Chương 74
“Đến lúc đó mất bát cơm, có thể tới chỗ tôi làm dược sĩ nha.”
“Nể tình bạn cũ nhiều năm, tôi thưởng cho ngươi một miếng cơm mà ăn.”
Mấy thương nhân y dược bên cạnh đều cười rộ lên.
Trong mắt bọn họ, Cảnh Quý Trung thật sự là ngu không thể nói nổi. Đã là niên đại nào rồi, mà còn tấm lòng với nguyên tắc hành nghề.
Thật là buồn cười!
“Vương hội trưởng, xin ngài nhận lấy hoa tươi của tôi!”
“Điều này đại biểu cho sự kính ngưỡng và sùng bái vô hạn của tôi đối với ngài!”
Lục Tân Kiến xông lên sân khấu, vọt tới trước mặt Vương Bá Niên. Không ngờ, quỳ một gối xuống!
Toàn trường xôn xao.
Thật sự làm ra được chuyện này luôn!
Người bên dưới đều rất hâm mộ, tự trách mình không dám càng rỡ như vậy.
Nhìn cơ hội tiếp cận đầu tiên với tổng hội trưởng, cứ như vậy bị Lục Tân Kiến cướp đi.
“Làm tốt lắm!” Lý Thành Nam không nhịn được vỗ tay hoan hô.
Vương Bá Niên nhìn Lục Tân Kiến đang quỳ trước mặt, thản nhiên nói: “Vị bằng hữu này, phí tâm rồi.”
“Phiền một nhân viên hậu trường tới lấy hoa đi.”
Lục Tân Kiến sửng sốt một chút, trong tưởng tượng của ông ta, Vương Bá Niên nhất định rất thân thiết tự mình đón lấy hoa, thuận tiện nâng ông ta đứng dậy.
Bây giờ xem ra, có chút không đúng với dự tính của ông ta.
Chẳng lẽ, nịnh sai chỗ rồi?
Ông ta ngượng ngùng đưa hoa cho nhân viên sau đó tự mình bò dậy.
Mã Dung nói: “Vương hội trưởng sắp công bố thành viên ủy ban rồi, Lục viện trưởng, ông còn không trở lại vị trí?”
Lục Tân Kiến tự cho là khôi hài cười nói: “Đỡ phải đi nhiều một chuyến, tôi ở chỗ này chờ.”
Mã Dung cười cười, không nói gì nữa.
Vương Bá Niên hắng giọng, bắt đầu đọc danh sách.
Tổng hội y học tại Long Giang, phân hội trưởng, viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1, Mã Dung.
Thành viên ủy ban, viện trưởng bệnh viện nhân dân số 6, Trương Húc Giang.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 5, Vương Ngọc Hòa.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 4, Hình Thương.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 3, Nghiêm Khải.
Vương Bá Niên mỗi lần đọc ra một cái tên, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó các vị ủy viên cũng lần lượt đi lên sân khấu.
Kế tiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến tên của bệnh viện nhân dân số hai rồi..
Hơn nữa Lục Tân Kiến cảm thấy, Vương Bá Niên cố ý dùng phương thức đảo ngược thứ tự, đọc tên mình cuối cùng là đang cố ý nhấn mạnh.
Nhấn mạnh mình là người quan trọng nhất!
“Nể tình bạn cũ nhiều năm, tôi thưởng cho ngươi một miếng cơm mà ăn.”
Mấy thương nhân y dược bên cạnh đều cười rộ lên.
Trong mắt bọn họ, Cảnh Quý Trung thật sự là ngu không thể nói nổi. Đã là niên đại nào rồi, mà còn tấm lòng với nguyên tắc hành nghề.
Thật là buồn cười!
“Vương hội trưởng, xin ngài nhận lấy hoa tươi của tôi!”
“Điều này đại biểu cho sự kính ngưỡng và sùng bái vô hạn của tôi đối với ngài!”
Lục Tân Kiến xông lên sân khấu, vọt tới trước mặt Vương Bá Niên. Không ngờ, quỳ một gối xuống!
Toàn trường xôn xao.
Thật sự làm ra được chuyện này luôn!
Người bên dưới đều rất hâm mộ, tự trách mình không dám càng rỡ như vậy.
Nhìn cơ hội tiếp cận đầu tiên với tổng hội trưởng, cứ như vậy bị Lục Tân Kiến cướp đi.
“Làm tốt lắm!” Lý Thành Nam không nhịn được vỗ tay hoan hô.
Vương Bá Niên nhìn Lục Tân Kiến đang quỳ trước mặt, thản nhiên nói: “Vị bằng hữu này, phí tâm rồi.”
“Phiền một nhân viên hậu trường tới lấy hoa đi.”
Lục Tân Kiến sửng sốt một chút, trong tưởng tượng của ông ta, Vương Bá Niên nhất định rất thân thiết tự mình đón lấy hoa, thuận tiện nâng ông ta đứng dậy.
Bây giờ xem ra, có chút không đúng với dự tính của ông ta.
Chẳng lẽ, nịnh sai chỗ rồi?
Ông ta ngượng ngùng đưa hoa cho nhân viên sau đó tự mình bò dậy.
Mã Dung nói: “Vương hội trưởng sắp công bố thành viên ủy ban rồi, Lục viện trưởng, ông còn không trở lại vị trí?”
Lục Tân Kiến tự cho là khôi hài cười nói: “Đỡ phải đi nhiều một chuyến, tôi ở chỗ này chờ.”
Mã Dung cười cười, không nói gì nữa.
Vương Bá Niên hắng giọng, bắt đầu đọc danh sách.
Tổng hội y học tại Long Giang, phân hội trưởng, viện trưởng bệnh viện nhân dân số 1, Mã Dung.
Thành viên ủy ban, viện trưởng bệnh viện nhân dân số 6, Trương Húc Giang.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 5, Vương Ngọc Hòa.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 4, Hình Thương.
Viện trưởng bệnh viện nhân dân số 3, Nghiêm Khải.
Vương Bá Niên mỗi lần đọc ra một cái tên, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó các vị ủy viên cũng lần lượt đi lên sân khấu.
Kế tiếp, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến tên của bệnh viện nhân dân số hai rồi..
Hơn nữa Lục Tân Kiến cảm thấy, Vương Bá Niên cố ý dùng phương thức đảo ngược thứ tự, đọc tên mình cuối cùng là đang cố ý nhấn mạnh.
Nhấn mạnh mình là người quan trọng nhất!