Chương 72
“Mua sắm y tế là một khâu quan trọng, không có người trong nghề kiểm tra không được, nhét Dương Ngọc Lan vào làm ủy viên đi.”
“Bà ấy có kinh nghiệm trong việc cung cấp thuốc.”
“Vâng! Tôi lập tức sắp xếp!” Vương Bá Niên hoảng hốt không ngừng vâng vâng dạ dạ.
Tần Thiên dẫn trước một bước, thông qua bên cạnh một cái cửa hông, về tới trước đại sảnh.
Giờ phút này, mọi người ở đại sảnh đều ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt sợ hãi.
Bọn họ chưa bao giờ tham gia đại hội lạ lùng như vậy.
Nhưng bọn họ cũng biết, ở trước mặt các vị đại lão, và các tiểu thư cài hoa Tulip, bọn họ căn bản không có quyền lên tiếng.
Thần Vương cũng không phải là người bọn họ có thể nịnh bợ được.
Cho nên, đều ngồi đó chờ đợi.
…….
Lục Tân Kiến ngây ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: “Tiểu tử, mày không bị đánh chết?”
“Bọn họ làm sao có thể tha cho mày?”
Dương Ngọc Lan cũng khẩn trương nói: “Tần Thiên, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Nếu không chúng ta đi thôi?”
Tần Thiên an ủi: “Mẹ, mẹ quên rồi sao, con và Tiểu Mã là bạn.”
Tinh thần Dương Ngọc Lan vẫn còn sợ hãi cho nên quên mất Tiểu Mã là ai.
Tên bảo vệ kia.
Nghe Tần Thiên giải thích xong, bà mới như tỉnh mộng mà bán tín bán nghi.
“Tiểu tử, mày cho rằng quen biết một bảo vệ là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Chỉ là một bảo vệ nhỏ, chờ xong việc, lão tử nhất định phải xử lý nghiêm!”
Nhìn thấy trên đài, người chủ trì đại hội Mã Dung đi lên. Lục Tân Kiến càng thêm đắc ý: “Dương Ngọc Lan, chờ đi.”
“Phân hội vừa thành lập, lập tức sẽ tuyên bố thân phận ủy viên của tôi!”
“Đến lúc đó cũng đừng tới nịnh bợ tôi nha.”
Mấy thương nhân y dược bên cạnh vội vàng thấp giọng nịnh bợ, thậm chí có người còn nhét thẻ ngân hàng cho Lục Tân Kiến.
Mã Dung mở miệng, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
“Tôi tuyên bố, phân hội tổng hội y học Long Giang, chính thức thành lập!”
Rõ ràng ông ta có chút kích động. Nhất là, khi ánh mắt ông ta nhìn thấy Tần Thiên đang ngồi dưới đài.
Ông ta thở dài một hơi nhìn về phía Tần Thiên, thành khẩn nói: “Tổng hội y học bổ nhiệm tôi làm hội trưởng phân hội.”
“Lúc này đây Mã Dung tôi chỉ có một câu nói, cuộc đời này vì hiệp hội nguyện ý dâng hiến đến hơi thở cuối cùng!”
Người khác không biết, Mã Dung là đang bày tỏ lòng trung thành với Tần Thiên.
Lục Tân Kiến đột nhiên giật mình, nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: “Tiểu tử, người bảo vệ tên Tiểu Mã mà mày quen biết kia, là họ hàng của viện trưởng Mã sao?”
“Bà ấy có kinh nghiệm trong việc cung cấp thuốc.”
“Vâng! Tôi lập tức sắp xếp!” Vương Bá Niên hoảng hốt không ngừng vâng vâng dạ dạ.
Tần Thiên dẫn trước một bước, thông qua bên cạnh một cái cửa hông, về tới trước đại sảnh.
Giờ phút này, mọi người ở đại sảnh đều ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt sợ hãi.
Bọn họ chưa bao giờ tham gia đại hội lạ lùng như vậy.
Nhưng bọn họ cũng biết, ở trước mặt các vị đại lão, và các tiểu thư cài hoa Tulip, bọn họ căn bản không có quyền lên tiếng.
Thần Vương cũng không phải là người bọn họ có thể nịnh bợ được.
Cho nên, đều ngồi đó chờ đợi.
…….
Lục Tân Kiến ngây ra, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nói: “Tiểu tử, mày không bị đánh chết?”
“Bọn họ làm sao có thể tha cho mày?”
Dương Ngọc Lan cũng khẩn trương nói: “Tần Thiên, rốt cuộc thế nào rồi?”
“Nếu không chúng ta đi thôi?”
Tần Thiên an ủi: “Mẹ, mẹ quên rồi sao, con và Tiểu Mã là bạn.”
Tinh thần Dương Ngọc Lan vẫn còn sợ hãi cho nên quên mất Tiểu Mã là ai.
Tên bảo vệ kia.
Nghe Tần Thiên giải thích xong, bà mới như tỉnh mộng mà bán tín bán nghi.
“Tiểu tử, mày cho rằng quen biết một bảo vệ là có thể muốn làm gì thì làm sao?”
“Chỉ là một bảo vệ nhỏ, chờ xong việc, lão tử nhất định phải xử lý nghiêm!”
Nhìn thấy trên đài, người chủ trì đại hội Mã Dung đi lên. Lục Tân Kiến càng thêm đắc ý: “Dương Ngọc Lan, chờ đi.”
“Phân hội vừa thành lập, lập tức sẽ tuyên bố thân phận ủy viên của tôi!”
“Đến lúc đó cũng đừng tới nịnh bợ tôi nha.”
Mấy thương nhân y dược bên cạnh vội vàng thấp giọng nịnh bợ, thậm chí có người còn nhét thẻ ngân hàng cho Lục Tân Kiến.
Mã Dung mở miệng, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
“Tôi tuyên bố, phân hội tổng hội y học Long Giang, chính thức thành lập!”
Rõ ràng ông ta có chút kích động. Nhất là, khi ánh mắt ông ta nhìn thấy Tần Thiên đang ngồi dưới đài.
Ông ta thở dài một hơi nhìn về phía Tần Thiên, thành khẩn nói: “Tổng hội y học bổ nhiệm tôi làm hội trưởng phân hội.”
“Lúc này đây Mã Dung tôi chỉ có một câu nói, cuộc đời này vì hiệp hội nguyện ý dâng hiến đến hơi thở cuối cùng!”
Người khác không biết, Mã Dung là đang bày tỏ lòng trung thành với Tần Thiên.
Lục Tân Kiến đột nhiên giật mình, nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: “Tiểu tử, người bảo vệ tên Tiểu Mã mà mày quen biết kia, là họ hàng của viện trưởng Mã sao?”