Chương 33
“Công ty Văn Thành thiếu gia phát triển không ngừng, lại sắp kết giao với tổng hội y học Vương hội trưởng, một bước lên mây!”
“Có thể làm công dưới tay Văn Thành thiếu gia, thật sự là phúc khí ba đời của cậu!”
Có người phụ nữ chen vào nói: “Văn Thành thiếu gia, công ty cậu còn thiếu lao công quét rác không?”
Dương Ngọc Lan giận dữ, cái mà Tô Văn Thành gọi là công ty của anh ta, vốn dĩ là công ty của bà.
“Chúng ta đi!” Bà lôi kéo Tần Thiên, muốn rời đi.
Thật sự là chịu không nổi loại chế nhạo này!
Tần Thiên cười nói: “Mẹ, không vội.”
“Con nói mấy câu rồi hãy đi.”
Hắn nhìn Tô Văn Thành, nói: “Mày tới vừa đúng lúc, bây giờ đến lượt tao nói.”
“Bởi vì, điều này quyết định mày còn có thể sống bao lâu.”
Tô Văn Thành bị Tần Thiên nhìn lướt qua, nhịn không được cả người run lên.
Sao có thể chứ? Ánh mắt của tên phế vật này, vì sao đáng sợ như vậy?
Không đời nào!
Chắc là ảo giác của mình mà thôi.
Mình là thái tử gia của Tô gia!
Gia yến của gia tộc hôm nay, lão tử chính là tiêu điểm. Còn sợ một con rể như mày đến phá sao?
Tô Văn Thành nghe xong phẫn nộ nói: “Mày có ý gì?”
Tần Thiên cười lạnh: “Mày nghe kỹ là được.”
Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Thành nữa, xoay người nhìn Tô Bắc Sơn: “Ông rất thích bức tranh này sao? Lại đây lấy đi.”
“Được!” Tô Bắc Sơn kích động đi tới.
Ông ta cho rằng chỉ cần đạt bút tích thật vào tay, những thứ khác đều dễ nói.
Ông ta đi tới trước mặt Tần Thiên, kích động vươn hai tay định cầm bức tranh nhưng ai ngờ….
Hai tay Tần Thiên nhẹ nhàng xé bức tranh làm đôi.
Nhìn thấy bức tranh hoàn mỹ bị xé ra làm hai ở trước mặt, niềm vui trong mắt Tô Bắc Sơn đã biến thành nỗi sợ hãi vô cùng.
Tần Thiên, vậy mà xé nát bức họa này!
“Thằng khốn, mày muốn làm gì? Mau dừng tay!”
Khóe mắt Tô Bắc Sơn như bùng lửa, trong cơn phẫn nộ, ông ta đưa tay ra cướp.
“Đây là tranh thật, chỉ có điều ông cảm thấy ông xứng sao?”
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, hai tay xoa xoa, giương lên không trung.
Một bức tranh hoàn mỹ, biến thành từng mảnh nhỏ giống như mưa hoa, rơi lả tả khắp người Tô Bắc Sơn.
Hình ảnh rất đẹp.
Nhưng ở trong mắt mọi người giống như phim kinh dị.
Tất cả đều mở to mắt, há hốc mồm, không nói nên lời.
Mà Tô Bắc Sơn, ông ta đứng ở giữa ‘mưa hoa’ điên cuồng gào thét.
Nhìn bộ dáng chật vật của ông ta, trong mắt Tần Thiên ra vẻ châm chọc.
“Có thể làm công dưới tay Văn Thành thiếu gia, thật sự là phúc khí ba đời của cậu!”
Có người phụ nữ chen vào nói: “Văn Thành thiếu gia, công ty cậu còn thiếu lao công quét rác không?”
Dương Ngọc Lan giận dữ, cái mà Tô Văn Thành gọi là công ty của anh ta, vốn dĩ là công ty của bà.
“Chúng ta đi!” Bà lôi kéo Tần Thiên, muốn rời đi.
Thật sự là chịu không nổi loại chế nhạo này!
Tần Thiên cười nói: “Mẹ, không vội.”
“Con nói mấy câu rồi hãy đi.”
Hắn nhìn Tô Văn Thành, nói: “Mày tới vừa đúng lúc, bây giờ đến lượt tao nói.”
“Bởi vì, điều này quyết định mày còn có thể sống bao lâu.”
Tô Văn Thành bị Tần Thiên nhìn lướt qua, nhịn không được cả người run lên.
Sao có thể chứ? Ánh mắt của tên phế vật này, vì sao đáng sợ như vậy?
Không đời nào!
Chắc là ảo giác của mình mà thôi.
Mình là thái tử gia của Tô gia!
Gia yến của gia tộc hôm nay, lão tử chính là tiêu điểm. Còn sợ một con rể như mày đến phá sao?
Tô Văn Thành nghe xong phẫn nộ nói: “Mày có ý gì?”
Tần Thiên cười lạnh: “Mày nghe kỹ là được.”
Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Thành nữa, xoay người nhìn Tô Bắc Sơn: “Ông rất thích bức tranh này sao? Lại đây lấy đi.”
“Được!” Tô Bắc Sơn kích động đi tới.
Ông ta cho rằng chỉ cần đạt bút tích thật vào tay, những thứ khác đều dễ nói.
Ông ta đi tới trước mặt Tần Thiên, kích động vươn hai tay định cầm bức tranh nhưng ai ngờ….
Hai tay Tần Thiên nhẹ nhàng xé bức tranh làm đôi.
Nhìn thấy bức tranh hoàn mỹ bị xé ra làm hai ở trước mặt, niềm vui trong mắt Tô Bắc Sơn đã biến thành nỗi sợ hãi vô cùng.
Tần Thiên, vậy mà xé nát bức họa này!
“Thằng khốn, mày muốn làm gì? Mau dừng tay!”
Khóe mắt Tô Bắc Sơn như bùng lửa, trong cơn phẫn nộ, ông ta đưa tay ra cướp.
“Đây là tranh thật, chỉ có điều ông cảm thấy ông xứng sao?”
Tần Thiên cười lạnh một tiếng, hai tay xoa xoa, giương lên không trung.
Một bức tranh hoàn mỹ, biến thành từng mảnh nhỏ giống như mưa hoa, rơi lả tả khắp người Tô Bắc Sơn.
Hình ảnh rất đẹp.
Nhưng ở trong mắt mọi người giống như phim kinh dị.
Tất cả đều mở to mắt, há hốc mồm, không nói nên lời.
Mà Tô Bắc Sơn, ông ta đứng ở giữa ‘mưa hoa’ điên cuồng gào thét.
Nhìn bộ dáng chật vật của ông ta, trong mắt Tần Thiên ra vẻ châm chọc.