Chương : 12
Editor +beta: Quế Nhi
Có lần đầu tiên đầu sau khi ăn thức ăn kia, thì Diệp Lăng Nguyệt lại có lần thứ hai, lần thứ ba...
Vì để tiểu Hồ Ly có thể đối với mình sinh ra nhiều hảo cảm, Diệp Lăng Nguyệt lại bắt đầu thay đổi thức ăn, mỗi ngày đều săn giết dã thú khác nhau.
Con gà tuyết, bào tử vân vân, mỗi ngày đều là một loại dã thú khác biệt, mỗi lần, ngoại trừ lưu lại một ít cho chính mình dùng, còn sót lại Diệp Lăng Nguyệt cũng sẽ cắt nhỏ từng miếng, đưa cho tiểu manh khuyển* đáng yêu kia.
(*con chó nhỏ đáng yếu, mấy chương trước thì nói là hồ ly khuyển tựa như vừa giống hồ ly vừa giống chó, nhưng về sau toàn nói là tiểu manh khuyển, Manh ở đây có nghĩa là đáng yêu, nhưng có truyện có tựa đề mang tên Manh gì đó nhưng manh đó có nghĩa là bị mù, mình ko biết gì về tiếng TQ, nên độ hiểu biết mình chỉ biết tới đó)
Việc săn thú này cũng có thể làm cho khả năng thực chiến của Diệp Lăng Nguyệt được đề cao, thân thủ càng thêm linh hoạt hơn, trong đan điền Nguyên Lực nàng, cũng được nâng cao nhiều thêm.
Đại khái đến lần thứ ba sau khi đưa thịt, lúc tiểu manh khuyển kia ăn, đã không còn ẩn núp Diệp Lăng Nguyệt nữa, nó mỗi ngày đều sẽ mặc định giai đoạn, đi ra khỏi sương trắng, chờ Diệp Lăng Nguyệt.
“Tiểu gia hỏa thấy ta, rốt cuộc cũng không tránh, đây là một tốt dấu hiệu.” Diệp Lăng Nguyệt thấy một màn như vậy, liền lập tức nở nụ cười.
Từ tiểu gia hỏa nhìn phản ứng kia của Diệp Lăng Nguyệt có thể khẳng định, nó nhất định không phải là dã thú bình thường, nó tựa hồ cũng không phải dã thú trung cấp ăn thịt.
Tiểu gia hỏa không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi này, là người nào đưa nó tới đây?
Diệp Lăng Nguyệt nhìn một mảnh sương mù kia, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cũng không biết mảnh nhỏ sương mù kia phía sau cất giấu cái gì.
Ngày qua ngày, tiểu manh khuyển đối với Diệp Lăng Nguyệt cũng không địch ý nữa, đã cho phép Diệp Lăng Nguyệt đứng ở trước nó mười thước.
Lúc này đại khái đã đi tới đây được mười lăm ngày, vận khí của Diệp Lăng Nguyệt rất tốt vừa mới bắt được một con heo rừng, đầu của nó khoảng chừng nặng gần hai trăm cân.
“Thịt heo rừng thật cứng, không tốt cho ngoạm ăn. Có lẽ lần này có thể thử một chút, đem nó chế biến thành thịt nướng đi.” Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một chút rồi tự mình động thủ, nướng một cái đùi heo, ở đùi heo nàng rắc rắc một chút gia vị.
Cũng không biết tiểu gia hỏa kia, có hay không thích loại hương vị mới này, Diệp Lăng Nguyệt mang theo mấy phần thấp thỏm, lại vào Hồng Mông Thiên.
Trong Hồng Mông Thiên, tiểu manh khuyển đã sớm chờ ở nơi đó, lúc này thấy Diệp Lăng Nguyệt vào, liền rất là vui vẻ chân chạy tới.
Sau khi cắn một cái thịt heo quay, tiểu gia hỏa chợt giật mình một cái, le le đầu lưỡi màu hồng, tròng mắt màu xanh lam tràn ngập nước.
“Rất nóng, tiểu gia hỏa sốt ruột sao.” Diệp Lăng Nguyệt thấy buồn cười, gãi gãi nó đầu.
Lông tiểu manh khuyển thật mềm, giống như là một tơ lụa thượng hạng, để cho Diệp Lăng Nguyệt sờ rất là yêu thích không muốn buông tay.
Lần này, tiểu gia hỏa cũng không có né tránh, nó đã không bài xích thân cận Diệp Lăng Nguyệt nữa.
Tùy ý để cho Diệp Lăng Nguyệt sờ đầu của nó, sau đó tiếp tục gặm chân heo một hớp nhỏ lại một hớp nhỏ, Diệp Lăng Nguyệt để ý thấy, tiểu manh khuyển này động tác ăn thịt rất ưu nhã, giống như có người chỉ dạy qua.
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi cảm thấy ý nghĩ này của mình rất buồn cười.
Lần đầu tiên nếm được mùi vị thịt nướng, tiểu gia hỏa rất thỏa mãn, nó đem toàn bộ chân heo gặm sạch hết, nhìn tới Diệp Lăng Nguyệt chắt lưỡi không dứt.
Sau khi ăn xong heo quay, tiểu manh khuyển kia di dời đến bên người Diệp Lăng Nguyệt, giơ giơ cái chân nhỏ lên để ở trên đùi Diệp Lăng Nguyệt.
“Ngươi, tiểu gia hỏa này.” Diệp Lăng Nguyệt dở khóc dở cười.
Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy trong lòng thật ấm áp, nàng biết, đối với loài chó mà nó cử động như thế này,biểu hiện ý nghĩa là tiểu manh khuyển này đã tiếp nhận nàng rồi.
Diệp Lăng Nguyệt lại cùng tiểu manh khuyển chơi đùa một hồi, rồi mới rời khỏi Hồng Mông Thiên.
Hơn nửa tháng đi đến đây, việc săn giết thú Diệp Lăng Nguyệt vô cùng quen thuộc, tính khiêu chiến có thể nói là không có gì.
Khu vực này, cũng khó tìm thấy thảo dược trân quý nữa, Diệp Lăng Nguyệt quyết định hướng lưng núi đi tới, thử vận khí một chút.
Nếu như vận khí tốt trong như suy nghĩ, nói không chừng có thể ở khu vực lưng núi, tìm được Thanh Mộc Quả như lời chưởng quỷ kia, loại thảo dược quý hiếm này, giá cả có thể so với Tụ Nguyên Thảo tốt hơn rất nhiều.
Càng đi trên lưng núi, người lại càng thưa thớt, nhưng đủ loại dược thảo trân quý, lại bày la liệt khắp nơi, rất nhiều loại Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết tên gì.
Sau khi đi khoảng hơn một canh giờ, càng đi càng thấy núi cao chót vót.
Một luồng mùi hương trái cây đập thẳng vào mặt, Diệp Lăng Nguyệt tiến lên phía trước nhìn một chút, phía trước xuất hiện một mảnh rừng rậm rạp, cây cối tươi tốt, bên trên cành lá treo trái cây hồng màu xanh lục lớn nhỏ.
Thanh Mộc Quả. Diệp Lăng Nguyệt hai con ngươi tỏa sáng, nàng cất bước đi về phía trước.
Có lẽ là lúc trước không người hái, những trái này chưa chín, thế nên lúc này Diệp Lăng Nguyệt bắt gặp chuẩn bị hái xuống, nhưng đột nhiên nghe được một tiếng vang từ sau mảnh cây chuối đi ra, một con Thiết Tí Vượn lông xám.
Loại Thiết Tí Vượn này, thân của nó vừa cao to có thể so sánh với một người trung niên cường tráng, cánh tay rũ xuống đến dưới đầu gối, một đôi tay phát ra lực rất mạnh mẽ, có thể mang một khối nham thạch tách thành một nữa, dã thú nổi danh trong Thất Tinh Sơn, thực lực có thể sánh ngang với dã thú cao cấp ăn thịt.
Lúc này, nó nhìn chằm chằm Thanh Mộc Quả ở trong tay Diệp Lăng Nguyệt, lông nó toàn thân dựng đứng lên, bộ mặt tức giận.
Trong lỗ mũi Thiết Tí Vượn phát ra tiếng thở hổn hển, hai cánh tay giơ lên khều một cái, đem tất cả lùm cây đứng gần nó đẩy tới.
Không được, một vườn Thanh Mộc Quả này là địa bàn của Thiết Tí Vượn.
Trong lòng hiện tại Diệp Lăng Nguyệt căng thẳng.
Nàng nhớ, bên trên « Đại Chu Chí » đã đọc qua, dã thú cao cấp ăn thịt trên địa bàn của nó, nói nó rất mạnh, thảo nào từ trước đến nay nhưng người hái thuốc đều bị nó giết.
Thiết Tí Vượn phát ra một tiếng gầm giận, cánh tay của nó đập về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Phản ứng Diệp Lăng Nguyệt cũng không chậm, bên trong đan điền Nguyên Lực ngưng tụ thành quyền.
Nàng dưới chân đạp một cái, thân thể như một cái chim én, nhạy bén tránh công kích của Thiết Tí Vượn, đánh ra quyền thượng Lôi Quang Thiểm ánh sáng, hoắc hoắc hoắc, đánh ra ba đòn Băng Lôi Quyền.
Băng Lôi rơi vào trên cánh tay Thiết Tí Vượn, đột nhiên nổ tung, Thiết Tí Vượn phát ra âm thanh giận dữ, chi lực Băng Lôi Quyền lập tức làm cánh tay của nó thịt bong da tróc.
Một tiếng bi thương gào thét của Thiết Tí Vượn, thân thể cường tráng chấn động, xương cánh tay nó bị Diệp Lăng Nguyệt ra hai đòn Băng Lôi Quyền làm cho gảy.
Ồn ào ——
Cánh tay bên trái Thiết Tí Vượn bị thương, nó nảy sinh ra ác độc, trên thân xuất ra một lực rất mạnh, tựa như bằng một cái cây lớn, đập về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Nó một đường đè ép đi lên, cây cối, đất toàn bộ rơi xuống nước.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt biết không thể địch lại, cũng không dám liều mạng, một chút Nguyên Lực còn sót lại trên người, dưới chân đạp xuống, hướng sâu bên bên trong rừng rậm tránh đi.
Thiết Tí Vượn ở khu vực này xưng bá xứng vương nhiều năm, chưa lúc nào thua thiệt như lúc này, bước chân nó chạy theo, một đường đuổi tận giết tuyệt cũng không buông, làm cho Diệp Lăng Nguyệt một đường chạy như điên.
Ở trong rừng rậm, rất nhiều cây cối, Thiết Tí Vượn lại bị thương, rất nhanh, nó liền bị Diệp Lăng Nguyệt kéo ra một khoảng cách.
Thiết Tí Vượn một đường đuổi theo, phát hiện phía trước không thấy bóng dáng Diệp Lăng Nguyệt, chỉ có thể chán nãn, ở khắp nơi lục loại.
Cách đó không xa ở trong hang động có nhiều gốc cây già, bên cạnh có một đôi mắt, nhìn ra phía ngoài.
Đây là những cây cối già bị chết, cành lá đã khô héo, chỉ chừa cái cọc gỗ, trong tình thế cấp bách Diệp Lăng Nguyệt mới nhất thời chạy trốn vào đây.
Thiết Tí Vượn quả nhiên không có phát hiện ra bóng dáng nàng, sau một vòng tìm kiếm, nó chỉ có thể là hậm hực đi về.
Ngay tại lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị chạy ra, dưới bên chân trơn trợt, kế tiếp đạp lên không trung, cả người bị cuốn sâu vào trong đáy động không thấy bóng dáng.
Có lần đầu tiên đầu sau khi ăn thức ăn kia, thì Diệp Lăng Nguyệt lại có lần thứ hai, lần thứ ba...
Vì để tiểu Hồ Ly có thể đối với mình sinh ra nhiều hảo cảm, Diệp Lăng Nguyệt lại bắt đầu thay đổi thức ăn, mỗi ngày đều săn giết dã thú khác nhau.
Con gà tuyết, bào tử vân vân, mỗi ngày đều là một loại dã thú khác biệt, mỗi lần, ngoại trừ lưu lại một ít cho chính mình dùng, còn sót lại Diệp Lăng Nguyệt cũng sẽ cắt nhỏ từng miếng, đưa cho tiểu manh khuyển* đáng yêu kia.
(*con chó nhỏ đáng yếu, mấy chương trước thì nói là hồ ly khuyển tựa như vừa giống hồ ly vừa giống chó, nhưng về sau toàn nói là tiểu manh khuyển, Manh ở đây có nghĩa là đáng yêu, nhưng có truyện có tựa đề mang tên Manh gì đó nhưng manh đó có nghĩa là bị mù, mình ko biết gì về tiếng TQ, nên độ hiểu biết mình chỉ biết tới đó)
Việc săn thú này cũng có thể làm cho khả năng thực chiến của Diệp Lăng Nguyệt được đề cao, thân thủ càng thêm linh hoạt hơn, trong đan điền Nguyên Lực nàng, cũng được nâng cao nhiều thêm.
Đại khái đến lần thứ ba sau khi đưa thịt, lúc tiểu manh khuyển kia ăn, đã không còn ẩn núp Diệp Lăng Nguyệt nữa, nó mỗi ngày đều sẽ mặc định giai đoạn, đi ra khỏi sương trắng, chờ Diệp Lăng Nguyệt.
“Tiểu gia hỏa thấy ta, rốt cuộc cũng không tránh, đây là một tốt dấu hiệu.” Diệp Lăng Nguyệt thấy một màn như vậy, liền lập tức nở nụ cười.
Từ tiểu gia hỏa nhìn phản ứng kia của Diệp Lăng Nguyệt có thể khẳng định, nó nhất định không phải là dã thú bình thường, nó tựa hồ cũng không phải dã thú trung cấp ăn thịt.
Tiểu gia hỏa không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi này, là người nào đưa nó tới đây?
Diệp Lăng Nguyệt nhìn một mảnh sương mù kia, trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cũng không biết mảnh nhỏ sương mù kia phía sau cất giấu cái gì.
Ngày qua ngày, tiểu manh khuyển đối với Diệp Lăng Nguyệt cũng không địch ý nữa, đã cho phép Diệp Lăng Nguyệt đứng ở trước nó mười thước.
Lúc này đại khái đã đi tới đây được mười lăm ngày, vận khí của Diệp Lăng Nguyệt rất tốt vừa mới bắt được một con heo rừng, đầu của nó khoảng chừng nặng gần hai trăm cân.
“Thịt heo rừng thật cứng, không tốt cho ngoạm ăn. Có lẽ lần này có thể thử một chút, đem nó chế biến thành thịt nướng đi.” Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một chút rồi tự mình động thủ, nướng một cái đùi heo, ở đùi heo nàng rắc rắc một chút gia vị.
Cũng không biết tiểu gia hỏa kia, có hay không thích loại hương vị mới này, Diệp Lăng Nguyệt mang theo mấy phần thấp thỏm, lại vào Hồng Mông Thiên.
Trong Hồng Mông Thiên, tiểu manh khuyển đã sớm chờ ở nơi đó, lúc này thấy Diệp Lăng Nguyệt vào, liền rất là vui vẻ chân chạy tới.
Sau khi cắn một cái thịt heo quay, tiểu gia hỏa chợt giật mình một cái, le le đầu lưỡi màu hồng, tròng mắt màu xanh lam tràn ngập nước.
“Rất nóng, tiểu gia hỏa sốt ruột sao.” Diệp Lăng Nguyệt thấy buồn cười, gãi gãi nó đầu.
Lông tiểu manh khuyển thật mềm, giống như là một tơ lụa thượng hạng, để cho Diệp Lăng Nguyệt sờ rất là yêu thích không muốn buông tay.
Lần này, tiểu gia hỏa cũng không có né tránh, nó đã không bài xích thân cận Diệp Lăng Nguyệt nữa.
Tùy ý để cho Diệp Lăng Nguyệt sờ đầu của nó, sau đó tiếp tục gặm chân heo một hớp nhỏ lại một hớp nhỏ, Diệp Lăng Nguyệt để ý thấy, tiểu manh khuyển này động tác ăn thịt rất ưu nhã, giống như có người chỉ dạy qua.
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi cảm thấy ý nghĩ này của mình rất buồn cười.
Lần đầu tiên nếm được mùi vị thịt nướng, tiểu gia hỏa rất thỏa mãn, nó đem toàn bộ chân heo gặm sạch hết, nhìn tới Diệp Lăng Nguyệt chắt lưỡi không dứt.
Sau khi ăn xong heo quay, tiểu manh khuyển kia di dời đến bên người Diệp Lăng Nguyệt, giơ giơ cái chân nhỏ lên để ở trên đùi Diệp Lăng Nguyệt.
“Ngươi, tiểu gia hỏa này.” Diệp Lăng Nguyệt dở khóc dở cười.
Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy trong lòng thật ấm áp, nàng biết, đối với loài chó mà nó cử động như thế này,biểu hiện ý nghĩa là tiểu manh khuyển này đã tiếp nhận nàng rồi.
Diệp Lăng Nguyệt lại cùng tiểu manh khuyển chơi đùa một hồi, rồi mới rời khỏi Hồng Mông Thiên.
Hơn nửa tháng đi đến đây, việc săn giết thú Diệp Lăng Nguyệt vô cùng quen thuộc, tính khiêu chiến có thể nói là không có gì.
Khu vực này, cũng khó tìm thấy thảo dược trân quý nữa, Diệp Lăng Nguyệt quyết định hướng lưng núi đi tới, thử vận khí một chút.
Nếu như vận khí tốt trong như suy nghĩ, nói không chừng có thể ở khu vực lưng núi, tìm được Thanh Mộc Quả như lời chưởng quỷ kia, loại thảo dược quý hiếm này, giá cả có thể so với Tụ Nguyên Thảo tốt hơn rất nhiều.
Càng đi trên lưng núi, người lại càng thưa thớt, nhưng đủ loại dược thảo trân quý, lại bày la liệt khắp nơi, rất nhiều loại Diệp Lăng Nguyệt cũng không biết tên gì.
Sau khi đi khoảng hơn một canh giờ, càng đi càng thấy núi cao chót vót.
Một luồng mùi hương trái cây đập thẳng vào mặt, Diệp Lăng Nguyệt tiến lên phía trước nhìn một chút, phía trước xuất hiện một mảnh rừng rậm rạp, cây cối tươi tốt, bên trên cành lá treo trái cây hồng màu xanh lục lớn nhỏ.
Thanh Mộc Quả. Diệp Lăng Nguyệt hai con ngươi tỏa sáng, nàng cất bước đi về phía trước.
Có lẽ là lúc trước không người hái, những trái này chưa chín, thế nên lúc này Diệp Lăng Nguyệt bắt gặp chuẩn bị hái xuống, nhưng đột nhiên nghe được một tiếng vang từ sau mảnh cây chuối đi ra, một con Thiết Tí Vượn lông xám.
Loại Thiết Tí Vượn này, thân của nó vừa cao to có thể so sánh với một người trung niên cường tráng, cánh tay rũ xuống đến dưới đầu gối, một đôi tay phát ra lực rất mạnh mẽ, có thể mang một khối nham thạch tách thành một nữa, dã thú nổi danh trong Thất Tinh Sơn, thực lực có thể sánh ngang với dã thú cao cấp ăn thịt.
Lúc này, nó nhìn chằm chằm Thanh Mộc Quả ở trong tay Diệp Lăng Nguyệt, lông nó toàn thân dựng đứng lên, bộ mặt tức giận.
Trong lỗ mũi Thiết Tí Vượn phát ra tiếng thở hổn hển, hai cánh tay giơ lên khều một cái, đem tất cả lùm cây đứng gần nó đẩy tới.
Không được, một vườn Thanh Mộc Quả này là địa bàn của Thiết Tí Vượn.
Trong lòng hiện tại Diệp Lăng Nguyệt căng thẳng.
Nàng nhớ, bên trên « Đại Chu Chí » đã đọc qua, dã thú cao cấp ăn thịt trên địa bàn của nó, nói nó rất mạnh, thảo nào từ trước đến nay nhưng người hái thuốc đều bị nó giết.
Thiết Tí Vượn phát ra một tiếng gầm giận, cánh tay của nó đập về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Phản ứng Diệp Lăng Nguyệt cũng không chậm, bên trong đan điền Nguyên Lực ngưng tụ thành quyền.
Nàng dưới chân đạp một cái, thân thể như một cái chim én, nhạy bén tránh công kích của Thiết Tí Vượn, đánh ra quyền thượng Lôi Quang Thiểm ánh sáng, hoắc hoắc hoắc, đánh ra ba đòn Băng Lôi Quyền.
Băng Lôi rơi vào trên cánh tay Thiết Tí Vượn, đột nhiên nổ tung, Thiết Tí Vượn phát ra âm thanh giận dữ, chi lực Băng Lôi Quyền lập tức làm cánh tay của nó thịt bong da tróc.
Một tiếng bi thương gào thét của Thiết Tí Vượn, thân thể cường tráng chấn động, xương cánh tay nó bị Diệp Lăng Nguyệt ra hai đòn Băng Lôi Quyền làm cho gảy.
Ồn ào ——
Cánh tay bên trái Thiết Tí Vượn bị thương, nó nảy sinh ra ác độc, trên thân xuất ra một lực rất mạnh, tựa như bằng một cái cây lớn, đập về phía Diệp Lăng Nguyệt.
Nó một đường đè ép đi lên, cây cối, đất toàn bộ rơi xuống nước.
Trong lòng Diệp Lăng Nguyệt biết không thể địch lại, cũng không dám liều mạng, một chút Nguyên Lực còn sót lại trên người, dưới chân đạp xuống, hướng sâu bên bên trong rừng rậm tránh đi.
Thiết Tí Vượn ở khu vực này xưng bá xứng vương nhiều năm, chưa lúc nào thua thiệt như lúc này, bước chân nó chạy theo, một đường đuổi tận giết tuyệt cũng không buông, làm cho Diệp Lăng Nguyệt một đường chạy như điên.
Ở trong rừng rậm, rất nhiều cây cối, Thiết Tí Vượn lại bị thương, rất nhanh, nó liền bị Diệp Lăng Nguyệt kéo ra một khoảng cách.
Thiết Tí Vượn một đường đuổi theo, phát hiện phía trước không thấy bóng dáng Diệp Lăng Nguyệt, chỉ có thể chán nãn, ở khắp nơi lục loại.
Cách đó không xa ở trong hang động có nhiều gốc cây già, bên cạnh có một đôi mắt, nhìn ra phía ngoài.
Đây là những cây cối già bị chết, cành lá đã khô héo, chỉ chừa cái cọc gỗ, trong tình thế cấp bách Diệp Lăng Nguyệt mới nhất thời chạy trốn vào đây.
Thiết Tí Vượn quả nhiên không có phát hiện ra bóng dáng nàng, sau một vòng tìm kiếm, nó chỉ có thể là hậm hực đi về.
Ngay tại lúc Diệp Lăng Nguyệt chuẩn bị chạy ra, dưới bên chân trơn trợt, kế tiếp đạp lên không trung, cả người bị cuốn sâu vào trong đáy động không thấy bóng dáng.