Chương 40: Thi Tháng(6)
Lạc Ngạn Tinh vốn không sợ giáo viên huống chi tâm trạng cậu lúc này rất tốt, lập tức mỉm cười đứng dậy, trong giọng nói mang theo vui vẻ cùng một chút đắc ý:
"Không có vấn đề, lão sư. Bạn cùng bàn của em nói rằng sau giờ học cô ấy sẽ giảng cho em câu hỏi mà cô đã hỏi trước đây. Em cảm thấy rất, rất hạnh phúc khi có được một người bạn cùng bàn tốt như vậy. Em thực sự may mắn!"
Giáo viên: "..."
Địch Tiểu Địch: "..."
Cả lớp: "..."
Giáo viên bị sốc trước khuôn mặt tươi cười của Lạc Ngạn Tinh đến nỗi suýt quên mất việc mời cậu ngồi xuống.
Phương Tòng Khải vốn đã cố gắng không quay đầu lại, nhưng không nhịn được nữa, cậu cao giọng, mắt thì nhìn lên bục nhưng lại cùng Lạc Ngạn Tinh nói chuyện:
"Ngạn ca, anh nói như vậy là không tốt rồi, lúc em ngồi bên cạnh anh cũng không phải chưa từng giảng bài cho anh, em không phải là bạn cùng bàn tốt sao? Em cũng quá thảm đi, quả thực tam sinh có thảm!"
Cả lớp đều bật cười khi nghe thấy giọng nói của Phương Tòng Khải.
Lạc Ngạn Tinh đá nhẹ vào ghế của Phương Tòng Khải:
"Cậu câm miệng cho anh đi!"
Giáo viên cũng nở nụ cười, nhưng giờ học còn phải học, vì thế rất nhanh khống chế, ho khan một tiếng nói:
".. Câu hỏi tôi vừa hỏi là câu hỏi thứ ba tôi viết trên bảng. Có ai sẵn sàng trả lời không?"
Lớp học an tĩnh lại, đại đa số mọi người đều đang suy nghĩ về câu hỏi này, chỉ có Lạc Ngạn Tinh nhịn không được nhìn về phía Địch Tiểu Địch.
Địch Tiểu Địch nhìn đề trên bảng đen, dùng bút viết nhanh các bước giải bài toán rồi nói với giáo viên:
"Báo cáo, Lạc Ngạn Tinh nói muốn lên bảng viết ra các bước giải của câu này."
Lạc Ngạn Tinh trừng mắt, không dám tin nhìn Địch Tiểu Địch.
Địch Tiểu Địch đang nín cười, đem trình tự giải đề vừa mới viết xong đưa cho Lạc Ngạn Tinh.
Lạc Ngạn Tinh bối rối nhận lấy tờ giấy. Giờ phút này, cả lớp đều kinh ngạc nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh.
Mà Phương Từ Khải đưa tay về phía sau, giơ ngón tay cái với Lạc Ngạn Tinh.
Giáo viên đứng trên bục nói với vẻ không chắc chắn lắm:
"Đề này quả thật không khó, vô cùng đơn giản
Nếu có ai xem trước sách giáo khoa thì sẽ dễ dàng giải được. Nếu Lạc Ngạn Tinh em muốn lên bảng giải đề, vậy em lên viết đi."
Nào, cả lớp dành cho bạn một tràng pháo tay nồng nhiệt, đây chắc chắn là lần đầu tiên bạn chủ động lên bảng giải đề, tôi cảm thấy rất vinh dự!"
Cả lớp nhất thời vang lên từng trận vỗ tay.
Lạc Ngạn Tinh còn đang cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, cậu phát hiện trên giấy dùng bút viết mấy chữ ghép vần, cách một khoảng lại viết mấy chữ Hán.
Bính âm và ký tự tiếng Trung không được đặt cạnh nhau, thoạt nhìn rất khó hiểu điều này có nghĩa là gì, sẽ chỉ làm cho người ta tưởng rằng là tiện tay viết bậy- đây là phương pháp phổ biến trước đây của Địch Tiểu Địch để ngăn chặn việc đọc trộm Lạc Ngạn Tinh nhớ tới chuyện trước kia, cảm thấy có chút thân thiết.
Lạc Ngạn Tinh đi về phía bục giảng trong khi đang đánh vần các ký tự tiếng Trung bằng bính âm và phát hiện ra rằng bính âm nói:
【 Ngạn Tinh ca ca, cậu lên lớp luôn nhìn mình (bên cạnh còn vẽ một đôi tiểu ác ma) 】
Lạc Ngạn Tinh không khỏi bật cười, cảm thấy Địch Tiểu Địch thật đáng yêu, quả thực cực kỳ đáng yêu, sau đó phát hiện mình thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Chữ hán thì Địch Tiểu Địch viết là:
【Chăm chỉ học tập, chăm chú nghe giảng. Cậu có thể hiểu câu hỏi này bằng cách viết nó lên bảng. 】
Lạc Ngạn Tinh đi lên bục giảng, chép trình tự giải đề của Địch Tiểu Địch lên bảng, đề này quả thật không khó, cậu chép được một nửa liền hiểu được đề này phải làm như thế nào.
Sau khi chép xong câu hỏi, Lạc Ngạn Tinh đi về chỗ ngồi, lúc này biết phải thừa dịp giáo viên không chú ý, cậu giơ tay nhẹ nhàng véo má Địch Tiểu Địch.
"Không có vấn đề, lão sư. Bạn cùng bàn của em nói rằng sau giờ học cô ấy sẽ giảng cho em câu hỏi mà cô đã hỏi trước đây. Em cảm thấy rất, rất hạnh phúc khi có được một người bạn cùng bàn tốt như vậy. Em thực sự may mắn!"
Giáo viên: "..."
Địch Tiểu Địch: "..."
Cả lớp: "..."
Giáo viên bị sốc trước khuôn mặt tươi cười của Lạc Ngạn Tinh đến nỗi suýt quên mất việc mời cậu ngồi xuống.
Phương Tòng Khải vốn đã cố gắng không quay đầu lại, nhưng không nhịn được nữa, cậu cao giọng, mắt thì nhìn lên bục nhưng lại cùng Lạc Ngạn Tinh nói chuyện:
"Ngạn ca, anh nói như vậy là không tốt rồi, lúc em ngồi bên cạnh anh cũng không phải chưa từng giảng bài cho anh, em không phải là bạn cùng bàn tốt sao? Em cũng quá thảm đi, quả thực tam sinh có thảm!"
Cả lớp đều bật cười khi nghe thấy giọng nói của Phương Tòng Khải.
Lạc Ngạn Tinh đá nhẹ vào ghế của Phương Tòng Khải:
"Cậu câm miệng cho anh đi!"
Giáo viên cũng nở nụ cười, nhưng giờ học còn phải học, vì thế rất nhanh khống chế, ho khan một tiếng nói:
".. Câu hỏi tôi vừa hỏi là câu hỏi thứ ba tôi viết trên bảng. Có ai sẵn sàng trả lời không?"
Lớp học an tĩnh lại, đại đa số mọi người đều đang suy nghĩ về câu hỏi này, chỉ có Lạc Ngạn Tinh nhịn không được nhìn về phía Địch Tiểu Địch.
Địch Tiểu Địch nhìn đề trên bảng đen, dùng bút viết nhanh các bước giải bài toán rồi nói với giáo viên:
"Báo cáo, Lạc Ngạn Tinh nói muốn lên bảng viết ra các bước giải của câu này."
Lạc Ngạn Tinh trừng mắt, không dám tin nhìn Địch Tiểu Địch.
Địch Tiểu Địch đang nín cười, đem trình tự giải đề vừa mới viết xong đưa cho Lạc Ngạn Tinh.
Lạc Ngạn Tinh bối rối nhận lấy tờ giấy. Giờ phút này, cả lớp đều kinh ngạc nhìn về phía Lạc Ngạn Tinh.
Mà Phương Từ Khải đưa tay về phía sau, giơ ngón tay cái với Lạc Ngạn Tinh.
Giáo viên đứng trên bục nói với vẻ không chắc chắn lắm:
"Đề này quả thật không khó, vô cùng đơn giản
Nếu có ai xem trước sách giáo khoa thì sẽ dễ dàng giải được. Nếu Lạc Ngạn Tinh em muốn lên bảng giải đề, vậy em lên viết đi."
Nào, cả lớp dành cho bạn một tràng pháo tay nồng nhiệt, đây chắc chắn là lần đầu tiên bạn chủ động lên bảng giải đề, tôi cảm thấy rất vinh dự!"
Cả lớp nhất thời vang lên từng trận vỗ tay.
Lạc Ngạn Tinh còn đang cúi đầu nhìn tờ giấy trên tay, cậu phát hiện trên giấy dùng bút viết mấy chữ ghép vần, cách một khoảng lại viết mấy chữ Hán.
Bính âm và ký tự tiếng Trung không được đặt cạnh nhau, thoạt nhìn rất khó hiểu điều này có nghĩa là gì, sẽ chỉ làm cho người ta tưởng rằng là tiện tay viết bậy- đây là phương pháp phổ biến trước đây của Địch Tiểu Địch để ngăn chặn việc đọc trộm Lạc Ngạn Tinh nhớ tới chuyện trước kia, cảm thấy có chút thân thiết.
Lạc Ngạn Tinh đi về phía bục giảng trong khi đang đánh vần các ký tự tiếng Trung bằng bính âm và phát hiện ra rằng bính âm nói:
【 Ngạn Tinh ca ca, cậu lên lớp luôn nhìn mình (bên cạnh còn vẽ một đôi tiểu ác ma) 】
Lạc Ngạn Tinh không khỏi bật cười, cảm thấy Địch Tiểu Địch thật đáng yêu, quả thực cực kỳ đáng yêu, sau đó phát hiện mình thật sự là hết thuốc chữa rồi.
Chữ hán thì Địch Tiểu Địch viết là:
【Chăm chỉ học tập, chăm chú nghe giảng. Cậu có thể hiểu câu hỏi này bằng cách viết nó lên bảng. 】
Lạc Ngạn Tinh đi lên bục giảng, chép trình tự giải đề của Địch Tiểu Địch lên bảng, đề này quả thật không khó, cậu chép được một nửa liền hiểu được đề này phải làm như thế nào.
Sau khi chép xong câu hỏi, Lạc Ngạn Tinh đi về chỗ ngồi, lúc này biết phải thừa dịp giáo viên không chú ý, cậu giơ tay nhẹ nhàng véo má Địch Tiểu Địch.