Chương 56
Những nhân vật phong vân trên thế giới, cùng với tiểu thư tôn quý đeo huy chương Tulip, cũng chỉ đến để làm nền.
Nhân vật chính thật sự không ai biết tên.
Mọi người chỉ biết hắn là Thần Vương không gì không làm được.
Sáng sớm, Tần Thiên cẩn thận từng li từng tí rửa mặt cho Tô Tô, đẩy cô ra cửa.
Dương Ngọc Lan thấp thỏm đi theo bên cạnh.
Bà vốn không muốn đi nhưng Tần Thiên nói biết đâu có thể mời được Vương Bá Niên xem bệnh cho Tô Tô, cho nên bà ta mới đồng ý đi theo.
Chẳng lẽ Tần Thiên thật sự có quan hệ gì với Vương Bá Niên của tổng hội y học?
Vì lý do này, bà cố ý ăn mặc đẹp một chút.
Năm năm qua, bà từ phu nhân nhà giàu biến thành bác gái bán rau ở chợ.
Bây giờ ăn mặc trang điểm một chút, loại khí chất nền nã của phu nhân liền xuất hiện trên người bà.
Tần Thiên không thể không cảm thán, cũng chỉ có người phụ như vậy, mới có thể sinh ra một cô con gái như Tô Tô.
Đi tới hội trường, từ xa đã có bảo vệ sẵn sàng nghênh đón.
Tất cả xe cộ, nhất định phải dừng ở bên ngoài, cho dù là khách quý, cũng phải đi bộ vào bên trong.
Nhưng mọi người đều không ý kiến gì, vô cùng phối hợp tất cả yêu cầu mà tổng hội y học đưa ra.
Bọn họ từ tốn lịch sự giống như đi dâng hương cho đức phật tôn kính.
Tần Thiên và Dương Ngọc Lan đẩy Tô Tô, chuẩn bị đi vào bênh trong.
Thì thấy một chiếc xe dừng ở trước mặt, người đi xuống là Tô Nam.
Tô Nam nhìn thấy Tô Tô và Tần Thiên, nhịn không được cười ha ha.
“Họ Tần kia, chỗ này mà anh cũng dám tới?”
“Không lẽ anh cho rằng Thần Vương sẽ xem bệnh cho người vợ tàn phế này của anh chứ?”
“Thật nực cười!”
“Thần Vương có thân phận gì chứ! Đó là thần long trên trời, vợ anh chỉ là cỏ rác mà thôi.”
“Đừng ở đây làm mất mặt nữa, mau cút đi!”
Sắc mặt Tần Thiên không chút thay đổi, hắn lười cùng với loại phụ nữ dung tục này tranh luận.
Hắn liếc mắt nhìn bên kia của chiếc xe thấy một công tử đeo kính gọng vàng, hào hoa phong nhã đang đứng đấy.
“Ông xã!” Tô Nam vội vàng đi qua, rất thân thiết ôm cánh tay của tên công tử nũng nịu nói: “Chúng ta mau vào đi.”
“Lần này anh đại diện gia tộc đến xem lễ, chỉ cần có thể tạo quan hệ với Thần Vương, anh có thể thuận lợi tiếp quản công ty gia tộc rồi.”
Nói xong, cô cố ý cảm thán: “Muốn tiếp quản công ty mấy chục tỷ, nghĩ đến em đã cảm thấy mệt mỏi rồi.”
“Bác gái à, nghe nói bác ở chợ bán đồ ăn, có kiểm đủ tiền ăn cơm không?”
“Nếu không, chờ tôi và chồng tiếp quản công ty Ngô gia, tôi sẽ sắp xếp cho bác một chân làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh nhé?”
Dương Ngọc Lan tâm tình phức tạp, thấp giọng nói với Tần Thiên: “Cậu ta là Ngô Phi của Ngô gia.”
Nhân vật chính thật sự không ai biết tên.
Mọi người chỉ biết hắn là Thần Vương không gì không làm được.
Sáng sớm, Tần Thiên cẩn thận từng li từng tí rửa mặt cho Tô Tô, đẩy cô ra cửa.
Dương Ngọc Lan thấp thỏm đi theo bên cạnh.
Bà vốn không muốn đi nhưng Tần Thiên nói biết đâu có thể mời được Vương Bá Niên xem bệnh cho Tô Tô, cho nên bà ta mới đồng ý đi theo.
Chẳng lẽ Tần Thiên thật sự có quan hệ gì với Vương Bá Niên của tổng hội y học?
Vì lý do này, bà cố ý ăn mặc đẹp một chút.
Năm năm qua, bà từ phu nhân nhà giàu biến thành bác gái bán rau ở chợ.
Bây giờ ăn mặc trang điểm một chút, loại khí chất nền nã của phu nhân liền xuất hiện trên người bà.
Tần Thiên không thể không cảm thán, cũng chỉ có người phụ như vậy, mới có thể sinh ra một cô con gái như Tô Tô.
Đi tới hội trường, từ xa đã có bảo vệ sẵn sàng nghênh đón.
Tất cả xe cộ, nhất định phải dừng ở bên ngoài, cho dù là khách quý, cũng phải đi bộ vào bên trong.
Nhưng mọi người đều không ý kiến gì, vô cùng phối hợp tất cả yêu cầu mà tổng hội y học đưa ra.
Bọn họ từ tốn lịch sự giống như đi dâng hương cho đức phật tôn kính.
Tần Thiên và Dương Ngọc Lan đẩy Tô Tô, chuẩn bị đi vào bênh trong.
Thì thấy một chiếc xe dừng ở trước mặt, người đi xuống là Tô Nam.
Tô Nam nhìn thấy Tô Tô và Tần Thiên, nhịn không được cười ha ha.
“Họ Tần kia, chỗ này mà anh cũng dám tới?”
“Không lẽ anh cho rằng Thần Vương sẽ xem bệnh cho người vợ tàn phế này của anh chứ?”
“Thật nực cười!”
“Thần Vương có thân phận gì chứ! Đó là thần long trên trời, vợ anh chỉ là cỏ rác mà thôi.”
“Đừng ở đây làm mất mặt nữa, mau cút đi!”
Sắc mặt Tần Thiên không chút thay đổi, hắn lười cùng với loại phụ nữ dung tục này tranh luận.
Hắn liếc mắt nhìn bên kia của chiếc xe thấy một công tử đeo kính gọng vàng, hào hoa phong nhã đang đứng đấy.
“Ông xã!” Tô Nam vội vàng đi qua, rất thân thiết ôm cánh tay của tên công tử nũng nịu nói: “Chúng ta mau vào đi.”
“Lần này anh đại diện gia tộc đến xem lễ, chỉ cần có thể tạo quan hệ với Thần Vương, anh có thể thuận lợi tiếp quản công ty gia tộc rồi.”
Nói xong, cô cố ý cảm thán: “Muốn tiếp quản công ty mấy chục tỷ, nghĩ đến em đã cảm thấy mệt mỏi rồi.”
“Bác gái à, nghe nói bác ở chợ bán đồ ăn, có kiểm đủ tiền ăn cơm không?”
“Nếu không, chờ tôi và chồng tiếp quản công ty Ngô gia, tôi sẽ sắp xếp cho bác một chân làm nhân viên dọn dẹp vệ sinh nhé?”
Dương Ngọc Lan tâm tình phức tạp, thấp giọng nói với Tần Thiên: “Cậu ta là Ngô Phi của Ngô gia.”