Chương 59
Ngô Phi đưa tay chỉ thẳng vào mặt của bảo an kêu lên: “Mày chỉ là thằng bảo an quèn, dám ăn nói với bản thiếu gia như thế à?”
“Mày biết bản thiếu gia là ai không?”
“Biết Ngô gia chúng ta có bao nhiêu tiền không?”
“Gọi người phụ trách các mày tới đây!”
Ngô Phi kích động, vừa nói vừa muốn xông vào bên trong.
Nhìn cả cái Long Giang này, bảo an nào dám ngăn Ngô Phi hắn? Hôm nay chẳng qua là nể mặt Thần Vương nên hắn mới không ra tay với tên bảo vệ này.
Hiện vừa kích động thì bản tính đã lộ rõ.
Ánh mắt bảo vệ chợt động, tiến lên một bước, dùng một tay đẩy hắn ngã ra ngoài.
Rầm~
Ngô Phi không kịp đề phòng, ngã rầm xuống đất đau đớn gào lên.
“Bảo vệ đánh người!”
“Tôi nói cho các ngươi biết, gây đại họa rồi!”
“Ông xã, anh không sao chứ?” Tô Nam kinh hoảng đỡ Ngô Phi đứng dậy.
Bên cạnh, mấy bảo vệ khác vọt tới, sắc mặt nghiêm nghị trầm giọng nói: “Không biết đây là đâu hay sao?”
“Còn ầm ĩ nữa, có tin tôi khiến anh câm miệng vĩnh viễn không!”
Ngô Phi và Tô Nam nghe xong thì thấy trên người tên bảo an cố tình để lộ ra một khẩu súng.
Bọn họ lúc này mới ý thức được, thân phận mà bình thường bọn họ kêu ngạo, ở trong mắt một số người không là cái thá gì cả.
Hai người bọn họ cố gắng tỉnh táo lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời.
Đúng lúc Tần Thiên đẩy Tô Tô đi tới, hắn liếc Ngô Phi đang nằm trên mặt đất một cái, giống như nhìn một con chó.
Hắn cười lạnh nói: “Phi công tử, nợ của chúng ta từ từ tính.”
“Hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, vợ của tôi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh. Điểm này, không cần anh phải nhọc lòng quan tâm.”
Tô Bắc Sơn đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy, kích động nói: “Tần Thiên, vậy mà mày còn dám đến nơi này!”
“Còn không mau cút đi!”
Ngô Phi cũng kích động nói: “Cậu ta cũng không có thẻ mời, các người còn không mau đem tên này đuổi ra ngoài!”
Còn Dương Ngọc Lan nhìn thấy bảo an như nhìn thấy hổ sói, sợ tới mức không dám nói lời nào.
Tần Thiên cười nói với mấy bảo vệ: “Mấy anh, vất vả rồi.”
“Tôi là bạn của Tiểu Mã, làm phiền, nhường đường đi.”
Mấy bảo vệ kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói: “Thì ra là bạn của Mã ca a!”
“Bạn của Mã ca chính là bạn của chúng tôi. Tần tiên sinh, ngài không cần kiểm tra, trực tiếp vào đi.”
“Cảm ơn.” Tần Thiên gật đầu đẩy Tô Tô đi vào.
“Vậy … vậy cũng được nữa sao? Tô Bắc Sơn, Tô Nam và Ngô Phi hoang mang đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ nghĩ không ra, rốt cuộc tên Tiểu Mã kia là ai mà lại có thế lực mạnh như thế.
“Mày biết bản thiếu gia là ai không?”
“Biết Ngô gia chúng ta có bao nhiêu tiền không?”
“Gọi người phụ trách các mày tới đây!”
Ngô Phi kích động, vừa nói vừa muốn xông vào bên trong.
Nhìn cả cái Long Giang này, bảo an nào dám ngăn Ngô Phi hắn? Hôm nay chẳng qua là nể mặt Thần Vương nên hắn mới không ra tay với tên bảo vệ này.
Hiện vừa kích động thì bản tính đã lộ rõ.
Ánh mắt bảo vệ chợt động, tiến lên một bước, dùng một tay đẩy hắn ngã ra ngoài.
Rầm~
Ngô Phi không kịp đề phòng, ngã rầm xuống đất đau đớn gào lên.
“Bảo vệ đánh người!”
“Tôi nói cho các ngươi biết, gây đại họa rồi!”
“Ông xã, anh không sao chứ?” Tô Nam kinh hoảng đỡ Ngô Phi đứng dậy.
Bên cạnh, mấy bảo vệ khác vọt tới, sắc mặt nghiêm nghị trầm giọng nói: “Không biết đây là đâu hay sao?”
“Còn ầm ĩ nữa, có tin tôi khiến anh câm miệng vĩnh viễn không!”
Ngô Phi và Tô Nam nghe xong thì thấy trên người tên bảo an cố tình để lộ ra một khẩu súng.
Bọn họ lúc này mới ý thức được, thân phận mà bình thường bọn họ kêu ngạo, ở trong mắt một số người không là cái thá gì cả.
Hai người bọn họ cố gắng tỉnh táo lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời.
Đúng lúc Tần Thiên đẩy Tô Tô đi tới, hắn liếc Ngô Phi đang nằm trên mặt đất một cái, giống như nhìn một con chó.
Hắn cười lạnh nói: “Phi công tử, nợ của chúng ta từ từ tính.”
“Hiện tại tôi có thể nói cho anh biết, vợ của tôi sẽ nhanh chóng khỏi bệnh. Điểm này, không cần anh phải nhọc lòng quan tâm.”
Tô Bắc Sơn đứng bên cạnh nhìn thấy hết thảy, kích động nói: “Tần Thiên, vậy mà mày còn dám đến nơi này!”
“Còn không mau cút đi!”
Ngô Phi cũng kích động nói: “Cậu ta cũng không có thẻ mời, các người còn không mau đem tên này đuổi ra ngoài!”
Còn Dương Ngọc Lan nhìn thấy bảo an như nhìn thấy hổ sói, sợ tới mức không dám nói lời nào.
Tần Thiên cười nói với mấy bảo vệ: “Mấy anh, vất vả rồi.”
“Tôi là bạn của Tiểu Mã, làm phiền, nhường đường đi.”
Mấy bảo vệ kịp phản ứng, vội vàng cúi đầu khom lưng cười nói: “Thì ra là bạn của Mã ca a!”
“Bạn của Mã ca chính là bạn của chúng tôi. Tần tiên sinh, ngài không cần kiểm tra, trực tiếp vào đi.”
“Cảm ơn.” Tần Thiên gật đầu đẩy Tô Tô đi vào.
“Vậy … vậy cũng được nữa sao? Tô Bắc Sơn, Tô Nam và Ngô Phi hoang mang đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ nghĩ không ra, rốt cuộc tên Tiểu Mã kia là ai mà lại có thế lực mạnh như thế.