Chương 36
“Tần tiên sinh ở đâu?”
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một tiếng gọi vọng vào bên trong.
Người nói chuyện cao to vạm vỡ, thanh âm tựa như sấm rền, mọi người lắp bắp kinh ngạc.
Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa lớn, từng đội chân đi giày da cùng với người đàn ông tóc húi cua mặc đồng phục tác chiến màu đen, ánh mắt như mãng xà lãnh khốc, thân hình mạnh mẽ giống báo săn.
Họ di chuyển nhanh chóng và lao vào bên trong, tạo thành một vòng vây khổng lồ khóa tất cả mọi người xung quanh.
“Chuyện gì?”
Đám người Tô Bắc Sơn đang nghĩ có phải bọn họ đắc tội với nhân vật lớn nào rồi không?
Nhìn khí thế của đối phương, bọn họ cảm giác mình giống như con kiến.
Đối phương muốn bóp chết bọn họ dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh vào đại sảnh.
Tô Bắc Sơn run rẩy đứng lên.
Rất rõ ràng có thể thấy người đàn ông trung niên đang hiên ngang bước đi ấy, là thủ lĩnh của những người áo đen này.
Không đợi Tô Bắc Sơn nói chuyện, người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Phụng mệnh lão gia tử, tới đón một vị khách quý. Quấy rầy.”
Nói là quấy rầy, nhưng ngữ khí và vẻ mặt của người này thì không có chút khách khí nào.
Mọi người kinh hồn bạt vía.
“Nếu tôi đoán không sai, ngài là Vũ tiên sinh của Thiết gia?” Tô Ngọc Khôn cẩn thận hỏi.
Thiết gia!
Nghe xong lời này, tinh thần mọi người lần nữa chấn động!
Nếu như nói ở Long Giang mọi người khao khát muốn gia tộc mình trèo lên gia tộc hạng nhất, thì Thiết gia chính là một trong số đó!
Bọn họ bình thường không thấy đầu không thấy đuôi, nhưng tất cả mọi người biết, ở Long Giang, bọn họ mới thật sự là cá sấu khổng lồ!
Tô gia miễn cưỡng xem như gia tộc hạng ba.
Khi nào đắc tội Thiết gia?
Tư thế này, là muốn diệt cả nhà bọn họ sao?
Vũ Sơn cũng không để ý tới Tô Ngọc Khôn, bởi vì ông ta đã nhìn thấy Tần Thiên bị mấy tên tép rêu vây quanh.
Vũ Sơn nhìn Tần Thiên một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Mời đại tiểu thư!”
Vệ sĩ tách ra, từ bên ngoài đi vào một cô gái trẻ.
Một thân màu tím làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ.
Trên khuôn mặt tươi cười không tì vết, bao phủ một tầng hàn sương.
Đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, nhưng không ai dám có ý đồ xấu.
“Ngưng Sương tiểu thư!” Tô Văn Thành run lên một cái nhanh chân vọt tới phía trước.
Anh ta kích động nói: “Cô tới đón tôi sao?”
Tô Văn Thành ở Long Giang, coi như là một công tử tương đối nổi danh.
Anh ta có duyên gặp Thiết Ngưng Sương một lần, liền giống như bị ma ám, khắc sâu trong lòng.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một tiếng gọi vọng vào bên trong.
Người nói chuyện cao to vạm vỡ, thanh âm tựa như sấm rền, mọi người lắp bắp kinh ngạc.
Vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài cửa lớn, từng đội chân đi giày da cùng với người đàn ông tóc húi cua mặc đồng phục tác chiến màu đen, ánh mắt như mãng xà lãnh khốc, thân hình mạnh mẽ giống báo săn.
Họ di chuyển nhanh chóng và lao vào bên trong, tạo thành một vòng vây khổng lồ khóa tất cả mọi người xung quanh.
“Chuyện gì?”
Đám người Tô Bắc Sơn đang nghĩ có phải bọn họ đắc tội với nhân vật lớn nào rồi không?
Nhìn khí thế của đối phương, bọn họ cảm giác mình giống như con kiến.
Đối phương muốn bóp chết bọn họ dễ như trở bàn tay.
Nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh vào đại sảnh.
Tô Bắc Sơn run rẩy đứng lên.
Rất rõ ràng có thể thấy người đàn ông trung niên đang hiên ngang bước đi ấy, là thủ lĩnh của những người áo đen này.
Không đợi Tô Bắc Sơn nói chuyện, người đàn ông trung niên trầm giọng nói: “Phụng mệnh lão gia tử, tới đón một vị khách quý. Quấy rầy.”
Nói là quấy rầy, nhưng ngữ khí và vẻ mặt của người này thì không có chút khách khí nào.
Mọi người kinh hồn bạt vía.
“Nếu tôi đoán không sai, ngài là Vũ tiên sinh của Thiết gia?” Tô Ngọc Khôn cẩn thận hỏi.
Thiết gia!
Nghe xong lời này, tinh thần mọi người lần nữa chấn động!
Nếu như nói ở Long Giang mọi người khao khát muốn gia tộc mình trèo lên gia tộc hạng nhất, thì Thiết gia chính là một trong số đó!
Bọn họ bình thường không thấy đầu không thấy đuôi, nhưng tất cả mọi người biết, ở Long Giang, bọn họ mới thật sự là cá sấu khổng lồ!
Tô gia miễn cưỡng xem như gia tộc hạng ba.
Khi nào đắc tội Thiết gia?
Tư thế này, là muốn diệt cả nhà bọn họ sao?
Vũ Sơn cũng không để ý tới Tô Ngọc Khôn, bởi vì ông ta đã nhìn thấy Tần Thiên bị mấy tên tép rêu vây quanh.
Vũ Sơn nhìn Tần Thiên một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Mời đại tiểu thư!”
Vệ sĩ tách ra, từ bên ngoài đi vào một cô gái trẻ.
Một thân màu tím làm nổi bật lên dáng người hoàn mỹ.
Trên khuôn mặt tươi cười không tì vết, bao phủ một tầng hàn sương.
Đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, nhưng không ai dám có ý đồ xấu.
“Ngưng Sương tiểu thư!” Tô Văn Thành run lên một cái nhanh chân vọt tới phía trước.
Anh ta kích động nói: “Cô tới đón tôi sao?”
Tô Văn Thành ở Long Giang, coi như là một công tử tương đối nổi danh.
Anh ta có duyên gặp Thiết Ngưng Sương một lần, liền giống như bị ma ám, khắc sâu trong lòng.