Chương 15: Cậu......ngủ thật rồi đúng không?
Lạc Hàn mơ thấy ác mộng.
Trong mơ, cậu và bạn bè đang chơi đùa trên bãi cỏ, nhưng rất nhanh trời lại mưa như trút nước, ngay sau đó tất cả bạn bè của cậu đều biến mất. Cậu vừa quay đầu lại, bên cạnh đột ngột xuất hiện một bóng đen, tiếp đó cậu liền nhìn thấy Tống Thiên Trạch cầm dao đâm thẳng vào tim mình.
“A –”
Lạc Hàn hét lên một tiếng, giật mình bật dậy từ trên giường, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh, một lúc lâu sau vẫn chưa hết kinh hãi.
Cậu vẫn còn sống.
Cậu vẫn còn sống.
Cậu vẫn còn sống.
Phù, may quá.
Sau khi trải qua một phen kinh hãi không thôi, cậu đã tự hỏi bản thân nhiều lần, cậu thật sự muốn liều mạng tiếp tục đối đầu với họ Tống kia ư? Cho đến bây giờ, đáp án của cậu vẫn rất chắc chắn, tuyệt đối sẽ không dao động.
Nếu không chịu đựng nổi thì tập quen dần là được, đều là đàn ông con trai cả, ai sợ ai, cứ việc nhào tới đi, đứa nào cúi đầu trước thì mẹ nó là thằng cháu trai.
“Cậu tỉnh rồi?”
Thoáng thấy bóng đen cầm dao trong mơ, Lạc Hàn theo bản năng lùi về sau tránh né.
Tống Thiên Trạch bởi vì lo lắng nửa đêm Lạc Hàn lại lên cơn sốt nên cả đêm đều không thể chợp mắt. Hôm sau, hắn phá lệ dậy sớm một bữa, chuyện đầu tiên làm sau khi thức dậy chính là ra ngoài mua bữa sáng, chuyện thứ hai là pha thuốc hạ sốt.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hàn đang ngồi trên giường trên, đặt cốc thuốc đã pha ổn thỏa lên trên bàn, “Tránh cái gì, tôi lại không giết cậu. Xuống đây.”
“Xuống?” Lạc Hàn kéo chăn trên người mình sang một bên, đặt hai chân trên thang, “Cậu……khụ khụ……bảo tôi xuống làm gì?”
Không nói còn tốt, vừa mở miệng ra cổ họng Lạc Hàn liền khô ngứa đến muốn mạng, gần như khàn đến độ nghe không ra âm sắc vốn có.
Có lẽ tối qua lúc ngủ Lạc Hàn cảm thấy không thoải mái, tự mình cởi quần ngoài ra, chỉ chừa lại một chiếc quần lót.
Đôi chân dài trắng nõn bất thình lình lộ ra trước mặt, Tống Thiên Trạch lại vô cớ bắt đầu rơi vào mê man.
Hắn ma xui quỷ khiến túm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Lạc Hàn, một tay bọc lấy nó, “……Xuống đây.”
Lạc Hàn hú hồn, “Cậu làm gì thế? Buông, khụ khụ, buông ra coi!”
“Cậu……xuống đây, ăn sáng rồi uống thuốc.”
Lạc Hàn càng giãy dụa, hắn lại càng siết chặt.
“A! Đau!”
“Cậu xuống đây, ngoãn ngoãn nghe lời mới mau khỏe lại được.”
“Không phải, cậu túm lấy chân tôi bảo tôi xuống thế nào hả? Mẹ nó, cậu đừng lôi nữa coi! Bệnh thần kinh à, cậu lôi tôi làm gì, tôi tự biết xuống, không cần cậu…….”
Tên khốn Tống Thiên Trạch này cứ vậy mà kiên quyết lôi cậu xuống giường.
Lạc Hàn gắt gao nhắm chặt mắt, vốn cho rằng cứ như vậy té xuống ít nhất cũng bị tàn phế nửa người, không ngờ tới lại được Tống Thiên Trạch kịp thời đỡ lấy bắp đùi, cả người như gấu koala treo trên người hắn.
Đợi đến lúc mở mắt ra thì cậu đã sợ hãi ôm chặt lấy cổ Tống Thiên Trạch.
Bầu không khí yên tĩnh ba giây, hai tay vòng lấy cổ và hai tay đỡ lấy đùi gần như đồng thời buông ra.
Tống Thiên Trạch vừa rồi không phải có ý tìm không vui cho mình, mà là hắn thật sự rất muốn chạm vào cặp đùi xinh đẹp kia, hắn có có một loại cảm giác nếu hắn nhịn không chạm vào chúng thì sẽ tự bức chết chính mình.
Lúc đó hắn trơ mắt nhìn cặp chân kia quơ qua quơ lại trước mặt, trong lòng bứt rứt như hòa thượng nhỏ niệm kinh:
A di đà phật a di đà phật, chỉ chạm một chút thôi, chỉ sờ một chút thôi…….
Lạc Hàn u oán trừng hắn một cái, quay đầu đi đến trước bàn học của mình.
Tống Thiên Trạch ném bữa sáng và cốc thuốc lên trên bàn cậu, “Ăn bánh bao trước đi rồi uống thuốc.”
Lạc Hàn cầm cốc thuốc lên xem xét trái phải trong ngoài, ngửi ngửi một hồi rồi lại đặt trở lại bàn: “Tôi làm sao biết cậu có hạ độc vào không?”
“Cậu……”
“Vả lại, cậu có thể có lòng tốt mới sáng tinh mơ đã chạy đi mua bữa sáng rồi pha thuốc cho tôi sao?”
Tống Thiên Trạch vừa nhớ đến tối qua phải đội bão ra ngoài chịu tội, cục tức này không xả ra ngoài không được, “Đúng, kẻ xấu như tôi đây mới không có lòng tốt mua thuốc nát gì đó cho cậu. Lòng tốt lại bị xem thành lòng lang dạ sói……”
Tống Thiên Trạch xách balo lên, xoay người định rời đi, kết quả chân phải không để ý dùng khá nhiều sức liền nhói lên một trận đau nhức, đau đến mức hắn không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Lạc Hàn đang cắn bánh bao nống hổi vừa hay nhìn thấy một màn này.
“Tống, Tống Thiên Trạch, chân cậu sao thế? Có phải bị thương rồi không? Bị thương khi nào? Sao lại bị?”
“Tôi mới không bị thương.” Tống Thiên Trạch duỗi tay xoa xoa cổ chân, giẫm lên đất vài cái, làm bộ như không có việc gì, thoáng nghiêng mặt nói: “Cậu……tự lo cho bản thân trước đi.” Sau đó đóng sầm cửa lại.
Gì vậy trời, không phải chỉ là quan tâm cậu chút thôi sao, đến mức đó không.
Thật sự oan ức của cả đời này đều sắp nếm trải hết tại chỗ Tống Thiên Trạch rồi.
Rốt cuộc vì sao cậu ấy…….lại chán ghét gay như vậy?
Lạc Hàn thật sự không hiểu nổi, cho dù là tư tưởng truyền thồng, không ưa không chấp nhận nổi đồng tính luyến ái, cũng không đến mức gần như căm hận như thế chứ? Cậu đã âm thầm hỏi qua Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng, bọn họ cũng đành chịu không biết gì về chuyện này cả.
Lẽ nào cậu ấy……đã trải qua chuyện gì đó? Hay là……
Điện thoại trong túi rung lên.
“Alo, Minh nhi.”
“Alo Lạc Hàn, sáng nay sao không đến phòng vẽ thế?”
“Ách, tôi, tôi bị cảm rồi, phiền ông nói với thầy giúp tôi một tiếng với, tiết sau tôi sẽ bổ sung đơn xin phép cho thầy ấy.”
“Tối qua nhiệt độ hạ thấp ghê hồn, lại còn bão nữa, có phải ông ra ngoài bị lạnh không đấy? Nghe quả giọng kìa, suýt nữa không nhận ra ông luôn.”
“Ừm…….”
Cổ họng Lạc Hàn rất khô rất khó chịu, thật sự không còn tí sức lực nào thuật lại chuyện đêm qua cho cậu ta nghe, cứ vậy mà ngầm thừa nhận.
“Được, vậy ông ở ký túc xá nghỉ ngơi cho khỏe đi, thầy có yêu cầu gì tan tiết tôi gửi WeChat cho ông sau nhé.”
“Khụ khụ, khụ khụ, cảm ơn ông Minh nhi.”
“Cảm ơn gì chứ, chuyện nên làm mà. À đúng rồi, thầy còn nhờ tôi hỏi ông rằng chủ đề của cuộc thi tỉnh lần trước ông đã có ý tưởng gì chưa? Gọi là gì nhỉ? Gọi là ‘thiếu niên’ đúng không ta?”
“Tôi……khụ khụ, tôi vẫn chưa nghĩ ra, vẫn cần một khoảng thời gian nữa, nhờ ông bảo thầy ấy trước hết đừng thúc giục.”
“Không sao, thầy cũng chỉ là tùy tiện quan tâm một chút thôi, cũng không muốn thúc giục ông, thứ như linh cảm không thể nào vội được, ông cứ từ từ mà suy nghĩ, chậm mà chắc.”
“À này, Minh nhi ông chờ một lát, tôi muốn hỏi một chuyện.”
“Hửm, ông hỏi đi.”
“Khụ khụ, lần trước ông……không phải nói ông có một vài người bạn bên khoa thể chất sao? Ông có thể giúp, giúp tôi hỏi xem bọn họ có ai bằng lòng làm mẫu cho tôi không. Cởi, khụ khụ, chính là cởi trần ấy. Phải……vóc người phải đẹp một chút, tốt nhất là…..mặt cũng phải đẹp chút.”
“Ài, dễ như ăn cháo, tôi đúng là có mấy người anh em thân thiết bên đó, tôi giúp ông kiểm định, bảo đảm đều là cơ bụng tám múi, he he!”
“Ừm, cảm ơn nhé.”
Tống Thiên Trạch đã cởi quần áo trước mặt cậu không biết bao nhiêu lần, Lạc Hàn cũng dùng ánh mắt thuần khiết của một nghệ thuật gia mà nghiêm túc quan sát nhiều lần, thân hình hắn cân xứng, có lực, mỗi một bắp thịt đều vừa vặn lại tràn đầy mỹ cảm, chính là điển hình của kiểu người ‘mặc quần áo vào thì gầy mà cởi ra lại rất có thịt’.”
Người ta thường nói nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng, cậu lại ở rất gần hắn, đáng tiếc trăng này thật sự rất khó hưởng.
Với dáng vẻ hiện tại của Tống Thiên Trạch, chưa đến hai ngày lại cãi nhau tiếp với cậu cho coi, sao hắn có thể cam tâm tình nguyện làm mẫu cho cậu được.
Lạc Hàn thường nghĩ, nếu bản thân không thích con trai, có phải có thể trở thành bạn bè của hắn không, có thể nhận được sự ôn nhu của hắn với tư cách một người bạn không?
……Thôi không nghĩ nữa, nghĩ như tứ vô dụng ấy làm gì.
WeChat lại nhảy lên vài tin nhắn mới.
[Lý Hàng: Này, Lạc Hàn cậu không sao chứ?]
[Lý Hàng: Tống Thiên Trạch thực ra……ai, tôi cũng không biết nói thế nào nữa, dù sao thì con người của nó ấy, IQ cao EQ thấp. Tuy tính tình nó không tốt, nhưng nếu cậu không phải gay, thì rất dễ kết bạn với nó……]
[Lý Hàng: Vả lại đừng thấy cái khổ người 1m87 của nó mà lầm, thực ra nó là một tên trẻ trâu chính hiệu, đã bị chị nó chiều quen rồi, cậu đừng chấp nhặt với nó làm gì]
[Lý Hàng: Tôi cũng không phải khuyên cậu cái gì, tuy tôi thấy nó hành động hơi quá khích, nhưng……dù sao tôi cũng không hy vọng cậu ghét bỏ nó, tôi cũng sẽ dành thời gian khuyên nhủ nó buông bỏ thành kiến]
[Lý Hàng: Nó chưa từng yêu đương với ai, cũng không học được cách săn sóc người khác, nhưng tôi biết bụng dạ nó không xấu]
[Lý Hàng: Ừm……vẫn là hy vọng bốn con heo chúng ta có thể chung sống hòa bình với nhau!]
[Hàn.: Không sao, tôi không ghét Tống Thiên Trạch]
Hắn gặp phải bạn học bị bắt nạt có thể lấy một địch mười, ngày ngày chọc tức giáo viên nhưng lại thường chủ động đấm lưng cho họ; chủ động nhận hết những công việc nặng nhọc bẩn thỉu; phát sốt ở đại hội thể thao nhưng vẫn chủ động thay bạn học chạy cự ly dài, kết quả sau cùng lại khiến bản thân nóng đến được người ta khiêng vào phòng y tế.
Hết điều này đến điều khác Lạc Hàn ghi nhớ rất rõ ràng, xưa nay chưa bao giờ quên. Cậu đương nhiên biết bụng dạ Tống Thiên Trạch không xấu, chỉ là đã đánh giá cao mức độ khoan dung của hắn đối với đồng tính luyến ái mà thôi.
Cậu cũng biết, bản thân vĩnh viễn cũng không có cách nào chán ghét hắn.
*
Chân phải của Tống Thiên Trạch vốn không đau như thế, nhưng sáng nay lúc giả vờ giả vịt giãy dụa trước mặt Lạc Hàn đã khiến cảm giác đau tăng thêm hai ba phần, đi đường cũng có chút khập khiễng.
“Đệt……sẽ không phải trật khớp rồi đó chứ, thiệt mẹ nó đau……”
Từ cấp ba đến giờ hắn đã bị thương vô số kể, có vết thương do đánh nhau với người khác, có vết thương do nhảy cửa sổ trốn tiết, có vết thương do bị người tát, còn cả vết thương do bị dì lao công cầm chổi đập cho nữa, hắn cảm thấy đàn ông con trai đã bị thương rồi thì cũng mặc kệ nó luôn, cảm thấy không nhớ tới nó thì rất nhanh sẽ ổn thôi.
Nhưng không có lấy lần nào đau như lần này, đau đến khiến hắn cảm thấy mắt cá chân như bị đứt ra thành hai khúc.
Lúc tiếng chuông chuyển tiết reo lên, Bình Tử bụm lấy jj muốn ra ngoài đi vệ sinh, nhưng Tống Thiên Trạch lại sống chết không cho.
“Tao nói này đại ca mày có thể thương xót tao một tí không, tao đã nhịn cả một tiết rồi, tiếp tục nhịn nữa sẽ xảy ra mạng người đó! Đại thần! Cứu mạng! Cho thảo dân ra ngoài đi mà!”
“Nhịn thêm chút nữa cũng không chết được đâu.”
“Đây thật sự không phải chuyện đùa đâu đại gia ơi, bàng quang của tao sắp nổ tới nơi rồi a a a! Đại thần Tống! Hotboy Tống! Thẳng nam Tống! Đứng lên đi mà!”
“Chân tao phế rồi, đứng không nổi!”
“Thật hay xạo? Sao thế?”
Tống Thiên Trạch vặn vẹo cổ trái phải, tùy ý đáp: “Trèo tường té hỏng rồi.”
“Ù ôi, dựa vào kinh nghiệm trèo tường phong phú của ngài mà còn có thể té ngã sao? Đừng đùa nữa ba.”
“Tin hay không thì tùy.”
Bình Tử với tư cách là người anh em thân thiết của hắn đương nhiên tin, tan tiết cậu ta dìu Tống Thiên Trạch, gian nan đỡ hắn chầm chậm lê bước đến cửa phòng ký túc 303, mệt đến cả người đầm đìa mồ hôi.
“Mẹ nó, mày nặng ghê hồn, hằng ngày vẫn đi phòng tập gym hả?”
“Đi chứ sao không.”
“Ngài cũng đừng cố quá, tạm ngưng chút đi, tiếp tục luyện nữa không khéo một ngày nào đó mày sẽ ngộ thương tao mất. Có cơ bụng tám múi rồi mà còn chưa thỏa mãn hả, nhất định phải luyện thành một bụng bắp ngô thì mới hài lòng ư?”
“Phắn.” Tống Thiên Trạch dựa người vào ván cửa, cố gắng hết sức không đè nặng lên người Bình Tử, móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, “Cảm ơn người anh em, hôm khác mời mày ăn cơm.”
“Ôi giồi, có gì to tát đâu, đợi đến lúc mày giành được slot vào nhóm nghiên cứu sinh sau đại học đi rồi hẵng mời tao sau.”
“Ừ, mày về đi.”
“Mà nè, một mình mày có ổn không đó, có cần tao đỡ mày lên giường không?”
Tống Thiên Trạch vừa vặn chìa khóa vừa xua xua tay, “Ông đây đâu có yếu ớt như vậy, mày mau đến nhà ăn ăn cơm tối đi, đừng để mì vằn thắn hết rồi lại oán này oán nọ.”
“Rồi rồi rồi, vậy ngài nhớ kiềm chế một chút, đừng để té nữa đó.”
Bận rộn bên ngoài cả ngày cũng không để ý đến vết thương ở chân đã đau đến cực hạn rồi, đau đến sắp mất tri giác luôn, Tống Thiên Trạch vừa vào cửa liền ngã xuống giường mình, hắn vừa giật áo và quần đùi ra liền buồn ngủ.
Thích ra sao thì ra, bài tập gì đó không làm nữa, dù sao thì ngủ rồi khẳng định sẽ không đau nữa.
Lạc Hàn nghỉ ngơi trong ký túc xá một ngày, cảm mạo cũng đã đỡ hơn phân nửa, cổ họng tuy vẫn còn khó chịu nhưng đã tốt hơn nhiều, buổi tối cậu bọc thêm lớp áo khoác dày đi đến nhà ăn uống chút canh nóng, tiện đường đến siêu thị mua túi chườm đá trở về.
Còn rất khéo, cậu vừa trở về liền nhìn thấy Tống Thiên Trạch đang ôm búp bê gấu ngựa, ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường.
Muốn nói ba chữ ‘Tống Thiên Trạch’ và hai chữ ‘ngoan ngoãn’ không hề có một xu quan hệ với nhau, ngày thường cũng chỉ có lúc ngủ mới có thể dính dáng được đôi chút.
Lạc Hàn vào phòng tắm rửa sạch tay, lấy hộp thuốc từ trong tủ ra, cậu đặt thuốc mỡ, khăn lông và túi chườm đá sang một bên, lặng lẽ ngồi xổm xuống bên giường Tống Thiên Trạch.
“Cậu……ngủ thật rồi đúng không?” Lạc Hàn nhẹ giọng hỏi.
Không phản ứng.
Lạc Hàn thoáng yên tâm, từng chút một dịch đến bên chân hắn, nhẹ nhàng nhấc một góc chăn của hắn lên –
Quả là bị dọa cho nhảy dựng.
Mắt……mắt cá chân phải sao lại sưng lên thành thế này? Sưng đỏ thành cái bánh bao như vậy rồi mà vẫn đến lớp? Muốn tàn phế chắc!?
Lạc Hàn vội vã bóp một ít thuốc mỡ gia truyền vào lòng bàn tay, vừa quan sát vẻ mặt của Tống Thiên Trạch vừa chậm rãi bôi vết sưng đỏ kia.
Thấy thân thể hắn phản xạ có điều kiện khẽ động đậy một chút, trái tim Lạc Hàn cũng thắt chặt theo, nhưng vì tốt cho hắn, động tác tay không hề dừng lại.
Lạc Hàn bôi hai lớp thuốc dày lên trên, bảo đảm chắc chắn đã bôi hết lớp da thịt ở vùng sưng đỏ, sau đó cậu đắp một miếng băng gạc màu trắng lên, dùng băng dính y tế cố định hai bên.
Tiếp đó cậu dùng khăn lông bọc túi chườm đá lại rồi đặt lên trên, chậm rãi ấn ấn xoa xoa.
Kỳ thực Tống Thiên Trạch căn bản không hề ngủ, chỉ là nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hắn chính là muốn xem tên nhóc này muốn nhân lúc hắn ngủ làm gì hắn, muốn báo thù, hạ độc, ám sát hắn thế nào.
Nhưng nào ngờ cậu lại muốn bôi thuốc cho hắn.
Hơn nữa……vì sao, vì sao lại thoải mái như vậy, cậu đã bôi cho hắn thuốc thần tiên gì vậy! mát mát lạnh lạnh, cảm giác đau vậy mà lại trong nháy mắt bay biến hơn phân nửa. Đây là thuốc thần gì thế?
Tay nghề xoa bóp của Lạc Hàn rất thành thạo, vừa dịu dàng lại tinh tế tỉ mỉ, khiến Tống Thiên Trạch thoải mái muốn chết, hắn thậm chí còn thoải mái đến mức kiềm lòng không đặng kêu lên một tiếng.
Lạc Hàn nhìn vẻ mặt hưởng thụ kia của hắn, nhịn không được cười ra tiếng, “Này, thoải mái thế sao?”
Tống Thiên Trạch ý thức được bản thân quản lý không tốt biểu cảm trước mặt Lạc Hàn, nhất thời cảm thấy có chút xíu mất mặt.
Không đúng, đâu chỉ chút xíu, quả thực là ném đến tận nhà bà nội luôn rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng chỉ lo hưởng thụ, hãy học tập bà xã con cho thật tốt, về sau còn phải xoa bóp cho bà xã nữa chứ! (Đầu chó)
Trong mơ, cậu và bạn bè đang chơi đùa trên bãi cỏ, nhưng rất nhanh trời lại mưa như trút nước, ngay sau đó tất cả bạn bè của cậu đều biến mất. Cậu vừa quay đầu lại, bên cạnh đột ngột xuất hiện một bóng đen, tiếp đó cậu liền nhìn thấy Tống Thiên Trạch cầm dao đâm thẳng vào tim mình.
“A –”
Lạc Hàn hét lên một tiếng, giật mình bật dậy từ trên giường, trên trán phủ đầy mồ hôi lạnh, một lúc lâu sau vẫn chưa hết kinh hãi.
Cậu vẫn còn sống.
Cậu vẫn còn sống.
Cậu vẫn còn sống.
Phù, may quá.
Sau khi trải qua một phen kinh hãi không thôi, cậu đã tự hỏi bản thân nhiều lần, cậu thật sự muốn liều mạng tiếp tục đối đầu với họ Tống kia ư? Cho đến bây giờ, đáp án của cậu vẫn rất chắc chắn, tuyệt đối sẽ không dao động.
Nếu không chịu đựng nổi thì tập quen dần là được, đều là đàn ông con trai cả, ai sợ ai, cứ việc nhào tới đi, đứa nào cúi đầu trước thì mẹ nó là thằng cháu trai.
“Cậu tỉnh rồi?”
Thoáng thấy bóng đen cầm dao trong mơ, Lạc Hàn theo bản năng lùi về sau tránh né.
Tống Thiên Trạch bởi vì lo lắng nửa đêm Lạc Hàn lại lên cơn sốt nên cả đêm đều không thể chợp mắt. Hôm sau, hắn phá lệ dậy sớm một bữa, chuyện đầu tiên làm sau khi thức dậy chính là ra ngoài mua bữa sáng, chuyện thứ hai là pha thuốc hạ sốt.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hàn đang ngồi trên giường trên, đặt cốc thuốc đã pha ổn thỏa lên trên bàn, “Tránh cái gì, tôi lại không giết cậu. Xuống đây.”
“Xuống?” Lạc Hàn kéo chăn trên người mình sang một bên, đặt hai chân trên thang, “Cậu……khụ khụ……bảo tôi xuống làm gì?”
Không nói còn tốt, vừa mở miệng ra cổ họng Lạc Hàn liền khô ngứa đến muốn mạng, gần như khàn đến độ nghe không ra âm sắc vốn có.
Có lẽ tối qua lúc ngủ Lạc Hàn cảm thấy không thoải mái, tự mình cởi quần ngoài ra, chỉ chừa lại một chiếc quần lót.
Đôi chân dài trắng nõn bất thình lình lộ ra trước mặt, Tống Thiên Trạch lại vô cớ bắt đầu rơi vào mê man.
Hắn ma xui quỷ khiến túm lấy bàn chân nhỏ nhắn của Lạc Hàn, một tay bọc lấy nó, “……Xuống đây.”
Lạc Hàn hú hồn, “Cậu làm gì thế? Buông, khụ khụ, buông ra coi!”
“Cậu……xuống đây, ăn sáng rồi uống thuốc.”
Lạc Hàn càng giãy dụa, hắn lại càng siết chặt.
“A! Đau!”
“Cậu xuống đây, ngoãn ngoãn nghe lời mới mau khỏe lại được.”
“Không phải, cậu túm lấy chân tôi bảo tôi xuống thế nào hả? Mẹ nó, cậu đừng lôi nữa coi! Bệnh thần kinh à, cậu lôi tôi làm gì, tôi tự biết xuống, không cần cậu…….”
Tên khốn Tống Thiên Trạch này cứ vậy mà kiên quyết lôi cậu xuống giường.
Lạc Hàn gắt gao nhắm chặt mắt, vốn cho rằng cứ như vậy té xuống ít nhất cũng bị tàn phế nửa người, không ngờ tới lại được Tống Thiên Trạch kịp thời đỡ lấy bắp đùi, cả người như gấu koala treo trên người hắn.
Đợi đến lúc mở mắt ra thì cậu đã sợ hãi ôm chặt lấy cổ Tống Thiên Trạch.
Bầu không khí yên tĩnh ba giây, hai tay vòng lấy cổ và hai tay đỡ lấy đùi gần như đồng thời buông ra.
Tống Thiên Trạch vừa rồi không phải có ý tìm không vui cho mình, mà là hắn thật sự rất muốn chạm vào cặp đùi xinh đẹp kia, hắn có có một loại cảm giác nếu hắn nhịn không chạm vào chúng thì sẽ tự bức chết chính mình.
Lúc đó hắn trơ mắt nhìn cặp chân kia quơ qua quơ lại trước mặt, trong lòng bứt rứt như hòa thượng nhỏ niệm kinh:
A di đà phật a di đà phật, chỉ chạm một chút thôi, chỉ sờ một chút thôi…….
Lạc Hàn u oán trừng hắn một cái, quay đầu đi đến trước bàn học của mình.
Tống Thiên Trạch ném bữa sáng và cốc thuốc lên trên bàn cậu, “Ăn bánh bao trước đi rồi uống thuốc.”
Lạc Hàn cầm cốc thuốc lên xem xét trái phải trong ngoài, ngửi ngửi một hồi rồi lại đặt trở lại bàn: “Tôi làm sao biết cậu có hạ độc vào không?”
“Cậu……”
“Vả lại, cậu có thể có lòng tốt mới sáng tinh mơ đã chạy đi mua bữa sáng rồi pha thuốc cho tôi sao?”
Tống Thiên Trạch vừa nhớ đến tối qua phải đội bão ra ngoài chịu tội, cục tức này không xả ra ngoài không được, “Đúng, kẻ xấu như tôi đây mới không có lòng tốt mua thuốc nát gì đó cho cậu. Lòng tốt lại bị xem thành lòng lang dạ sói……”
Tống Thiên Trạch xách balo lên, xoay người định rời đi, kết quả chân phải không để ý dùng khá nhiều sức liền nhói lên một trận đau nhức, đau đến mức hắn không nhịn được phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Lạc Hàn đang cắn bánh bao nống hổi vừa hay nhìn thấy một màn này.
“Tống, Tống Thiên Trạch, chân cậu sao thế? Có phải bị thương rồi không? Bị thương khi nào? Sao lại bị?”
“Tôi mới không bị thương.” Tống Thiên Trạch duỗi tay xoa xoa cổ chân, giẫm lên đất vài cái, làm bộ như không có việc gì, thoáng nghiêng mặt nói: “Cậu……tự lo cho bản thân trước đi.” Sau đó đóng sầm cửa lại.
Gì vậy trời, không phải chỉ là quan tâm cậu chút thôi sao, đến mức đó không.
Thật sự oan ức của cả đời này đều sắp nếm trải hết tại chỗ Tống Thiên Trạch rồi.
Rốt cuộc vì sao cậu ấy…….lại chán ghét gay như vậy?
Lạc Hàn thật sự không hiểu nổi, cho dù là tư tưởng truyền thồng, không ưa không chấp nhận nổi đồng tính luyến ái, cũng không đến mức gần như căm hận như thế chứ? Cậu đã âm thầm hỏi qua Hà Tiểu Nặc và Lý Hàng, bọn họ cũng đành chịu không biết gì về chuyện này cả.
Lẽ nào cậu ấy……đã trải qua chuyện gì đó? Hay là……
Điện thoại trong túi rung lên.
“Alo, Minh nhi.”
“Alo Lạc Hàn, sáng nay sao không đến phòng vẽ thế?”
“Ách, tôi, tôi bị cảm rồi, phiền ông nói với thầy giúp tôi một tiếng với, tiết sau tôi sẽ bổ sung đơn xin phép cho thầy ấy.”
“Tối qua nhiệt độ hạ thấp ghê hồn, lại còn bão nữa, có phải ông ra ngoài bị lạnh không đấy? Nghe quả giọng kìa, suýt nữa không nhận ra ông luôn.”
“Ừm…….”
Cổ họng Lạc Hàn rất khô rất khó chịu, thật sự không còn tí sức lực nào thuật lại chuyện đêm qua cho cậu ta nghe, cứ vậy mà ngầm thừa nhận.
“Được, vậy ông ở ký túc xá nghỉ ngơi cho khỏe đi, thầy có yêu cầu gì tan tiết tôi gửi WeChat cho ông sau nhé.”
“Khụ khụ, khụ khụ, cảm ơn ông Minh nhi.”
“Cảm ơn gì chứ, chuyện nên làm mà. À đúng rồi, thầy còn nhờ tôi hỏi ông rằng chủ đề của cuộc thi tỉnh lần trước ông đã có ý tưởng gì chưa? Gọi là gì nhỉ? Gọi là ‘thiếu niên’ đúng không ta?”
“Tôi……khụ khụ, tôi vẫn chưa nghĩ ra, vẫn cần một khoảng thời gian nữa, nhờ ông bảo thầy ấy trước hết đừng thúc giục.”
“Không sao, thầy cũng chỉ là tùy tiện quan tâm một chút thôi, cũng không muốn thúc giục ông, thứ như linh cảm không thể nào vội được, ông cứ từ từ mà suy nghĩ, chậm mà chắc.”
“À này, Minh nhi ông chờ một lát, tôi muốn hỏi một chuyện.”
“Hửm, ông hỏi đi.”
“Khụ khụ, lần trước ông……không phải nói ông có một vài người bạn bên khoa thể chất sao? Ông có thể giúp, giúp tôi hỏi xem bọn họ có ai bằng lòng làm mẫu cho tôi không. Cởi, khụ khụ, chính là cởi trần ấy. Phải……vóc người phải đẹp một chút, tốt nhất là…..mặt cũng phải đẹp chút.”
“Ài, dễ như ăn cháo, tôi đúng là có mấy người anh em thân thiết bên đó, tôi giúp ông kiểm định, bảo đảm đều là cơ bụng tám múi, he he!”
“Ừm, cảm ơn nhé.”
Tống Thiên Trạch đã cởi quần áo trước mặt cậu không biết bao nhiêu lần, Lạc Hàn cũng dùng ánh mắt thuần khiết của một nghệ thuật gia mà nghiêm túc quan sát nhiều lần, thân hình hắn cân xứng, có lực, mỗi một bắp thịt đều vừa vặn lại tràn đầy mỹ cảm, chính là điển hình của kiểu người ‘mặc quần áo vào thì gầy mà cởi ra lại rất có thịt’.”
Người ta thường nói nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng, cậu lại ở rất gần hắn, đáng tiếc trăng này thật sự rất khó hưởng.
Với dáng vẻ hiện tại của Tống Thiên Trạch, chưa đến hai ngày lại cãi nhau tiếp với cậu cho coi, sao hắn có thể cam tâm tình nguyện làm mẫu cho cậu được.
Lạc Hàn thường nghĩ, nếu bản thân không thích con trai, có phải có thể trở thành bạn bè của hắn không, có thể nhận được sự ôn nhu của hắn với tư cách một người bạn không?
……Thôi không nghĩ nữa, nghĩ như tứ vô dụng ấy làm gì.
WeChat lại nhảy lên vài tin nhắn mới.
[Lý Hàng: Này, Lạc Hàn cậu không sao chứ?]
[Lý Hàng: Tống Thiên Trạch thực ra……ai, tôi cũng không biết nói thế nào nữa, dù sao thì con người của nó ấy, IQ cao EQ thấp. Tuy tính tình nó không tốt, nhưng nếu cậu không phải gay, thì rất dễ kết bạn với nó……]
[Lý Hàng: Vả lại đừng thấy cái khổ người 1m87 của nó mà lầm, thực ra nó là một tên trẻ trâu chính hiệu, đã bị chị nó chiều quen rồi, cậu đừng chấp nhặt với nó làm gì]
[Lý Hàng: Tôi cũng không phải khuyên cậu cái gì, tuy tôi thấy nó hành động hơi quá khích, nhưng……dù sao tôi cũng không hy vọng cậu ghét bỏ nó, tôi cũng sẽ dành thời gian khuyên nhủ nó buông bỏ thành kiến]
[Lý Hàng: Nó chưa từng yêu đương với ai, cũng không học được cách săn sóc người khác, nhưng tôi biết bụng dạ nó không xấu]
[Lý Hàng: Ừm……vẫn là hy vọng bốn con heo chúng ta có thể chung sống hòa bình với nhau!]
[Hàn.: Không sao, tôi không ghét Tống Thiên Trạch]
Hắn gặp phải bạn học bị bắt nạt có thể lấy một địch mười, ngày ngày chọc tức giáo viên nhưng lại thường chủ động đấm lưng cho họ; chủ động nhận hết những công việc nặng nhọc bẩn thỉu; phát sốt ở đại hội thể thao nhưng vẫn chủ động thay bạn học chạy cự ly dài, kết quả sau cùng lại khiến bản thân nóng đến được người ta khiêng vào phòng y tế.
Hết điều này đến điều khác Lạc Hàn ghi nhớ rất rõ ràng, xưa nay chưa bao giờ quên. Cậu đương nhiên biết bụng dạ Tống Thiên Trạch không xấu, chỉ là đã đánh giá cao mức độ khoan dung của hắn đối với đồng tính luyến ái mà thôi.
Cậu cũng biết, bản thân vĩnh viễn cũng không có cách nào chán ghét hắn.
*
Chân phải của Tống Thiên Trạch vốn không đau như thế, nhưng sáng nay lúc giả vờ giả vịt giãy dụa trước mặt Lạc Hàn đã khiến cảm giác đau tăng thêm hai ba phần, đi đường cũng có chút khập khiễng.
“Đệt……sẽ không phải trật khớp rồi đó chứ, thiệt mẹ nó đau……”
Từ cấp ba đến giờ hắn đã bị thương vô số kể, có vết thương do đánh nhau với người khác, có vết thương do nhảy cửa sổ trốn tiết, có vết thương do bị người tát, còn cả vết thương do bị dì lao công cầm chổi đập cho nữa, hắn cảm thấy đàn ông con trai đã bị thương rồi thì cũng mặc kệ nó luôn, cảm thấy không nhớ tới nó thì rất nhanh sẽ ổn thôi.
Nhưng không có lấy lần nào đau như lần này, đau đến khiến hắn cảm thấy mắt cá chân như bị đứt ra thành hai khúc.
Lúc tiếng chuông chuyển tiết reo lên, Bình Tử bụm lấy jj muốn ra ngoài đi vệ sinh, nhưng Tống Thiên Trạch lại sống chết không cho.
“Tao nói này đại ca mày có thể thương xót tao một tí không, tao đã nhịn cả một tiết rồi, tiếp tục nhịn nữa sẽ xảy ra mạng người đó! Đại thần! Cứu mạng! Cho thảo dân ra ngoài đi mà!”
“Nhịn thêm chút nữa cũng không chết được đâu.”
“Đây thật sự không phải chuyện đùa đâu đại gia ơi, bàng quang của tao sắp nổ tới nơi rồi a a a! Đại thần Tống! Hotboy Tống! Thẳng nam Tống! Đứng lên đi mà!”
“Chân tao phế rồi, đứng không nổi!”
“Thật hay xạo? Sao thế?”
Tống Thiên Trạch vặn vẹo cổ trái phải, tùy ý đáp: “Trèo tường té hỏng rồi.”
“Ù ôi, dựa vào kinh nghiệm trèo tường phong phú của ngài mà còn có thể té ngã sao? Đừng đùa nữa ba.”
“Tin hay không thì tùy.”
Bình Tử với tư cách là người anh em thân thiết của hắn đương nhiên tin, tan tiết cậu ta dìu Tống Thiên Trạch, gian nan đỡ hắn chầm chậm lê bước đến cửa phòng ký túc 303, mệt đến cả người đầm đìa mồ hôi.
“Mẹ nó, mày nặng ghê hồn, hằng ngày vẫn đi phòng tập gym hả?”
“Đi chứ sao không.”
“Ngài cũng đừng cố quá, tạm ngưng chút đi, tiếp tục luyện nữa không khéo một ngày nào đó mày sẽ ngộ thương tao mất. Có cơ bụng tám múi rồi mà còn chưa thỏa mãn hả, nhất định phải luyện thành một bụng bắp ngô thì mới hài lòng ư?”
“Phắn.” Tống Thiên Trạch dựa người vào ván cửa, cố gắng hết sức không đè nặng lên người Bình Tử, móc chìa khóa từ trong túi ra mở cửa, “Cảm ơn người anh em, hôm khác mời mày ăn cơm.”
“Ôi giồi, có gì to tát đâu, đợi đến lúc mày giành được slot vào nhóm nghiên cứu sinh sau đại học đi rồi hẵng mời tao sau.”
“Ừ, mày về đi.”
“Mà nè, một mình mày có ổn không đó, có cần tao đỡ mày lên giường không?”
Tống Thiên Trạch vừa vặn chìa khóa vừa xua xua tay, “Ông đây đâu có yếu ớt như vậy, mày mau đến nhà ăn ăn cơm tối đi, đừng để mì vằn thắn hết rồi lại oán này oán nọ.”
“Rồi rồi rồi, vậy ngài nhớ kiềm chế một chút, đừng để té nữa đó.”
Bận rộn bên ngoài cả ngày cũng không để ý đến vết thương ở chân đã đau đến cực hạn rồi, đau đến sắp mất tri giác luôn, Tống Thiên Trạch vừa vào cửa liền ngã xuống giường mình, hắn vừa giật áo và quần đùi ra liền buồn ngủ.
Thích ra sao thì ra, bài tập gì đó không làm nữa, dù sao thì ngủ rồi khẳng định sẽ không đau nữa.
Lạc Hàn nghỉ ngơi trong ký túc xá một ngày, cảm mạo cũng đã đỡ hơn phân nửa, cổ họng tuy vẫn còn khó chịu nhưng đã tốt hơn nhiều, buổi tối cậu bọc thêm lớp áo khoác dày đi đến nhà ăn uống chút canh nóng, tiện đường đến siêu thị mua túi chườm đá trở về.
Còn rất khéo, cậu vừa trở về liền nhìn thấy Tống Thiên Trạch đang ôm búp bê gấu ngựa, ngoan ngoãn nằm ngủ trên giường.
Muốn nói ba chữ ‘Tống Thiên Trạch’ và hai chữ ‘ngoan ngoãn’ không hề có một xu quan hệ với nhau, ngày thường cũng chỉ có lúc ngủ mới có thể dính dáng được đôi chút.
Lạc Hàn vào phòng tắm rửa sạch tay, lấy hộp thuốc từ trong tủ ra, cậu đặt thuốc mỡ, khăn lông và túi chườm đá sang một bên, lặng lẽ ngồi xổm xuống bên giường Tống Thiên Trạch.
“Cậu……ngủ thật rồi đúng không?” Lạc Hàn nhẹ giọng hỏi.
Không phản ứng.
Lạc Hàn thoáng yên tâm, từng chút một dịch đến bên chân hắn, nhẹ nhàng nhấc một góc chăn của hắn lên –
Quả là bị dọa cho nhảy dựng.
Mắt……mắt cá chân phải sao lại sưng lên thành thế này? Sưng đỏ thành cái bánh bao như vậy rồi mà vẫn đến lớp? Muốn tàn phế chắc!?
Lạc Hàn vội vã bóp một ít thuốc mỡ gia truyền vào lòng bàn tay, vừa quan sát vẻ mặt của Tống Thiên Trạch vừa chậm rãi bôi vết sưng đỏ kia.
Thấy thân thể hắn phản xạ có điều kiện khẽ động đậy một chút, trái tim Lạc Hàn cũng thắt chặt theo, nhưng vì tốt cho hắn, động tác tay không hề dừng lại.
Lạc Hàn bôi hai lớp thuốc dày lên trên, bảo đảm chắc chắn đã bôi hết lớp da thịt ở vùng sưng đỏ, sau đó cậu đắp một miếng băng gạc màu trắng lên, dùng băng dính y tế cố định hai bên.
Tiếp đó cậu dùng khăn lông bọc túi chườm đá lại rồi đặt lên trên, chậm rãi ấn ấn xoa xoa.
Kỳ thực Tống Thiên Trạch căn bản không hề ngủ, chỉ là nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hắn chính là muốn xem tên nhóc này muốn nhân lúc hắn ngủ làm gì hắn, muốn báo thù, hạ độc, ám sát hắn thế nào.
Nhưng nào ngờ cậu lại muốn bôi thuốc cho hắn.
Hơn nữa……vì sao, vì sao lại thoải mái như vậy, cậu đã bôi cho hắn thuốc thần tiên gì vậy! mát mát lạnh lạnh, cảm giác đau vậy mà lại trong nháy mắt bay biến hơn phân nửa. Đây là thuốc thần gì thế?
Tay nghề xoa bóp của Lạc Hàn rất thành thạo, vừa dịu dàng lại tinh tế tỉ mỉ, khiến Tống Thiên Trạch thoải mái muốn chết, hắn thậm chí còn thoải mái đến mức kiềm lòng không đặng kêu lên một tiếng.
Lạc Hàn nhìn vẻ mặt hưởng thụ kia của hắn, nhịn không được cười ra tiếng, “Này, thoải mái thế sao?”
Tống Thiên Trạch ý thức được bản thân quản lý không tốt biểu cảm trước mặt Lạc Hàn, nhất thời cảm thấy có chút xíu mất mặt.
Không đúng, đâu chỉ chút xíu, quả thực là ném đến tận nhà bà nội luôn rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng chỉ lo hưởng thụ, hãy học tập bà xã con cho thật tốt, về sau còn phải xoa bóp cho bà xã nữa chứ! (Đầu chó)