Chương 42: Thành tích (1)
Vào phòng tự học, sau khi chào hỏi đơn giản vs người quen, Địch Tiểu Địch ngồi vào vị trí trống ở hàng thứ hai đếm ngược đọc sách làm bài.
Lạc Ngạn Tinh ngồi bên cạnh cô, cách chỗ đám người Phương Tòng Khải một lối đi hẹp.
Vì thế mà đám người Phương Tòng Khải liền kinh ngạc nhìn Lạc Ngạn Tinh giao điện thoại cho Địch Tiểu Địch sau đó một lòng làm bài, có lẽ là bởi vì Địch Tiểu Địch học tập nghiêm túc, Lạc Ngạn Tinh cũng rất nhanh tìm được trạng thái học tập.
Lạc Ngạn Tinh cùng Địch Tiểu Địch không có trao đổi dư thừa, đều cúi đầu làm đề.
"Thật sự là hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.."
Phương Tòng Khải nhẹ giọng cảm thán.
Đề Lạc Ngạn Tinh làm là quyển đề toán lớp 10 Địch Tiểu Địch chuẩn bị cho cậu, kèm theo đáp án giảng giải tỉ mỉ, thích hợp cho cậu tự mình tìm tòi đáp án và công thức học tập một chút kiến thức
Mà cậu đã bỏ lỡ năm ngoái.
Có những câu hỏi mà cậu thậm chí không thể hiểu được câu trả lời, nên cậu liền đánh dấu xuống, chờ có thời gian để Địch Tiểu Địch giảng cho cậu.
Lúc chơi sẽ cảm thấy thời gian rất nhanh, khi nghiêm túc học tập cũng sẽ cảm thấy thời gian rất nhanh, Lạc Ngạn Tinh mới viết một câu hỏi toán học với nửa câu trả lời thì đã đến lúc kết thúc giờ tự học buổi tối phòng học tắt đèn.
Lạc Ngạn Tinh khép tập đề lại, khi đứng lên cùng Địch Tiểu Địch ra khỏi phòng học, mi tâm vẫn còn hơi cau lại, suy nghĩ về câu hỏi mình vừa làm.
Phương Tòng Khải đi theo sau Lạc Ngạn Tinh, đặt tay lên vai Lạc Ngạn Tinh, cười hì hì nói:
"Ngạn ca, tối nay anh học cũng quá nghiêm túc đi? Em đã muốn nói chuyện với anh nhiều lần nhưng anh cứ cúi đầu giải đề.."
Lạc Ngạn Tinh quay đầu lại liếc Phương Tòng Khải, nói đơn giản đề toán mình đang nghĩ, sau đó hỏi Phương Tòng Khải:
"Đề này vì sao giải như vậy? Cậu biết không?"
Phương Tòng Khải:
"..."
Phương Tòng Khải sợ ngây người, cậu chớp mắt, suy nghĩ đề mục Lạc Ngạn Tinh vừa nói, chỉ cảm thấy đầu rối loạn, vẻ mặt đau khổ nói:
"Ngạn ca, thành tích của em cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, đề này đừng hỏi em."
Lạc Ngạn Tinh "chậc" một tiếng, mới nói:
"Chính vì biết cậu không làm được mới hỏi cậu, tôi đang nghiêm túc học, cậu làm gì? Đến phòng tự học chiếm chỗ chơi game rồi ngủ? Học đi!"
Đây là lần đầu tiên Phương Tòng Khải nghe thấy Lạc Ngạn Tinh bảo cậu học tập, đầu tiên là nghi hoặc "A" một tiếng, sau đó gật đầu nói:
"Em không cần phải làm thế, phải không? Lại không cần thi tháng mỗi môn đều đạt tiêu chuẩn."
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Cậu không chơi bóng rổ với tôi nữa?"
Kỹ thuật chơi bóng rổ của Phương Tòng Khải tuy không thể so sánh với Lạc Ngạn Tinh, nhưng trong lớp vẫn rất tốt, lập tức nói:
"Đương nhiên là cùng nhóm"
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Theo ý của lão Từ, nếu tôi vượt qua tất cả các môn trong kỳ thi hàng tháng thì tôi sẽ có thể chơi bóng rổ. Tôi đã chấp nhận yêu cầu như vậy, cậu cảm thấy cậu không đạt tiêu chuẩn, lão Từ sẽ cho cậu thi đấu sao?"
Phương Tòng Khải lập tức hiểu ra:
"Lão Từ này cũng quá độc ác đi!"
Lạc Ngạn Tinh từ chối cho ý kiến, không nói chuyện với Phương Tòng Khải nữa, mà mở quyển đề ra đưa cho Địch Tiểu Địch:
"Đề này.. đề này.. còn có đề này.. mình đã xem câu trả lời.. nhưng vẫn có chút không hiểu.. Tại sao lại tính cái này? Đây là công thức gì vậy? Làm thế nào để tìm ra giá trị này?"
Địch Tiểu Địch nhìn quyển đề, phát hiện những đề đơn giản cậu gần như đều làm đúng, những câu còn lại đều là đề có chút khó, cô ngửa đầu cười nhạt với Lạc Ngạn Tinh:
"Ngày mai trong giờ học và lúc ăn cơm nói cho cậu biết, thấy tối nay cậu biểu diễn rất tốt trưa mai mình mời cậu ăn cơm!"
Lạc Ngạn Tinh ngồi bên cạnh cô, cách chỗ đám người Phương Tòng Khải một lối đi hẹp.
Vì thế mà đám người Phương Tòng Khải liền kinh ngạc nhìn Lạc Ngạn Tinh giao điện thoại cho Địch Tiểu Địch sau đó một lòng làm bài, có lẽ là bởi vì Địch Tiểu Địch học tập nghiêm túc, Lạc Ngạn Tinh cũng rất nhanh tìm được trạng thái học tập.
Lạc Ngạn Tinh cùng Địch Tiểu Địch không có trao đổi dư thừa, đều cúi đầu làm đề.
"Thật sự là hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.."
Phương Tòng Khải nhẹ giọng cảm thán.
Đề Lạc Ngạn Tinh làm là quyển đề toán lớp 10 Địch Tiểu Địch chuẩn bị cho cậu, kèm theo đáp án giảng giải tỉ mỉ, thích hợp cho cậu tự mình tìm tòi đáp án và công thức học tập một chút kiến thức
Mà cậu đã bỏ lỡ năm ngoái.
Có những câu hỏi mà cậu thậm chí không thể hiểu được câu trả lời, nên cậu liền đánh dấu xuống, chờ có thời gian để Địch Tiểu Địch giảng cho cậu.
Lúc chơi sẽ cảm thấy thời gian rất nhanh, khi nghiêm túc học tập cũng sẽ cảm thấy thời gian rất nhanh, Lạc Ngạn Tinh mới viết một câu hỏi toán học với nửa câu trả lời thì đã đến lúc kết thúc giờ tự học buổi tối phòng học tắt đèn.
Lạc Ngạn Tinh khép tập đề lại, khi đứng lên cùng Địch Tiểu Địch ra khỏi phòng học, mi tâm vẫn còn hơi cau lại, suy nghĩ về câu hỏi mình vừa làm.
Phương Tòng Khải đi theo sau Lạc Ngạn Tinh, đặt tay lên vai Lạc Ngạn Tinh, cười hì hì nói:
"Ngạn ca, tối nay anh học cũng quá nghiêm túc đi? Em đã muốn nói chuyện với anh nhiều lần nhưng anh cứ cúi đầu giải đề.."
Lạc Ngạn Tinh quay đầu lại liếc Phương Tòng Khải, nói đơn giản đề toán mình đang nghĩ, sau đó hỏi Phương Tòng Khải:
"Đề này vì sao giải như vậy? Cậu biết không?"
Phương Tòng Khải:
"..."
Phương Tòng Khải sợ ngây người, cậu chớp mắt, suy nghĩ đề mục Lạc Ngạn Tinh vừa nói, chỉ cảm thấy đầu rối loạn, vẻ mặt đau khổ nói:
"Ngạn ca, thành tích của em cũng không tốt hơn anh bao nhiêu, đề này đừng hỏi em."
Lạc Ngạn Tinh "chậc" một tiếng, mới nói:
"Chính vì biết cậu không làm được mới hỏi cậu, tôi đang nghiêm túc học, cậu làm gì? Đến phòng tự học chiếm chỗ chơi game rồi ngủ? Học đi!"
Đây là lần đầu tiên Phương Tòng Khải nghe thấy Lạc Ngạn Tinh bảo cậu học tập, đầu tiên là nghi hoặc "A" một tiếng, sau đó gật đầu nói:
"Em không cần phải làm thế, phải không? Lại không cần thi tháng mỗi môn đều đạt tiêu chuẩn."
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Cậu không chơi bóng rổ với tôi nữa?"
Kỹ thuật chơi bóng rổ của Phương Tòng Khải tuy không thể so sánh với Lạc Ngạn Tinh, nhưng trong lớp vẫn rất tốt, lập tức nói:
"Đương nhiên là cùng nhóm"
Lạc Ngạn Tinh đáp:
"Theo ý của lão Từ, nếu tôi vượt qua tất cả các môn trong kỳ thi hàng tháng thì tôi sẽ có thể chơi bóng rổ. Tôi đã chấp nhận yêu cầu như vậy, cậu cảm thấy cậu không đạt tiêu chuẩn, lão Từ sẽ cho cậu thi đấu sao?"
Phương Tòng Khải lập tức hiểu ra:
"Lão Từ này cũng quá độc ác đi!"
Lạc Ngạn Tinh từ chối cho ý kiến, không nói chuyện với Phương Tòng Khải nữa, mà mở quyển đề ra đưa cho Địch Tiểu Địch:
"Đề này.. đề này.. còn có đề này.. mình đã xem câu trả lời.. nhưng vẫn có chút không hiểu.. Tại sao lại tính cái này? Đây là công thức gì vậy? Làm thế nào để tìm ra giá trị này?"
Địch Tiểu Địch nhìn quyển đề, phát hiện những đề đơn giản cậu gần như đều làm đúng, những câu còn lại đều là đề có chút khó, cô ngửa đầu cười nhạt với Lạc Ngạn Tinh:
"Ngày mai trong giờ học và lúc ăn cơm nói cho cậu biết, thấy tối nay cậu biểu diễn rất tốt trưa mai mình mời cậu ăn cơm!"