Chương 5
◤
✦SUMMER PLAYLIST✦
05 – Riverside
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
♫ When that old river runs past your eyes
To wash off the dirt on the riverside ♫
◢
Đúng như Lâm Tri Hạ dự đoán, mấy ngày sau đó đều trải qua vô cùng êm đềm.
Người bên anh Sài chặn Thịnh Lãng đầy đường, cứ như chó đuổi chuột. Thịnh Lãng trốn ở trong nhà mới giữ được an toàn.
Trái lại, đối với Thịnh Quảng Toàn mà nói, đứa con hoang này là một người đầy tớ vô cùng hữu dụng.
Tuổi Thịnh Lãng không lớn lắm nhưng não thì không nhỏ. Hầu hết các việc của nhà nghỉ, từ giặt ga trải trường, dọn dẹp quét tước rồi đến đi bê đồ ăn hắn đều làm được cả.
Ngày ngày khi mặt trời lặn, bóng đêm lại che kín bao bộn bề và bất hạnh. Biển hiệu gắn đèn neon đỏ ở khu Nam nối đuôi nhau phát sáng, tô điểm cho khu phố như ám bệnh vảy nến này trở thành chốn đô thị ngập tràn màu sắc.
Tầng một nhà trọ của nhà họ Thịnh là quán cơm, Thịnh Quảng Toàn vậy mà lại là bếp trưởng, thường ngày nấu nướng tại nhà ăn rất ngon.
Ăn no sinh dâm dục, khách khứa đánh chén no nê tay dắt theo bóng hồng, lên trên tầng để rồi lạc vào miền cực lạc.
Thịnh Lãng đã luyện được tuyệt chiêu bê bốn, năm đĩa đồ ăn một tay nhưng vẫn có thể đi qua đi lại trong sảnh như thường.
"Trời, mắt đứa nhỏ này màu xanh nè!" Có khách phát hiện ra điểm khác biệt của Thịnh Lãng, "Đến đây nhóc con, cho nhìn cái xem nào."
Thịnh Lãng mặt không cảm xúc đi dọn đĩa ở bàn cách vách.
Thịnh Quảng Toàn đứng trong bếp nặng nề ho khan một tiếng. Đến lúc ấy Thịnh Lãng mới gác lại công việc trong tay, đi sang bên kia.
Khách bàn số hai đã uống tay tới mức mặt đỏ lừ, một tên đàn ông kéo cổ áo Thịnh Lãng, buộc hắn phải cúi người xuống.
"Trông xanh thật, cứ như là hạt thủy tinh ấy nhỉ!" Cả bàn khách đều cười haha.
"Mẹ mi là người nước ngoài, hay là ba mi?" Vị khách hỏi, "Bao nhiêu tuổi rồi?"
Thịnh Lãng không trả lời.
"Không hiểu tiếng Trung hả?" Người kia lại đùa càng thêm hăng say, "Chỉ biết nói tiếng Anh thôi à? Nói thử một câu xem nào?"
Con ngươi Thịnh Lãng hơi chuyển động, trong bóng tối ánh lên chút tối tăm.
Vị khách kia đã say đến mờ cả mắt, không hề nhận ra mà móc túi một tờ năm mươi tệ.
"Nào, thằng con hoang, nói một câu tiếng Anh cho anh em nghe thử, tờ này sẽ thuộc về mi."
Khách ngồi cùng thi nhau đập bàn hùa theo.
Thấy tiền mặt, biểu cảm của Thịnh Lãng chợt thay đổi, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười.
"Hello," Hắn nói, "You son of a bitch."
Khách cười đến nghiêng trái ngã phải. Câu này Thịnh Lãng học được từ phim ảnh nước ngoài, hiển nhiên khách nghe nào có hiểu.
"Nó nói kìa! Nó thật sự chỉ hiểu tiếng Anh thôi! Tôi nói này ông chủ, ông kiếm đâu ra thằng ngoại quốc như thế vậy?"
Thịnh Quảng Toàn trong phòng bếp không hé miệng đáp lời.
Vị khách đem tờ năm mươi nhét vào tay Thịnh Lãng, vỗ vỗ mặt của hắn, "Cầm đi anh bạn nhỏ, học hành chăm chỉ vào."
Thịnh Lãng bước vào trong bếp, Thịnh Quảng Toàn cầm muôi chỉ bát canh: "Bê ra cho bàn số hai. Làm việc cho thành thật vào, đừng để ông đây phải ê mặt."
Thịnh Lãng đi tới góc khuất không ai qua lại, nhổ một cục đờm vào trong bát canh, rồi hờ hững bưng ra cho bàn khách nọ.
★
Đêm đã khuya, khách khứa chuyển từ tiệm cơm lên trên tầng.
Thịnh Lãng quét dọn xong xuôi, một thân đầy dầu mỡ ngồi ngoài sảnh dẫn lên gác.
Từng đợt âm thanh khiếm nhã từ trên nhà vọng xuống, Thịnh Lãng ngoảnh mặt làm ngơ, bôi dầu hoa hồng lên vết máu bầm trên người mình.
Mùi dầu thuốc cay xè xộc lên làm hai mắt thiếu niên ươn ướt.
"Hả, này là sao đây?"
Một người đàn ông trung niên đi vào. Y mặc áo sơ mi cộc tay, quần tây đen, đeo kính không gọng, mái tóc bóng sáp rũ trước trán.
"Tiểu Lang, lại bị ba đánh nữa à?" Người đàn ông vô cùng quan tâm mà ngồi xuống cạnh Thịnh Lãng, "Ôi, sao ba cháu lại nhẫn tâm ra tay như vậy? Cháu còn phải tham gia tập huấn cùng đội bơi, bị thương thì không xuống nước được. Sao, vẫn còn khóc hả?"
Người đàn ông vươn tay sờ mặt Thịnh Lãng.
Thịnh Lãng đột nhiên ngửa mặt ra sau, tránh khỏi tay người đàn ông, đôi mắt màu ngọc phỉ thúy lạnh như băng, đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông.
"Chậc." Người đàn ông cười mỉa, "Đứa nhỏ này, cháu bướng bỉnh thật, chú đây là đang quan tâm cháu thật lòng. À đúng rồi–"
Người đàn ông lấy từ trong túi ra một cái hộp: "Chú đi công tác từ Thượng Hải về mua quà cho cháu này. Kính bơi của Nike, hàng hiệu đấy. Xem có thích không?"
Thịnh Lãng chần chừ, đoạn nhận lấy cái hộp, mở ra xem.
Dưới ánh đèn mờ ảo, góc nghiêng của thiếu niên đẹp đẽ như thể bóng dáng mĩ nhân trong tranh sơn dầu, đường nét sống mũi và cằm quả là một tuyệt tác. Hốc mắt sâu, hàng mi dày và cong, hễ mỗi lần mí mắt chớp một cái lại tựa hồ điệp vẫy cánh.
Còn cả cặp môi kia, sao mà căng mọng và đỏ xinh đến thế, dù nơi khóe miệng có rướm máu nhưng nhìn vẫn thật quyến rũ, như đang dụ người tới hôn.
Mười ba tuổi, mới vừa bắt đầu dậy thì, râu vẫn chưa mọc, hầu kết vẫn chưa rõ ràng. Đây chính là độ tuổi đẹp nhất của các cậu bé...
Người đàn ông theo bản năng dịch lại gần, hít vào một hơi thật sâu, kiếm tìm hương vị tươi mát của thiếu niên giữa mùi mồ hôi và dầu thuốc.
Thịnh Lãng đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào người đàn ông, thân hình cao gầy đứng chắn gần hết ánh đèn.
"Cảm ơn chú Mã. Cháu đi gọi ba xuống dưới."
Nhận quà, hắn bỏ chạy mà không ngoái đầu lại nhìn.
Người đàn ông ngồi trên cầu thang, vẫn chưa hết thòm thèm, trên mặt còn giữ nguyên nụ cười.
Thịnh Quảng Toàn đi xuống tầng, thấy lão Mã mặt đầy ý xuân mà trong lòng buồn nôn không thôi.
Tại phía Nam xã Vĩnh An, đám cặn bã chạy nhảy khắp nơi, thể loại nào Thịnh Quảng Toàn cũng từng gặp qua rồi. Thế nhưng lão Mã lại thích chơi mấy đứa bé trai, người như y thì đến cả cặn bã còn phải xem thường.
"Sao chưa chi hôm nay chú đã tới rồi?" Thịnh Quảng Toàn tức giận, "Tôi đã nói là đầu tháng sau sẽ trả tiền cơ mà."
"Tôi không đến để đòi tiền." Lão Mã đứng dậy, cười bảo, "Lần trước không phải anh bảo muốn sao chép thiết kế của một căn nhà sao? Lần này tôi dẫn theo một người bạn từ cục Quy hoạch thành phố đấy, tương lai họ định quy hoạch thành thị như thế nào thì anh ấy là người rõ nhất."
Thịnh Quảng Toàn hơi động lòng: "Người đâu?"
"Trong quán mạt chược đối diện."
"Lại là mạt chược." Thịnh Quảng Toàn xua tay, "Chú muốn cho tôi mất tiền chứ gì."
"Chậc, nói chuyện làm ăn thì sao thiếu bài bạc được?" Lão Mã nghiêm mặt, "Anh không thua người ta ít tiền, người ta đâu tự dưng đi nói tin tức nội bộ cho anh? Dù sao tôi cũng tìm cho anh người rồi, đi hay không là tùy anh."
Dứt lời, y quay đầu bước ra ngoài.
Thịnh Quảng Toàn chà hai tay, đoạn giậm chân một cái: "Chờ tôi, tôi đi thay quần áo sạch đã!"
★
Chớp mắt đã đến cuối tháng Bảy, Phong thị vào độ giữa hè.
Căn phòng của nhà họ Lâm ở tầng cao nhất bị hun nóng như cái lò hấp, thật sự không phù hợp để nán lại lâu giữa ban ngày.
Trong tiệm mát xa có máy điều hòa, Lâm Tri Hạ đưa Lâm An Văn đi làm, mình thì mang theo bài thi, học xong thì hỗ trợ miễn phí mọi người trong cửa hàng.
Ai cũng đem lòng yêu quý cậu bé chăm chỉ học tập này, bà chủ Lưu còn rất hào phóng chấp nhân hành vi ké điều hòa của Lâm Tri Hạ.
Bên cạnh tiệm là một quán net nhỏ, Lâm Tri Hạ xin được một chân chạy việc bên đó, giúp khách mua thuốc lá mua cơm, có chăng kiếm thêm được chút tiền lẻ.
Đến cuối tháng, Lâm Tri Hạ được nhận lương từ trạm sữa, tận năm trăm tệ lận. Cộng thêm chút tiền làm chân chạy vặt, cậu có hẳn hơn sáu trăm tệ!
Đối với một đứa bé mười hai tuổi nghèo rớt mùng tơi mà nói, đây đã là một khoản tiền lớn.
Lâm Tri Hạ tiết kiệm hầu hết số tiền, chừa lại ba mươi tệ mua lại chiếc xe đạp cũ của anh họ Tôn Minh Châu.
Từ đó về sau, lúc Lâm Tri Hạ rỗi rãi, cậu sẽ đạp xe cùng đám Tôn Minh Châu, phi như bay trên đường phố chằng chịt như mạng nhện của xã Vĩnh An mà chơi đùa.
Chơi đến sẩm tối, bọn trẻ bỏ ra năm mươi xu mua kem, ngồi trên nóc nhà bên bờ sông, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng mới được xây dựng.
Ánh tà dương biến trục cần cẩu và các tòa nhà cao tầng thành những khối hình màu đen. Đối với đám trẻ nơi Vĩnh An, những khối hình ấy đều vô cùng mê hoặc và tràn ngập cảm giác thần bí.
"Cậu nói xem, những người trong tòa nhà cao như vậy mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới liệu có hoảng hốt không?"
"Muốn chuyển sang đấy cũng không nổi đâu." Một đứa bạn chế giễu, "Ba tớ bảo, đem toàn bộ nhà ở Vĩnh An đi bán cũng chỉ mua được cái nhà xí bên khu nội thành mới."
"Phòng ở đấy cực kì rộng luôn." Tôn Minh Châu nói, "Mẹ tớ kể mẹ làm bảo mẫu cho nhà nọ, có hẳn một phòng chỉ chuyên để quần áo, mà phòng đấy còn lớn hơn cả phòng khách nhà tớ nữa. Người vợ của căn nhà đó còn có nguyên một cái tủ chỉ để cất giày cao gót!"
"Bộ bà ta là bạch tuộc hay sao, có mấy chân thế không biết!"
Đám nhỏ cười nắc nẻ, đẩy nhau qua lại.
"Vài năm nữa thôi là tớ có thể sang khu nội thành mới ở!" Một đứa nhóc cất lời, vừa chảy nước mũi vừa ngậm que kem, khiến người khác nom mà phát sợ, nhưng cậu ta vẫn ăn say sưa ngon lành.
"Mẹ tớ bảo đến khi tớ tốt nghiệp cấp Hai sẽ cho tớ đi học làm đầu bếp với chú hai. Chú hai tớ mới mở một quán rượu lớn bên đó, chuyên môn làm cơm tây cho người nước ngoài. Cái gì mà sườn nè, pizza nè, đến lúc đó tớ muốn ăn bao nhiêu cũng được!"
Đây chính là con trai của cô Lưu chủ tiệm mát xa, có cái tên nghe rất kêu là Vương Cao Tài.
Vương Cao Tài ấy thế lại đi trái với mong đợi của cha mẹ mình, chỉ số thông minh đúng thật rất đáng lo ngại. Tám môn thì cậu ta đạt vừa đủ điểm đúng ba môn, làm cô Lưu chỉ muốn dập đầu khấn vái người chồng mất sớm của mình một phen.
Dân ở đây chẳng hề ép buộc con cái mình phải thi đại học, chỉ cần tốt nghiệp cấp Hai rồi cho con đi học nghề, sau này tự nuôi sống được bản thân mới là quan trọng.
"Tương lai Tiểu Hạ nhất định có thể mua được một căn nhà lớn ở nội thành mới, tậu thêm cả chiếc siêu xe." Tôn Minh Châu huých khuỷu tay vào người Lâm Tri Hạ, "Với thành tích của Tiểu Hạ, sau này có khi còn đi du học bên nước ngoài ấy chứ, đỉnh hơn cái cô phượng hoàng bên khu Nam kia nhiều!"
"Ai biết tương lai sẽ thế nào." Lâm Tri Hạ đáp, "Cậu từng học bài 'Thương Trọng Vĩnh'(*) rồi đúng không? Giờ tớ có thể thông minh, nhưng về sau thì không chắc. Tớ sẽ cố gắng học xong cấp Hai đã."
(*) Thương Trọng Vĩnh là một tác phẩm của Vương An Thạch. Truyện kể rằng tác giả gặp được một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh. Từ khi còn nhỏ, Phương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác được những bài thơ rất hay, bố Vĩnh thấy vậy bèn thường xuyên dẫn con tham gia vào các hoạt động xã giao. Sau này, vì không được tiếp tục học hành, giáo dục, Phương Trọng Vĩnh đã trở thành một đứa trẻ rất bình thường.
Cậu cắn một miếng kem que mà mình yêu thích. Trong miệng ngậm miếng kem, hai má cậu phồng lên, miệng nhỏ bị lạnh nom vừa hồng vừa mềm, trông hệt như quả dâu tây đông đá.
"Từ bé tới lớn, cậu là người thông minh nhất tớ từng gặp." Tôn Minh Châu nhìn Lâm Tri Hạ, ánh mắt tràn đầy sùng bái và bội phục, "Phần câu hỏi lớn cuối cùng trong bài tập nghỉ hè ấy, chỉ có mình cậu mới làm được thôi. Cả chuyện của Thịnh Lãng nữa, cũng chỉ có mình cậu mới nghĩ ra kế giải quyết hắn. Haha, à đúng rồi, nhà Thịnh Lãng có biến đấy!"
Lâm Tri Hạ cắn một miếng kem lớn, chớp chớp mắt.
"Ba hắn chơi mạt chược nợ một khoản tiền lớn, không trả nổi, đám đòi nợ tới nhà ầm ĩ mấy ngày nay rồi." Tôn Minh Châu nói, "Nghe dì hai tớ kể, ba hắn nợ phải đến trăm ngàn tệ! Đáng sợ thật."
Lâm Tri Hạ nuốt phần kem chảy, hỏi: "Nhà anh ta không phải có nhiều tiền lắm à, sao mà không trả nổi được?"
"Ba hắn đánh bạc tệ kinh khủng, rút hết tiền ở ngân hàng về cũng không trả hết ấy chứ." Tôn Minh Châu ăn xong que kem, lôi một gói hạt dưa ngũ vị ra cắn, "Bà nội tớ nói không sai, dân khu phía Nam nào có cần cù siêng năng như người khu Bắc chúng mình."
★
Hai ngày sau, Lâm Tri Hạ làm chân chạy vặt cho khách hàng trong quán net, cậu phải sang một cửa tiệm lâu đời bên khu Nam để mua da vịt ướp ngọt cho người ta.
Đến chiều cửa tiệm này mới làm xong một nồi da vịt, ngoài cửa có chừng mười người đang xếp hàng.
Lâm Tri Hạ đang xếp hàng thì thấy Thịnh Quảng Toàn gục đầu xuống, ngồi dưới mái hiên quán mạt chược cách vách cùng một người đàn ông mặc vest.
Lâm Tri Hạ lễ phép nhường chỗ cho bà cụ đứng phía sau mình, đứng sát góc tường, vừa nghe bà lão khen vừa hóng hớt cuộc trò chuyện của Thịnh Quảng Toàn.
"Tôi đã trả hết những gì có thể... Còn hai mươi vạn nữa thôi... Lão Mã, nể tình anh em nhiều năm như vậy, chú cho tôi thêm chút thời gian được không..."
Người đàn ông đeo kính kia than thở: "Lão Thịnh, tôi đâu có giục anh, là anh Dương muốn lấy tiền ấy chứ. Nếu không nhờ tôi hết lời khuyên nhủ thì người đến nhận tiền không phải tôi đâu mà là thuộc hạ dưới trướng anh Dương đấy. Tôi không biết bọn họ có mánh khóe gì, sao lại để tôi nói chuyện tử tế với anh như vậy được, đúng không?"
"Nhưng tôi thật sự không thể trích ra thêm được nữa..." Thịnh Quảng Toàn xoa tay, nom hệt như miếng mỡ trên đống lửa, cả người đổ đầy mồ hôi, "Tôi đưa hết tiền cho chú rồi, ngay cả két sắt của bà già tôi cũng đã trộm một ít. Có phá nhà trọ đi cũng không đủ tiền, người phụ nữ kia lại không phải người của tôi..."
"Anh còn có con trai mà." Người đàn ông nâng kính.
Y đang rất hồi hộp, trực giác nói cho Lâm Tri Hạ biết.
Thịnh Quảng Toàn nhìn chằm chằm lão Mã, không nói gì.
Lão Mã cười, nói trắng ra: "Tôi coi Tiểu Lãng như con ruột, muốn chăm sóc nó, bồi dưỡng nó. Nó chỉ cần ở với tôi một hai năm là được, mà anh cũng không cần phải nuôi đứa con hoang này nữa. Làm vậy không phải là một công đôi việc sao?"
Thịnh Quảng Toàn tự nhận mình cũng chẳng ra gì, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình bán con trai đi trả nợ.
Cho dù đứa bé không phải là con ruột của mình, nhưng chung quy nó vẫn mang nửa dòng máu trong người. Nhưng nếu không làm thế, hai mươi vạn kia sẽ tăng lên, càng ngày càng nhiều tiền, mà anh Dương lại đầy mưu mô thủ đoạn, nhà trọ của ông ta không chừng sẽ bị gã nuốt chửng.
Đến nước ấy, đừng nói là nuôi con trai, đến chính bản thân mình ông ta cũng chẳng nuôi nổi!
"Tên súc vật, mày chẳng ra cái thể thống gì!" Thịnh Quảng Toàn thấp giọng, "Nuôi con trai giúp tao cái gì chứ, mày chỉ muốn chịch con trai tao thôi!"
Lão Mã bị chửi như vậy, trong lòng lại càng bình tĩnh.
"Biết tôi không ra gì nhưng nếu anh chịu gật đầu, vậy thử ngẫm lại xem mình thuộc loại người nào?" Y nhấp một ngụm trà, "Lão Thịnh à, mọi người đều lăn lộn trong khe nứt tìm đường kiếm sống, không tự biến chính mình thành thú dữ thì chẳng cách nào sống sót được đâu. Sao anh biết Tiểu Lãng không muốn thế? Tôi có thể cho nó đi học, mua cho nó quà, lại không đánh mắng nó. Nó ở với tôi có khi còn sướng hơn theo anh nhiều. Tôi chỉ sợ sau này nó còn không chịu đi nữa đây."
Một tràng từ ngữ khó nghe thô tục bay ra từ miệng Thịnh Quảng Toàn.
Nhưng chửi bới hồi lâu, ông ta lại không từ chối rõ ràng.
Nụ cười bên khóe môi lão Mã càng tươi hơn.
Lâm Tri Hạ mua được da vịt, nhìn chòng chọc gã đeo kính mắt nọ hồi lâu rồi mới đạp xe về.
╬╬═════════════╬╬
Edit chương này mà rợn cả người, chỉ muốn xông vào truyện tiễn vong hai cha kia đi luôn cho khuất mắt.
✦SUMMER PLAYLIST✦
05 – Riverside
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
♫ When that old river runs past your eyes
To wash off the dirt on the riverside ♫
◢
Đúng như Lâm Tri Hạ dự đoán, mấy ngày sau đó đều trải qua vô cùng êm đềm.
Người bên anh Sài chặn Thịnh Lãng đầy đường, cứ như chó đuổi chuột. Thịnh Lãng trốn ở trong nhà mới giữ được an toàn.
Trái lại, đối với Thịnh Quảng Toàn mà nói, đứa con hoang này là một người đầy tớ vô cùng hữu dụng.
Tuổi Thịnh Lãng không lớn lắm nhưng não thì không nhỏ. Hầu hết các việc của nhà nghỉ, từ giặt ga trải trường, dọn dẹp quét tước rồi đến đi bê đồ ăn hắn đều làm được cả.
Ngày ngày khi mặt trời lặn, bóng đêm lại che kín bao bộn bề và bất hạnh. Biển hiệu gắn đèn neon đỏ ở khu Nam nối đuôi nhau phát sáng, tô điểm cho khu phố như ám bệnh vảy nến này trở thành chốn đô thị ngập tràn màu sắc.
Tầng một nhà trọ của nhà họ Thịnh là quán cơm, Thịnh Quảng Toàn vậy mà lại là bếp trưởng, thường ngày nấu nướng tại nhà ăn rất ngon.
Ăn no sinh dâm dục, khách khứa đánh chén no nê tay dắt theo bóng hồng, lên trên tầng để rồi lạc vào miền cực lạc.
Thịnh Lãng đã luyện được tuyệt chiêu bê bốn, năm đĩa đồ ăn một tay nhưng vẫn có thể đi qua đi lại trong sảnh như thường.
"Trời, mắt đứa nhỏ này màu xanh nè!" Có khách phát hiện ra điểm khác biệt của Thịnh Lãng, "Đến đây nhóc con, cho nhìn cái xem nào."
Thịnh Lãng mặt không cảm xúc đi dọn đĩa ở bàn cách vách.
Thịnh Quảng Toàn đứng trong bếp nặng nề ho khan một tiếng. Đến lúc ấy Thịnh Lãng mới gác lại công việc trong tay, đi sang bên kia.
Khách bàn số hai đã uống tay tới mức mặt đỏ lừ, một tên đàn ông kéo cổ áo Thịnh Lãng, buộc hắn phải cúi người xuống.
"Trông xanh thật, cứ như là hạt thủy tinh ấy nhỉ!" Cả bàn khách đều cười haha.
"Mẹ mi là người nước ngoài, hay là ba mi?" Vị khách hỏi, "Bao nhiêu tuổi rồi?"
Thịnh Lãng không trả lời.
"Không hiểu tiếng Trung hả?" Người kia lại đùa càng thêm hăng say, "Chỉ biết nói tiếng Anh thôi à? Nói thử một câu xem nào?"
Con ngươi Thịnh Lãng hơi chuyển động, trong bóng tối ánh lên chút tối tăm.
Vị khách kia đã say đến mờ cả mắt, không hề nhận ra mà móc túi một tờ năm mươi tệ.
"Nào, thằng con hoang, nói một câu tiếng Anh cho anh em nghe thử, tờ này sẽ thuộc về mi."
Khách ngồi cùng thi nhau đập bàn hùa theo.
Thấy tiền mặt, biểu cảm của Thịnh Lãng chợt thay đổi, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười.
"Hello," Hắn nói, "You son of a bitch."
Khách cười đến nghiêng trái ngã phải. Câu này Thịnh Lãng học được từ phim ảnh nước ngoài, hiển nhiên khách nghe nào có hiểu.
"Nó nói kìa! Nó thật sự chỉ hiểu tiếng Anh thôi! Tôi nói này ông chủ, ông kiếm đâu ra thằng ngoại quốc như thế vậy?"
Thịnh Quảng Toàn trong phòng bếp không hé miệng đáp lời.
Vị khách đem tờ năm mươi nhét vào tay Thịnh Lãng, vỗ vỗ mặt của hắn, "Cầm đi anh bạn nhỏ, học hành chăm chỉ vào."
Thịnh Lãng bước vào trong bếp, Thịnh Quảng Toàn cầm muôi chỉ bát canh: "Bê ra cho bàn số hai. Làm việc cho thành thật vào, đừng để ông đây phải ê mặt."
Thịnh Lãng đi tới góc khuất không ai qua lại, nhổ một cục đờm vào trong bát canh, rồi hờ hững bưng ra cho bàn khách nọ.
★
Đêm đã khuya, khách khứa chuyển từ tiệm cơm lên trên tầng.
Thịnh Lãng quét dọn xong xuôi, một thân đầy dầu mỡ ngồi ngoài sảnh dẫn lên gác.
Từng đợt âm thanh khiếm nhã từ trên nhà vọng xuống, Thịnh Lãng ngoảnh mặt làm ngơ, bôi dầu hoa hồng lên vết máu bầm trên người mình.
Mùi dầu thuốc cay xè xộc lên làm hai mắt thiếu niên ươn ướt.
"Hả, này là sao đây?"
Một người đàn ông trung niên đi vào. Y mặc áo sơ mi cộc tay, quần tây đen, đeo kính không gọng, mái tóc bóng sáp rũ trước trán.
"Tiểu Lang, lại bị ba đánh nữa à?" Người đàn ông vô cùng quan tâm mà ngồi xuống cạnh Thịnh Lãng, "Ôi, sao ba cháu lại nhẫn tâm ra tay như vậy? Cháu còn phải tham gia tập huấn cùng đội bơi, bị thương thì không xuống nước được. Sao, vẫn còn khóc hả?"
Người đàn ông vươn tay sờ mặt Thịnh Lãng.
Thịnh Lãng đột nhiên ngửa mặt ra sau, tránh khỏi tay người đàn ông, đôi mắt màu ngọc phỉ thúy lạnh như băng, đề phòng nhìn chằm chằm người đàn ông.
"Chậc." Người đàn ông cười mỉa, "Đứa nhỏ này, cháu bướng bỉnh thật, chú đây là đang quan tâm cháu thật lòng. À đúng rồi–"
Người đàn ông lấy từ trong túi ra một cái hộp: "Chú đi công tác từ Thượng Hải về mua quà cho cháu này. Kính bơi của Nike, hàng hiệu đấy. Xem có thích không?"
Thịnh Lãng chần chừ, đoạn nhận lấy cái hộp, mở ra xem.
Dưới ánh đèn mờ ảo, góc nghiêng của thiếu niên đẹp đẽ như thể bóng dáng mĩ nhân trong tranh sơn dầu, đường nét sống mũi và cằm quả là một tuyệt tác. Hốc mắt sâu, hàng mi dày và cong, hễ mỗi lần mí mắt chớp một cái lại tựa hồ điệp vẫy cánh.
Còn cả cặp môi kia, sao mà căng mọng và đỏ xinh đến thế, dù nơi khóe miệng có rướm máu nhưng nhìn vẫn thật quyến rũ, như đang dụ người tới hôn.
Mười ba tuổi, mới vừa bắt đầu dậy thì, râu vẫn chưa mọc, hầu kết vẫn chưa rõ ràng. Đây chính là độ tuổi đẹp nhất của các cậu bé...
Người đàn ông theo bản năng dịch lại gần, hít vào một hơi thật sâu, kiếm tìm hương vị tươi mát của thiếu niên giữa mùi mồ hôi và dầu thuốc.
Thịnh Lãng đứng phắt dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào người đàn ông, thân hình cao gầy đứng chắn gần hết ánh đèn.
"Cảm ơn chú Mã. Cháu đi gọi ba xuống dưới."
Nhận quà, hắn bỏ chạy mà không ngoái đầu lại nhìn.
Người đàn ông ngồi trên cầu thang, vẫn chưa hết thòm thèm, trên mặt còn giữ nguyên nụ cười.
Thịnh Quảng Toàn đi xuống tầng, thấy lão Mã mặt đầy ý xuân mà trong lòng buồn nôn không thôi.
Tại phía Nam xã Vĩnh An, đám cặn bã chạy nhảy khắp nơi, thể loại nào Thịnh Quảng Toàn cũng từng gặp qua rồi. Thế nhưng lão Mã lại thích chơi mấy đứa bé trai, người như y thì đến cả cặn bã còn phải xem thường.
"Sao chưa chi hôm nay chú đã tới rồi?" Thịnh Quảng Toàn tức giận, "Tôi đã nói là đầu tháng sau sẽ trả tiền cơ mà."
"Tôi không đến để đòi tiền." Lão Mã đứng dậy, cười bảo, "Lần trước không phải anh bảo muốn sao chép thiết kế của một căn nhà sao? Lần này tôi dẫn theo một người bạn từ cục Quy hoạch thành phố đấy, tương lai họ định quy hoạch thành thị như thế nào thì anh ấy là người rõ nhất."
Thịnh Quảng Toàn hơi động lòng: "Người đâu?"
"Trong quán mạt chược đối diện."
"Lại là mạt chược." Thịnh Quảng Toàn xua tay, "Chú muốn cho tôi mất tiền chứ gì."
"Chậc, nói chuyện làm ăn thì sao thiếu bài bạc được?" Lão Mã nghiêm mặt, "Anh không thua người ta ít tiền, người ta đâu tự dưng đi nói tin tức nội bộ cho anh? Dù sao tôi cũng tìm cho anh người rồi, đi hay không là tùy anh."
Dứt lời, y quay đầu bước ra ngoài.
Thịnh Quảng Toàn chà hai tay, đoạn giậm chân một cái: "Chờ tôi, tôi đi thay quần áo sạch đã!"
★
Chớp mắt đã đến cuối tháng Bảy, Phong thị vào độ giữa hè.
Căn phòng của nhà họ Lâm ở tầng cao nhất bị hun nóng như cái lò hấp, thật sự không phù hợp để nán lại lâu giữa ban ngày.
Trong tiệm mát xa có máy điều hòa, Lâm Tri Hạ đưa Lâm An Văn đi làm, mình thì mang theo bài thi, học xong thì hỗ trợ miễn phí mọi người trong cửa hàng.
Ai cũng đem lòng yêu quý cậu bé chăm chỉ học tập này, bà chủ Lưu còn rất hào phóng chấp nhân hành vi ké điều hòa của Lâm Tri Hạ.
Bên cạnh tiệm là một quán net nhỏ, Lâm Tri Hạ xin được một chân chạy việc bên đó, giúp khách mua thuốc lá mua cơm, có chăng kiếm thêm được chút tiền lẻ.
Đến cuối tháng, Lâm Tri Hạ được nhận lương từ trạm sữa, tận năm trăm tệ lận. Cộng thêm chút tiền làm chân chạy vặt, cậu có hẳn hơn sáu trăm tệ!
Đối với một đứa bé mười hai tuổi nghèo rớt mùng tơi mà nói, đây đã là một khoản tiền lớn.
Lâm Tri Hạ tiết kiệm hầu hết số tiền, chừa lại ba mươi tệ mua lại chiếc xe đạp cũ của anh họ Tôn Minh Châu.
Từ đó về sau, lúc Lâm Tri Hạ rỗi rãi, cậu sẽ đạp xe cùng đám Tôn Minh Châu, phi như bay trên đường phố chằng chịt như mạng nhện của xã Vĩnh An mà chơi đùa.
Chơi đến sẩm tối, bọn trẻ bỏ ra năm mươi xu mua kem, ngồi trên nóc nhà bên bờ sông, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng mới được xây dựng.
Ánh tà dương biến trục cần cẩu và các tòa nhà cao tầng thành những khối hình màu đen. Đối với đám trẻ nơi Vĩnh An, những khối hình ấy đều vô cùng mê hoặc và tràn ngập cảm giác thần bí.
"Cậu nói xem, những người trong tòa nhà cao như vậy mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới liệu có hoảng hốt không?"
"Muốn chuyển sang đấy cũng không nổi đâu." Một đứa bạn chế giễu, "Ba tớ bảo, đem toàn bộ nhà ở Vĩnh An đi bán cũng chỉ mua được cái nhà xí bên khu nội thành mới."
"Phòng ở đấy cực kì rộng luôn." Tôn Minh Châu nói, "Mẹ tớ kể mẹ làm bảo mẫu cho nhà nọ, có hẳn một phòng chỉ chuyên để quần áo, mà phòng đấy còn lớn hơn cả phòng khách nhà tớ nữa. Người vợ của căn nhà đó còn có nguyên một cái tủ chỉ để cất giày cao gót!"
"Bộ bà ta là bạch tuộc hay sao, có mấy chân thế không biết!"
Đám nhỏ cười nắc nẻ, đẩy nhau qua lại.
"Vài năm nữa thôi là tớ có thể sang khu nội thành mới ở!" Một đứa nhóc cất lời, vừa chảy nước mũi vừa ngậm que kem, khiến người khác nom mà phát sợ, nhưng cậu ta vẫn ăn say sưa ngon lành.
"Mẹ tớ bảo đến khi tớ tốt nghiệp cấp Hai sẽ cho tớ đi học làm đầu bếp với chú hai. Chú hai tớ mới mở một quán rượu lớn bên đó, chuyên môn làm cơm tây cho người nước ngoài. Cái gì mà sườn nè, pizza nè, đến lúc đó tớ muốn ăn bao nhiêu cũng được!"
Đây chính là con trai của cô Lưu chủ tiệm mát xa, có cái tên nghe rất kêu là Vương Cao Tài.
Vương Cao Tài ấy thế lại đi trái với mong đợi của cha mẹ mình, chỉ số thông minh đúng thật rất đáng lo ngại. Tám môn thì cậu ta đạt vừa đủ điểm đúng ba môn, làm cô Lưu chỉ muốn dập đầu khấn vái người chồng mất sớm của mình một phen.
Dân ở đây chẳng hề ép buộc con cái mình phải thi đại học, chỉ cần tốt nghiệp cấp Hai rồi cho con đi học nghề, sau này tự nuôi sống được bản thân mới là quan trọng.
"Tương lai Tiểu Hạ nhất định có thể mua được một căn nhà lớn ở nội thành mới, tậu thêm cả chiếc siêu xe." Tôn Minh Châu huých khuỷu tay vào người Lâm Tri Hạ, "Với thành tích của Tiểu Hạ, sau này có khi còn đi du học bên nước ngoài ấy chứ, đỉnh hơn cái cô phượng hoàng bên khu Nam kia nhiều!"
"Ai biết tương lai sẽ thế nào." Lâm Tri Hạ đáp, "Cậu từng học bài 'Thương Trọng Vĩnh'(*) rồi đúng không? Giờ tớ có thể thông minh, nhưng về sau thì không chắc. Tớ sẽ cố gắng học xong cấp Hai đã."
(*) Thương Trọng Vĩnh là một tác phẩm của Vương An Thạch. Truyện kể rằng tác giả gặp được một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh. Từ khi còn nhỏ, Phương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác được những bài thơ rất hay, bố Vĩnh thấy vậy bèn thường xuyên dẫn con tham gia vào các hoạt động xã giao. Sau này, vì không được tiếp tục học hành, giáo dục, Phương Trọng Vĩnh đã trở thành một đứa trẻ rất bình thường.
Cậu cắn một miếng kem que mà mình yêu thích. Trong miệng ngậm miếng kem, hai má cậu phồng lên, miệng nhỏ bị lạnh nom vừa hồng vừa mềm, trông hệt như quả dâu tây đông đá.
"Từ bé tới lớn, cậu là người thông minh nhất tớ từng gặp." Tôn Minh Châu nhìn Lâm Tri Hạ, ánh mắt tràn đầy sùng bái và bội phục, "Phần câu hỏi lớn cuối cùng trong bài tập nghỉ hè ấy, chỉ có mình cậu mới làm được thôi. Cả chuyện của Thịnh Lãng nữa, cũng chỉ có mình cậu mới nghĩ ra kế giải quyết hắn. Haha, à đúng rồi, nhà Thịnh Lãng có biến đấy!"
Lâm Tri Hạ cắn một miếng kem lớn, chớp chớp mắt.
"Ba hắn chơi mạt chược nợ một khoản tiền lớn, không trả nổi, đám đòi nợ tới nhà ầm ĩ mấy ngày nay rồi." Tôn Minh Châu nói, "Nghe dì hai tớ kể, ba hắn nợ phải đến trăm ngàn tệ! Đáng sợ thật."
Lâm Tri Hạ nuốt phần kem chảy, hỏi: "Nhà anh ta không phải có nhiều tiền lắm à, sao mà không trả nổi được?"
"Ba hắn đánh bạc tệ kinh khủng, rút hết tiền ở ngân hàng về cũng không trả hết ấy chứ." Tôn Minh Châu ăn xong que kem, lôi một gói hạt dưa ngũ vị ra cắn, "Bà nội tớ nói không sai, dân khu phía Nam nào có cần cù siêng năng như người khu Bắc chúng mình."
★
Hai ngày sau, Lâm Tri Hạ làm chân chạy vặt cho khách hàng trong quán net, cậu phải sang một cửa tiệm lâu đời bên khu Nam để mua da vịt ướp ngọt cho người ta.
Đến chiều cửa tiệm này mới làm xong một nồi da vịt, ngoài cửa có chừng mười người đang xếp hàng.
Lâm Tri Hạ đang xếp hàng thì thấy Thịnh Quảng Toàn gục đầu xuống, ngồi dưới mái hiên quán mạt chược cách vách cùng một người đàn ông mặc vest.
Lâm Tri Hạ lễ phép nhường chỗ cho bà cụ đứng phía sau mình, đứng sát góc tường, vừa nghe bà lão khen vừa hóng hớt cuộc trò chuyện của Thịnh Quảng Toàn.
"Tôi đã trả hết những gì có thể... Còn hai mươi vạn nữa thôi... Lão Mã, nể tình anh em nhiều năm như vậy, chú cho tôi thêm chút thời gian được không..."
Người đàn ông đeo kính kia than thở: "Lão Thịnh, tôi đâu có giục anh, là anh Dương muốn lấy tiền ấy chứ. Nếu không nhờ tôi hết lời khuyên nhủ thì người đến nhận tiền không phải tôi đâu mà là thuộc hạ dưới trướng anh Dương đấy. Tôi không biết bọn họ có mánh khóe gì, sao lại để tôi nói chuyện tử tế với anh như vậy được, đúng không?"
"Nhưng tôi thật sự không thể trích ra thêm được nữa..." Thịnh Quảng Toàn xoa tay, nom hệt như miếng mỡ trên đống lửa, cả người đổ đầy mồ hôi, "Tôi đưa hết tiền cho chú rồi, ngay cả két sắt của bà già tôi cũng đã trộm một ít. Có phá nhà trọ đi cũng không đủ tiền, người phụ nữ kia lại không phải người của tôi..."
"Anh còn có con trai mà." Người đàn ông nâng kính.
Y đang rất hồi hộp, trực giác nói cho Lâm Tri Hạ biết.
Thịnh Quảng Toàn nhìn chằm chằm lão Mã, không nói gì.
Lão Mã cười, nói trắng ra: "Tôi coi Tiểu Lãng như con ruột, muốn chăm sóc nó, bồi dưỡng nó. Nó chỉ cần ở với tôi một hai năm là được, mà anh cũng không cần phải nuôi đứa con hoang này nữa. Làm vậy không phải là một công đôi việc sao?"
Thịnh Quảng Toàn tự nhận mình cũng chẳng ra gì, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình bán con trai đi trả nợ.
Cho dù đứa bé không phải là con ruột của mình, nhưng chung quy nó vẫn mang nửa dòng máu trong người. Nhưng nếu không làm thế, hai mươi vạn kia sẽ tăng lên, càng ngày càng nhiều tiền, mà anh Dương lại đầy mưu mô thủ đoạn, nhà trọ của ông ta không chừng sẽ bị gã nuốt chửng.
Đến nước ấy, đừng nói là nuôi con trai, đến chính bản thân mình ông ta cũng chẳng nuôi nổi!
"Tên súc vật, mày chẳng ra cái thể thống gì!" Thịnh Quảng Toàn thấp giọng, "Nuôi con trai giúp tao cái gì chứ, mày chỉ muốn chịch con trai tao thôi!"
Lão Mã bị chửi như vậy, trong lòng lại càng bình tĩnh.
"Biết tôi không ra gì nhưng nếu anh chịu gật đầu, vậy thử ngẫm lại xem mình thuộc loại người nào?" Y nhấp một ngụm trà, "Lão Thịnh à, mọi người đều lăn lộn trong khe nứt tìm đường kiếm sống, không tự biến chính mình thành thú dữ thì chẳng cách nào sống sót được đâu. Sao anh biết Tiểu Lãng không muốn thế? Tôi có thể cho nó đi học, mua cho nó quà, lại không đánh mắng nó. Nó ở với tôi có khi còn sướng hơn theo anh nhiều. Tôi chỉ sợ sau này nó còn không chịu đi nữa đây."
Một tràng từ ngữ khó nghe thô tục bay ra từ miệng Thịnh Quảng Toàn.
Nhưng chửi bới hồi lâu, ông ta lại không từ chối rõ ràng.
Nụ cười bên khóe môi lão Mã càng tươi hơn.
Lâm Tri Hạ mua được da vịt, nhìn chòng chọc gã đeo kính mắt nọ hồi lâu rồi mới đạp xe về.
╬╬═════════════╬╬
Edit chương này mà rợn cả người, chỉ muốn xông vào truyện tiễn vong hai cha kia đi luôn cho khuất mắt.