Chương : 7
Chúng ta đang định tìm chỗ vắng vẻ để cưỡi mây rời đi thì lại đi qua gian hàng của một bà lão bày đầy các loại dây buộc tóc. Ta vốn cũng không để ý nhưng Vân Liên lại dừng lại một chút bên gian hàng này. Ta lúc này mới phát hiện mặc dù đã mua cho Vân Liên y phục màu xanh nhưng trên tóc hắn vẫn đang buộc một sợi dây cũ rách, vô cùng không hợp.
Vân liên chỉ dừng lại trước sạp một lúc rồi lại đuổi theo ta, ta cười lắc đầu hỏi hắn: “Muốn mua một cái không ?”
“Không mua” Vân liên nghiên đầu một bên nhỏ giọng lầm bầm nhưng lại bị ta nghe rõ ràng “Đã không có tiền còn ra vẻ mình là viên ngoại…”
Ta khó chịu bĩu môi, chỉ là một sợi dây buộc tóc nhỏ nhoi, chỉ cần ta vẫy tay là sẽ ngoan ngoãn bay tới tay ta ngay.
Ta bĩu môi, bảo Vân Liên lên núi trước, ta lại tiếp tục đi dạo một mình dưới núi. Vân Liên thấy ta có vẻ giận, cũng tỏ ra ngoan ngoãn hơn, không hỏi nguyên nhân cũng không dây dưa, lưu loát cõng chiến lợi phẩm của mình hướng núi Huyền Hư chậm rãi đi lên. Xác định hắn không còn nhìn thấy, ta chạy thật nhanh tới gian hàng của bà lão, lại thấy bà đang chậm rãi thu dọn hàng rồi.
"Bà ơi, dây buộc tóc này còn bán không ạ?"
Bà ngẩng đầu nhìn ta, cười nói: "Có bán, cô nương thích loại màu sắc hoa văn nào?"
Ta khẽ bóp túi thơm chỉ còn hai đồng tiền, trong lòng hoang mang, không thể làm gì hơn là dè dặt hỏi: “Bà ơi, loại màu sắc nào là rẻ nhất vậy ?”
Bà lão hình như không ngờ được là nhìn ta có vẻ là một thiên kim nhà phú quý lại đi hỏi câu này, liền nghi ngờ đánh giá ta từ trên xuống dưới, khi thấy mặt ta đã xấu hổ đỏ bừng lên như muốn ngất đi, mới thu hồi ánh mắt trả lời: “Dĩ nhiên là màu trắng, không nhuộm màu, nên rẻ hơn một chút”. Dừng một chút lại bổ sung: “Hai đồng”.
Vừa đủ hai đồng, ta định lấy chiếc dây cột tóc màu trắng kia, lại chợt liếc thấy một chiếc dây màu xanh, thật hợp với màu y phục của Vân Liên: “Cái màu xanh này thì bao nhiêu ?”
Bà lão đưa ra một ngón tay, trên mặt vẫn treo một nụ cười như cũ: "Thêm một đồng."
Mắt ta dại ra, dầu gì ta cũng là một vị thần tiên, bây giờ còn phải khom lưng trước tiền bạc. Ta cúi đầu nhìn qua các loại đồ chơi trên tay, có chút hối hận vừa rồi tiêu tiền quá nhiều, không để lại một chút.
Ta ấm ức thu hồi cái tay đang đưa về chiếc dây buộc tóc màu xanh, đang định lấy chiếc màu trắng kia thì bà lão lại đem chiếc dây màu xanh nhét vào tay ta, lại chỉ vào chuỗi mứt quả trên tay ta: “Không bằng ngươi đưa xâu mứt quả này cho ta, coi như là ta mua về cho cháu trai của mình.”
“Thật tốt ! thật tốt !» Ta đem mứt quả cùng hai đồng tiền nhét vào tay bà lão không chút do dự, ta cơ hồ là nắm dây buộc tóc bỏ chạy, chỉ sợ bà ấy đuổi theo. Còn vì sao ta muốn chạy là vì ta sợ bà lão phát hiện ra một đồng tiền ta mua được hai xâu mứt quả loại này, ta sợ bà ấy đòi lại dây buộc tóc, ta sợ trước mặt mọi người mặt mũi thần tiên của ta mất hết.
Đến khi ta cưỡi mây quay lại núi, Vân Liên mới đi đến giữa sườn núi. Nhìn thấy ta cũng không nói gì, chỉ nhảy lên Tường Vân của ta, thật sự không biết đang nghĩ gì. Trong lúc Vân Liên một mực len len liếc các món đồ chơi ta xách trên tay, hắn vẫn không nói câu nào, mặc cho ta tốn sức suy nghĩ. Chẳng lẽ tiểu tử này ghen tỵ ta mua đồ cho mình nhiều hơn cho hắn ?
Trở lại núi Thanh Liên, Vân Liên nhảy từ trên Tường Vân xuống, nhìn ta chằm chằm nửa buổi, khi thấy ta vô ý nhìn hắn, liền chỉ nói nhanh “đồ nhi đi nghỉ ngơi trước ạ”, ta cũng không quay đầu lại, đi vào phòng. Bổn tiên một thân một mình không sao, sao đứa nhóc này mới chỉ đến mấy ngày đã làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình như vậy ?
Ta vào nhà, đem đống đồ chơi trong tay tùy ý vứt trên bàn, nhất thời cảm thấy cả người dễ chịu hơn nhiều. Ta duỗi người ngồi trên giường, lấy dây buộc tóc mà bản tiên bất chấp lương tâm “giành về” từ trong ngực ra. Dây buộc tóc không có bất kỳ hoa văn gì, hình dạng đươn giản, nói thẳng ra là một sợi vải nhuộm màu xanh. Ta ngắm nghía sợi dây buộc tóc, lại vừa vặn đêm dài đằng đẵng không có việc gì làm, ta liền nhổ một sợ tóc, hóa thành một sợi chỉ thêu màu xanh đậm, đem thêu lên sợi dây buộc tóc. Ai, chỉ sợ nếu bây giờ mẫu thân ở bên cạnh ta, thấy cảnh này sẽ gào khóc thảm thiết mất, không khéo còn cảm tạ Phật tổ Như Lai hiển linh. Dù sao trong tám trăm năm cũng chưa chắc đã thấy cảnh ta ngồi yên làm nữ công được một lần
Ta không muốn làm không có nghĩa là không biết làm, nếu tính trình độ nữ công của ta chỉ sợ là ba tỷ tỷ cũng không sánh nổi. Bàn tay ta khéo léo đưa đẩy, chỉ sau một lúc trên sợi dây buộc tóc đã hiện ra một chuỗi hoa văn đa dạng. Màu sắc chỉ thêu ta dùng đồng màu với sợi dây buộc tóc, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhưng nếu ở dưới ánh trăng, sợi chỉ tơ này sẽ tỏa sáng nhàn nhạt, trông rất đẹp mắt.
Ta vừa hoàn thành tác phẩm liền cảm thấy rất hài lòng, nhưng nghĩ đến sắc mặt tiểu tử thúi kia trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi ta đã phải bứt hai sợi tóc, vậy mà tiểu tử thúi kia lại giám tức giận với ta. Trong lòng cảm thấy phiền não, ta liền dứt khoát ném sợi dây buộc tóc sang một bên, ngã đầu nằm ngủ.
Gà còn chưa gáy, sát vách đã vang lên tiếng đàn. Xem chừng tiểu tử thúi này đang dựa theo cầm phổ mua được ở dưới núi hôm qua để luyện tập, âm thanh còn có vẻ đứt quãng, chưa được liền mạch.
Ta duỗi lưng, lười nhác thong thả đi ra khỏi phòng, nằm xuống ghế mây nhàn nhã đếm những vì sao còn chưa lặn đi trên bầu trời. Vân Liên hình như nghe tiếng ta dậy, tiếng đàn trong phòng chợt khẽ ngưng, không biết lại đang tức giận với ta điều gì. Ta mặc kệ hắn, dứt khoát giả vờ ngủ say, ta không tin tiểu tử này vẫn có thể duy trì bình thản như vậy.
Quả nhiên, qua chừng nửa canh giờ, tiếng đàn lại vang lên lần nữa, nhưng trong đó không giấu nổi vẻ nôn nóng, thật sự nghe không hay chút nào.
“Không muốn đánh thì đừng đánh, chớ làm hỏng tiếng đàn”
Tiếng đàn dừng lại một chút, rồi lại càng vang lên to hơn, tiểu tử Vân Liên kia hiển nhiên là muốn ta không thoải mái. Ta chau mày, bật dậy từ trên ghế, tức giận đùng đùng vọt vào phòng Vân Liên, ôm tiểu tư Vân Liên ra ngoài, mặc hắn quẩy chân phản kháng thế nào cũng không buông tay, xách hắn thẳng vào phòng ta.
Ta học theo Hanh Cáp Nhị Tương, bày ra một dạng muốn giết người, giả bộ cả giận nói: “Nói, ngươi đang tức giận với ta vì điều gì ?”
Vân Liên ngẩng đầu nhìn ta, lại nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, vô cùng có cá tính.
“Tiểu tử ngươi nếu giận ta thì phải cho ta biết nguyên nhân, nếu không chẳng phải là tự giận chính mình sao”
Vân Liên cứng đờ người, hình như nhận ra ta nói đúng, chép miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra nửa chữ.
“Tiểu tử ngươi giỏi như vậy, có cá tính như vậy bổn tiên không dạy được, sau này ngươi tự học đi thôi”. Ta đẩy hắn sang một bên, cầm bút viết ra một chút tiên thuật cơ bản, rồi ném vào ngực hắn: “Như thế này coi như ta đã hoàn thành bổn phận sư phụ, sau này ta với ngươi không quan hệ gì nữa.”
Vân Liên tiếp nhận bí tịch ta ném cho hắn, mặt đần ra. Chắc hắn cũng không tưởng được mình chỉ giận dỗi chút xíu lại bị đuổi ra khỏi sư môn. Thật ra thì chính ta cũng không tưởng được. Ta thậm chí còn không muốn biết vì sao Vân Liên lại giận ta. Từ nhỏ ta đã thích làm theo ý mình, nghĩ gì nói nấy. Dù gì ta cũng là một vị thần tiên, sau này cũng không thể ngày ngày nhìn sắc mặt sư đệ mà sống được.
Vân Liên vẫn không nói lời nào, đứng ngơ ngác, ánh mắt có chút đờ đẫn không biết đang nghĩ cái gì. Nhưng chỉ chốc lát sau, đôi mắt phượng tuy chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng đã rất đẹp của hắn dừng lại trên giường ta. Ta theo ánh mắt hắn nhìn sang, lại nhìn thấy dây buộc tóc đêm qua ta thêu đến hơn nửa đêm
Ta đi tới cầm dây buộc tóc lên, thuận tiện ném vào ngực hắn, thở dài nói: “Coi như đây là lễ cáo biệt của sư phụ. Hôm qua sư phụ sửa lại một chút nhưng quên chưa đưa cho ngươi”.
Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Liên mếu mếu, người không biết nhìn vào còn tưởng hắn đang phải chịu uất ức gì, chợt òa khóc chạy ra ngoài. Ta lớn như thế này vẫn chưa gặp tình huống như thế này bao giờ nên chân tay trở nên luống cuống.
“Sao ngươi khóc dữ vậy ? Nếu không thích dây buộc tóc này thì ta lấy lại vậy.”
Ta vừa đưa tay lấy đi sợi dây buộc tóc trong ngực Vân Liên thì tiểu tử kia lại khóc lớn tiếng hơn.
“Ngươi cũng không cần bí tịch sư phụ tự tay viết phải không ?” Ta nhíu lông mày, dứt khoát lấy toàn bộ sách mà hắn đang cầm: “Không cần thì thôi, ta lấy lại, ngươi đừng khóc”.
Vân Liên nhất thời ngưng khóc, đưa tay quệt nước mũi, cúi đầu nhìn hai tay trống rỗng của mình. Ta cứ tưởng tôn đại thần này đã ngưng khóc rồi, lại thấy Vân Liên giật giật hai cái liền ngồi bệt xuống đất, nước mắt như nước lũ ào ào tuôn ra không ngừng. Ta nhìn bộ dáng hắn, chợt thấy phiền não, tình trạng này của hắn chỉ sợ khóc thêm bốn năm ngày nữa thì núi Thành Liên sẽ bị nhấn chìm mất.
"Tiểu Tổ Tông ngươi đừng khóc nữa được không! Có gì thì nói đi!"
Đầu ta đau dữ dỗi, dứt khoát chống eo quát, Vân Liên nức nở thêm một lúc, khi bình tĩnh hơn thì chỉ tay vào lòng ta: “Sư phụ … sách vở … cùng dây buộc tóc”
"Ngươi muốn?"
"Ừ. . . . . ." Vân Liên đỏ mắt, ra sức tỏ vẻ mong muốn.
Tiểu tử thúi, vừa rồi ngươi còn không cần đấy thôi ! Lông mày ta run lên, đưa mọi thứ lại cho hắn, hắn vội vàng ôm chầm vào ngực, trưng ra một bộ mặt vô tội nhìn ta.
Ánh mắt kia khiến ta có cảm giác vừa làm gì tội lỗi với hắn, trong lòng khó chịu.
"Ngươi còn muốn gì nữa?"
"Sư phụ. . . . . ."
“Sao ? Ta hỏi ngươi muốn gì, ngươi lại gọi ta làm gì ?” Lúc ta đã nổi nóng thì cho dù đối phương là đứa bé ta cũng tuyệt đối không nhường nhịn. Có lẽ bản chất ta vẫn giống một đứa bé hơn.
"Sư phụ. . . . . ."
". . . . . ." Ta cau mày, chẳng thèm dây dưa với hắn nữa, dứt khoát xách hắn lên, định đưa hắn về nhà. Ai ngờ tiểu tử này lại ôm lấy ống quần ta, nhất định không chịu buông. Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, có cảm giác như đang chịu uất ức trong lòng, rồi lại khóc rống lên.
"Con. . . . . . con chỉ cần sư phụ. . . . . . Chớ đuổi con đi. . . . . . Dây buộc tóc. . . . . . Dây buộc tóc con không. . . . . . Không cần. . . . . . Sư phụ. . . . . . Chớ đuổi con đi. . . . . ."
Giọng hắn đứt quãng nhưng ta vẫn hiểu. Nghĩ lại thấy tối hôm qua hắn cũng thật khác thường, thì ra dây buộc tóc này chính là đầu sỏ khiến tiểu tử này tức giận. Có lẽ hôm qua hắn chờ mong cả ngày, kết quả hết ngày rồi vẫn không thấy đâu nên mới tức giận như vậy.
Ngọn nguồn của sự náo loạn này cũng thật buồn cười, hại ta quyết liệt với Vân Liên như vậy.
Vân liên chỉ dừng lại trước sạp một lúc rồi lại đuổi theo ta, ta cười lắc đầu hỏi hắn: “Muốn mua một cái không ?”
“Không mua” Vân liên nghiên đầu một bên nhỏ giọng lầm bầm nhưng lại bị ta nghe rõ ràng “Đã không có tiền còn ra vẻ mình là viên ngoại…”
Ta khó chịu bĩu môi, chỉ là một sợi dây buộc tóc nhỏ nhoi, chỉ cần ta vẫy tay là sẽ ngoan ngoãn bay tới tay ta ngay.
Ta bĩu môi, bảo Vân Liên lên núi trước, ta lại tiếp tục đi dạo một mình dưới núi. Vân Liên thấy ta có vẻ giận, cũng tỏ ra ngoan ngoãn hơn, không hỏi nguyên nhân cũng không dây dưa, lưu loát cõng chiến lợi phẩm của mình hướng núi Huyền Hư chậm rãi đi lên. Xác định hắn không còn nhìn thấy, ta chạy thật nhanh tới gian hàng của bà lão, lại thấy bà đang chậm rãi thu dọn hàng rồi.
"Bà ơi, dây buộc tóc này còn bán không ạ?"
Bà ngẩng đầu nhìn ta, cười nói: "Có bán, cô nương thích loại màu sắc hoa văn nào?"
Ta khẽ bóp túi thơm chỉ còn hai đồng tiền, trong lòng hoang mang, không thể làm gì hơn là dè dặt hỏi: “Bà ơi, loại màu sắc nào là rẻ nhất vậy ?”
Bà lão hình như không ngờ được là nhìn ta có vẻ là một thiên kim nhà phú quý lại đi hỏi câu này, liền nghi ngờ đánh giá ta từ trên xuống dưới, khi thấy mặt ta đã xấu hổ đỏ bừng lên như muốn ngất đi, mới thu hồi ánh mắt trả lời: “Dĩ nhiên là màu trắng, không nhuộm màu, nên rẻ hơn một chút”. Dừng một chút lại bổ sung: “Hai đồng”.
Vừa đủ hai đồng, ta định lấy chiếc dây cột tóc màu trắng kia, lại chợt liếc thấy một chiếc dây màu xanh, thật hợp với màu y phục của Vân Liên: “Cái màu xanh này thì bao nhiêu ?”
Bà lão đưa ra một ngón tay, trên mặt vẫn treo một nụ cười như cũ: "Thêm một đồng."
Mắt ta dại ra, dầu gì ta cũng là một vị thần tiên, bây giờ còn phải khom lưng trước tiền bạc. Ta cúi đầu nhìn qua các loại đồ chơi trên tay, có chút hối hận vừa rồi tiêu tiền quá nhiều, không để lại một chút.
Ta ấm ức thu hồi cái tay đang đưa về chiếc dây buộc tóc màu xanh, đang định lấy chiếc màu trắng kia thì bà lão lại đem chiếc dây màu xanh nhét vào tay ta, lại chỉ vào chuỗi mứt quả trên tay ta: “Không bằng ngươi đưa xâu mứt quả này cho ta, coi như là ta mua về cho cháu trai của mình.”
“Thật tốt ! thật tốt !» Ta đem mứt quả cùng hai đồng tiền nhét vào tay bà lão không chút do dự, ta cơ hồ là nắm dây buộc tóc bỏ chạy, chỉ sợ bà ấy đuổi theo. Còn vì sao ta muốn chạy là vì ta sợ bà lão phát hiện ra một đồng tiền ta mua được hai xâu mứt quả loại này, ta sợ bà ấy đòi lại dây buộc tóc, ta sợ trước mặt mọi người mặt mũi thần tiên của ta mất hết.
Đến khi ta cưỡi mây quay lại núi, Vân Liên mới đi đến giữa sườn núi. Nhìn thấy ta cũng không nói gì, chỉ nhảy lên Tường Vân của ta, thật sự không biết đang nghĩ gì. Trong lúc Vân Liên một mực len len liếc các món đồ chơi ta xách trên tay, hắn vẫn không nói câu nào, mặc cho ta tốn sức suy nghĩ. Chẳng lẽ tiểu tử này ghen tỵ ta mua đồ cho mình nhiều hơn cho hắn ?
Trở lại núi Thanh Liên, Vân Liên nhảy từ trên Tường Vân xuống, nhìn ta chằm chằm nửa buổi, khi thấy ta vô ý nhìn hắn, liền chỉ nói nhanh “đồ nhi đi nghỉ ngơi trước ạ”, ta cũng không quay đầu lại, đi vào phòng. Bổn tiên một thân một mình không sao, sao đứa nhóc này mới chỉ đến mấy ngày đã làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình như vậy ?
Ta vào nhà, đem đống đồ chơi trong tay tùy ý vứt trên bàn, nhất thời cảm thấy cả người dễ chịu hơn nhiều. Ta duỗi người ngồi trên giường, lấy dây buộc tóc mà bản tiên bất chấp lương tâm “giành về” từ trong ngực ra. Dây buộc tóc không có bất kỳ hoa văn gì, hình dạng đươn giản, nói thẳng ra là một sợi vải nhuộm màu xanh. Ta ngắm nghía sợi dây buộc tóc, lại vừa vặn đêm dài đằng đẵng không có việc gì làm, ta liền nhổ một sợ tóc, hóa thành một sợi chỉ thêu màu xanh đậm, đem thêu lên sợi dây buộc tóc. Ai, chỉ sợ nếu bây giờ mẫu thân ở bên cạnh ta, thấy cảnh này sẽ gào khóc thảm thiết mất, không khéo còn cảm tạ Phật tổ Như Lai hiển linh. Dù sao trong tám trăm năm cũng chưa chắc đã thấy cảnh ta ngồi yên làm nữ công được một lần
Ta không muốn làm không có nghĩa là không biết làm, nếu tính trình độ nữ công của ta chỉ sợ là ba tỷ tỷ cũng không sánh nổi. Bàn tay ta khéo léo đưa đẩy, chỉ sau một lúc trên sợi dây buộc tóc đã hiện ra một chuỗi hoa văn đa dạng. Màu sắc chỉ thêu ta dùng đồng màu với sợi dây buộc tóc, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhưng nếu ở dưới ánh trăng, sợi chỉ tơ này sẽ tỏa sáng nhàn nhạt, trông rất đẹp mắt.
Ta vừa hoàn thành tác phẩm liền cảm thấy rất hài lòng, nhưng nghĩ đến sắc mặt tiểu tử thúi kia trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi ta đã phải bứt hai sợi tóc, vậy mà tiểu tử thúi kia lại giám tức giận với ta. Trong lòng cảm thấy phiền não, ta liền dứt khoát ném sợi dây buộc tóc sang một bên, ngã đầu nằm ngủ.
Gà còn chưa gáy, sát vách đã vang lên tiếng đàn. Xem chừng tiểu tử thúi này đang dựa theo cầm phổ mua được ở dưới núi hôm qua để luyện tập, âm thanh còn có vẻ đứt quãng, chưa được liền mạch.
Ta duỗi lưng, lười nhác thong thả đi ra khỏi phòng, nằm xuống ghế mây nhàn nhã đếm những vì sao còn chưa lặn đi trên bầu trời. Vân Liên hình như nghe tiếng ta dậy, tiếng đàn trong phòng chợt khẽ ngưng, không biết lại đang tức giận với ta điều gì. Ta mặc kệ hắn, dứt khoát giả vờ ngủ say, ta không tin tiểu tử này vẫn có thể duy trì bình thản như vậy.
Quả nhiên, qua chừng nửa canh giờ, tiếng đàn lại vang lên lần nữa, nhưng trong đó không giấu nổi vẻ nôn nóng, thật sự nghe không hay chút nào.
“Không muốn đánh thì đừng đánh, chớ làm hỏng tiếng đàn”
Tiếng đàn dừng lại một chút, rồi lại càng vang lên to hơn, tiểu tử Vân Liên kia hiển nhiên là muốn ta không thoải mái. Ta chau mày, bật dậy từ trên ghế, tức giận đùng đùng vọt vào phòng Vân Liên, ôm tiểu tư Vân Liên ra ngoài, mặc hắn quẩy chân phản kháng thế nào cũng không buông tay, xách hắn thẳng vào phòng ta.
Ta học theo Hanh Cáp Nhị Tương, bày ra một dạng muốn giết người, giả bộ cả giận nói: “Nói, ngươi đang tức giận với ta vì điều gì ?”
Vân Liên ngẩng đầu nhìn ta, lại nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, vô cùng có cá tính.
“Tiểu tử ngươi nếu giận ta thì phải cho ta biết nguyên nhân, nếu không chẳng phải là tự giận chính mình sao”
Vân Liên cứng đờ người, hình như nhận ra ta nói đúng, chép miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra nửa chữ.
“Tiểu tử ngươi giỏi như vậy, có cá tính như vậy bổn tiên không dạy được, sau này ngươi tự học đi thôi”. Ta đẩy hắn sang một bên, cầm bút viết ra một chút tiên thuật cơ bản, rồi ném vào ngực hắn: “Như thế này coi như ta đã hoàn thành bổn phận sư phụ, sau này ta với ngươi không quan hệ gì nữa.”
Vân Liên tiếp nhận bí tịch ta ném cho hắn, mặt đần ra. Chắc hắn cũng không tưởng được mình chỉ giận dỗi chút xíu lại bị đuổi ra khỏi sư môn. Thật ra thì chính ta cũng không tưởng được. Ta thậm chí còn không muốn biết vì sao Vân Liên lại giận ta. Từ nhỏ ta đã thích làm theo ý mình, nghĩ gì nói nấy. Dù gì ta cũng là một vị thần tiên, sau này cũng không thể ngày ngày nhìn sắc mặt sư đệ mà sống được.
Vân Liên vẫn không nói lời nào, đứng ngơ ngác, ánh mắt có chút đờ đẫn không biết đang nghĩ cái gì. Nhưng chỉ chốc lát sau, đôi mắt phượng tuy chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng đã rất đẹp của hắn dừng lại trên giường ta. Ta theo ánh mắt hắn nhìn sang, lại nhìn thấy dây buộc tóc đêm qua ta thêu đến hơn nửa đêm
Ta đi tới cầm dây buộc tóc lên, thuận tiện ném vào ngực hắn, thở dài nói: “Coi như đây là lễ cáo biệt của sư phụ. Hôm qua sư phụ sửa lại một chút nhưng quên chưa đưa cho ngươi”.
Cái miệng nhỏ nhắn của Vân Liên mếu mếu, người không biết nhìn vào còn tưởng hắn đang phải chịu uất ức gì, chợt òa khóc chạy ra ngoài. Ta lớn như thế này vẫn chưa gặp tình huống như thế này bao giờ nên chân tay trở nên luống cuống.
“Sao ngươi khóc dữ vậy ? Nếu không thích dây buộc tóc này thì ta lấy lại vậy.”
Ta vừa đưa tay lấy đi sợi dây buộc tóc trong ngực Vân Liên thì tiểu tử kia lại khóc lớn tiếng hơn.
“Ngươi cũng không cần bí tịch sư phụ tự tay viết phải không ?” Ta nhíu lông mày, dứt khoát lấy toàn bộ sách mà hắn đang cầm: “Không cần thì thôi, ta lấy lại, ngươi đừng khóc”.
Vân Liên nhất thời ngưng khóc, đưa tay quệt nước mũi, cúi đầu nhìn hai tay trống rỗng của mình. Ta cứ tưởng tôn đại thần này đã ngưng khóc rồi, lại thấy Vân Liên giật giật hai cái liền ngồi bệt xuống đất, nước mắt như nước lũ ào ào tuôn ra không ngừng. Ta nhìn bộ dáng hắn, chợt thấy phiền não, tình trạng này của hắn chỉ sợ khóc thêm bốn năm ngày nữa thì núi Thành Liên sẽ bị nhấn chìm mất.
"Tiểu Tổ Tông ngươi đừng khóc nữa được không! Có gì thì nói đi!"
Đầu ta đau dữ dỗi, dứt khoát chống eo quát, Vân Liên nức nở thêm một lúc, khi bình tĩnh hơn thì chỉ tay vào lòng ta: “Sư phụ … sách vở … cùng dây buộc tóc”
"Ngươi muốn?"
"Ừ. . . . . ." Vân Liên đỏ mắt, ra sức tỏ vẻ mong muốn.
Tiểu tử thúi, vừa rồi ngươi còn không cần đấy thôi ! Lông mày ta run lên, đưa mọi thứ lại cho hắn, hắn vội vàng ôm chầm vào ngực, trưng ra một bộ mặt vô tội nhìn ta.
Ánh mắt kia khiến ta có cảm giác vừa làm gì tội lỗi với hắn, trong lòng khó chịu.
"Ngươi còn muốn gì nữa?"
"Sư phụ. . . . . ."
“Sao ? Ta hỏi ngươi muốn gì, ngươi lại gọi ta làm gì ?” Lúc ta đã nổi nóng thì cho dù đối phương là đứa bé ta cũng tuyệt đối không nhường nhịn. Có lẽ bản chất ta vẫn giống một đứa bé hơn.
"Sư phụ. . . . . ."
". . . . . ." Ta cau mày, chẳng thèm dây dưa với hắn nữa, dứt khoát xách hắn lên, định đưa hắn về nhà. Ai ngờ tiểu tử này lại ôm lấy ống quần ta, nhất định không chịu buông. Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, có cảm giác như đang chịu uất ức trong lòng, rồi lại khóc rống lên.
"Con. . . . . . con chỉ cần sư phụ. . . . . . Chớ đuổi con đi. . . . . . Dây buộc tóc. . . . . . Dây buộc tóc con không. . . . . . Không cần. . . . . . Sư phụ. . . . . . Chớ đuổi con đi. . . . . ."
Giọng hắn đứt quãng nhưng ta vẫn hiểu. Nghĩ lại thấy tối hôm qua hắn cũng thật khác thường, thì ra dây buộc tóc này chính là đầu sỏ khiến tiểu tử này tức giận. Có lẽ hôm qua hắn chờ mong cả ngày, kết quả hết ngày rồi vẫn không thấy đâu nên mới tức giận như vậy.
Ngọn nguồn của sự náo loạn này cũng thật buồn cười, hại ta quyết liệt với Vân Liên như vậy.