Chương 26: Bóng tối và ánh sáng
Sau khi ba người Tiêu Tự Nguyên Trác Hy Phàm và Du Hòa giải quyết xong nữ y tá mặc đồ đỏ thì cô y tá áo hồng cũng tìm được thuốc ngủ.
Du Hoà nhỏ giọng mắng " nếu chúng ta không giải quyết nữ y á áo đỏ kia thì NPC này thật sự không quay trở lại à?"
Trác Hy Phàm không thèm nhìn, hắn biết chắc rồi đâm NPC và vật kỳ dị trong phó bản đều khốn nạn như nhau.
Tiêu Tự Nguyên lắc đầu " giờ phải xuống tầng âm hai nơi đó là nhà xác chắc sẽ tìm được thi thể của cô gái xui xẻo bị chết đầu tiên kia " ba người đang ở trước quầy lễ tân bên cạnh năm mét là cầu thang bộ.
Ba người đụng độ với Chu Hồng và Đỗ Quyên.
" hội Trưởng các anh cũng đi ra ngoài ạ? Em tưởng các anh sẽ không tùy ý vi phạm quy tắc chứ?"
Tiêu Tự Nguyên liếc mắt Chu Hồng tự mình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chu Hồng làm việc cho Tiêu Tự Nguyên năm năm rồi từ lúc còn ở ngoài hiện thực cô đã là trợ lý của hắn
không thể nói tâm ý tương thông nhưng cũng có thể hiểu nhau qua ánh mắt, mối quan hệ này rất kỳ lạ, không phải tình yêu nhưng lại thân thiết hơn bạn bè bình thường.
Du Hoà thấy hai người bèn chào hỏi " chị Chu, chị Đỗ hai người định đi đâu vậy.? "
Đỗ Quyên trả lời " phòng hồ sơ "
Du Hoà gật đầu " em tưởng hai người sẽ đến phòng xét nghiệm ADN của các bệnh nhân chứ "
Chu Hồng mỉm cười " vốn định như vậy song chỉ có hai người bọn chị nếu vào phòng xét nghiệm sợ sẽ gặp chút nguy hiểm, còn có lúc nãy bọn chị có gặp bác sĩ Vương Thanh "
Phòng sét nghiệm ADN nằm ở trên tầng hai, Chu Hồng và Đỗ Quyên cho rằng Vương Thanh lên đó để kiểm tra phòng sét nghiệm.
( phòng sét nghiệm ADN của bệnh viện chính là lấy máu sét nghiệm, mỗi lần chúng ta đi bệnh viện bác sĩ đều sẽ lấy một ít máu để làm kiểm tra, sau một tuần mới có kết quả kiểm tra đó, chính là sét nghiệm ADN của người bệnh.
Thật ra tui cũng không quá hiểu rõ đâu, tại từ nhỏ đến lớn tui chưa đi viện lần nào, có đầu năm nay tui đi thăm chị gái một ngày thui)
Tiêu Tự Nguyên ngẩng đầu " các cô gặp Vương Thanh?"
Chu Hồng và Đỗ Quyên gật đầu, Chu Hồng nói " chính là lúc chúng tôi đang đánh nhau với vật kỳ dị anh ta xuất hiện giúp đỡ á "
Đỗ Quyên lại tiếp lời " nhưng lúc sau anh ta rất kỳ lạ "
Nói đến đó cô ấy im lặng không có ý định nói gì thêm khiến cho ba thằng con trai nếu ngơ ngác, Chu Hồng thở dài phải tiếp tục đảm nhận chức người giải thích.
" lúc anh ta giúp bọn em giết chết vật kỳ dị vốn lúc đầu nói chuyện còn rất bình thường nhưng đột nhiên lạnh giọng, cũng không cười nữa kiểu như nhân cách phân liệt ấy "
Tiêu Tự Nguyên gật đầu, trong tâm trí hắn bất giác nhớ đến một gương mặt xinh đẹp.
" hội Trưởng các anh định đi đâu vậy?"
Cô không trực tiếp hỏi Trác Hy Phàm bởi cô có hỏi đến khàn cổ thì hắn chẳng thèm đáp lại, chi bằng hỏi chính hội trưởng của chính mình.
Tiêu Tự Nguyên " định xuống phòng âm hai để kiểm tra thi thể của cô gái xui xẻo được báo chí đưa tin là đã chết trước đó "
Chu Hồng gật đầu.
Cộp cộp cộp, tiếng bước chân mang giày từ trên bậc thang đi xuống, năm người nghe tiếng phải ngước nhìn lên.
Chỉ thấy bác sĩ Vương Thanh đang đứng ở giữa cầu thang đang từ trên cao nhìn xuống, ánh trăng chiếu xuống mặt đất nhưng không chiếu nổi bóng dáng của người đang ẩn trong bóng tối.
Nếu không phải thị lực của người chơi đều được cải thiện hơn khi qua các phó bản, chắc sẽ không ai nhìn rõ người đang đứng trước mặt là ai, bởi vì trong bệnh viện ban đêm không bật đèn đều sẽ tối thui như mực.
Bậc thang nơi mà Vương Thanh đứng lại rất đúng, đây là bậc thang cuối cùng chỉ cần xuống thêm một bước nữa sẽ rơi vào khoảng ánh trăng chiếu sáng.
Một bên đứng ở dưới ánh sáng, một người đứng trong bóng tối, cũng giống như thân phận của họ vậy.
Một bên là người chơi đi dưới ánh sáng luôn đuổi theo hi vọng, còn một người là NPC tâm lý có vấn đề luôn luôn đi trong bóng tối.
đây là lần đầu tiên Tần Tuyên phát hiện, thì ra bản thân cả đời cũng chỉ có thể bước đi trong bóng tối, từ cái năm xảy ra tai nạn đó đến giờ, ánh sáng trong lòng cậu dần dần lụi tàn chỉ còn một ngọn nến nhỏ le lắt trong bóng đêm, đó chính là bác sĩ Lý Thần.
nhưng cũng chính cậu là người đã tự đẩy ngọn nến đó rời khỏi nơi bóng tối trong lòng.
Tần Tuyên bất giác muốn lùi lại.
Các cô cậu là nhóm thực tập sinh mới đến lúc này còn chưa ngủ tụ tập ở đây làm gì, ngày mai còn phải theo tôi vào làm phẫu thuật cho bệnh nhân Triệu Tri Phùng nữa "
Tần Tuyên hít sâu một hơi, từ giờ trở đi cậu sẽ không cần bất cứ ai chiếu sáng bóng tối nữa, cậu có thể tự mò mẫm trong bóng tối, cậu muốn biết tận cùng của bóng tối sẽ là cái gì, là vực sâu vô tận, hay bình minh của buổi sáng.
Du Hoà nhỏ giọng mắng " nếu chúng ta không giải quyết nữ y á áo đỏ kia thì NPC này thật sự không quay trở lại à?"
Trác Hy Phàm không thèm nhìn, hắn biết chắc rồi đâm NPC và vật kỳ dị trong phó bản đều khốn nạn như nhau.
Tiêu Tự Nguyên lắc đầu " giờ phải xuống tầng âm hai nơi đó là nhà xác chắc sẽ tìm được thi thể của cô gái xui xẻo bị chết đầu tiên kia " ba người đang ở trước quầy lễ tân bên cạnh năm mét là cầu thang bộ.
Ba người đụng độ với Chu Hồng và Đỗ Quyên.
" hội Trưởng các anh cũng đi ra ngoài ạ? Em tưởng các anh sẽ không tùy ý vi phạm quy tắc chứ?"
Tiêu Tự Nguyên liếc mắt Chu Hồng tự mình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chu Hồng làm việc cho Tiêu Tự Nguyên năm năm rồi từ lúc còn ở ngoài hiện thực cô đã là trợ lý của hắn
không thể nói tâm ý tương thông nhưng cũng có thể hiểu nhau qua ánh mắt, mối quan hệ này rất kỳ lạ, không phải tình yêu nhưng lại thân thiết hơn bạn bè bình thường.
Du Hoà thấy hai người bèn chào hỏi " chị Chu, chị Đỗ hai người định đi đâu vậy.? "
Đỗ Quyên trả lời " phòng hồ sơ "
Du Hoà gật đầu " em tưởng hai người sẽ đến phòng xét nghiệm ADN của các bệnh nhân chứ "
Chu Hồng mỉm cười " vốn định như vậy song chỉ có hai người bọn chị nếu vào phòng xét nghiệm sợ sẽ gặp chút nguy hiểm, còn có lúc nãy bọn chị có gặp bác sĩ Vương Thanh "
Phòng sét nghiệm ADN nằm ở trên tầng hai, Chu Hồng và Đỗ Quyên cho rằng Vương Thanh lên đó để kiểm tra phòng sét nghiệm.
( phòng sét nghiệm ADN của bệnh viện chính là lấy máu sét nghiệm, mỗi lần chúng ta đi bệnh viện bác sĩ đều sẽ lấy một ít máu để làm kiểm tra, sau một tuần mới có kết quả kiểm tra đó, chính là sét nghiệm ADN của người bệnh.
Thật ra tui cũng không quá hiểu rõ đâu, tại từ nhỏ đến lớn tui chưa đi viện lần nào, có đầu năm nay tui đi thăm chị gái một ngày thui)
Tiêu Tự Nguyên ngẩng đầu " các cô gặp Vương Thanh?"
Chu Hồng và Đỗ Quyên gật đầu, Chu Hồng nói " chính là lúc chúng tôi đang đánh nhau với vật kỳ dị anh ta xuất hiện giúp đỡ á "
Đỗ Quyên lại tiếp lời " nhưng lúc sau anh ta rất kỳ lạ "
Nói đến đó cô ấy im lặng không có ý định nói gì thêm khiến cho ba thằng con trai nếu ngơ ngác, Chu Hồng thở dài phải tiếp tục đảm nhận chức người giải thích.
" lúc anh ta giúp bọn em giết chết vật kỳ dị vốn lúc đầu nói chuyện còn rất bình thường nhưng đột nhiên lạnh giọng, cũng không cười nữa kiểu như nhân cách phân liệt ấy "
Tiêu Tự Nguyên gật đầu, trong tâm trí hắn bất giác nhớ đến một gương mặt xinh đẹp.
" hội Trưởng các anh định đi đâu vậy?"
Cô không trực tiếp hỏi Trác Hy Phàm bởi cô có hỏi đến khàn cổ thì hắn chẳng thèm đáp lại, chi bằng hỏi chính hội trưởng của chính mình.
Tiêu Tự Nguyên " định xuống phòng âm hai để kiểm tra thi thể của cô gái xui xẻo được báo chí đưa tin là đã chết trước đó "
Chu Hồng gật đầu.
Cộp cộp cộp, tiếng bước chân mang giày từ trên bậc thang đi xuống, năm người nghe tiếng phải ngước nhìn lên.
Chỉ thấy bác sĩ Vương Thanh đang đứng ở giữa cầu thang đang từ trên cao nhìn xuống, ánh trăng chiếu xuống mặt đất nhưng không chiếu nổi bóng dáng của người đang ẩn trong bóng tối.
Nếu không phải thị lực của người chơi đều được cải thiện hơn khi qua các phó bản, chắc sẽ không ai nhìn rõ người đang đứng trước mặt là ai, bởi vì trong bệnh viện ban đêm không bật đèn đều sẽ tối thui như mực.
Bậc thang nơi mà Vương Thanh đứng lại rất đúng, đây là bậc thang cuối cùng chỉ cần xuống thêm một bước nữa sẽ rơi vào khoảng ánh trăng chiếu sáng.
Một bên đứng ở dưới ánh sáng, một người đứng trong bóng tối, cũng giống như thân phận của họ vậy.
Một bên là người chơi đi dưới ánh sáng luôn đuổi theo hi vọng, còn một người là NPC tâm lý có vấn đề luôn luôn đi trong bóng tối.
đây là lần đầu tiên Tần Tuyên phát hiện, thì ra bản thân cả đời cũng chỉ có thể bước đi trong bóng tối, từ cái năm xảy ra tai nạn đó đến giờ, ánh sáng trong lòng cậu dần dần lụi tàn chỉ còn một ngọn nến nhỏ le lắt trong bóng đêm, đó chính là bác sĩ Lý Thần.
nhưng cũng chính cậu là người đã tự đẩy ngọn nến đó rời khỏi nơi bóng tối trong lòng.
Tần Tuyên bất giác muốn lùi lại.
Các cô cậu là nhóm thực tập sinh mới đến lúc này còn chưa ngủ tụ tập ở đây làm gì, ngày mai còn phải theo tôi vào làm phẫu thuật cho bệnh nhân Triệu Tri Phùng nữa "
Tần Tuyên hít sâu một hơi, từ giờ trở đi cậu sẽ không cần bất cứ ai chiếu sáng bóng tối nữa, cậu có thể tự mò mẫm trong bóng tối, cậu muốn biết tận cùng của bóng tối sẽ là cái gì, là vực sâu vô tận, hay bình minh của buổi sáng.