Chương 49
“Họ Tần kia, gia gia của tôi đâu?” không thấy gia gia đi ra, Thiết Ngưng Sương lập tức xông lên, chặn trước mặt Tần Thiên.
Cô nắm chặt hai tay, trợn mắt nhìn.
Tần Thiên cười lạnh: “Không phải tôi không đánh con nít, cho nên đừng chọc tôi.”
“Anh nói ai là con nít?” Thiết Ngưng Sương giận dữ, vô thức ưỡn ngực về phía trước để chứng minh mình đã trưởng thành.
“Tự phụ!”
Một tiếng gầm lên, Thiết Hùng xuất hiện ở cửa sau, ông ta uy nghiêm ra lệnh: “Quỳ xuống, xin lỗi Tần tiên sinh!”
“Gia gia…”Thiết Ngưng Sương không thể tưởng tượng nổi, muốn cãi lại.
“Tôi nói quỳ xuống!” Thiết Hùng rống to.
Thiết Ngưng Sương ngây người, gia gia chưa bao giờ quát cô như vậy.
Mắt cô bắt đầu ngấn đỏ, nhưng mà cô còn không có lá gan phản kháng, chịu nhục quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi…”
Thiết Hùng đi tới trước mặt Tần Thiên, khom người nói: “Cháu gái tôi bình thường rất tốt, chỉ là bị tôi chiều thành thế này.”
“Nếu tiên sinh không ghét bỏ, có thể thu bên người làm người hầu sai khiến, ý tiên sinh như thế nào?”
“Cái gì?”
Thiết Ngưng Sương hoảng sợ mở to đôi mắt nhìn phía Thiết Hùng.
Cô đường đường đệ nhất đại tiểu thư Long Giang, lại làm người hầu cho cái tên này?
Cô vừa tủi thân, vừa phẫn nộ.
Nghĩ thầm bản thân từ nay về sau sẽ rơi vào tay của giặc.
Trong tiềm thức cô cảm thấy, trên đời này, còn chưa có người dám cự tuyệt một cô gái như cô.
Ai ngờ…
Tần Thiên chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, lắc đầu nói: “Không có thời gian quản.”
Sau đó thản nhiên bước ra ngoài.
Trên mặt Thiết Hùng hiện lên một tia thất vọng, nhưng cũng kịp phản ứng, lập tức nói: “Cung tiễn tiên sinh!”
Lưng của ông ta cúi xuống thật sâu, mãi cho đến khi thân ảnh của Tần Thiên biến mất ở ngoài cửa, ông ta mới dám ngẩng đầu lên.
“Gia gia, anh ta là ai thế?”
“Vì sao gia gia phải cung kính như vậy?” Thiết Ngưng Sương oan ức nước mắt rơi lả chả.
Thần sắc Thiết Hùng phức tạp, nhớ tới thân phận Tần Thiên, ông ta nào dám nói lung tung.
Chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Con bé ngốc này, Thiết gia chúng ta cuối cùng cũng không có phúc phận đó!”
“Aizzz, về sau cháu sẽ biết, hôm nay cháu đã bỏ lỡ thứ gì!”
Tần Thiên không thích phô trương, cho nên, Thiết Hùng không dám phái người hộ tống.
Một thân một mình ra cửa, rất nhanh, hắn liền phát hiện mình bị người ta theo dõi.
Không phải người của Thiết gia.
Chẳng lẽ, là Tô gia?
Cô nắm chặt hai tay, trợn mắt nhìn.
Tần Thiên cười lạnh: “Không phải tôi không đánh con nít, cho nên đừng chọc tôi.”
“Anh nói ai là con nít?” Thiết Ngưng Sương giận dữ, vô thức ưỡn ngực về phía trước để chứng minh mình đã trưởng thành.
“Tự phụ!”
Một tiếng gầm lên, Thiết Hùng xuất hiện ở cửa sau, ông ta uy nghiêm ra lệnh: “Quỳ xuống, xin lỗi Tần tiên sinh!”
“Gia gia…”Thiết Ngưng Sương không thể tưởng tượng nổi, muốn cãi lại.
“Tôi nói quỳ xuống!” Thiết Hùng rống to.
Thiết Ngưng Sương ngây người, gia gia chưa bao giờ quát cô như vậy.
Mắt cô bắt đầu ngấn đỏ, nhưng mà cô còn không có lá gan phản kháng, chịu nhục quỳ xuống trước mặt Tần Thiên, thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi…”
Thiết Hùng đi tới trước mặt Tần Thiên, khom người nói: “Cháu gái tôi bình thường rất tốt, chỉ là bị tôi chiều thành thế này.”
“Nếu tiên sinh không ghét bỏ, có thể thu bên người làm người hầu sai khiến, ý tiên sinh như thế nào?”
“Cái gì?”
Thiết Ngưng Sương hoảng sợ mở to đôi mắt nhìn phía Thiết Hùng.
Cô đường đường đệ nhất đại tiểu thư Long Giang, lại làm người hầu cho cái tên này?
Cô vừa tủi thân, vừa phẫn nộ.
Nghĩ thầm bản thân từ nay về sau sẽ rơi vào tay của giặc.
Trong tiềm thức cô cảm thấy, trên đời này, còn chưa có người dám cự tuyệt một cô gái như cô.
Ai ngờ…
Tần Thiên chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, lắc đầu nói: “Không có thời gian quản.”
Sau đó thản nhiên bước ra ngoài.
Trên mặt Thiết Hùng hiện lên một tia thất vọng, nhưng cũng kịp phản ứng, lập tức nói: “Cung tiễn tiên sinh!”
Lưng của ông ta cúi xuống thật sâu, mãi cho đến khi thân ảnh của Tần Thiên biến mất ở ngoài cửa, ông ta mới dám ngẩng đầu lên.
“Gia gia, anh ta là ai thế?”
“Vì sao gia gia phải cung kính như vậy?” Thiết Ngưng Sương oan ức nước mắt rơi lả chả.
Thần sắc Thiết Hùng phức tạp, nhớ tới thân phận Tần Thiên, ông ta nào dám nói lung tung.
Chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Con bé ngốc này, Thiết gia chúng ta cuối cùng cũng không có phúc phận đó!”
“Aizzz, về sau cháu sẽ biết, hôm nay cháu đã bỏ lỡ thứ gì!”
Tần Thiên không thích phô trương, cho nên, Thiết Hùng không dám phái người hộ tống.
Một thân một mình ra cửa, rất nhanh, hắn liền phát hiện mình bị người ta theo dõi.
Không phải người của Thiết gia.
Chẳng lẽ, là Tô gia?