có cái gì, phụ mẫu nàng đều là thứ xuất, phụ thân cũng không phải là quan lớn, với thân phận này có thể gả cho hắn cũng xem như là trèo cao rồi.
Lần trước nàng vẫn không nhìn hắn mà lần này cũng vậy.
Ngón tay đặt lên dây đàn, phát ra hai tiếng "Ting Ting", nói với Đậu Diệu: "Vừa rồi khúc《 Đêm khuya tĩnh lặng 》kia, Nhị biểu muội chỉ đàn được một nửa, ta tự hỏi liệu muội có thể đàn hoàn chỉnh cả bài cho ta nghe được không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tác giả: Không biết có phải do không xuất hiện nữa hay không mà gần đây chẳng có người nào để lại bình luận hỏi thăm cả.
Tống Trạch: Ngươi đang nói chuyện với ta?
Tác giả: Đúng vậy, ngươi xem, ngươi chẳng khiến cho người ta thích nổi, Diệu Diệu không thèm để ý tới ngươi, độc giả cũng không yêu mến. Ngươi xem ngươi còn có cái gì, có thể bán manh sao?
Tống trạch: Bán manh? Bán manh có phải như vậy không...Moe? Moe!
Tác giả:... Cẩn thận ta không cho ngươi xuất hiện nữa.
Tống Trạch: (= ̄ω ̄=)
Nghe được tiếng sáo tiếng đàn, người dân xung quanh sông Bạch Hà lập tức tới đây. Lúc này đều biết tiếng sáo kia là ai thổi, tất cả đều vểnh tai nghe. Ai ngờ khiến cho mọi người thất vọng là tiếng đàn kia trong phút chốc lại im bặt.
Chỉ có tiếng sáo du dương, vẫn còn đang thổi một khúc《 Đêm khuya tĩnh lặng 》
Tề Lăng lấy lại tinh thần, đẩy Đậu Diệu nói: "Ngươi đàn nghe thật hay, sao không đàn nữa?"
Đậu Diệu nói: "Không thích hợp tấu với người khác."
Tiếng sáo kia nàng cũng đoán được là của ai.Sáu năm trước Tống Trạch còn có thể đem cây sáo trúc bình thường thổi vô cùng kỳ diệu chứ đừng nói hiện tại.
Tề Lăng tiếc nuối, nhưng rất nhanh lực chú ý của nàng đã bị tiếng sáo hấp dẫn, hưng phấn nói với Đậu Lâm: "Tiếng sáo này hẳn là Ung vương Thế tử thổi nhỉ? Quả thật không khiến người ta thất vọng!"
Đậu Diệu cũng chú ý lắng nghe.
So với tiếng đàn của nàng, tiếng sáo của Tống Trạch nhiều hơn vài phần tao nhã. Nếu nói tiếng đàn của nàng là đêm lạnh lẽo buồn tẻ, thì tiếng sáo của hắn phải là muôn màu muôn vẻ.
Giữa tiếng đàn đó, có thể nghe thấy được tiếng côn trùng kêu, tiếng gió đêm khẽ thổi qua, đêm hoa thịnh phóng; không thể không nói, so với hắn mình còn kém hơn một chút.
Nàng đứng lên đi vào bên trong thuyền, ai ngờ Tề Lăng lại hét lên: "Nhìn xem, có một chiếc thuyền đang đến đây."
Chỉ nghe thấy tiếng sáo càng ngày càng gần, nàng ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một chiếc thuyền từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước mặt. Đứng đầu mũi thuyền là một người mặc trường bào xanh nhạt, đầu đội ngọc quan, ống sáo nằm ngang giữa môi, từ từ phát ra tiếng.
Ngay cả dung mạo cũng khiến người ta nhìn không chớp mắt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Hô hấp Tề Lăng ngừng lại, gần như là che kín miệng.
Đậu Lâm cũng nhìn không rời mắt.
Dáng vẻ người này đoan chính, quả thật là khiến người khác kinh diễm. Nhưng Đậu Diệu đã nhìn thấy mặt khác của hắn, mới không bị lừa, nhấc chân muốn đi vào.
Tống Trạch buông cây sáo nói: "Đậu nhị tiểu thư."
Thanh âm vẫn hấp dẫn giống như năm xưa, nhưng Đậu Diệu đâu muốn gặp hắn, nhớ lại tình cảnh lần trước bị hắn ôm mà thoát ra không được, tuy nói là tự mình muốn nhảy xuống, nhưng ai bảo hắn lừa người, mang theo nàng trèo lên nóc nhà như vậy, nếu không sẽ có chuyện kia sao?
Đậu Diệu càng nghĩ càng tức, bên tai lại nghe được hắn nói: "Đậu nhị tiểu thư cầm nghệ phi phàm, tại hạ mở rộng tầm mắt. Chỉ hy vọng có cơ hội cùng tiểu thư hợp tấu một khúc, cuộc đời này sống coi như không uổng."
Lời này vừa tâng bốc nàng vừa bày tỏ sự khiêm tốn của hắn.
Hắn cao giọng như vậy, thu hút không biết bao nhiêu chiếc thuyền lại đây. Nhất thời mọi người đều biết người vừa nãy đánh đàn chính là tiểu thư Đậu gia, ánh mắt đều nhìn sang.
Đậu Diệu nhướng mày, người này lại có ý gì nữa đây?
Hay là muốn mượn lần này để khiến nàng nổi danh? Sau đó lại bảo nàng cảm kích hắn?
Lúc này, thuyền của Đậu Dư Hữu cũng tiến lại gần. Vương Thiều Chi lo lắng, sớm biết Đậu Diệu đánh đàn cũng có thể dẫn tới một nam nhân như vậy, nhất định hắn sẽ không đem đàn ngọc đặt trên du thuyền.
"Gặp qua Thế tử." Đậu Dư Hữu đến giải nguy cho muội muội.
Lời này vừa nói ra, Vương Thiều Chi sợ đến ngây người.
Chỉ có phụ thân là Vương gia thì nhi tử mới có thể được xưng là Thế tử.
Hắn vội vàng hành lễ.
Tống Trạch mỉm cười: "Không ngờ các ngươi cũng ở đây, nếu đã ngẫu nhiên gặp nhau vậy thì cùng ta ăn uống trò chuyện đi."
Khoé môi Đặng Vũ ở bên cạnh giật giật.
Thật ra Tống Trạch vẫn luôn đứng ở trên sông, nhàn hạ đứng xem người đến người đi. Xe ngựa Đậu gia vừa xuất hiện, thấy Đậu Dư Hữu cũng ở đó nên hắn sớm đã nhận ra, bây giờ còn làm bộ như không biết.
Đậu Dư Hữu cười nói: "Đa tạ hảo ý của Thế tử, chỉ là chúng ta được phép ra ngoài một lát, phải nhanh chóng đưa các muội muội trở về bằng không tổ mẫu trong nhà lại lo lắng, cũng không tốt."
Tống Trạch lại nói: "Không sao, phái người đi nói một tiếng là được, hay là..." Hắn nhướng mày, "Các ngươi không muốn?"
Nói thẳng ra như vậy, Đậu Dư Hữu làm sao có thể thừa nhận, dù sao hắn cũng là Ung vương Thế tử. Kỳ thật nếu không phải vì chuyện của Tống Vân Châu thì ấn tượng của hắn với Tống Trạch không tệ lắm, vội nói: "Được Thế tử mời chính là phúc phận, tất nhiên sẽ phụng bồi."
Vẻ mặt Tống Trạch nhu hòa: "Cần gì phải câu nệ, ta thật tâm coi ngươi như bằng hữu."
Lời này còn có chút quá, chỉ mới gặp nhau mấy lần, làm sao lại trở thành bằng hữu? Hắn thân thiết như vậy Đậu Dư Hữu có chút không tiếp thu nổi, nhưng cũng không biết làm sao.
Thấy hắn đi, tất nhiên Vương Thiều Chi cũng đi theo, hai người cùng lên thuyền của Tống Trạch.
Thuyền sắp sửa quay đầu, Tống Trạch nhìn Đậu Diệu một cái, mặt mày cong lên, cười nhu hòa như nước sông này. Trong lòng Đậu Diệu lộp bộp một tiếng, nhất định hắn lại muốn phá hư chuyện gì đó!
Nàng hung hăng trừng hắn một cái, chỉ là cũng không làm gì được, gương mặt vì giận mà đỏ lên lại thêm vài phần kiều diễm.
Tống Trạch cười càng vui vẻ, ánh sáng chuyển động trong mắt có thể so với ánh nắng chiếu trên sông.
Tề Lăng thấy chỉ cảm thấy lòng ngực nhảy lên một cái, chờ hắn đi rồi, mới nói với Đậu Lâm: "Thì ra Ung vương Thế tử và nhị ca ngươi có quan hệ tốt như vậy!"
Đậu Lâm cũng không biết, nhìn Đậu Diệu hỏi: "Ta nhớ rõ là bọn họ cũng mới nhận thức không lâu?"
Đậu Diệu nói: "Đúng vậy, ca ca không thân với hắn một chút nào cả."
Nàng phủi bỏ sạch sẽ như vậy càng khiến cho hai người kia nghi ngờ hơn.
Thuyền của Vương phủ so với thuyền của Vương Thiều Chi càng lớn hơn, xa hoa hơn. Xung quanh được chạm khắc tinh xảo, ngồi trên này mà du sông thật sự rất tuyệt vời.
Tống Trạch mời hai người bọn họ ngồi, gọi người bưng rượu ngon lên.
Ba người uống được một lát, Tống trạch hỏi Vương Thiều Chi: "Hai nhà các ngươi là thế giao sao?"
Đậu Dư Hữu nói: "Không tính là thế giao, bọn ta đã quen nhau hồi ở Dương Châu rồi."
Tống Trạch nhìn Vương Thiều Chi, ánh mắt ngày càng sâu.
Vừa rồi ở bờ sông, hắn nhìn thấy Vương Thiều Chi và Đậu Diệu nói chuyện nhau. Vẻ mặt thâm tình của hắn che giấu không được, dường như Đậu Dư Hữu cũng dung túng, hóa ra là thanh mai trúc mã.
"Thật không biết là các ngươi quen biết từ khi nào?" Tống Trạch cười cười nói, "Ta cũng đã từng đến Dương Châu, năm đó ở lại ba tháng, ta cùng với lệnh muội quen nhau ở Linh Huệ tự, bất tri bất giác cũng đã sáu năm."
Vương Thiều Chi biến sắc.
Đậu Diệu đối với hắn rất quan trọng, Tống Trạch nhắc tới đương nhiên liền mẫn cảm, nhịn không được hỏi: "Thế tử quen biết Diệu Diệu?"
"Diệu Diệu?" Tống Trạch nhướn mày, lần trước Hà Nguyên Trinh kêu nàng là Diệu Diệu, lần này lại thêm một người nữa, có thể thấy được rằng nàng rất được yêu thích, hắn à một tiếng, "Diệu Diệu, đúng, ta quen biết nàng." Hắn cầm lấy chén rượu, ánh mắt di chuyển, "Ngươi quen biết nàng khi nào?"
Tâm Vương Thiều Chi không khỏi rối loạn, trực giác cho thấy Tống Trạch nhất định là có ý đồ với Đậu Diệu, bằng không vì sao phải thổi sáo, phải lại gần nàng?
Thấy hắn không trả lời, Đậu Dư Hữu nói: "Ta đến Học viện Dương Châu vào tháng tám, quen được hắn vào lúc đó."
"Tháng tám?" Tống Trạch cười ý vị thâm trường, nhìn Vương Thiều Chi, "Ta đây so với ngươi thì quen Diệu Diệu trước."
Hắn nhấn mạnh hai chữ Diệu Diệu, tay Vương Thiều Chi đặt ở đầu gối không khỏi run lên.
Nhìn sắc mặt hắn biến đổi, đứng ngồi không yên, Tống Trạch dần dần khinh thường, người này thoạt nhìn hoàn toàn không có điểm mạnh nào thì có thể có năng lực gì? Sau đó cũng không nhắc tới Đậu Diệu nữa, nhưng Vương Thiều Chi làm sao có thể chuyên tâm uống rượu được nữa.
Đúng lúc này lại có một chiếc thuyền đến gần thuyền của Đậu Diệu.
Vương Thiều Chi vốn luôn chú ý nàng, tầm mắt chưa từng rời xa, hắn bỗng đứng lên, chỉ vào chiếc du thuyền kia nói: "Dư Hữu, hắn là ai?"
Theo hướng hắn chỉ, hai người kia đi qua xem, chỉ thấy người này đưa du thuyền tới gần, thậm chí còn nhấc chân lên boong thuyền. Hắn mặc một thân áo choàng xanh nhạt, thêu hoa sen, nhưng loại quần áo này không khiến hắn trở nên tầm thường mà ngược lại càng toát ra vẻ phong lưu phóng khoáng.
Đậu Dư Hữu đưa mắt nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Là Đổng công tử, biểu ca của chúng ta."
Tống Trạch nhướng mày, Đổng gia và Chu gia bà con với nhau thì không nói, cùng Đậu gia có quan hệ cái rắm, còn biểu ca?
Tuy rằng hắn mới trở về kinh thành không lâu nhưng cũng biết danh tiếng của Đổng Khi Đình, là cái dạng hay chơi bời lêu lỏng, tiêu tiền như nước. Người như hắn lấy danh nghĩa biểu cận Đậu Diệu, đúng là không tốt đẹp gì cả.
Nhưng mà...
Hắn nghĩ đến tính tình của Đậu Diệu, cái chân vừa nhấc ra liền thu lại.
Nàng há có thể bị trêu chọc?
Trước nhìn thử xem, nếu tên Đổng Khi Đình kia động tay động chân, mặc kệ hắn là ai lập tức đánh hắn không còn mặt mũi.
Thấy hắn cúi đâu không để ý, Vương Thiều Chi gấp đến độ sốt ruột, đi qua đi lại.
Nếu năm đó Đậu Diệu không quay về kinh thành thì tốt rồi!
Kinh thành người tài giỏi ở khắp nơi, tuy nhà hắn có tiền nhưng có thể làm được cái gì?
Trong nháy mắt, hắn sa sút tới cực điểm, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần, Đậu Diệu và hắn có vài năm thân thiết, không có cái gì có thể thay thế được.
Tuy rằng nàng rất lạnh nhạt nhưng hắn biết, trong lòng nàng có hắn, bằng không vừa rồi sẽ không đàn khúc "Đêm khuya tĩnh lặng" kia.
Sẽ không ở thời điểm hắn nhìn lén nàng lại giả vờ không biết, lộ ra vẻ mặt xinh đẹp nhất.
Cũng sẽ không cho phép Đậu Dư Hữu chuyển lời của hắn.
Có lẽ thời điểm nàng rời đi đã nghĩ rằng sẽ không gặp lại hắn.
Mặc dù nàng chưa từng nói, chưa từng biểu lộ.
Nhưng hắn đều biết.
Bằng không với gia thế này của hắn, hắn có dũng khí gì để lấy nàng? Chỉ vì ở chỗ sâu nhất trong lòng hắn biết được, Đậu Diệu nguyện ý gả cho hắn, chỉ là khi đó bọn họ như bị chia cắt bởi một con sông rộng lớn, khó có thể vượt qua mà thôi.
Cho nên hắn mới cố gắng thi thử như vậy để tương lai có thể cưới nàng, khiến cho nàng vui vẻ cả đời. Mỗi ngày chỉ đánh đàn, luyện chữ, không cần vì chuyện gì mà phiền não.
Nàng chắc chắn cũng mong muốn những ngày tháng như vậy.
Cho nên khi rời Dương Châu nàng mới nói, nàng căn bản không muốn đến Kinh thành nhưng lại không thể không đi.
Nàng thích cuộc sống đơn giản.
Vương Thiều Chi thấp giọng nới với Đậu Dư Hữu: "Dư Hữu, chúng ta cáo từ với Thế tử đi, ta sợ Diệu Diệu..."
Còn chưa nói xong, Tống Trạch đã nói: "Uống hết chén rượu này, ta đưa các ngươi trở về thuyền."
Một chén rượu đầy.
Đậu Dư Hữu nhẹ giọng nói: "Ngươi đừng lo lắng, Đổng công tử rất có chừng mực, chẳng qua là tới chào hỏi thôi." Khi đó Đậu Dư An kêu Đậu Diệu cùng Đổng Khi Đình chơi cờ, chính Đổng Khi Đình thậm chí đã từ chối.
Vương Thiều Chi không có cách nào khác, đành phải vùi đầu uống rượu.
Nhìn thấy Đổng Khi Đình đột nhiên lên thuyền, Đậu Diệu cũng rất kinh ngạc, hai chữ "Biểu ca" đến bên miệng, lại bị nàng nuốt trở về. Lúc trước vì theo Chu Nga mới gọi như vậy nhưng hôm nay thì không, nàng thản nhiên nói: "Đổng công tử."
"Nhị biểu muội, Tam biểu muội." Đổng Khi Đình hướng các nàng chắp tay, "Vừa rồi không biết là các muội, Nhị biểu muội bộc lộ tài đánh đàn phảng phất giống như tiên âm, khiến ta mê mẩn không thôi."
Hắn nhìn về phía Đậu Diệu, ánh mắt người nam tử có phong tình tựa như làn thu thủy.
Đậu Diệu lại nhìn như không thấy, thậm chí có chút phản cảm.
Đời trước, cha nàng cũng có bộ dáng như vậy, một đôi mắt hoa đào, khuôn mặt phong lưu, mẹ coi trọng hắn, không tiếc mà dâng hết tài sản, nhưng cuối cùng có được cái gì?
Phản bội.
Cha đã cưới một cô gái trẻ tuổi rồi mà mẹ còn không quên được hắn.
Người vẫn không hay nhắc đến chuyện này, là không dám nhắc đến, nàng rủ mắt xuống, thái độ lãnh đạm.
Đổng Khi Đình nhịn không được cau mày, gia thế Từ Quỳnh hiển hách mới có thể thanh cao như thế, nhưng Đậu Diệu thì có cái gì, phụ mẫu nàng đều là thứ xuất, phụ thân cũng không phải là quan lớn, với thân phận này có thể gả cho hắn cũng xem như là trèo cao rồi.
Lần trước nàng vẫn không nhìn hắn mà lần này cũng vậy.
Ngón tay đặt lên dây đàn, phát ra hai tiếng "Ting Ting", nói với Đậu Diệu: "Vừa rồi khúc《 Đêm khuya tĩnh lặng 》kia, Nhị biểu muội chỉ đàn được một nửa, ta tự hỏi liệu muội có thể đàn hoàn chỉnh cả bài cho ta nghe được không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tác giả: Không biết có phải do không xuất hiện nữa hay không mà gần đây chẳng có người nào để lại bình luận hỏi thăm cả.
Tống Trạch: Ngươi đang nói chuyện với ta?
Tác giả: Đúng vậy, ngươi xem, ngươi chẳng khiến cho người ta thích nổi, Diệu Diệu không thèm để ý tới ngươi, độc giả cũng không yêu mến. Ngươi xem ngươi còn có cái gì, có thể bán manh sao?
Tống trạch: Bán manh? Bán manh có phải như vậy không...Moe? Moe!
Tác giả:... Cẩn thận ta không cho ngươi xuất hiện nữa.
Tống Trạch: (= ̄ω ̄=)