Chương 45
Chiến đường, chỉ là một gian phòng đơn gian được cải tạo từ phật đường hơi lớn tí mà thôi.
Tuy rằng tầm thường, nhưng chỉ cần là người Thiết gia, đều biết chiến đường đại biểu cho cái gì – đó là tín ngưỡng của Thiết lão gia tử!
Bình thường giống như cấm địa không ai được phép lui tới.
Ngay cả cháu gái Thiết Ngưng Sương được yêu thương nhất này, chưa được Thiết lão gia tử cho phép, cũng không được tự tiện đi vào.
Lão gia tử lại ở chiến đường chờ Tần Thiên, chẳng trách Thiết Ngưng Sương lại cảm thấy kỳ quái. . ngôn tình hài
Mí mắt Vũ Sơn bên cạnh giật giật, có chút kích động nói: “Tần tiên sinh, mời đi theo tôi!”
Ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước dẫn đường phía trước. Chiến Đường, không chỉ là tín ngưỡng của Thiết Hùng, cũng là tín ngưỡng của ông ta.
Bởi vì ông ta cũng giống Thiết Hùng, đều là người có chiến công ở chiến khu.
Trong huyết mạch của bọn họ đều có tín ngưỡng bảo vệ quốc gia.
Tần Thiên mỉm cười, đi theo Vũ Sơn và Thiết Ngưng Sương đến một sân sau.
“Tần tiên sinh, lão hủ đợi ngài đã lâu.”
Thiết Hùng đứng thẳng lưng, hai mắt mở to đứng đợi hắn ngoài cửa phòng.
Tinh thần của ông ta xem ra không tệ.
“Gia gia, sao người lại thay chiến bào năm đó?” Thiết Ngưng Sương kinh ngạc chạy tới.
Chỉ thấy Thiết Hùng tuy tóc bạc phơ, lại có bệnh cũ trong người, nhưng giờ phút này ông ta như mãnh hổ uy nghiêm, thắt lưng thẳng tắp, tỏa ra khí chất của một vị tướng quân.
Bảo đao chưa già, vẫn còn có thể chém địch báo quốc!
“Chào tướng quân!” mắt Vũ Sơn ươn ướt, thu chân thẳng lưng đưa tay lên trán chào kính lễ với Thiết Hùng.
Thiết Hùng nhìn Tần Thiên, trầm giọng nói: “Ngưng Sương, Võ Sơn, các ngươi canh giữ ở chỗ này, không có sự cho phép của tôi, bất kì kẻ nào cũng không được tự tiện đi vào.”
“Tần tiên sinh, mời.”
Thiết Hùng né người qua một bên, đưa tay ra mời Tần Thiên.
Tần Thiên khẽ gật đầu, ngang nhiên đi vào.
Tuy rằng Thiết Hùng đã giải ngũ, nhưng vẫn không quên quy tắc, rất đáng được khen ngợi
Hắn liếc mắt nhìn Thiết Hùng đang mặc một thân mãnh hổ chiến bào, là quân phục của Bắc cảnh.
Trong chiến đường.
Vị trí lúc trước đặt tượng phật, đã được thay thế bằng bức tượng điêu khắc các vị anh hùng tướng quân.
Tần Thiên nhìn qua một lượt thuận miệng nói: “Chiến thần Bạch Khởi, trung nghĩa Vân Trường, điểm binh Hàn Tín, Bá Vương Hạng Vũ…”
Ánh mắt hắn dừng ở trên bức tượng cuối cùng, nhịn không được lộ ra một nụ cười.
“Tiêu Phá Hổ tuổi còn trẻ như vậy mà đã được cung phụng ở đây.”
Nghe được ba chữ “Tiêu Phá Hổ”, Thiết Hùng nghiêm nghị biến sắc.
“Tần tiên sinh, xin hãy cẩn trọng lời nói!”
“Bởi vì cậu có thể nhìn ra Vũ Sơn dùng Hắc Long Thập Bát Thủ, lại biết tôi bị thương bởi luyện bản cũ của Thất Thương Quyền, tôi suy đoán cậu đến từ chiến khu Bắc Cảnh.”
Tuy rằng tầm thường, nhưng chỉ cần là người Thiết gia, đều biết chiến đường đại biểu cho cái gì – đó là tín ngưỡng của Thiết lão gia tử!
Bình thường giống như cấm địa không ai được phép lui tới.
Ngay cả cháu gái Thiết Ngưng Sương được yêu thương nhất này, chưa được Thiết lão gia tử cho phép, cũng không được tự tiện đi vào.
Lão gia tử lại ở chiến đường chờ Tần Thiên, chẳng trách Thiết Ngưng Sương lại cảm thấy kỳ quái. . ngôn tình hài
Mí mắt Vũ Sơn bên cạnh giật giật, có chút kích động nói: “Tần tiên sinh, mời đi theo tôi!”
Ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước dẫn đường phía trước. Chiến Đường, không chỉ là tín ngưỡng của Thiết Hùng, cũng là tín ngưỡng của ông ta.
Bởi vì ông ta cũng giống Thiết Hùng, đều là người có chiến công ở chiến khu.
Trong huyết mạch của bọn họ đều có tín ngưỡng bảo vệ quốc gia.
Tần Thiên mỉm cười, đi theo Vũ Sơn và Thiết Ngưng Sương đến một sân sau.
“Tần tiên sinh, lão hủ đợi ngài đã lâu.”
Thiết Hùng đứng thẳng lưng, hai mắt mở to đứng đợi hắn ngoài cửa phòng.
Tinh thần của ông ta xem ra không tệ.
“Gia gia, sao người lại thay chiến bào năm đó?” Thiết Ngưng Sương kinh ngạc chạy tới.
Chỉ thấy Thiết Hùng tuy tóc bạc phơ, lại có bệnh cũ trong người, nhưng giờ phút này ông ta như mãnh hổ uy nghiêm, thắt lưng thẳng tắp, tỏa ra khí chất của một vị tướng quân.
Bảo đao chưa già, vẫn còn có thể chém địch báo quốc!
“Chào tướng quân!” mắt Vũ Sơn ươn ướt, thu chân thẳng lưng đưa tay lên trán chào kính lễ với Thiết Hùng.
Thiết Hùng nhìn Tần Thiên, trầm giọng nói: “Ngưng Sương, Võ Sơn, các ngươi canh giữ ở chỗ này, không có sự cho phép của tôi, bất kì kẻ nào cũng không được tự tiện đi vào.”
“Tần tiên sinh, mời.”
Thiết Hùng né người qua một bên, đưa tay ra mời Tần Thiên.
Tần Thiên khẽ gật đầu, ngang nhiên đi vào.
Tuy rằng Thiết Hùng đã giải ngũ, nhưng vẫn không quên quy tắc, rất đáng được khen ngợi
Hắn liếc mắt nhìn Thiết Hùng đang mặc một thân mãnh hổ chiến bào, là quân phục của Bắc cảnh.
Trong chiến đường.
Vị trí lúc trước đặt tượng phật, đã được thay thế bằng bức tượng điêu khắc các vị anh hùng tướng quân.
Tần Thiên nhìn qua một lượt thuận miệng nói: “Chiến thần Bạch Khởi, trung nghĩa Vân Trường, điểm binh Hàn Tín, Bá Vương Hạng Vũ…”
Ánh mắt hắn dừng ở trên bức tượng cuối cùng, nhịn không được lộ ra một nụ cười.
“Tiêu Phá Hổ tuổi còn trẻ như vậy mà đã được cung phụng ở đây.”
Nghe được ba chữ “Tiêu Phá Hổ”, Thiết Hùng nghiêm nghị biến sắc.
“Tần tiên sinh, xin hãy cẩn trọng lời nói!”
“Bởi vì cậu có thể nhìn ra Vũ Sơn dùng Hắc Long Thập Bát Thủ, lại biết tôi bị thương bởi luyện bản cũ của Thất Thương Quyền, tôi suy đoán cậu đến từ chiến khu Bắc Cảnh.”