Chương 8: Chuộc lỗi
Cuối cùng, Vy cũng ngăn cản việc điên rồ là đi kiếm chuyện với bọn du côn lại. Vy chẳng muốn ghi hận hay trả thù ân oán gì nữa, giờ đây nó chỉ muốn chuộc lại lỗi của nó với Minh một cách chân thành nhất.
Nếu Vy không nhận được lời tha thứ từ Minh, nó nghĩ nó sẽ phải sống đến chết cùng sự hổ thẹn này mất. Cũng như hai người bạn nó đã từng nói, mọi sai lầm cũng chỉ có thể sửa chữa ở tương lai thôi.
Giờ đây, nhỏ nhận ra đã mang quá nhiều tội lỗi, nên nhất định sẽ mặt dày đến cùng, tha thiết cầu xin tha lỗi nếu Minh vẫn còn giận. Dù gì nó biết, những thứ kệch cỡm nó gây ra cho Minh là vô cùng quá quắt và khó khiến cậu nguôi ngoai.
Nhưng, Vy chỉ còn cách lao về phía trước mà sửa chữa, nó mong nếu nó dẹp bỏ đi sự kiêu hãnh của mình thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ngoài điểm số trong trường học ra thì nó cũng không sợ mất thêm điều gì nữa.
Thế là, hôm sau nó lại tiếp tục trở về chỗ ngồi quen thuộc ở tiệm cà phê nhỏ. Ngồi chờ gương mặt mà nó ngóng trông nhất xuất hiện.
Sau năm lần bảy lượt ngồi chờ ở đó, cuối cùng Vy cũng gặp được đúng ca làm của Minh.
Vy vừa bước vào nhìn thấy Minh đã trở nên phấn khởi, nó lập tức chạy đến trước mặt cậu ta đầu tiên. Mặc kệ mọi thứ, hay ánh nhìn xung quanh mà chỉ đứng trước mặt Minh, ngăn cách bởi chiếc quầy, và nói.
"May quá! Cậu đây rồi! Tôi đợi cậu mãi.."
Vy bỗng dựng hơi ngượng một chút, dù gì nó trước đó đã hùng hồn tuyên bố sẽ không bao gặp cậu ta nữa, thậm chí còn chửi cậu ta thậm tệ. Nó biết nếu nó lại nói xin lỗi lần nữa thì cũng chẳng còn giá trị gì đối với Minh, vì trước đó nó đã nói nhiều đến thế nào.
"Tôi xin lỗi! Là do tôi hết, tôi không biết là cậu không liên quan đến bọn bắt nạt, tôi tin mấy lời đồn ở trường mà đổ oan cho cậu. Tôi thật sự xin lỗi! Tôi biết cậu sẽ không bỏ qua nếu tôi chỉ nói thế này, nên cậu có thể sai biểu tôi làm gì cũng được để chuộc lỗi, miễn là nằm trong khả năng của tôi!"
Vy vẫn vặn hết công suất để nói ra lời xin lỗi một cách thành tâm nhất.
Nhưng có vẻ hôm nay quán cà phê yên tĩnh hơn mọi khi rất nhiều. Vì chỉ nghe thấy tiếng của nhỏ oang oang lên khắp không gian, mà tuyệt nhiên chẳng có ai động đậy lại.
Minh im thinh đứng lặng lẽ lau chùi dụng cụ, tỏ một vẻ như chẳng nghe thấy gì. Nếu Minh của ngày trước đó sẽ nổi giận lên mà trả treo lại hoặc chửi thậm tệ với Vy. Nhưng mọi thứ ở quầy hôm đó vẫn diễn ra một cách vô cùng bình thường, dường như chỉ có sự xuất hiện của Vy mới là điều bất bình thường ở đây.
"Minh! Tôi xin lỗi." Vy cố gắng nói với Minh lần nữa.
"Ừm!"
Minh vẫn đứng ở đấy, tay vẫn thao tác rất bình thản. Và ánh mắt cũng chẳng di chuyển sang Vy, mà chỉ gằn giọng rất nhẹ một tiếng vô cùng điềm tĩnh.
"Hả? Cậu nói gì?" Vy vẫn không tin chỉ có một tiếng như thế vừa cất lên.
"Tao hiểu rồi! Tao chấp nhận lời xin lỗi đó, nên giờ mày không cần áy náy nữa. Mọi chuyện đã xong! Nên về đi, quay lại như trước đi. Tao và mày không phải từ đầu đã không liên quan đến nhau sao?"
Minh cuối cùng cũng quay lại nhìn Vy mà nói, nhưng giọng của cậu ta cực kì khác thường. Không còn cảm giác nóng giận hay đùng đùng cọc cằn phản bác mà dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi đó.
Vy cảm thấy có gì đó rất trống trải dù nó đã được tha thứ. Đáng ra nó sẽ nhẹ nhõm hơn nếu Minh chịu tha thứ cho nó, nhưng khi Minh đã nói ra điều đó thì nó lại càng thấy nặng trĩu hơn.
Vy trở về nhà với tâm trạng lấn cấn như thế, nó tự hỏi: Mọi chuyện có thật sự kết thúc chưa? Nếu rồi tại sao lòng nó cứ khó chịu đến như vậy? Hình như đó cũng chỉ là lời tha thứ cho có vì cậu ta không muốn thấy Vy thêm giây phút nào nữa.
Nhưng Vy biết tuổi trẻ của nó rất ngắn ngủi, nó đã từng rất cố gắng làm hài lòng nhiều người khác, nhưng rốt cuộc vẫn không có ai hài lòng với nó cả. Thế thì, trước tiên nó nên làm hài lòng bản thân của nó thì hơn, và điều nó muốn làm nhất lúc này là thật sự làm bạn với Minh để xác nhận chính xác rằng cậu ta thật sự tha thứ cho mình. Chẳng vì mục đích gì cả, cũng không mang lợi ích gì đến cho Vy cả, hoặc có thể việc kết bạn đầy khó khăn sắp tới sẽ là việc làm không có ích gì trong đời của nó. Nhưng nó muốn lần đầu tiên trong đời, làm một việc duy nhất mà bản thân cho vô nghĩa nhất.
Những ngày sau đó, Vy vẫn tiếp tục thói quen lui đến quán, ngồi ở cái bàn đối diện quầy nước được đánh số 45 quen thuộc.
Tuy Vy đã nhận lại lời tha thứ qua loa đó, nhưng nhỏ vẫn thấy có gì đó chưa đủ, nó thấy những thứ nó gây ra mà chỉ được bỏ qua bằng một lời xin lỗi thì quá nhẹ nhàng. Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì thế giới cũng đã không cần đến tòa án.
Vy dự định sẽ quan sát Minh từ xa, để tìm hiểu một chút gì đó về con người của Minh. Và nếu có thể, nó biết cậu ta sẽ cần sự giúp đỡ trong một tình huống nhất định, Vy sẽ ngay lập tức xuất hiện như một vị cứu tinh, tạo thiện cảm hơn trong mắt Minh.
Nhưng đã 5 ngày trôi qua, nó cũng nắm được chính xác ca làm việc định kì của Minh. Nên cứ mỗi khi nó đến là Minh sẽ luôn ở đấy. Vẫn là không thèm nhìn lấy nó một cái như trước đây ở trường, cũng chẳng buông thêm lời xa lánh chửi bới nào nữa.
Chỉ có một mình Vy là làm đi làm lại việc này mỗi ngày. Cứ ngồi ở đó, gọi một ly cà phê yêu thích, vừa làm bài tập trong lúc vừa quan sát Minh. Hoặc có khi nó không có bài tập nào, Vy vẫn chỉ ngồi đó, ngắm nhìn vu vơ đến mọi người. Nơi mà ai cũng bận rộn với công việc của họ, không ai tập trung đến Vy cũng như thứ gì khác ngoài công việc mà họ đang làm.
Hôm đấy, trời lại mưa rất lớn. Vy đến trễ hơn mọi khi vì cơn mưa quá nặng hạt mà chiếc ô của nó thì bé tí.
Vừa vào quán nó lại không thấy Minh, nhỏ cực kì ngạc nhiên vì nó không thể nhầm được ca làm của Minh vốn đã bắt đầu từ một tiếng trước.
Trong khi, Vy vẫn còn đứng như trời chồng ở cửa ra vào dáo dác tìm bóng hình của Minh thì từ phía sau lại xuất hiện tiếng nói quen thuộc.
"Tránh ra!"
Vy quay lại nhìn người vừa nói, thì mới thấy đó là Minh. Cậu ta cả người ướt sũng đang bước vào quán và bị chặn lại bởi Vy. Cô bé lập tức tránh đường, chỉ thấy cậu ta chậm rãi bước vào trong phòng của nhân viên.
Vy tiếp tục ngồi ở nơi quen thuộc đó, giả vờ lôi sách ra để trước mặt nhưng mọi giác quan đều tập trung vào cánh cửa căn phòng đó, cho đến khi nó mở ra.
"Có chuyện gì hả?" Người đứng chung quầy với Minh hỏi cậu ta.
"Không có gì! Tôi quên mang áo mưa."
Minh lắc đầu rồi đáp rất nhanh, giọng cậu ta nhỏ và yếu đến mức khó nghe rõ cậu ta đã nói gì.
Vy vẫn ngồi đó quan sát, nhưng quan trọng hơn nó nhận thấy một sắc mặt không hề ổn của Minh. Vy lập tức nhận ra đây chắc chắn là cơ hội để nó có thể ra tay giúp Minh, kéo gần khoảng cách xa vời vợi của hai người lại.
"Minh! Không ăn cơm hả?"
Khoảng hơn hai tiếng sau, khi trời đã dần chuyển sang tối đen như mực và cơn mưa ngoài trời vẫn xối xả chưa dứt. Thì Vy vẫn ngồi ở đó lặng lẽ quan sát Minh. Nhỏ nghe người bạn chung quầy của cậu ta hỏi nên càng tập trung nghe ngóng hơn.
"Ừm! Tôi có đặt cơm nhưng chắc do mưa, không ai nhận đơn. Ăn đi, tôi trông quầy cho." Minh đáp lại người bạn ấy.
Vy lập tức nhận ngay tín hiệu quan trọng đấy, nó lập tức lục cặp của mình, mong tìm được một cái gì đó ăn được. Do Vy thường xuyên phải đi học thêm sau khi tan học ở trường, khoảng thời gian để đi ăn xế là quá dư thừa, nên nhỏ thường sẽ mang theo bánh hoặc thức ăn nhanh cho vào cặp, để có thể ăn bất cứ lúc nào nó rảnh.
Nhưng lục mãi, nó chỉ tìm được đúng một gói kẹo còn nguyên. Rồi nó lại nhìn ra ngoài trời đổ mưa như trút ngoài kia, nếu nó cầm ô đi ra ngoài mua chút đồ rồi quay lại thì chiếc ô nhỏ bé của nó không thể nào chống chọi nổi cơn mưa lớn đó, và tất nhiên nó vẫn sẽ ướt nếu làm vậy.
Nhưng nó biết chỉ còn có cách đó nếu nó muốn gây sự chú ý và thiện cảm đối với Minh, nghĩ rồi nó hít một hơi đứng dậy dứt khoác. Vy mang ô đi thẳng ra khỏi quán, trời vẫn mưa tầm tã chẳng có dấu hiệu dừng lại.
"Nè! Cái bạn đó là người quen của ông hả?" Bạn làm cùng quầy với Minh hỏi.
"Không! Tôi với nó không có quen biết." Minh vẫn lạnh nhạt thờ ơ đáp.
"Vậy chắc cái bạn đó thích thầm ông rồi! Tôi thấy bạn ấy cứ ngồi đấy quan sát ông mà, chắc là kết ông rồi."
Bạn chung quầy ấy mỉm cười thích thú chìm đắm trong suy nghĩ quá đỗi lãng mạn của mình. Mặc cho Minh đang đầy vẻ khó chịu khi cứ nghe mãi câu nói đó, cậu ta đã không biết bao nhiêu lần cứ phải phản bác lại mấy câu nói đó từ rất nhiều đồng nghiệp chung ca khác nhau.
"Dù trời có sập thì tôi với con nhỏ đó không bao giờ có thể làm bạn chứ đừng nói đến mối quan hệ khác."
-
Khi cơn mưa đã dịu đi, chỉ còn lại tiếng tí tách của từng hạt mưa thưa thớt. Vy cuối cùng cũng quay lại, người nhỏ hơi ướt sũng một chút phía dưới, nhưng trên tay là một gói đồ ăn vặt được bọc kín trong túi bóng. Vy bước vào lại đảo mắt kiếm Minh, kì lạ thay lại không thấy cậu ta đâu, chỉ còn một mình cậu bạn chung quầy lúc nãy đứng một mình. Vy lập tức đi lại hỏi bạn ấy ngay đồng thời đưa túi đồ ăn vặt lên quầy đưa cho cậu bạn ấy.
"Bạn ơi, bạn chuyển túi đồ ăn này cho Minh giúp mình nha!"
Chỉ thấy người bạn trong quầy đó hơi lúng túng, tay chẳng có ý định đưa ra nhận lấy, mà chỉ đưa lên gãi đầu đáp.
"À, Minh cảm thấy không khỏe lúc nãy nên lúc mưa vừa bớt cậu ta xin về sớm rồi."
Vy lập tức hụt hẫng, nó siết chặt tay mình, rồi rút lại túi bóng ấy. Cuối cùng thì kết quả cả buổi chiều tối hôm đó đều trở thành công cốc. Lòng nó trĩu buồn, vì chẳng có gì xảy ra theo ý muốn của nó cả.
Vy nghĩ chắc lại là vì bản thân chậm chạp nên không làm được gì ra hồn. Đã vậy, người nó cũng bắt đầu cảm thấy lạnh hơn vì ướt. Nhỏ cực kì cảm thấy thất vọng về bản thân của mình.
Vy gật nhẹ đầu thay cho lời xin lỗi vì đã làm phiền, rồi bỏ đi lần nữa ra khỏi quán nhưng lần này là về thẳng nhà. Đầu nó lại xuất hiện nhiều suy nghĩ vời vợi không dứt, nhiều khi để giúp ích cho một ai đó còn khó hơn gấp trăm lần so với việc đi hãm hại người ta, khi chỉ cần một cái chỉ tay xong.
-
"Hả? Minh không khỏe à?"
Yến đang ngồi ở quán cà phê trò chuyện cùng Vy vào buổi sáng cuối tuần đầy dễ chịu. Sau khi nghe Vy kể lại chuyện hôm đó, Yến cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
"Ừm!" Vy gật đầu.
"Vậy mà lúc nãy nó nhắn lên nhóm của tôi là vẫn có mặt bình thường vào chiều nay."
Yến lắc đầu nói lại với Vy, dù sao thì Yến cũng chẳng phải mẹ của nó nên việc thằng Minh cứng đầu như vậy, càng không phải là việc cô nên quản.
"Thế à! Mấy bà hẹn nhau lúc mấy giờ vậy?" Vy đột nhiên hỏi.
"Sao thế? Bà muốn tham gia nữa à! Không cần ép bản thân mình đâu, bà chỉ cần gặp tôi như thế này vào mỗi cuối tuần là được rồi!"
Yến mỉm cười đầy dễ chịu để trấn an Vy. Nhưng Vy lúc này lại có một ý định khác trong đầu, và nó nhất quyết phải có mặt vào buổi chiều hôm nay cùng với bọn họ. Đây chắc là cơ hội lần nữa để Vy sẽ giúp ích cho Minh một điều gì đó.
"Tôi xin lỗi nhưng mà lần này tôi sẽ tập thích nghi thật tốt, bà hướng dẫn tôi nha! Tôi sẽ không tái phạm lại những thứ kinh khủng như lần trước đâu."
Yến cũng chẳng còn cách từ chối nào khác ngoài cái gật đầu vô cùng phấn khởi, ánh mắt thì đầy sự kiên quyết và năng lượng.
"Oke! Lần này tôi sẽ giúp bà quen với công việc nhảm nhí đó."
Vy mỉm cười rất nhẹ nhưng nụ cười vô cùng mãn nguyện. Nó nghĩ, trước đây nó chỉ toàn nhìn nhận mọi thứ cực kì tiêu cực, chăm chăm với cái kết quả nó đạt được nhưng chưa bao giờ hạnh phúc với cái quá trình mà nó trải qua. Còn Yến thì ngược lại với chính nó, luôn luôn tha thứ cho tất cả một cách quá đỗi dễ dàng, lại còn luôn luôn tích cực tận hưởng cái quá trình của chính mình.
Nếu Vy không nhận được lời tha thứ từ Minh, nó nghĩ nó sẽ phải sống đến chết cùng sự hổ thẹn này mất. Cũng như hai người bạn nó đã từng nói, mọi sai lầm cũng chỉ có thể sửa chữa ở tương lai thôi.
Giờ đây, nhỏ nhận ra đã mang quá nhiều tội lỗi, nên nhất định sẽ mặt dày đến cùng, tha thiết cầu xin tha lỗi nếu Minh vẫn còn giận. Dù gì nó biết, những thứ kệch cỡm nó gây ra cho Minh là vô cùng quá quắt và khó khiến cậu nguôi ngoai.
Nhưng, Vy chỉ còn cách lao về phía trước mà sửa chữa, nó mong nếu nó dẹp bỏ đi sự kiêu hãnh của mình thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ngoài điểm số trong trường học ra thì nó cũng không sợ mất thêm điều gì nữa.
Thế là, hôm sau nó lại tiếp tục trở về chỗ ngồi quen thuộc ở tiệm cà phê nhỏ. Ngồi chờ gương mặt mà nó ngóng trông nhất xuất hiện.
Sau năm lần bảy lượt ngồi chờ ở đó, cuối cùng Vy cũng gặp được đúng ca làm của Minh.
Vy vừa bước vào nhìn thấy Minh đã trở nên phấn khởi, nó lập tức chạy đến trước mặt cậu ta đầu tiên. Mặc kệ mọi thứ, hay ánh nhìn xung quanh mà chỉ đứng trước mặt Minh, ngăn cách bởi chiếc quầy, và nói.
"May quá! Cậu đây rồi! Tôi đợi cậu mãi.."
Vy bỗng dựng hơi ngượng một chút, dù gì nó trước đó đã hùng hồn tuyên bố sẽ không bao gặp cậu ta nữa, thậm chí còn chửi cậu ta thậm tệ. Nó biết nếu nó lại nói xin lỗi lần nữa thì cũng chẳng còn giá trị gì đối với Minh, vì trước đó nó đã nói nhiều đến thế nào.
"Tôi xin lỗi! Là do tôi hết, tôi không biết là cậu không liên quan đến bọn bắt nạt, tôi tin mấy lời đồn ở trường mà đổ oan cho cậu. Tôi thật sự xin lỗi! Tôi biết cậu sẽ không bỏ qua nếu tôi chỉ nói thế này, nên cậu có thể sai biểu tôi làm gì cũng được để chuộc lỗi, miễn là nằm trong khả năng của tôi!"
Vy vẫn vặn hết công suất để nói ra lời xin lỗi một cách thành tâm nhất.
Nhưng có vẻ hôm nay quán cà phê yên tĩnh hơn mọi khi rất nhiều. Vì chỉ nghe thấy tiếng của nhỏ oang oang lên khắp không gian, mà tuyệt nhiên chẳng có ai động đậy lại.
Minh im thinh đứng lặng lẽ lau chùi dụng cụ, tỏ một vẻ như chẳng nghe thấy gì. Nếu Minh của ngày trước đó sẽ nổi giận lên mà trả treo lại hoặc chửi thậm tệ với Vy. Nhưng mọi thứ ở quầy hôm đó vẫn diễn ra một cách vô cùng bình thường, dường như chỉ có sự xuất hiện của Vy mới là điều bất bình thường ở đây.
"Minh! Tôi xin lỗi." Vy cố gắng nói với Minh lần nữa.
"Ừm!"
Minh vẫn đứng ở đấy, tay vẫn thao tác rất bình thản. Và ánh mắt cũng chẳng di chuyển sang Vy, mà chỉ gằn giọng rất nhẹ một tiếng vô cùng điềm tĩnh.
"Hả? Cậu nói gì?" Vy vẫn không tin chỉ có một tiếng như thế vừa cất lên.
"Tao hiểu rồi! Tao chấp nhận lời xin lỗi đó, nên giờ mày không cần áy náy nữa. Mọi chuyện đã xong! Nên về đi, quay lại như trước đi. Tao và mày không phải từ đầu đã không liên quan đến nhau sao?"
Minh cuối cùng cũng quay lại nhìn Vy mà nói, nhưng giọng của cậu ta cực kì khác thường. Không còn cảm giác nóng giận hay đùng đùng cọc cằn phản bác mà dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi đó.
Vy cảm thấy có gì đó rất trống trải dù nó đã được tha thứ. Đáng ra nó sẽ nhẹ nhõm hơn nếu Minh chịu tha thứ cho nó, nhưng khi Minh đã nói ra điều đó thì nó lại càng thấy nặng trĩu hơn.
Vy trở về nhà với tâm trạng lấn cấn như thế, nó tự hỏi: Mọi chuyện có thật sự kết thúc chưa? Nếu rồi tại sao lòng nó cứ khó chịu đến như vậy? Hình như đó cũng chỉ là lời tha thứ cho có vì cậu ta không muốn thấy Vy thêm giây phút nào nữa.
Nhưng Vy biết tuổi trẻ của nó rất ngắn ngủi, nó đã từng rất cố gắng làm hài lòng nhiều người khác, nhưng rốt cuộc vẫn không có ai hài lòng với nó cả. Thế thì, trước tiên nó nên làm hài lòng bản thân của nó thì hơn, và điều nó muốn làm nhất lúc này là thật sự làm bạn với Minh để xác nhận chính xác rằng cậu ta thật sự tha thứ cho mình. Chẳng vì mục đích gì cả, cũng không mang lợi ích gì đến cho Vy cả, hoặc có thể việc kết bạn đầy khó khăn sắp tới sẽ là việc làm không có ích gì trong đời của nó. Nhưng nó muốn lần đầu tiên trong đời, làm một việc duy nhất mà bản thân cho vô nghĩa nhất.
Những ngày sau đó, Vy vẫn tiếp tục thói quen lui đến quán, ngồi ở cái bàn đối diện quầy nước được đánh số 45 quen thuộc.
Tuy Vy đã nhận lại lời tha thứ qua loa đó, nhưng nhỏ vẫn thấy có gì đó chưa đủ, nó thấy những thứ nó gây ra mà chỉ được bỏ qua bằng một lời xin lỗi thì quá nhẹ nhàng. Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì thế giới cũng đã không cần đến tòa án.
Vy dự định sẽ quan sát Minh từ xa, để tìm hiểu một chút gì đó về con người của Minh. Và nếu có thể, nó biết cậu ta sẽ cần sự giúp đỡ trong một tình huống nhất định, Vy sẽ ngay lập tức xuất hiện như một vị cứu tinh, tạo thiện cảm hơn trong mắt Minh.
Nhưng đã 5 ngày trôi qua, nó cũng nắm được chính xác ca làm việc định kì của Minh. Nên cứ mỗi khi nó đến là Minh sẽ luôn ở đấy. Vẫn là không thèm nhìn lấy nó một cái như trước đây ở trường, cũng chẳng buông thêm lời xa lánh chửi bới nào nữa.
Chỉ có một mình Vy là làm đi làm lại việc này mỗi ngày. Cứ ngồi ở đó, gọi một ly cà phê yêu thích, vừa làm bài tập trong lúc vừa quan sát Minh. Hoặc có khi nó không có bài tập nào, Vy vẫn chỉ ngồi đó, ngắm nhìn vu vơ đến mọi người. Nơi mà ai cũng bận rộn với công việc của họ, không ai tập trung đến Vy cũng như thứ gì khác ngoài công việc mà họ đang làm.
Hôm đấy, trời lại mưa rất lớn. Vy đến trễ hơn mọi khi vì cơn mưa quá nặng hạt mà chiếc ô của nó thì bé tí.
Vừa vào quán nó lại không thấy Minh, nhỏ cực kì ngạc nhiên vì nó không thể nhầm được ca làm của Minh vốn đã bắt đầu từ một tiếng trước.
Trong khi, Vy vẫn còn đứng như trời chồng ở cửa ra vào dáo dác tìm bóng hình của Minh thì từ phía sau lại xuất hiện tiếng nói quen thuộc.
"Tránh ra!"
Vy quay lại nhìn người vừa nói, thì mới thấy đó là Minh. Cậu ta cả người ướt sũng đang bước vào quán và bị chặn lại bởi Vy. Cô bé lập tức tránh đường, chỉ thấy cậu ta chậm rãi bước vào trong phòng của nhân viên.
Vy tiếp tục ngồi ở nơi quen thuộc đó, giả vờ lôi sách ra để trước mặt nhưng mọi giác quan đều tập trung vào cánh cửa căn phòng đó, cho đến khi nó mở ra.
"Có chuyện gì hả?" Người đứng chung quầy với Minh hỏi cậu ta.
"Không có gì! Tôi quên mang áo mưa."
Minh lắc đầu rồi đáp rất nhanh, giọng cậu ta nhỏ và yếu đến mức khó nghe rõ cậu ta đã nói gì.
Vy vẫn ngồi đó quan sát, nhưng quan trọng hơn nó nhận thấy một sắc mặt không hề ổn của Minh. Vy lập tức nhận ra đây chắc chắn là cơ hội để nó có thể ra tay giúp Minh, kéo gần khoảng cách xa vời vợi của hai người lại.
"Minh! Không ăn cơm hả?"
Khoảng hơn hai tiếng sau, khi trời đã dần chuyển sang tối đen như mực và cơn mưa ngoài trời vẫn xối xả chưa dứt. Thì Vy vẫn ngồi ở đó lặng lẽ quan sát Minh. Nhỏ nghe người bạn chung quầy của cậu ta hỏi nên càng tập trung nghe ngóng hơn.
"Ừm! Tôi có đặt cơm nhưng chắc do mưa, không ai nhận đơn. Ăn đi, tôi trông quầy cho." Minh đáp lại người bạn ấy.
Vy lập tức nhận ngay tín hiệu quan trọng đấy, nó lập tức lục cặp của mình, mong tìm được một cái gì đó ăn được. Do Vy thường xuyên phải đi học thêm sau khi tan học ở trường, khoảng thời gian để đi ăn xế là quá dư thừa, nên nhỏ thường sẽ mang theo bánh hoặc thức ăn nhanh cho vào cặp, để có thể ăn bất cứ lúc nào nó rảnh.
Nhưng lục mãi, nó chỉ tìm được đúng một gói kẹo còn nguyên. Rồi nó lại nhìn ra ngoài trời đổ mưa như trút ngoài kia, nếu nó cầm ô đi ra ngoài mua chút đồ rồi quay lại thì chiếc ô nhỏ bé của nó không thể nào chống chọi nổi cơn mưa lớn đó, và tất nhiên nó vẫn sẽ ướt nếu làm vậy.
Nhưng nó biết chỉ còn có cách đó nếu nó muốn gây sự chú ý và thiện cảm đối với Minh, nghĩ rồi nó hít một hơi đứng dậy dứt khoác. Vy mang ô đi thẳng ra khỏi quán, trời vẫn mưa tầm tã chẳng có dấu hiệu dừng lại.
"Nè! Cái bạn đó là người quen của ông hả?" Bạn làm cùng quầy với Minh hỏi.
"Không! Tôi với nó không có quen biết." Minh vẫn lạnh nhạt thờ ơ đáp.
"Vậy chắc cái bạn đó thích thầm ông rồi! Tôi thấy bạn ấy cứ ngồi đấy quan sát ông mà, chắc là kết ông rồi."
Bạn chung quầy ấy mỉm cười thích thú chìm đắm trong suy nghĩ quá đỗi lãng mạn của mình. Mặc cho Minh đang đầy vẻ khó chịu khi cứ nghe mãi câu nói đó, cậu ta đã không biết bao nhiêu lần cứ phải phản bác lại mấy câu nói đó từ rất nhiều đồng nghiệp chung ca khác nhau.
"Dù trời có sập thì tôi với con nhỏ đó không bao giờ có thể làm bạn chứ đừng nói đến mối quan hệ khác."
-
Khi cơn mưa đã dịu đi, chỉ còn lại tiếng tí tách của từng hạt mưa thưa thớt. Vy cuối cùng cũng quay lại, người nhỏ hơi ướt sũng một chút phía dưới, nhưng trên tay là một gói đồ ăn vặt được bọc kín trong túi bóng. Vy bước vào lại đảo mắt kiếm Minh, kì lạ thay lại không thấy cậu ta đâu, chỉ còn một mình cậu bạn chung quầy lúc nãy đứng một mình. Vy lập tức đi lại hỏi bạn ấy ngay đồng thời đưa túi đồ ăn vặt lên quầy đưa cho cậu bạn ấy.
"Bạn ơi, bạn chuyển túi đồ ăn này cho Minh giúp mình nha!"
Chỉ thấy người bạn trong quầy đó hơi lúng túng, tay chẳng có ý định đưa ra nhận lấy, mà chỉ đưa lên gãi đầu đáp.
"À, Minh cảm thấy không khỏe lúc nãy nên lúc mưa vừa bớt cậu ta xin về sớm rồi."
Vy lập tức hụt hẫng, nó siết chặt tay mình, rồi rút lại túi bóng ấy. Cuối cùng thì kết quả cả buổi chiều tối hôm đó đều trở thành công cốc. Lòng nó trĩu buồn, vì chẳng có gì xảy ra theo ý muốn của nó cả.
Vy nghĩ chắc lại là vì bản thân chậm chạp nên không làm được gì ra hồn. Đã vậy, người nó cũng bắt đầu cảm thấy lạnh hơn vì ướt. Nhỏ cực kì cảm thấy thất vọng về bản thân của mình.
Vy gật nhẹ đầu thay cho lời xin lỗi vì đã làm phiền, rồi bỏ đi lần nữa ra khỏi quán nhưng lần này là về thẳng nhà. Đầu nó lại xuất hiện nhiều suy nghĩ vời vợi không dứt, nhiều khi để giúp ích cho một ai đó còn khó hơn gấp trăm lần so với việc đi hãm hại người ta, khi chỉ cần một cái chỉ tay xong.
-
"Hả? Minh không khỏe à?"
Yến đang ngồi ở quán cà phê trò chuyện cùng Vy vào buổi sáng cuối tuần đầy dễ chịu. Sau khi nghe Vy kể lại chuyện hôm đó, Yến cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
"Ừm!" Vy gật đầu.
"Vậy mà lúc nãy nó nhắn lên nhóm của tôi là vẫn có mặt bình thường vào chiều nay."
Yến lắc đầu nói lại với Vy, dù sao thì Yến cũng chẳng phải mẹ của nó nên việc thằng Minh cứng đầu như vậy, càng không phải là việc cô nên quản.
"Thế à! Mấy bà hẹn nhau lúc mấy giờ vậy?" Vy đột nhiên hỏi.
"Sao thế? Bà muốn tham gia nữa à! Không cần ép bản thân mình đâu, bà chỉ cần gặp tôi như thế này vào mỗi cuối tuần là được rồi!"
Yến mỉm cười đầy dễ chịu để trấn an Vy. Nhưng Vy lúc này lại có một ý định khác trong đầu, và nó nhất quyết phải có mặt vào buổi chiều hôm nay cùng với bọn họ. Đây chắc là cơ hội lần nữa để Vy sẽ giúp ích cho Minh một điều gì đó.
"Tôi xin lỗi nhưng mà lần này tôi sẽ tập thích nghi thật tốt, bà hướng dẫn tôi nha! Tôi sẽ không tái phạm lại những thứ kinh khủng như lần trước đâu."
Yến cũng chẳng còn cách từ chối nào khác ngoài cái gật đầu vô cùng phấn khởi, ánh mắt thì đầy sự kiên quyết và năng lượng.
"Oke! Lần này tôi sẽ giúp bà quen với công việc nhảm nhí đó."
Vy mỉm cười rất nhẹ nhưng nụ cười vô cùng mãn nguyện. Nó nghĩ, trước đây nó chỉ toàn nhìn nhận mọi thứ cực kì tiêu cực, chăm chăm với cái kết quả nó đạt được nhưng chưa bao giờ hạnh phúc với cái quá trình mà nó trải qua. Còn Yến thì ngược lại với chính nó, luôn luôn tha thứ cho tất cả một cách quá đỗi dễ dàng, lại còn luôn luôn tích cực tận hưởng cái quá trình của chính mình.