Chương 42
Ông ta tọa trấn Tô gia mấy chục năm, là người cao cao tại thượng, không nghĩ tới có một ngày rơi vào bước đường này.
“Đừng nói nữa!”
“Tôi tự mình đi tìm Tần Thiên.”
“Nếu hắn thật sự là Diêm Vương trong truyền thuyết, tôi sẽ tự sát ở trước mặt hắn, tuyệt không liên lụy đến mọi người!”
Nói xong, liền muốn xông ra ngoài.
“Ba mẹ, ông nội, tất cả mọi người đều ở đây!”
Một thanh âm kiều mỵ vang lên, Tô Nam ăn mặc sang trọng, đi vào đại viện Tô gia.
Thấy sắc mặt mọi người tái nhợt, cô cười nói: “Đây là làm sao vậy?”
“Hôm nay là ngày đại hỉ, sao mọi người lại ủ rũ như thế, là đang trách cháu không tới dâng lễ sao?”
“Mọi người cũng không phải không biết, cháu bây giờ là thiếu phu nhân của Ngô gia. Ngô gia gia nghiệp lớn, quy củ cũng nhiều.”
“Hơn nữa, không phải cháu đã tới rồi sao!”
“Bảo mẫu, đem đồ đạc lại đây!”
Mấy bảo mẫu cuống quít từ trên xe sang trọng, chuyển xuống từng thùng quà tặng, lần lượt phát ra.
Món quà quý giá, cũng không khiến người Tô gia vui vẻ.
“Mọi người làm sao vậy?” Tô Nam lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện.
Tô Văn Thành thấp giọng nói: “Chị, Tần Thiên đã trở lại.”
“Em nói ai?!” Nghe được hai chữ “Tần Thiên” sắc mặt Tô Nam khẽ biến, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn.
Nghe mọi người kể lại, Tô Nam khinh miệt nở nụ cười.
Cô cầm khối “Diêm Vương Lệnh” kia nhìn một lượt sau đó tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
“Chỉ có một món đồ chơi rách nát như vậy, mọi người cũng tin!”
“Văn Thành, em tự xưng là thủ nhãn thông thiên, Long Giang không có chuyện gì em không làm được. Chút thủ đoạn nhỏ này đã khiến em sợ hãi sao?”
Tô Văn Thành kinh ngạc nói: “Chị, ý của chị là, lệnh bài là giả?”
“Tần Thiên không phải là Diêm Vương trong truyền thuyết?”
“Hắn? Chị nhổ vào!” Tô Nam nhổ một ngụm, cắn răng nói:” Một tên vô lại mà thôi!”
“Cái lệnh bài rách nát như vậy, tùy tiện đi chợ đen tìm, một trăm đồng có thể mua mười cái.”
“Vậy, chó săn của em đột nhiên chết, là xảy ra chuyện gì?” Tô Văn Thành vẫn có chút sợ hãi.
Con chó này chết thật kỳ lạ.
Lúc này, đi tới một người đàn ông trung niên có chút cao ngạo là tùy tùng của Tô Nam, tên này là vệ sĩ Ngô gia phái cho Tô Nam, tên là Đổng Phương.
Sau khi kiểm tra, hắn nói: “Là bị người dùng ám kình gây thương tích.”
“Nếu tôi đoán không sai, cỗ ám kình này đã được giữ trong thân thể con chó một thời gian, chờ đến khi phát tác.”
Tô Văn Thành giật mình nói: “Tôi chưa từng đắc tội với loại cao thủ này!”
Đổng sư phụ cười nói: “Người này coi như cao minh. Nhưng mà….”
Ông ta bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, vỗ một chưởng lên một tảng đá xanh bên cạnh.
Tảng đá xanh kia nhất thời chia năm xẻ bảy.
“Đừng nói nữa!”
“Tôi tự mình đi tìm Tần Thiên.”
“Nếu hắn thật sự là Diêm Vương trong truyền thuyết, tôi sẽ tự sát ở trước mặt hắn, tuyệt không liên lụy đến mọi người!”
Nói xong, liền muốn xông ra ngoài.
“Ba mẹ, ông nội, tất cả mọi người đều ở đây!”
Một thanh âm kiều mỵ vang lên, Tô Nam ăn mặc sang trọng, đi vào đại viện Tô gia.
Thấy sắc mặt mọi người tái nhợt, cô cười nói: “Đây là làm sao vậy?”
“Hôm nay là ngày đại hỉ, sao mọi người lại ủ rũ như thế, là đang trách cháu không tới dâng lễ sao?”
“Mọi người cũng không phải không biết, cháu bây giờ là thiếu phu nhân của Ngô gia. Ngô gia gia nghiệp lớn, quy củ cũng nhiều.”
“Hơn nữa, không phải cháu đã tới rồi sao!”
“Bảo mẫu, đem đồ đạc lại đây!”
Mấy bảo mẫu cuống quít từ trên xe sang trọng, chuyển xuống từng thùng quà tặng, lần lượt phát ra.
Món quà quý giá, cũng không khiến người Tô gia vui vẻ.
“Mọi người làm sao vậy?” Tô Nam lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện.
Tô Văn Thành thấp giọng nói: “Chị, Tần Thiên đã trở lại.”
“Em nói ai?!” Nghe được hai chữ “Tần Thiên” sắc mặt Tô Nam khẽ biến, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn.
Nghe mọi người kể lại, Tô Nam khinh miệt nở nụ cười.
Cô cầm khối “Diêm Vương Lệnh” kia nhìn một lượt sau đó tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
“Chỉ có một món đồ chơi rách nát như vậy, mọi người cũng tin!”
“Văn Thành, em tự xưng là thủ nhãn thông thiên, Long Giang không có chuyện gì em không làm được. Chút thủ đoạn nhỏ này đã khiến em sợ hãi sao?”
Tô Văn Thành kinh ngạc nói: “Chị, ý của chị là, lệnh bài là giả?”
“Tần Thiên không phải là Diêm Vương trong truyền thuyết?”
“Hắn? Chị nhổ vào!” Tô Nam nhổ một ngụm, cắn răng nói:” Một tên vô lại mà thôi!”
“Cái lệnh bài rách nát như vậy, tùy tiện đi chợ đen tìm, một trăm đồng có thể mua mười cái.”
“Vậy, chó săn của em đột nhiên chết, là xảy ra chuyện gì?” Tô Văn Thành vẫn có chút sợ hãi.
Con chó này chết thật kỳ lạ.
Lúc này, đi tới một người đàn ông trung niên có chút cao ngạo là tùy tùng của Tô Nam, tên này là vệ sĩ Ngô gia phái cho Tô Nam, tên là Đổng Phương.
Sau khi kiểm tra, hắn nói: “Là bị người dùng ám kình gây thương tích.”
“Nếu tôi đoán không sai, cỗ ám kình này đã được giữ trong thân thể con chó một thời gian, chờ đến khi phát tác.”
Tô Văn Thành giật mình nói: “Tôi chưa từng đắc tội với loại cao thủ này!”
Đổng sư phụ cười nói: “Người này coi như cao minh. Nhưng mà….”
Ông ta bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, vỗ một chưởng lên một tảng đá xanh bên cạnh.
Tảng đá xanh kia nhất thời chia năm xẻ bảy.