Chương : 6
Tương truyền Sau khi khai thiên lập địa Lạc Long Quân cùng Âu Cơ phi thăng tiên giới. Lúc này tiên giới vẫn còn hoang sơ, thần đã khai mở nên Thiên đình ngày nay để làm nơi cư ngụ của chư vị thánh thần.
Nhưng hai người không quen sống trong lầu các xa hoa ồn ã nên Long Quân đã dùng đại thần Thông đắp nên một ngọn sơn phong hùng vĩ đặt trên cửu cửu trọng thiên rồi đưa các loại thần thú trên tiên dưới trần về thả trên núi.
Âu cơ dùng tiên lực hiển hoá các loại tiên thảo, thần thụ, rồi dựng nhà cư ngụ trên núi. Vỗn dĩ ngọn núi không có tên nhưng người đời cung kính đặt tên là Long thần sơn.
Ngọc Hoàng đi trước dẫn chúng tiên bước lên Thần sơn. Đường lên đến đỉnh sơn là chín trăm chín mươi chín bậc thang được làm bằng thiên ngoại vẫn thạch, đường không xa nếu như dùng pháp lực để đi, thần sơn cũng không có cấm pháp nhưng chẳng một ai làm như vậy vì không biết tự bao giờ đó đã là một quy củ bất thành văn trên thần sơn. Chúng tiên xếp hàng ngay ngắn đi bộ nhẹ nhàng lên từng bậc thang mà không một ai phàn nàn, xôn xao.
Đoàn người nối đuôi nhau đủ màu sắc y phục bước đi trên những bậc đá dài ngoằn nghèo, nhìn từ xa như thể một đầu long uốn lượn trở về tổ.
Phải mất hai canh giờ chúng tiên mới lên được đến đỉnh thần sơn. Trước mặt họ lúc này hàng rào bằng tre đi thêm một chút là một cánh cửa nhỏ chiều rộng đủ ba người đi vào một lần.
Lúc này cửa vẫn đang đóng kín, Chúng tiên dừng lại, Liễu Hạnh đỡ tay Ngọc Hoàng lên gõ cửa rồi cả hai lùi lại chờ đợi cùng chúng tiên.
Một vài khắc sau một ông lão râu tóc bạc trắng mở cửa ra đưa tay ra thế mời mọi người vào nói:
- Ngài đợi đã lâu, các vị vào đi.
Ngọc Hoàng và chúng tiên chắp tay với ông lão nói:
- đa tạ Kim lão! Xin mời kim lão dẫn đường.
Kim lão quay người đưa chúng tiên vào trong, đi qua một vài ngôi nhà gỗ đến một khoảng sân rộng, góc sân có một chiếc trống đồng lớn một chiếc Long tọa trống, đằng sau là một dãy nhà đất.
Chúng tiên cung kính đi vào tập trung vào giữa sân lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Long toạ rồi quay qua nhìn nhau khó hiểu.
Ngọc Hoàng nhìn Kim lão hỏi:
- Kim lão! Người đâu?
Kim lão mỉm cười:
- Ngài đến ngay bây giờ.
Dứt lời trên bảo tọa từng sợi ánh vàng từ không trung tụ lại thành thân hình một người cao lớn, uy nghiêm mắt nhìn về chúng tiên.
Trong lúc chúng tiên còn kinh ngạc về việc trước mắt thì kim lão vội quỳ:
- Tham kiến cha Long.
Chúng tiên đồng loạt quỳ xuống đồng thanh kêu to tiếng kêu vang dội cả thần sơn:
- tham kiến cha Long.
Đúng lúc đó cả thần sơn từng tiếng kêu của các loại thần thú trên thần sơn vang lên hoà quyện với nhau như một lời chào đến vị thần.
Long Quân nhìn chúng tiên phất tay nói:
- các con của ta đứng dậy cả đi.
Chúng tiên nghe lời đứng dậy cung kính. Long Quân đợi mọi người đứng lên rồi nói:
- Ta triệu tập các con lần này lên đây là có hai điều quan trọng cần nói, và để các con chuẩn bị sẵn tinh thần.
Ngọc Hoàng tiến lên trước chắp tay, cúi đầu thưa:
- xin cha dạy bảo.
Long Quân gật đầu nhìn chúng tiên cất giọng:
- như các con đã biết vạn vật trong thiên địa đều có hai mặt của nó như có âm ắt phải có dương. Có sai ắt phải có đúng. Có mặt trăng ắt phải có mặt trời. Có tiên ắt có ma.
Chúng tiên gật đầu cho là phải thì long quân tiếp lời:
- hầu hết chúng tiên các con đều xuất phát từ phàm nhân giới, người do tín ngưỡng của dân gian mà thành tiên, Các con đều là những người tài giỏi nổi bật trong loài người, có người do tu luyện thành tiên hay sinh ra đã là tiên nhân. Nhưng chênh lệch giữ tiên nhân quá sai biệt sao không cân bằng như âm dương như nhật nguyệt tiên ma. Vậy chúng ta có phải mặt cân bằng kia của thế giới phàm nhân hay không??.
Người nhìn ta ta nhìn người rồi tự hỏi lẫn bản thân chúng tiên lộn xộn hẳn lên, vì điều này chưa ai từng suy nghĩ tới nó.
Ngọc Hoàng sáng ý chắp tay thưa:
- thưa cha! Ý cha là chúng ta ko phải mặt cân bằng của thế giới phàm nhân?? Vậy thế giới đó là??.
Long Quân mỉm cười nói:
- hỏi hay lắm thế giới cân bằng với phàm nhân giới phải là một thế giới có nhiều tiên nhân hơn hiện tại. Không dám nói là người người có thể tu tiên nhưng ít nhất người tu tiên nhiều hơn phàm nhân giới. Lần này ta và nương tử của ta vân du ta đã phát hiện ra thế giới đó và đặt tên nó là tu chân giới.
Long Quân trong lòng có chút cảm khái, trong lần cùng nương tử phiêu lãng đất trời vô tình lâm vào vòng xoáy không gian kỳ bí, hai người tiến vào một thế giới khác không lâu đã bị bài xích lực của thế giới đó bắt buộc phải rời đi nhưng từ cảm ứng lực nhận ra một điều đó là " tiên nhân bay đầy trời"
Chúng tiên bùng nổ xôn xao, tu chân giới, thế giới của người tu chân có người lại cho rằng đây là điềm báo của nguy cơ, nơi đâu có nhân loại là có đấu tranh, tiên nhân pháp lực quấn thân nếu tranh phạm vi tác động cũng như lực sát thương quá nghiêm trọng.
Long Quân nhìn về phía mọi người ông cũng đoán biết suy nghĩ, tâm tư của họ. Ông nói tiếp:
- ta biết các con nghĩ gì, vậy thế giới tu chân đó ở đâu, nhiều tiên nhân như vậy họ có đánh chiếm tiên giới thiên đình ta không?? Ta cho các con biết rằng ta nói cân bằng với thế giới phàm nhân tức cùng đẳng cấp với giới phàm cũng tức là không gian đẳng cấp thấp hơn tiên giới chúng ta, đó thế giới đó vững chắc tiên linh khí dồi dào nên từ chân giới này người tu đạo nhiều vô kể nhưng suy cho cùng cũng chưa tới đẳng cấp tiên nhân thực thụ.
Ngọc Hoàng hỏi lại:
- từ trước đến nay sao chưa từng thấy ai phi thăng lên tiên giới? Phải chẳng bị điều gì ngăn cấm, hay họ phi thăng đến một địa phương khác?
Thông thiên chi đạo, tới cực hạn là mức nào không ai rõ ràng nhưng tới cảnh giới càng cao thì vẫn thấy bản thân thiếu đi một chút gì đó mông lung, người tu đạo tới một tới giới hạn thừa nhận của vị diện đều bị bài xích khỏi vị diện đó nhưng rõ ràng chưa có một tiên nhân nào như vậy xuất hiện ở tiên giới đại việt.
Long quân vuốt cằm trầm ngâm nói:
- đúng vậy đây chính là điều chúng ta phải tìm lý do bị ngăn cấm hay thiếu điểm tiếp dẫn thì chúng ta phải đi vào trong đó tìm hiểu và đánh ra một con đường. Vì đánh từ trong ra luôn dễ hơn từ ngoài đánh vào.
Chúng tiên đồng thanh hô lớn:
- cha long anh minh
Long quân nói tiếp:
- vị trí đại khái ta đã rõ, phương pháp cũng đã có. nhưng còn một việc liên quan rất lớn nữa ta muốn nói với các con, ngoài việc phát hiện ra tu chân giới ta cũng phát hiện ra thần giới. Ta và nương các con đã đến thần giới nhưng vấn đề là hiện tại ta chưa tìm được con đường để trở về.
- ta chắc hẳn các con tu luyện cũng cảm giác được, từ khi khai thiên các con đã tu luyện có người đã tới cực hạn nhưng vẫn ngây ngốc bao nhiêu năm tháng vẫn cảm thấy tu hành bị đứt quãng chưa trọn vẹn, ta thiết nghĩ bởi thần giới này vốn là điểm tiếp theo để khai thông bí tắc đó.
Long Quân nói ra những suy luận của bản thân, thần giới vốn là vị diện cái cấp hơn tiên giới và cũng đầy rẫy nguy hiểm bởi chúng tiên cường giả bậc nhất nếu đặt ở thần giới cũng chỉ là tầng thứ khởi điểm mà thôi.
Lại một cú chốt làm rung động thiên sơn chúng tiên bàn tán xôn xao. Thánh Gióng lúc này chắp tay nói:
- cha không thể trở về?? Vậy người hiện tại đang ở đây là?Phải chăng là chưa xác định được điểm tiếp dẫn?.
Long Quân nhìn Thánh Gióng, ở vị tứ bất tử trẻ tuổi này ông rất coi trọng ở tính cách cũng như thiên tư. Ông cười khổ:
- điểm tiếp dẫn bởi vì ta chỉ tình cờ đến thần giới từ một vòng xoáy không gian, nên quá khó để xác đinh, nếu xông loạn thì ai biết được có thể đến hay không? Ta hiện tại chỉ là một hình chiếu gửi về mà thôi, vốn ta muốn đả thông một còn đường cho các con nhưng đó không phải một cách vẹn toàn, bởi người cùng tầng thứ của ta ở nơi đó không ít nên thiết nghĩ chúng cũng không dễ dàng cho ta thực hiện điều đó.
Ngẫm nghĩ rồi tiếp lời:
- Hôm này triệu tập các con, ta nói hai chuyện này liên quan đến với nhau vì ta muốn các con trước đi khai mở đường đến tu chân giân giới rồi xây dựng một đội tiên nhân sau xông phá thần giới, mở ra thông thiên chi lộ cho Đại Việt ta.
- Nhưng muốn làm được vậy thì lại không thể đi quá nhiều người vì pháp lực hình chiếu này quá thấp, độ an toàn quá thấp, tính nguy hiểm quá cao, để đi vào đó các con phải phá bỏ pháp lực hiện tai, ta lại không thể cho các con sự trợ giúp gì cả. Các con sợ rằng có thể mất đi tính mạng của mình, ta cần sự tự nguyện của các con.
Long Quân nhìn những khuôn mặt thân quen phía dưới chờ đợi, ông biết sứ mệnh này là đánh cuộc lớn bởi nó quá nguy hiểm, bởi nếu bỏ đi pháp lực từ luyện lại từ đầu như một phàm nhân ở một thế giới khác nơi mà cường giả đầy rẫy mức độ hung hiểm quá lớn. Nhưng ông tin rằng những người ở đây lúc này đều là nhân trung chỉ Long, điều này không hẳn không thể thành.
Chúng tiên tư tế chỉnh đốn lại các thông tin nhận được hôm nay, tuy không phải quá nhiều nhưng nó lại mang ý nghĩa bảo trùm rộng rãi, thông thiên chi lộ nếu thành công lợi ích khó nói thành lời bởi nó quá trọng đại, nguy hiểm sao? Từ khi tiên vị được xác lập cái cảm giác nguy hiểm này dường như không hề thấy được nhưng trước khi thành tiên họ trải qua không ít.
- con nguyện ý..
- con nguyện ý..
Từng người chắp tay nguyện ý, chúng tiên không một ai lưỡng lự trước quyết định của bản thân, chỉ có sự tự tin lần toả trên thân thể với ánh mắt cuồng nhiệt.
Nhưng hai người không quen sống trong lầu các xa hoa ồn ã nên Long Quân đã dùng đại thần Thông đắp nên một ngọn sơn phong hùng vĩ đặt trên cửu cửu trọng thiên rồi đưa các loại thần thú trên tiên dưới trần về thả trên núi.
Âu cơ dùng tiên lực hiển hoá các loại tiên thảo, thần thụ, rồi dựng nhà cư ngụ trên núi. Vỗn dĩ ngọn núi không có tên nhưng người đời cung kính đặt tên là Long thần sơn.
Ngọc Hoàng đi trước dẫn chúng tiên bước lên Thần sơn. Đường lên đến đỉnh sơn là chín trăm chín mươi chín bậc thang được làm bằng thiên ngoại vẫn thạch, đường không xa nếu như dùng pháp lực để đi, thần sơn cũng không có cấm pháp nhưng chẳng một ai làm như vậy vì không biết tự bao giờ đó đã là một quy củ bất thành văn trên thần sơn. Chúng tiên xếp hàng ngay ngắn đi bộ nhẹ nhàng lên từng bậc thang mà không một ai phàn nàn, xôn xao.
Đoàn người nối đuôi nhau đủ màu sắc y phục bước đi trên những bậc đá dài ngoằn nghèo, nhìn từ xa như thể một đầu long uốn lượn trở về tổ.
Phải mất hai canh giờ chúng tiên mới lên được đến đỉnh thần sơn. Trước mặt họ lúc này hàng rào bằng tre đi thêm một chút là một cánh cửa nhỏ chiều rộng đủ ba người đi vào một lần.
Lúc này cửa vẫn đang đóng kín, Chúng tiên dừng lại, Liễu Hạnh đỡ tay Ngọc Hoàng lên gõ cửa rồi cả hai lùi lại chờ đợi cùng chúng tiên.
Một vài khắc sau một ông lão râu tóc bạc trắng mở cửa ra đưa tay ra thế mời mọi người vào nói:
- Ngài đợi đã lâu, các vị vào đi.
Ngọc Hoàng và chúng tiên chắp tay với ông lão nói:
- đa tạ Kim lão! Xin mời kim lão dẫn đường.
Kim lão quay người đưa chúng tiên vào trong, đi qua một vài ngôi nhà gỗ đến một khoảng sân rộng, góc sân có một chiếc trống đồng lớn một chiếc Long tọa trống, đằng sau là một dãy nhà đất.
Chúng tiên cung kính đi vào tập trung vào giữa sân lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Long toạ rồi quay qua nhìn nhau khó hiểu.
Ngọc Hoàng nhìn Kim lão hỏi:
- Kim lão! Người đâu?
Kim lão mỉm cười:
- Ngài đến ngay bây giờ.
Dứt lời trên bảo tọa từng sợi ánh vàng từ không trung tụ lại thành thân hình một người cao lớn, uy nghiêm mắt nhìn về chúng tiên.
Trong lúc chúng tiên còn kinh ngạc về việc trước mắt thì kim lão vội quỳ:
- Tham kiến cha Long.
Chúng tiên đồng loạt quỳ xuống đồng thanh kêu to tiếng kêu vang dội cả thần sơn:
- tham kiến cha Long.
Đúng lúc đó cả thần sơn từng tiếng kêu của các loại thần thú trên thần sơn vang lên hoà quyện với nhau như một lời chào đến vị thần.
Long Quân nhìn chúng tiên phất tay nói:
- các con của ta đứng dậy cả đi.
Chúng tiên nghe lời đứng dậy cung kính. Long Quân đợi mọi người đứng lên rồi nói:
- Ta triệu tập các con lần này lên đây là có hai điều quan trọng cần nói, và để các con chuẩn bị sẵn tinh thần.
Ngọc Hoàng tiến lên trước chắp tay, cúi đầu thưa:
- xin cha dạy bảo.
Long Quân gật đầu nhìn chúng tiên cất giọng:
- như các con đã biết vạn vật trong thiên địa đều có hai mặt của nó như có âm ắt phải có dương. Có sai ắt phải có đúng. Có mặt trăng ắt phải có mặt trời. Có tiên ắt có ma.
Chúng tiên gật đầu cho là phải thì long quân tiếp lời:
- hầu hết chúng tiên các con đều xuất phát từ phàm nhân giới, người do tín ngưỡng của dân gian mà thành tiên, Các con đều là những người tài giỏi nổi bật trong loài người, có người do tu luyện thành tiên hay sinh ra đã là tiên nhân. Nhưng chênh lệch giữ tiên nhân quá sai biệt sao không cân bằng như âm dương như nhật nguyệt tiên ma. Vậy chúng ta có phải mặt cân bằng kia của thế giới phàm nhân hay không??.
Người nhìn ta ta nhìn người rồi tự hỏi lẫn bản thân chúng tiên lộn xộn hẳn lên, vì điều này chưa ai từng suy nghĩ tới nó.
Ngọc Hoàng sáng ý chắp tay thưa:
- thưa cha! Ý cha là chúng ta ko phải mặt cân bằng của thế giới phàm nhân?? Vậy thế giới đó là??.
Long Quân mỉm cười nói:
- hỏi hay lắm thế giới cân bằng với phàm nhân giới phải là một thế giới có nhiều tiên nhân hơn hiện tại. Không dám nói là người người có thể tu tiên nhưng ít nhất người tu tiên nhiều hơn phàm nhân giới. Lần này ta và nương tử của ta vân du ta đã phát hiện ra thế giới đó và đặt tên nó là tu chân giới.
Long Quân trong lòng có chút cảm khái, trong lần cùng nương tử phiêu lãng đất trời vô tình lâm vào vòng xoáy không gian kỳ bí, hai người tiến vào một thế giới khác không lâu đã bị bài xích lực của thế giới đó bắt buộc phải rời đi nhưng từ cảm ứng lực nhận ra một điều đó là " tiên nhân bay đầy trời"
Chúng tiên bùng nổ xôn xao, tu chân giới, thế giới của người tu chân có người lại cho rằng đây là điềm báo của nguy cơ, nơi đâu có nhân loại là có đấu tranh, tiên nhân pháp lực quấn thân nếu tranh phạm vi tác động cũng như lực sát thương quá nghiêm trọng.
Long Quân nhìn về phía mọi người ông cũng đoán biết suy nghĩ, tâm tư của họ. Ông nói tiếp:
- ta biết các con nghĩ gì, vậy thế giới tu chân đó ở đâu, nhiều tiên nhân như vậy họ có đánh chiếm tiên giới thiên đình ta không?? Ta cho các con biết rằng ta nói cân bằng với thế giới phàm nhân tức cùng đẳng cấp với giới phàm cũng tức là không gian đẳng cấp thấp hơn tiên giới chúng ta, đó thế giới đó vững chắc tiên linh khí dồi dào nên từ chân giới này người tu đạo nhiều vô kể nhưng suy cho cùng cũng chưa tới đẳng cấp tiên nhân thực thụ.
Ngọc Hoàng hỏi lại:
- từ trước đến nay sao chưa từng thấy ai phi thăng lên tiên giới? Phải chẳng bị điều gì ngăn cấm, hay họ phi thăng đến một địa phương khác?
Thông thiên chi đạo, tới cực hạn là mức nào không ai rõ ràng nhưng tới cảnh giới càng cao thì vẫn thấy bản thân thiếu đi một chút gì đó mông lung, người tu đạo tới một tới giới hạn thừa nhận của vị diện đều bị bài xích khỏi vị diện đó nhưng rõ ràng chưa có một tiên nhân nào như vậy xuất hiện ở tiên giới đại việt.
Long quân vuốt cằm trầm ngâm nói:
- đúng vậy đây chính là điều chúng ta phải tìm lý do bị ngăn cấm hay thiếu điểm tiếp dẫn thì chúng ta phải đi vào trong đó tìm hiểu và đánh ra một con đường. Vì đánh từ trong ra luôn dễ hơn từ ngoài đánh vào.
Chúng tiên đồng thanh hô lớn:
- cha long anh minh
Long quân nói tiếp:
- vị trí đại khái ta đã rõ, phương pháp cũng đã có. nhưng còn một việc liên quan rất lớn nữa ta muốn nói với các con, ngoài việc phát hiện ra tu chân giới ta cũng phát hiện ra thần giới. Ta và nương các con đã đến thần giới nhưng vấn đề là hiện tại ta chưa tìm được con đường để trở về.
- ta chắc hẳn các con tu luyện cũng cảm giác được, từ khi khai thiên các con đã tu luyện có người đã tới cực hạn nhưng vẫn ngây ngốc bao nhiêu năm tháng vẫn cảm thấy tu hành bị đứt quãng chưa trọn vẹn, ta thiết nghĩ bởi thần giới này vốn là điểm tiếp theo để khai thông bí tắc đó.
Long Quân nói ra những suy luận của bản thân, thần giới vốn là vị diện cái cấp hơn tiên giới và cũng đầy rẫy nguy hiểm bởi chúng tiên cường giả bậc nhất nếu đặt ở thần giới cũng chỉ là tầng thứ khởi điểm mà thôi.
Lại một cú chốt làm rung động thiên sơn chúng tiên bàn tán xôn xao. Thánh Gióng lúc này chắp tay nói:
- cha không thể trở về?? Vậy người hiện tại đang ở đây là?Phải chăng là chưa xác định được điểm tiếp dẫn?.
Long Quân nhìn Thánh Gióng, ở vị tứ bất tử trẻ tuổi này ông rất coi trọng ở tính cách cũng như thiên tư. Ông cười khổ:
- điểm tiếp dẫn bởi vì ta chỉ tình cờ đến thần giới từ một vòng xoáy không gian, nên quá khó để xác đinh, nếu xông loạn thì ai biết được có thể đến hay không? Ta hiện tại chỉ là một hình chiếu gửi về mà thôi, vốn ta muốn đả thông một còn đường cho các con nhưng đó không phải một cách vẹn toàn, bởi người cùng tầng thứ của ta ở nơi đó không ít nên thiết nghĩ chúng cũng không dễ dàng cho ta thực hiện điều đó.
Ngẫm nghĩ rồi tiếp lời:
- Hôm này triệu tập các con, ta nói hai chuyện này liên quan đến với nhau vì ta muốn các con trước đi khai mở đường đến tu chân giân giới rồi xây dựng một đội tiên nhân sau xông phá thần giới, mở ra thông thiên chi lộ cho Đại Việt ta.
- Nhưng muốn làm được vậy thì lại không thể đi quá nhiều người vì pháp lực hình chiếu này quá thấp, độ an toàn quá thấp, tính nguy hiểm quá cao, để đi vào đó các con phải phá bỏ pháp lực hiện tai, ta lại không thể cho các con sự trợ giúp gì cả. Các con sợ rằng có thể mất đi tính mạng của mình, ta cần sự tự nguyện của các con.
Long Quân nhìn những khuôn mặt thân quen phía dưới chờ đợi, ông biết sứ mệnh này là đánh cuộc lớn bởi nó quá nguy hiểm, bởi nếu bỏ đi pháp lực từ luyện lại từ đầu như một phàm nhân ở một thế giới khác nơi mà cường giả đầy rẫy mức độ hung hiểm quá lớn. Nhưng ông tin rằng những người ở đây lúc này đều là nhân trung chỉ Long, điều này không hẳn không thể thành.
Chúng tiên tư tế chỉnh đốn lại các thông tin nhận được hôm nay, tuy không phải quá nhiều nhưng nó lại mang ý nghĩa bảo trùm rộng rãi, thông thiên chi lộ nếu thành công lợi ích khó nói thành lời bởi nó quá trọng đại, nguy hiểm sao? Từ khi tiên vị được xác lập cái cảm giác nguy hiểm này dường như không hề thấy được nhưng trước khi thành tiên họ trải qua không ít.
- con nguyện ý..
- con nguyện ý..
Từng người chắp tay nguyện ý, chúng tiên không một ai lưỡng lự trước quyết định của bản thân, chỉ có sự tự tin lần toả trên thân thể với ánh mắt cuồng nhiệt.