Chương 69
Nhiếp Thanh Long chỉ chỉ vào gian mật thất phía sau.
Tô Bắc Sơn ngây người một chút, vội vàng quỳ xuống trước bàn, hai tay cầm “Thần Vương lệnh”, giống như đang cầm một khối trân bảo hiếm có.
Sau đó, vừa quỳ vừa lếch vào bênh trong.
Ông ta không dám ngẩng đầu, quỳ rạp trên mặt đất, kích động nói: “Tô Bắc Sơn bái kiến Thần Vương!”
“Xin Thần Vương đánh lui Diêm Vương, tru sát nghịch tặc Tần Thiên, phù hộ Tô gia!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Tru sát Tần Thiên? Ông ngẩng đầu nhìn xem tôi là ai.”
Tô Bắc Sơn run một cái!
Thanh âm này vì sao lại quen thuộc như vậy?
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên ngồi ngay ngắn trước mặt. Đối diện với ông ta là một Khuôn mặt cương nghị lãnh khốc, đôi mắt thâm thúy lại tràn ngập uy nghiêm.
“Tần Thiên…… Sao mày lại ở đây?” Ông ta không tin vào mắt mình tuyệt vọng gào lên.
Tần Thiên đưa tay về phía trước, khối Thần Vương lệnh kia từ trong tay Tô Bắc Sơn bay ra, treo lơ lửng ở đỉnh đầu của ông ta.
“Ông nhìn lại xem, tôi là ai!” Một cỗ nội kình rót vào lệnh bài.
Một ánh sáng vàng chói mắt từ trong lệnh bài phóng ra ngoài, cả căn phòng sáng rực một màu vàng rực rỡ.
Cả người Tần Thiên được kim quang bao phủ, uy nghiêm giống như một vị thần giáng thế.
Tô Bắc Sơn trợn mắt há hốc mồm, tê liệt tại chỗ.
“Làm sao có thể, điều này sao có thể……”
“Nói như vậy, Diêm Vương lệnh cũng là của mày?”
“Mày là chủ nhân của Diêm Vương lệnh và Thần Vương lệnh……”
“Điều này không thể nào…… Tần Thiên, mày lại muốn gạt tao!”
“Tao liều mạng với mày!”
Sau khi ông ta chửi bới xong thì bỗng nhiên vọt đứng lên đánh về phía Tần Thiên.
Vừa mới vọt tới gần Tần Thiên, thình thịch một tiếng, bị một cỗ sóng khí không nhìn thấy bắn ngược ra ngoài.
Tần Thiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Thần Vương lệnh phù hộ, chỉ sợ là ông không có phúc được hưởng.”
“Tô Bắc Sơn, sắp đến thời hạn cuối cùng mà Diêm Vương lệnh đưa ra, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến nhà.”
“Tôi đưa ra hai yêu cầu hi vọng ông sẽ không quên, tự mình xem mà làm đi.”
Nhiếp Thanh Long tức giận nói: “Lão thất phu, còn không mau cút!”
“Muốn sống, chỉ có một con đường, ngẫm lại những yêu cầu mà lão đại đã đưa ra, đừng để cho hắn thất vọng!”
Tô Bắc Sơn sợ tới mức run rẩy, vừa lăn vừa bò ra ngoài.
“Thần Vương…… Hắn chính là Thần Vương!”
“Bọn họ là một người!”
“Tô gia sắp xong rồi!”
Tô Bắc Sơn ngây người một chút, vội vàng quỳ xuống trước bàn, hai tay cầm “Thần Vương lệnh”, giống như đang cầm một khối trân bảo hiếm có.
Sau đó, vừa quỳ vừa lếch vào bênh trong.
Ông ta không dám ngẩng đầu, quỳ rạp trên mặt đất, kích động nói: “Tô Bắc Sơn bái kiến Thần Vương!”
“Xin Thần Vương đánh lui Diêm Vương, tru sát nghịch tặc Tần Thiên, phù hộ Tô gia!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Tru sát Tần Thiên? Ông ngẩng đầu nhìn xem tôi là ai.”
Tô Bắc Sơn run một cái!
Thanh âm này vì sao lại quen thuộc như vậy?
Ông ta chậm rãi ngẩng đầu, liền thấy một thanh niên ngồi ngay ngắn trước mặt. Đối diện với ông ta là một Khuôn mặt cương nghị lãnh khốc, đôi mắt thâm thúy lại tràn ngập uy nghiêm.
“Tần Thiên…… Sao mày lại ở đây?” Ông ta không tin vào mắt mình tuyệt vọng gào lên.
Tần Thiên đưa tay về phía trước, khối Thần Vương lệnh kia từ trong tay Tô Bắc Sơn bay ra, treo lơ lửng ở đỉnh đầu của ông ta.
“Ông nhìn lại xem, tôi là ai!” Một cỗ nội kình rót vào lệnh bài.
Một ánh sáng vàng chói mắt từ trong lệnh bài phóng ra ngoài, cả căn phòng sáng rực một màu vàng rực rỡ.
Cả người Tần Thiên được kim quang bao phủ, uy nghiêm giống như một vị thần giáng thế.
Tô Bắc Sơn trợn mắt há hốc mồm, tê liệt tại chỗ.
“Làm sao có thể, điều này sao có thể……”
“Nói như vậy, Diêm Vương lệnh cũng là của mày?”
“Mày là chủ nhân của Diêm Vương lệnh và Thần Vương lệnh……”
“Điều này không thể nào…… Tần Thiên, mày lại muốn gạt tao!”
“Tao liều mạng với mày!”
Sau khi ông ta chửi bới xong thì bỗng nhiên vọt đứng lên đánh về phía Tần Thiên.
Vừa mới vọt tới gần Tần Thiên, thình thịch một tiếng, bị một cỗ sóng khí không nhìn thấy bắn ngược ra ngoài.
Tần Thiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Thần Vương lệnh phù hộ, chỉ sợ là ông không có phúc được hưởng.”
“Tô Bắc Sơn, sắp đến thời hạn cuối cùng mà Diêm Vương lệnh đưa ra, đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến nhà.”
“Tôi đưa ra hai yêu cầu hi vọng ông sẽ không quên, tự mình xem mà làm đi.”
Nhiếp Thanh Long tức giận nói: “Lão thất phu, còn không mau cút!”
“Muốn sống, chỉ có một con đường, ngẫm lại những yêu cầu mà lão đại đã đưa ra, đừng để cho hắn thất vọng!”
Tô Bắc Sơn sợ tới mức run rẩy, vừa lăn vừa bò ra ngoài.
“Thần Vương…… Hắn chính là Thần Vương!”
“Bọn họ là một người!”
“Tô gia sắp xong rồi!”