Chương 7: Bóng rổ (2)
Lão Từ nói xong, mặc kệ trong lớp có bao nhiêu tiếng than thở, nói với Địch Tiểu Địch:
"Địch Tiểu Địch, sách vở của em ngày mai mới có thể phê duyệt xuống, tiết học này em trước tiên cứ cùng Lạc Ngạn Tinh dùng chung một quyển đi đã."
Lão Từ nói xong, tầm mắt lại rơi xuống người Lạc Ngạn Tinh:
"Đợi lát nữa tan học em hãy thêm một cái bàn vào chỗ trống, phía trước em có thể không có người ngồi, nhưng đừng trực tiếp để trống."
Lạc Ngạn Tinh ngữ khí lười biếng đáp:
"Được, tan học em sẽ cho người thêm vào, còn có thêm mấy quyển sách chất đống ở trên đó, tạo cảm giác có người ngồi như lớp cũ, như vậy thầy đã hài lòng chưa?"
Lão Từ bị chọc cười, "Hắc" một tiếng, nhịn không được lắc đầu, bộ dáng bất đắc dĩ không thể làm gì được.
Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh, Lạc Ngạn Tinh cũng hướng mắt nhìn cô cười chớp chớp mắt.
Lão Từ bắt đầu giảng bài, Địch Tiểu Địch thu hồi suy nghĩ, chăm chú nghe giảng bài.
Phương thức giảng dạy của lão Từ không giống với phong cách giáo viên trước kia của Địch Tiểu Địch, hài hước hơn một chút, rất thích tương tác với học sinh, một tiết học gọi tên mười học sinh.
Địch Tiểu Địch bởi vì mới đến, cho nên không có bị gọi tên, sau khi tan học âm thầm ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô có thể theo kịp tiết tấu giảng bài của lão Từ, trên thực tế trước kia cô từng nằm trong top 5 học sinh đứng đầu của trường trung học Thường Tuyết. Sau khi chuyển trường cô cũng không quá lo lắng về thành tích học tập của mình, chỉ là cô thật sự không quen với việc bị gọi đứng lên trả lời câu hỏi khi lên lớp, điều này sẽ khiến cô theo bản năng cảm thấy có chút bối rối.
Lạc Ngạn Tinh người lặng lẽ nghịch điện thoại cả một tiết học, nghiêng đầu nhìn về phía Địch Tiểu Địch hỏi:
"Làm sao vậy?"
Địch Tiểu Địch đáp:
"Không có gì, chính là có chút không thích ứng kịp mà thôi."
Lạc Ngạn Tinh hơi nhíu mày hỏi:
"Không thích ứng với cái gì?"
Địch Tiểu Địch bóc một viên kẹo hình con thỏ trắng lớn ra ăn, vừa nhai vừa nói:
"Chủ nhiệm lớp rất thích gọi tên.."
Lạc Ngạn Tinh gật đầu nói:
"Ông ấy rất thích gọi tên, đặc biệt là top20 của lớp, với thành tích của cậu, vài ngày nữa nhất định sẽ bị gọi."
Địch Tiểu Địch nghe vậy, thở dài ngao ngán.
Lạc Ngạn Tinh thấy Địch Tiểu Địch như vậy, đưa tay muốn nhéo mặt cô, nhưng khi tay vừa đưa lên bỗng nhiên lại nhớ tới cảm giác vừa rồi chạm vào má Địch Tiểu Địch tay liền dừng lại, ngược lại lựa chọn xoa xoa tóc cô.
"Làm sao vậy, mình nhớ rõ trước kia cậu không sợ giáo viên gọi tên mà?"
Địch Tiểu Địch từ nhỏ đã thông minh, thành tích học tập cũng rất tốt, Ngoan ngoãn nghe lời nhưng không nhút nhát, từ trước đến nay là kiểu học sinh mà giáo viên thích nhất, trong trí nhớ của Lạc Ngạn Tinh, Địch Tiểu Địch thường xuyên được giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi, sau khi được khen ngợi sẽ cười rất vui vẻ và ngọt ngào.
Địch Tiểu Địch nghiêng người nằm sấp trên bàn, cằm đặt trên mu bàn tay, đôi mắt trong trẻo nhìn Lạc Ngạn Tinh, nhẹ giọng nói:
"Sau khi cậu đột nhiên chuyển đi không có tin tức, mình rất nhớ cậu, lên lớp cũng không thể chuyên tâm nghe giảng, bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi cũng không biết giáo viên đã hỏi cái gì, bị phê bình nhiều lần.. Sau đó, có một cái bóng tâm lý."
Lạc Ngạn Tinh nghe xong, hơi sững sờ cậu nhìn Địch Tiểu Địch, nhất thời không biết nên nói cái gì, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ khó hiểu.
Mùi hương ngọt ngào của kẹo sữa tỏ trắng thoang thoảng quẩn quang ở chóp mũi, cậu chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt thế nhưng giờ khắc này lại có chút muốn nếm thử hương vị của nó.
Cho tới khi bạn cùng bàn cũ gõ gõ bàn của cậu, cậu mới khôi phục lại tinh thần.
"Không di chuyển bàn sao?" Lớp sau vẫn là lớp của lão Từ đó "
Lạc Ngạn Tinh đáp:
" Cậu đi dọn đi, ngày mai tôi mời cậu uống nước. "
Bạn cùng bàn cũ không do dự, lập tức đi dọn bàn.
Địch Tiểu Địch cười nói:
" Bạn cùng bàn cũ của cậu khá nghe lời cậu đấy. "
Lạc Ngạn Tinh nhếch môi đáp:
" Lúc trước có mấy tên trường khác khi dễ cậu ta, là mình giúp cậu ta đánh nhau với bọn chúng."
(hết chương)
* * *
Xiexie mn đã ủng hộ
Có chỗ nào khó hiểu mọi người có thể hỏi e nha tại em mới nên có nhiều chỗ cũng chưa chắc tay lắm mong mn thông cảm
"Địch Tiểu Địch, sách vở của em ngày mai mới có thể phê duyệt xuống, tiết học này em trước tiên cứ cùng Lạc Ngạn Tinh dùng chung một quyển đi đã."
Lão Từ nói xong, tầm mắt lại rơi xuống người Lạc Ngạn Tinh:
"Đợi lát nữa tan học em hãy thêm một cái bàn vào chỗ trống, phía trước em có thể không có người ngồi, nhưng đừng trực tiếp để trống."
Lạc Ngạn Tinh ngữ khí lười biếng đáp:
"Được, tan học em sẽ cho người thêm vào, còn có thêm mấy quyển sách chất đống ở trên đó, tạo cảm giác có người ngồi như lớp cũ, như vậy thầy đã hài lòng chưa?"
Lão Từ bị chọc cười, "Hắc" một tiếng, nhịn không được lắc đầu, bộ dáng bất đắc dĩ không thể làm gì được.
Địch Tiểu Địch nhìn Lạc Ngạn Tinh, Lạc Ngạn Tinh cũng hướng mắt nhìn cô cười chớp chớp mắt.
Lão Từ bắt đầu giảng bài, Địch Tiểu Địch thu hồi suy nghĩ, chăm chú nghe giảng bài.
Phương thức giảng dạy của lão Từ không giống với phong cách giáo viên trước kia của Địch Tiểu Địch, hài hước hơn một chút, rất thích tương tác với học sinh, một tiết học gọi tên mười học sinh.
Địch Tiểu Địch bởi vì mới đến, cho nên không có bị gọi tên, sau khi tan học âm thầm ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cô có thể theo kịp tiết tấu giảng bài của lão Từ, trên thực tế trước kia cô từng nằm trong top 5 học sinh đứng đầu của trường trung học Thường Tuyết. Sau khi chuyển trường cô cũng không quá lo lắng về thành tích học tập của mình, chỉ là cô thật sự không quen với việc bị gọi đứng lên trả lời câu hỏi khi lên lớp, điều này sẽ khiến cô theo bản năng cảm thấy có chút bối rối.
Lạc Ngạn Tinh người lặng lẽ nghịch điện thoại cả một tiết học, nghiêng đầu nhìn về phía Địch Tiểu Địch hỏi:
"Làm sao vậy?"
Địch Tiểu Địch đáp:
"Không có gì, chính là có chút không thích ứng kịp mà thôi."
Lạc Ngạn Tinh hơi nhíu mày hỏi:
"Không thích ứng với cái gì?"
Địch Tiểu Địch bóc một viên kẹo hình con thỏ trắng lớn ra ăn, vừa nhai vừa nói:
"Chủ nhiệm lớp rất thích gọi tên.."
Lạc Ngạn Tinh gật đầu nói:
"Ông ấy rất thích gọi tên, đặc biệt là top20 của lớp, với thành tích của cậu, vài ngày nữa nhất định sẽ bị gọi."
Địch Tiểu Địch nghe vậy, thở dài ngao ngán.
Lạc Ngạn Tinh thấy Địch Tiểu Địch như vậy, đưa tay muốn nhéo mặt cô, nhưng khi tay vừa đưa lên bỗng nhiên lại nhớ tới cảm giác vừa rồi chạm vào má Địch Tiểu Địch tay liền dừng lại, ngược lại lựa chọn xoa xoa tóc cô.
"Làm sao vậy, mình nhớ rõ trước kia cậu không sợ giáo viên gọi tên mà?"
Địch Tiểu Địch từ nhỏ đã thông minh, thành tích học tập cũng rất tốt, Ngoan ngoãn nghe lời nhưng không nhút nhát, từ trước đến nay là kiểu học sinh mà giáo viên thích nhất, trong trí nhớ của Lạc Ngạn Tinh, Địch Tiểu Địch thường xuyên được giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi, sau khi được khen ngợi sẽ cười rất vui vẻ và ngọt ngào.
Địch Tiểu Địch nghiêng người nằm sấp trên bàn, cằm đặt trên mu bàn tay, đôi mắt trong trẻo nhìn Lạc Ngạn Tinh, nhẹ giọng nói:
"Sau khi cậu đột nhiên chuyển đi không có tin tức, mình rất nhớ cậu, lên lớp cũng không thể chuyên tâm nghe giảng, bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi cũng không biết giáo viên đã hỏi cái gì, bị phê bình nhiều lần.. Sau đó, có một cái bóng tâm lý."
Lạc Ngạn Tinh nghe xong, hơi sững sờ cậu nhìn Địch Tiểu Địch, nhất thời không biết nên nói cái gì, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ khó hiểu.
Mùi hương ngọt ngào của kẹo sữa tỏ trắng thoang thoảng quẩn quang ở chóp mũi, cậu chưa bao giờ thích ăn đồ ngọt thế nhưng giờ khắc này lại có chút muốn nếm thử hương vị của nó.
Cho tới khi bạn cùng bàn cũ gõ gõ bàn của cậu, cậu mới khôi phục lại tinh thần.
"Không di chuyển bàn sao?" Lớp sau vẫn là lớp của lão Từ đó "
Lạc Ngạn Tinh đáp:
" Cậu đi dọn đi, ngày mai tôi mời cậu uống nước. "
Bạn cùng bàn cũ không do dự, lập tức đi dọn bàn.
Địch Tiểu Địch cười nói:
" Bạn cùng bàn cũ của cậu khá nghe lời cậu đấy. "
Lạc Ngạn Tinh nhếch môi đáp:
" Lúc trước có mấy tên trường khác khi dễ cậu ta, là mình giúp cậu ta đánh nhau với bọn chúng."
(hết chương)
* * *
Xiexie mn đã ủng hộ
Có chỗ nào khó hiểu mọi người có thể hỏi e nha tại em mới nên có nhiều chỗ cũng chưa chắc tay lắm mong mn thông cảm