Chương 2: Tiểu LoLi ở Dị thế
Xe taxi nổ tung trong nháy mắt, Vân Sanh không ngất đi. Cô chỉ cảm thấy cả thân thể vỡ nát trong chớp mắt, ý thức như một chiếc lá cứ thế nhẹ nhàng bay ra ngoài, ngay sau đó lại nặng nề rớt xuống đất, cả người như bị nghiền ép đau đớn vô cùng.
Bên tai là tiếng cười phóng đãng, “Đạp chết nghiệt chủng này đi, Vân Thương Hải ngươi là Ma Pháp Sư thiên tài trăm năm khó gặp thì sao, cũng chẳng thể nào cứu được vợ con của ngươi”
Mấy chục tên áo đen che mặt cười ầm ĩ.
Lúc thân thể rơi xuống đất trong nháy mắt,cả người đau đớn vô cùng, Vân Sanh phát hiện ra cô đã biến thành một đứa bé, là một đứa bé mới đẻ bị ném chết ư?!
Đây chẳng phải là câu chuyện vẫn hay nói xuyên qua trong tiểu thuyết đó ư?
Đứa trẻ vừa sinh không lâu, đã bị người ta ném mạnh xuống đất, chết ngay lập tức.
Linh hồn Vân Sanh nhân cơ hội đó tiến vào thân thể đứa bé. Thân thể trẻ mới sinh yếu ớt không chịu nổi, nếu không kịp cứu thì cho dù có sống cũng chỉ là một kẻ tàn phế.
Vân Sanh để ý thấy, trên tay đứa bé có đeo một chiếc vòng giống y chiếc cô đeo ở hiện đại. Đây là chiếc vòng ngọc gia truyền cũng cùng xuyên qua!
Cũng may có chiếc vòng, thần thức Vân Sanh chuyển động, ánh sáng yếu ớt phát ra từ trong vòng tay, chui vào cơ thể đứa bé.
Tia thần lực còn sót lại trong vòng tay đang nhanh chóng tu bổ tâm mạch của đứa trẻ.
Mười mấy tên áo đen đó không tên nào để ý đến chuyện xảy ra trên người đứa bé.
“Buông con ta ra” Người đàn ông từ trên không hạ xuống, trong tay anh ta quơ quơ một cây gậy cổ quái.
Vân Sanh chưa bao giờ nhìn thấy một cây gậy như thế, trên đầu cây gậy có gắn năm viên ngọc mắt mèo đỏ như máu, cùng đồng loạt sáng lên.
Trong chớp mắt cả bầu trời u ám bỗng chốc đỏ rực một vùng, cứ như đang ở trong lò luyện thép cực lớn vậy với vô số ngọn lửa lớn sôi sùng sục đun thép nóng chảy.
Người đàn ông quơ cây gậy, đâu đâu cũng là lửa, có vô số quả cầu lửa rơi xuống rào rào như mưa.
Cả trời đất biến thành địa ngục, lửa cháy rừng rực.
Đám quả cầu lửa đập mạnh lên trên đám người hung ác kia, khiến mười tên bị đốt thành tro.
Lửa đó lợi hại vô cùng, nhóm người bịt mặt áo đen thậm chí còn chưa kịp kêu xin tha thứ thì đã hóa thành một đám tro bụi.
Người đàn ông cầm gậy thống khổ quỳ trên mặt đất, như dã thú bị nhốt gầm khóc bi thương, hai mắt trống rỗng, hắn, giơ cây gậy lên cao nhằm thẳng vào đỉnh đầu mình định dùng sức đánh xuống.
Cả vợ con hắn đều chết cả rồi, hắn còn sống làm gì nữa chứ.
Tiếng hít thở yếu ớt đứt đoạn khiến người đàn ông dừng động tác lại.
Hắn cứng ngắc xoay người lại, run rẩy ôm lấy đứa bé đang thoi thóp.
Vân Sanh mở to mắt đen nhánh ra nhìn, trong mắt hiện ra hình dáng người đàn ông. Đó là một thanh niên vừa trở thành cha chưa lâu.
Hắn vốn nên vui sướng, nhưng người đàn ông trước mắt đầu bù tóc rối, trên mặt chi chít vết thương, nhưng cho dù thế vẫn không giấu được vẻ anh tuấn mà người đàn ông từng có.
Người này chắc đã trải qua trắc trở lớn, đáy mắt hắn ảm đạm, chỉ còn tuyệt vọng và bi ai, giống như bệnh nhân bị mắc bệnh nan y vậy, loại bi ai sâu sắc đó làm Vân Sanh vốn là bác sỹ thấy nhói đau.
Hắn đã mất đi hy vọng sống trên đời.
Cô/Nàng muốn cứu hắn thì phải để cho hắn tìm được tia hy vọng sống lần nữa.
(Do Vân Sanh từ hiện đại xuyên về cổ đại, một thời đại huyền huyễn nên mình sẽ dịch là nàng mà không phải là cô nữa nhé).
Vân Sanh quờ tay, cố dùng chút sức lực cuối cùng trên người bật khóc.
“Oa…”
Nghe thấy tiếng khóc đó, người đàn ông đang tuyệt vọng mắt lóe sáng, đôi mắt ông dần trở lại bình thường, ôm lấy đứa bé, tập tễnh đi tới một thôn nhỏ ở phía trước.
Đằng sau người đàn ông là ánh bình minh lặng lẽ xua tan đêm tối, vầng mặt trời dần dâng lên chiếu sáng toàn bộ trời đất.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, sáu năm trôi qua, lúc cây hoa gạo nở đỏ rực ở đầu thôn Tiêu Diệp, nghi thức học ma pháp đầu tiên được tiến hành ngay trong ngôi miếu ở thôn Tiêu Diệp.
“Không có cảm giác nguyên tố ma pháp” Ma pháp sĩ râu tóc bạc trắng nhìn quả cầu ma thủy tinh đen kịt lắc đầu.
Đây là lần thứ ba, đứa bé Vân Sanh này từ lúc ba tuổi đã bắt đầu tham gia kiểm tra Ma pháp vỡ lòng của Thôn Tiêu Diệp rồi, nhưng chưa lần nào có cảm giác được nguyên tố ma pháp.
“Cảm ơn gia gia Ma pháp sĩ, năm sau, cháu lại đến thử nữa ạ” Vân Sanh ngẩng đầu lên, nàng chẳng qua mới có năm sáu tuổi, mặt nhỏ như trứng ngỗng, đôi mắt to tròn, tuy bộ quần áo mặt hơi cũ nhưng sạch sẽ, do hoàn cảnh gia đình nghèo, không đủ chất nên khiến nàng thấp bé, gầy yếu hơn những người cùng tuổi.
Sau khi biết kết quả kiểm tra ma pháp xong, trên gương mặt non nớt của Vân Sanh lộ ra sự lạnh nhạt hoàn toàn không giống tuổi nàng tý nào.
“Tên nhóc không biết xấu hổ, giả con gái ma pháp sư mà còn dám đến Pháp Miếu, không sợ pháp thần trừng phạt à”
Lúc rời khỏi Pháp Miếu, mấy đứa trẻ cùng tuổi cũng tới tham gia kiểm tra ma pháp, có đứa nhổ nước bọt về phía nàng.
Vân Sanh nhanh nhẹn tránh đi. Ánh mắt nàng lạnh băng, giống như một con mèo hoang nhỏ đầy kiêu ngạo trừng mắt nhìn tên nhóc gây khó dễ kia.
Hai mắt Vân Sanh như có ma lực vậy, tên nhóc nhổ nước bọt ấy bị nàng nhìn chằm chằm, trong đầu hiện lên đôi mắt yêu dã, đen nhánh, sâu không thấy đáy, cứ như thể muốn nuốt hết ý thức của người khác vậy.
Tên nhóc đó chợt thấy trong đầu nổ tung, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, ngất đi.
Tình trạng kỳ dị của thằng nhóc đã làm kinh động đến thôn dân chung quanh, họ xúm lại. Vân Sanh rời mắt thừa dịp chuồn ra khỏi Pháp Miếu.
Dọc theo đường nhỏ, đi thẳng đến một chỗ cao nhất ở trên một ngọn núi nhỏ.
Phong cảnh của thôn Tiêu Diệp rất đẹp, ánh mặt trời ngày xuân sáng lạn, gió xuân ấm áp thổi qua ngọn cỏ, mấy con chuồn chuồn ớt đậu trên lá cây, dưới sườn núi là một dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Vân Sanh nằm xuống, trong miệng ngậm một ngọn cỏ đuôi chó, nhìn lên bầu trời màu xanh lam.
Nàng, Viêm Vân Sanh, một linh hồn nữ bác sỹ hiện đại, xuyên tới một Đại lục Vô Cực lấy ma pháp và võ nghệ làm nền tảng đã được sáu năm rồi.
Từ một người mồ côi biến thành một đứa bé cùng 1 người cha sâu rượu sống nương tựa vào nhau ở một thôn, tên giống nhau, chỉ khác mỗi cái họ, tư chất thì khác hoàn toàn.
Kiếp nạn xẩy ra lúc mới sinh đó khiến gân mạch Vân Sanh từ nhỏ đã yếu ớt, không thể luyện võ, không có cách nào cảm giác được nguyên tố ma pháp, không thể luyện tập ma pháp.
Từ một nữ bác sỹ mà hai giới Hắc Bạch nghe thấy sợ mất mật biến thành một phế vật ma võ không thể tu luyện sao?
Vân Sanh ngồi dậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy tự tin. Phế vật à, vớ vẩn!
Nàng tuyệt đối không phải là phế vật, chỉ cần có vòng tay Thần Nông, sẽ có một ngày nàng sẽ bước lên đỉnh cao một lần nữa.
Vân Sanh sờ sờ chiếc vòng tay ngọc, vòng ngọc này đã đi xuyên đến cùng nàng, từ lúc sinh ra đã đeo trên tay Vân Sanh, cũng là thứ đồ duy nhất có liên quan kiếp trước nàng kế thừa trên người.
Người cha sâu rượu của Vân Sanh cũng buồn bực một thời gian, nhiều lần thử lấy vòng tay trên người con gái xuống mà không được, vòng ngọc này mới thoát khỏi cảnh bị người cha sâu rượu mang đi cầm để đổi rượu uống.
Tầm giữa trưa mười hai giờ, trong vòng một ngày, là thời điểm dương khí trời đất đầy đủ nhất.
Vân Sanh ngồi khoanh chân, ngón tay kết ấn, tạo ra tư thế ngồi thiền chuẩn của Đạo gia.
Vòng ngọc tỏa ra màu sắc sáng đẹp, ánh nắng như bị tách ra, có nhiều điểm sáng năm màu bị hút vào trong vòng tay.
Theo vòng ngọc hút càng ngày càng nhiều tia sáng, bên ngoài người Vân Sanh cũng lấp lánh từng lớp sáng như trân châu, trong tia sáng, ngũ quan của nàng càng trở nên tinh xảo, thân hình như cành liễu mềm mại, nở nang ra.
Trên trán toát ra một đám mồ hôi lấm tấm.
Gân mạch trong người trước đây bị tổn hại giống như dòng suối nhỏ róc rách bỗng trở nên căng đầy.
Dòng suối đó càng để lâu càng nhiều nước, tụ hợp lại cùng nhau hình thành nên một mạng kinh mạch ánh vàng.
Chỉ nghe “ầm” một cái, nội lực tập luyện trong sáu năm như nước vỡ bờ trào ra.
Hệ thống kỳ kinh bát mạch trong người chỉ một lát được đánh thông.
Ba năm một chốc, từ lúc Vân Sanh được ba tuổi bắt đầu tu luyện Tủy Ngọc Công cho đến giờ, cuối cùng dùng nội lực trong cơ thể lần đầu tiên đánh thông hệ thống kinh mạch.
Vân Sanh chìm đắm trong tu luyện, nàng không biết rằng, lúc này sâu trong một cây cành lá um tùm trên sườn núi, có một đôi mắt đen sâu thẳm đang “nhìn” thấy hết tất cả.
Người thiếu niên bộ dạng ăn chơi nằm trên cành cây, đó là một người không giống những thiếu niên chất phác ở thôn Tiêu Diệp tý nào.
Tuổi thiếu niên không lớn, khoảng chừng trên dưới mười tuổi, tuy trên người mặc đám áo vải thô, nhưng màu da và thân thể khỏe mạnh đã lộ ra một người đầy lão luyện, không chút kém cỏi.
“Hấp thụ ánh sáng mặt trời ư? Thú vị thật, nghĩ không ra ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà có người còn hiểu được công pháp cao minh như thế” Thiếu niên thấy thú vị “dò xét” Vân Sanh.
Trong chốc lát, Vân Sanh mở bừng mắt ra.
Ghi chú:
Cấp bậc Ma pháp sư: Ma pháp học đồ, ma pháp sĩ, Đại Ma đạo, ma pháp đại sư, Thánh Ma đạo sư, thiên không Ma đạo sư, Thánh Vực Pháp Vương, Pháp Hoàng, thần cáo Pháp Thần.
Cấp bậc võ giả: Võ sinh, Võ sĩ, Võ sư, Võ Tôn, Võ Hầu, Võ Tông, Võ Thánh, Võ Hoàng, Võ Thần.
Bên tai là tiếng cười phóng đãng, “Đạp chết nghiệt chủng này đi, Vân Thương Hải ngươi là Ma Pháp Sư thiên tài trăm năm khó gặp thì sao, cũng chẳng thể nào cứu được vợ con của ngươi”
Mấy chục tên áo đen che mặt cười ầm ĩ.
Lúc thân thể rơi xuống đất trong nháy mắt,cả người đau đớn vô cùng, Vân Sanh phát hiện ra cô đã biến thành một đứa bé, là một đứa bé mới đẻ bị ném chết ư?!
Đây chẳng phải là câu chuyện vẫn hay nói xuyên qua trong tiểu thuyết đó ư?
Đứa trẻ vừa sinh không lâu, đã bị người ta ném mạnh xuống đất, chết ngay lập tức.
Linh hồn Vân Sanh nhân cơ hội đó tiến vào thân thể đứa bé. Thân thể trẻ mới sinh yếu ớt không chịu nổi, nếu không kịp cứu thì cho dù có sống cũng chỉ là một kẻ tàn phế.
Vân Sanh để ý thấy, trên tay đứa bé có đeo một chiếc vòng giống y chiếc cô đeo ở hiện đại. Đây là chiếc vòng ngọc gia truyền cũng cùng xuyên qua!
Cũng may có chiếc vòng, thần thức Vân Sanh chuyển động, ánh sáng yếu ớt phát ra từ trong vòng tay, chui vào cơ thể đứa bé.
Tia thần lực còn sót lại trong vòng tay đang nhanh chóng tu bổ tâm mạch của đứa trẻ.
Mười mấy tên áo đen đó không tên nào để ý đến chuyện xảy ra trên người đứa bé.
“Buông con ta ra” Người đàn ông từ trên không hạ xuống, trong tay anh ta quơ quơ một cây gậy cổ quái.
Vân Sanh chưa bao giờ nhìn thấy một cây gậy như thế, trên đầu cây gậy có gắn năm viên ngọc mắt mèo đỏ như máu, cùng đồng loạt sáng lên.
Trong chớp mắt cả bầu trời u ám bỗng chốc đỏ rực một vùng, cứ như đang ở trong lò luyện thép cực lớn vậy với vô số ngọn lửa lớn sôi sùng sục đun thép nóng chảy.
Người đàn ông quơ cây gậy, đâu đâu cũng là lửa, có vô số quả cầu lửa rơi xuống rào rào như mưa.
Cả trời đất biến thành địa ngục, lửa cháy rừng rực.
Đám quả cầu lửa đập mạnh lên trên đám người hung ác kia, khiến mười tên bị đốt thành tro.
Lửa đó lợi hại vô cùng, nhóm người bịt mặt áo đen thậm chí còn chưa kịp kêu xin tha thứ thì đã hóa thành một đám tro bụi.
Người đàn ông cầm gậy thống khổ quỳ trên mặt đất, như dã thú bị nhốt gầm khóc bi thương, hai mắt trống rỗng, hắn, giơ cây gậy lên cao nhằm thẳng vào đỉnh đầu mình định dùng sức đánh xuống.
Cả vợ con hắn đều chết cả rồi, hắn còn sống làm gì nữa chứ.
Tiếng hít thở yếu ớt đứt đoạn khiến người đàn ông dừng động tác lại.
Hắn cứng ngắc xoay người lại, run rẩy ôm lấy đứa bé đang thoi thóp.
Vân Sanh mở to mắt đen nhánh ra nhìn, trong mắt hiện ra hình dáng người đàn ông. Đó là một thanh niên vừa trở thành cha chưa lâu.
Hắn vốn nên vui sướng, nhưng người đàn ông trước mắt đầu bù tóc rối, trên mặt chi chít vết thương, nhưng cho dù thế vẫn không giấu được vẻ anh tuấn mà người đàn ông từng có.
Người này chắc đã trải qua trắc trở lớn, đáy mắt hắn ảm đạm, chỉ còn tuyệt vọng và bi ai, giống như bệnh nhân bị mắc bệnh nan y vậy, loại bi ai sâu sắc đó làm Vân Sanh vốn là bác sỹ thấy nhói đau.
Hắn đã mất đi hy vọng sống trên đời.
Cô/Nàng muốn cứu hắn thì phải để cho hắn tìm được tia hy vọng sống lần nữa.
(Do Vân Sanh từ hiện đại xuyên về cổ đại, một thời đại huyền huyễn nên mình sẽ dịch là nàng mà không phải là cô nữa nhé).
Vân Sanh quờ tay, cố dùng chút sức lực cuối cùng trên người bật khóc.
“Oa…”
Nghe thấy tiếng khóc đó, người đàn ông đang tuyệt vọng mắt lóe sáng, đôi mắt ông dần trở lại bình thường, ôm lấy đứa bé, tập tễnh đi tới một thôn nhỏ ở phía trước.
Đằng sau người đàn ông là ánh bình minh lặng lẽ xua tan đêm tối, vầng mặt trời dần dâng lên chiếu sáng toàn bộ trời đất.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, sáu năm trôi qua, lúc cây hoa gạo nở đỏ rực ở đầu thôn Tiêu Diệp, nghi thức học ma pháp đầu tiên được tiến hành ngay trong ngôi miếu ở thôn Tiêu Diệp.
“Không có cảm giác nguyên tố ma pháp” Ma pháp sĩ râu tóc bạc trắng nhìn quả cầu ma thủy tinh đen kịt lắc đầu.
Đây là lần thứ ba, đứa bé Vân Sanh này từ lúc ba tuổi đã bắt đầu tham gia kiểm tra Ma pháp vỡ lòng của Thôn Tiêu Diệp rồi, nhưng chưa lần nào có cảm giác được nguyên tố ma pháp.
“Cảm ơn gia gia Ma pháp sĩ, năm sau, cháu lại đến thử nữa ạ” Vân Sanh ngẩng đầu lên, nàng chẳng qua mới có năm sáu tuổi, mặt nhỏ như trứng ngỗng, đôi mắt to tròn, tuy bộ quần áo mặt hơi cũ nhưng sạch sẽ, do hoàn cảnh gia đình nghèo, không đủ chất nên khiến nàng thấp bé, gầy yếu hơn những người cùng tuổi.
Sau khi biết kết quả kiểm tra ma pháp xong, trên gương mặt non nớt của Vân Sanh lộ ra sự lạnh nhạt hoàn toàn không giống tuổi nàng tý nào.
“Tên nhóc không biết xấu hổ, giả con gái ma pháp sư mà còn dám đến Pháp Miếu, không sợ pháp thần trừng phạt à”
Lúc rời khỏi Pháp Miếu, mấy đứa trẻ cùng tuổi cũng tới tham gia kiểm tra ma pháp, có đứa nhổ nước bọt về phía nàng.
Vân Sanh nhanh nhẹn tránh đi. Ánh mắt nàng lạnh băng, giống như một con mèo hoang nhỏ đầy kiêu ngạo trừng mắt nhìn tên nhóc gây khó dễ kia.
Hai mắt Vân Sanh như có ma lực vậy, tên nhóc nhổ nước bọt ấy bị nàng nhìn chằm chằm, trong đầu hiện lên đôi mắt yêu dã, đen nhánh, sâu không thấy đáy, cứ như thể muốn nuốt hết ý thức của người khác vậy.
Tên nhóc đó chợt thấy trong đầu nổ tung, chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, ngất đi.
Tình trạng kỳ dị của thằng nhóc đã làm kinh động đến thôn dân chung quanh, họ xúm lại. Vân Sanh rời mắt thừa dịp chuồn ra khỏi Pháp Miếu.
Dọc theo đường nhỏ, đi thẳng đến một chỗ cao nhất ở trên một ngọn núi nhỏ.
Phong cảnh của thôn Tiêu Diệp rất đẹp, ánh mặt trời ngày xuân sáng lạn, gió xuân ấm áp thổi qua ngọn cỏ, mấy con chuồn chuồn ớt đậu trên lá cây, dưới sườn núi là một dòng suối nhỏ chảy róc rách.
Vân Sanh nằm xuống, trong miệng ngậm một ngọn cỏ đuôi chó, nhìn lên bầu trời màu xanh lam.
Nàng, Viêm Vân Sanh, một linh hồn nữ bác sỹ hiện đại, xuyên tới một Đại lục Vô Cực lấy ma pháp và võ nghệ làm nền tảng đã được sáu năm rồi.
Từ một người mồ côi biến thành một đứa bé cùng 1 người cha sâu rượu sống nương tựa vào nhau ở một thôn, tên giống nhau, chỉ khác mỗi cái họ, tư chất thì khác hoàn toàn.
Kiếp nạn xẩy ra lúc mới sinh đó khiến gân mạch Vân Sanh từ nhỏ đã yếu ớt, không thể luyện võ, không có cách nào cảm giác được nguyên tố ma pháp, không thể luyện tập ma pháp.
Từ một nữ bác sỹ mà hai giới Hắc Bạch nghe thấy sợ mất mật biến thành một phế vật ma võ không thể tu luyện sao?
Vân Sanh ngồi dậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy tự tin. Phế vật à, vớ vẩn!
Nàng tuyệt đối không phải là phế vật, chỉ cần có vòng tay Thần Nông, sẽ có một ngày nàng sẽ bước lên đỉnh cao một lần nữa.
Vân Sanh sờ sờ chiếc vòng tay ngọc, vòng ngọc này đã đi xuyên đến cùng nàng, từ lúc sinh ra đã đeo trên tay Vân Sanh, cũng là thứ đồ duy nhất có liên quan kiếp trước nàng kế thừa trên người.
Người cha sâu rượu của Vân Sanh cũng buồn bực một thời gian, nhiều lần thử lấy vòng tay trên người con gái xuống mà không được, vòng ngọc này mới thoát khỏi cảnh bị người cha sâu rượu mang đi cầm để đổi rượu uống.
Tầm giữa trưa mười hai giờ, trong vòng một ngày, là thời điểm dương khí trời đất đầy đủ nhất.
Vân Sanh ngồi khoanh chân, ngón tay kết ấn, tạo ra tư thế ngồi thiền chuẩn của Đạo gia.
Vòng ngọc tỏa ra màu sắc sáng đẹp, ánh nắng như bị tách ra, có nhiều điểm sáng năm màu bị hút vào trong vòng tay.
Theo vòng ngọc hút càng ngày càng nhiều tia sáng, bên ngoài người Vân Sanh cũng lấp lánh từng lớp sáng như trân châu, trong tia sáng, ngũ quan của nàng càng trở nên tinh xảo, thân hình như cành liễu mềm mại, nở nang ra.
Trên trán toát ra một đám mồ hôi lấm tấm.
Gân mạch trong người trước đây bị tổn hại giống như dòng suối nhỏ róc rách bỗng trở nên căng đầy.
Dòng suối đó càng để lâu càng nhiều nước, tụ hợp lại cùng nhau hình thành nên một mạng kinh mạch ánh vàng.
Chỉ nghe “ầm” một cái, nội lực tập luyện trong sáu năm như nước vỡ bờ trào ra.
Hệ thống kỳ kinh bát mạch trong người chỉ một lát được đánh thông.
Ba năm một chốc, từ lúc Vân Sanh được ba tuổi bắt đầu tu luyện Tủy Ngọc Công cho đến giờ, cuối cùng dùng nội lực trong cơ thể lần đầu tiên đánh thông hệ thống kinh mạch.
Vân Sanh chìm đắm trong tu luyện, nàng không biết rằng, lúc này sâu trong một cây cành lá um tùm trên sườn núi, có một đôi mắt đen sâu thẳm đang “nhìn” thấy hết tất cả.
Người thiếu niên bộ dạng ăn chơi nằm trên cành cây, đó là một người không giống những thiếu niên chất phác ở thôn Tiêu Diệp tý nào.
Tuổi thiếu niên không lớn, khoảng chừng trên dưới mười tuổi, tuy trên người mặc đám áo vải thô, nhưng màu da và thân thể khỏe mạnh đã lộ ra một người đầy lão luyện, không chút kém cỏi.
“Hấp thụ ánh sáng mặt trời ư? Thú vị thật, nghĩ không ra ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà có người còn hiểu được công pháp cao minh như thế” Thiếu niên thấy thú vị “dò xét” Vân Sanh.
Trong chốc lát, Vân Sanh mở bừng mắt ra.
Ghi chú:
Cấp bậc Ma pháp sư: Ma pháp học đồ, ma pháp sĩ, Đại Ma đạo, ma pháp đại sư, Thánh Ma đạo sư, thiên không Ma đạo sư, Thánh Vực Pháp Vương, Pháp Hoàng, thần cáo Pháp Thần.
Cấp bậc võ giả: Võ sinh, Võ sĩ, Võ sư, Võ Tôn, Võ Hầu, Võ Tông, Võ Thánh, Võ Hoàng, Võ Thần.