Chương 33: Vui đùa (2)
Địch Tiểu Địch cầm sữa đậu nành lên nhấp một ngụm, vị ngọt ngào, vừa vặn với khẩu vị của cô.
Cô uống sữa đậu nành thích cho nhiều đường, cho dù nhảy múa ba lê phải giữ vững hình thể, cũng vẫn không thể thay đổi khẩu vị uống sữa đậu nành phải thêm nhiều đường của cô.
Nhưng bản thân cô sẽ không chủ động mua sữa đậu nành nhiều đường, cũng giống như trà sữa, sau khi Lạc Ngạn Tinh đi vài năm, cô cũng không mua qua mấy lần.
Địch Tiểu Địch uống hai ngụm, nghe tiếng ồn ào trên hành lang lên, bèn quay đầu nhìn lại.
Hà Hải Đăng người đêm qua say xỉn hôm nay đã tỉnh táo, đang đuổi theo Phương Tòng Khải dọc hành lang, trong tay Phương Tòng Khải cầm một mảnh giấy, cũng không biết là gì, Hà Hải Đăng không ngừng đưa tay ra muốn dành lấy nó.
Lúc này, cách giờ học còn có một chút thời gian, học sinh lớp 10 và lớp 11 trường Tư thục Tuyền Ứng không có giờ tự học cố định vào buổi sáng lớp học bắt đầu lúc 8 giờ, còn học sinh lớp 12 thì bắt đầu giờ tự học buổi sáng lúc 7 giờ 10 phút.
Cũng may tòa nhà dạy học của học sinh cuối cấp ở một tòa nhà khác, nếu không Hà Hải Đăng và Phương Tòng Khải nháo như vậy, phỏng chừng sẽ có các học tỷ học trưởng đi ra oán hận.
Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan gì đến cô, Địch Tiểu Địch nghĩ vậy thu hồi ánh mắt cúi đầu mở cuốn sách tiếng Anh ra, bắt đầu nhỏ giọng đọc thuộc lòng những từ tiếng Anh.
Ai biết Phương Tòng Khải vì trốn Hà Hải Đăng trực tiếp chạy vào trong lớp lúc này người trong phòng học mới chỉ tới gần một nửa, Phương Tòng Khải nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh liền giống như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới bên Lạc Ngạn Tinh:
"Ngạn ca, hôm nay anh tới sớm vậy? Mau cứu em!"
Tư thế kia của Phương Tòng Khải như là muốn nhào lên người Lạc Ngạn Tinh, Lạc Ngạn Tinh theo bản năng tránh sang, kết quả nửa người trực tiếp đụng phải Địch Tiểu Địch.
Lạc Ngạn Tinh yên lặng quay người lại, cậu không cố ý.
Lạc Ngạn Tinh nhìn Phương Tòng Khải, hỏi cậu: "Sao vậy?
Phương Tòng Khải cười nói:
" Tối hôm qua Hà Hải Đăng viết một tờ giấy nợ, nói thiếu em năm mươi tệ, vậy mà bây giờ không chịu nhận! "
Lạc Ngạn Tinh nhất thời không nói nên lời, liếc nhìn Hạ Hải Đăng đang đứng ở cửa lớp chuẩn bị bước vào, sau đó nói:
Tối hôm qua không phải cậu ta uống say sao? Cậu cố ý lừa cậu ta viết?
Phương Tòng Khải hét lên:
" Không đúng! Tối qua em đưa cậu ấy về ký túc xá, đang định rời đi. Một tờ năm mươi tệ từ trong túi em rơi xuống đất, em đang định nhặt thì lại bị Hạ Hải Băng nhặt, người này uống say mà động tác còn nhanh hơn em!
Nhưng cậu ấy không khống chế lực tay tốt! Không cẩn thận xé nát năm mươi tệ của em, anh nói xem em có nên tìm hắn bồi thường hay không?
Kết quả hôm nay cậu ta tỉnh lại nói cái gì cũng không nhớ rõ, còn nói là em lừa cậu ta, muốn lừa tiền từ trong tay cậu ta, em liền cầm giấy nợ cho cậu ta xem, kết quả cậu ta vẫn không nhận! "
Lạc Ngạn Tinh cùng Địch Tiểu Địch nghe xong câu chuyện này, nhất thời đều đen mặt:
"... "
Lạc Ngạn Tinh đưa tay ra:
Đưa giấy nợ cho tôi xem một chút.
Nhưng Phương Tòng Khải lại không đưa, tay cầm giấy nợ quay lưng lại, cười nói:
Ngạn ca, không phải em không muốn cho anh xem, mà trên giấy nợ viết một ít bí mật về Hà Hải Băng, nếu em cho anh xem sau khi cậu ta uống say sẽ không chỉ xé tiền của em, mà là xé con người em.
Lạc Ngạn Tinh thấy Hà Hải Băng đang rón rén đi tới, cậu làm như không thấy gì, xoay cây bút trong tay, đánh giá Phương Tòng Khải, chậm rãi nói:
Sao lúc trước tôi không biết cậu có thể ăn nói khéo léo như vậy nhỉ?"
Phương Tòng Khải đang muốn nói chuyện, giấy nợ trong tay bỗng nhiên bị Hà Hải Băng dùng sức rút đi.
Phương Tòng Khải giật mình, quay đầu nhìn về phía Hà Hải Băng, đang định nói thì bị nhét năm mươi tệ vào trong tay thế là liền ngậm miệng lại.
Cô uống sữa đậu nành thích cho nhiều đường, cho dù nhảy múa ba lê phải giữ vững hình thể, cũng vẫn không thể thay đổi khẩu vị uống sữa đậu nành phải thêm nhiều đường của cô.
Nhưng bản thân cô sẽ không chủ động mua sữa đậu nành nhiều đường, cũng giống như trà sữa, sau khi Lạc Ngạn Tinh đi vài năm, cô cũng không mua qua mấy lần.
Địch Tiểu Địch uống hai ngụm, nghe tiếng ồn ào trên hành lang lên, bèn quay đầu nhìn lại.
Hà Hải Đăng người đêm qua say xỉn hôm nay đã tỉnh táo, đang đuổi theo Phương Tòng Khải dọc hành lang, trong tay Phương Tòng Khải cầm một mảnh giấy, cũng không biết là gì, Hà Hải Đăng không ngừng đưa tay ra muốn dành lấy nó.
Lúc này, cách giờ học còn có một chút thời gian, học sinh lớp 10 và lớp 11 trường Tư thục Tuyền Ứng không có giờ tự học cố định vào buổi sáng lớp học bắt đầu lúc 8 giờ, còn học sinh lớp 12 thì bắt đầu giờ tự học buổi sáng lúc 7 giờ 10 phút.
Cũng may tòa nhà dạy học của học sinh cuối cấp ở một tòa nhà khác, nếu không Hà Hải Đăng và Phương Tòng Khải nháo như vậy, phỏng chừng sẽ có các học tỷ học trưởng đi ra oán hận.
Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan gì đến cô, Địch Tiểu Địch nghĩ vậy thu hồi ánh mắt cúi đầu mở cuốn sách tiếng Anh ra, bắt đầu nhỏ giọng đọc thuộc lòng những từ tiếng Anh.
Ai biết Phương Tòng Khải vì trốn Hà Hải Đăng trực tiếp chạy vào trong lớp lúc này người trong phòng học mới chỉ tới gần một nửa, Phương Tòng Khải nhìn thấy Lạc Ngạn Tinh liền giống như nhìn thấy cứu tinh, chạy tới bên Lạc Ngạn Tinh:
"Ngạn ca, hôm nay anh tới sớm vậy? Mau cứu em!"
Tư thế kia của Phương Tòng Khải như là muốn nhào lên người Lạc Ngạn Tinh, Lạc Ngạn Tinh theo bản năng tránh sang, kết quả nửa người trực tiếp đụng phải Địch Tiểu Địch.
Lạc Ngạn Tinh yên lặng quay người lại, cậu không cố ý.
Lạc Ngạn Tinh nhìn Phương Tòng Khải, hỏi cậu: "Sao vậy?
Phương Tòng Khải cười nói:
" Tối hôm qua Hà Hải Đăng viết một tờ giấy nợ, nói thiếu em năm mươi tệ, vậy mà bây giờ không chịu nhận! "
Lạc Ngạn Tinh nhất thời không nói nên lời, liếc nhìn Hạ Hải Đăng đang đứng ở cửa lớp chuẩn bị bước vào, sau đó nói:
Tối hôm qua không phải cậu ta uống say sao? Cậu cố ý lừa cậu ta viết?
Phương Tòng Khải hét lên:
" Không đúng! Tối qua em đưa cậu ấy về ký túc xá, đang định rời đi. Một tờ năm mươi tệ từ trong túi em rơi xuống đất, em đang định nhặt thì lại bị Hạ Hải Băng nhặt, người này uống say mà động tác còn nhanh hơn em!
Nhưng cậu ấy không khống chế lực tay tốt! Không cẩn thận xé nát năm mươi tệ của em, anh nói xem em có nên tìm hắn bồi thường hay không?
Kết quả hôm nay cậu ta tỉnh lại nói cái gì cũng không nhớ rõ, còn nói là em lừa cậu ta, muốn lừa tiền từ trong tay cậu ta, em liền cầm giấy nợ cho cậu ta xem, kết quả cậu ta vẫn không nhận! "
Lạc Ngạn Tinh cùng Địch Tiểu Địch nghe xong câu chuyện này, nhất thời đều đen mặt:
"... "
Lạc Ngạn Tinh đưa tay ra:
Đưa giấy nợ cho tôi xem một chút.
Nhưng Phương Tòng Khải lại không đưa, tay cầm giấy nợ quay lưng lại, cười nói:
Ngạn ca, không phải em không muốn cho anh xem, mà trên giấy nợ viết một ít bí mật về Hà Hải Băng, nếu em cho anh xem sau khi cậu ta uống say sẽ không chỉ xé tiền của em, mà là xé con người em.
Lạc Ngạn Tinh thấy Hà Hải Băng đang rón rén đi tới, cậu làm như không thấy gì, xoay cây bút trong tay, đánh giá Phương Tòng Khải, chậm rãi nói:
Sao lúc trước tôi không biết cậu có thể ăn nói khéo léo như vậy nhỉ?"
Phương Tòng Khải đang muốn nói chuyện, giấy nợ trong tay bỗng nhiên bị Hà Hải Băng dùng sức rút đi.
Phương Tòng Khải giật mình, quay đầu nhìn về phía Hà Hải Băng, đang định nói thì bị nhét năm mươi tệ vào trong tay thế là liền ngậm miệng lại.