Chương 17
“Trí tuệ của lão tổ tông……”
Nói tới đây, chợt nghe bảo vệ bên ngoài rống giận, cảm nhận được sát khí trong không khí, lão già đột nhiên xoay người, thông qua rèm trúc nhìn thấy tình hình bên ngoài, sắc mặt ông lão đại biến.
“Dừng tay!”
“Vũ Sơn, không được đánh người!”
Thân thể ông già khẽ động, vội vọt ra ngoài.
Trong mắt ông ta, Tần Thiên cũng chỉ là một người bình thường, trong tay đẩy xe lăn mà thôi.
Mà Vũ Sơn lại vận dụng sát chiêu trí mạng!
Đây là muốn chết người sao!
Vũ Sơn nghe được giọng uy nghiêm quát mắng của lão già, muốn thu tay nhưng đã không còn kịp.
Trong lúc hoảng hốt, hắn đột nhiên thay đổi phương hướng.
Bàn tay cứng như thép vung lên một bình hoa khổng lồ bên cạnh.
Ông ta ta phải tìm nơi để xả lực.
Bùm một tiếng, bình hoa nhất thời vỡ nát.
Có thể thấy được một trảo này, có bao nhiêu uy lực!
“Sơn thúc, chuyện gì xảy ra?” Cô gái bận đồ tím cũng chạy theo ra.
Vũ Sơn trầm giọng nói: “Thủ trưởng cẩn thận, người này có thể là sát thủ!”
Thân hình người tên Vũ Sơn chợt động, chắn trước mặt ông già.
Vũ Sơn nhìn chằm chằm Tần Thiên, khí tức toàn thân hắn ngưng tụ, như gặp phải kẻ địch.
“Nói bậy!”
“Thiết Hùng tôi cả đời không thẹn với người khác, làm sao có thể có người muốn giết tôi?”
“Hơn nữa, lão phu chinh chiến cả đời, còn sợ một sát thủ sao?!”
Thanh âm ông lão vang dội, nhưng mà sau khi nói xong, nhịn không được ho khan một hồi.
Vừa rồi từ gian nhà bên trong lao ra, ông ta có vận chút chân khí cho nên động đến vết thương cũ, sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt bắt đầu ho khan.
“Ông nội!”
“Mau uống thuốc!”
Cô gái áo tím vội vàng lấy ra một bình sứ trắng, rót một viên thuốc cho lão già uống vào.
Tần Thiên nheo mày nhìn lướt qua. Nếu như hắn đoán không sai, lão già này chẳng lẽ là…..
Lão già lấy lại chút bình tĩnh, nhìn Tần Thiên nói: “Chàng trai trẻ này, là thuộc hạ của lão lỗ mãng, thiếu chút nữa ngộ thương cậu.”
“Cậu tới mua thuốc sao? Xin cứ tự nhiên.”
Tần Thiên gật gật đầu, không nói chuyện, đẩy Tô Tô đi vào trong.
Nhìn thấy trên bệ cửa sổ bên cạnh, đặt một chậu thực vật xanh ngắt tươi tốt, là một loại thuốc Đông y, tên là Ngọc Trúc.
Mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt kia, chính là đến từ nơi này.
Trên mặt Tô Tô lại nở một nụ cười.
Tần Thiên mừng rỡ!
Hắn hiểu rồi. Loại dược liệu Ngọc Trúc này, có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp. Tô Tô nghiên cứu chế tạo đơn thuốc kia, nhất định có vị dược liệu này.
Nói tới đây, chợt nghe bảo vệ bên ngoài rống giận, cảm nhận được sát khí trong không khí, lão già đột nhiên xoay người, thông qua rèm trúc nhìn thấy tình hình bên ngoài, sắc mặt ông lão đại biến.
“Dừng tay!”
“Vũ Sơn, không được đánh người!”
Thân thể ông già khẽ động, vội vọt ra ngoài.
Trong mắt ông ta, Tần Thiên cũng chỉ là một người bình thường, trong tay đẩy xe lăn mà thôi.
Mà Vũ Sơn lại vận dụng sát chiêu trí mạng!
Đây là muốn chết người sao!
Vũ Sơn nghe được giọng uy nghiêm quát mắng của lão già, muốn thu tay nhưng đã không còn kịp.
Trong lúc hoảng hốt, hắn đột nhiên thay đổi phương hướng.
Bàn tay cứng như thép vung lên một bình hoa khổng lồ bên cạnh.
Ông ta ta phải tìm nơi để xả lực.
Bùm một tiếng, bình hoa nhất thời vỡ nát.
Có thể thấy được một trảo này, có bao nhiêu uy lực!
“Sơn thúc, chuyện gì xảy ra?” Cô gái bận đồ tím cũng chạy theo ra.
Vũ Sơn trầm giọng nói: “Thủ trưởng cẩn thận, người này có thể là sát thủ!”
Thân hình người tên Vũ Sơn chợt động, chắn trước mặt ông già.
Vũ Sơn nhìn chằm chằm Tần Thiên, khí tức toàn thân hắn ngưng tụ, như gặp phải kẻ địch.
“Nói bậy!”
“Thiết Hùng tôi cả đời không thẹn với người khác, làm sao có thể có người muốn giết tôi?”
“Hơn nữa, lão phu chinh chiến cả đời, còn sợ một sát thủ sao?!”
Thanh âm ông lão vang dội, nhưng mà sau khi nói xong, nhịn không được ho khan một hồi.
Vừa rồi từ gian nhà bên trong lao ra, ông ta có vận chút chân khí cho nên động đến vết thương cũ, sắc mặt ông ta lập tức tái nhợt bắt đầu ho khan.
“Ông nội!”
“Mau uống thuốc!”
Cô gái áo tím vội vàng lấy ra một bình sứ trắng, rót một viên thuốc cho lão già uống vào.
Tần Thiên nheo mày nhìn lướt qua. Nếu như hắn đoán không sai, lão già này chẳng lẽ là…..
Lão già lấy lại chút bình tĩnh, nhìn Tần Thiên nói: “Chàng trai trẻ này, là thuộc hạ của lão lỗ mãng, thiếu chút nữa ngộ thương cậu.”
“Cậu tới mua thuốc sao? Xin cứ tự nhiên.”
Tần Thiên gật gật đầu, không nói chuyện, đẩy Tô Tô đi vào trong.
Nhìn thấy trên bệ cửa sổ bên cạnh, đặt một chậu thực vật xanh ngắt tươi tốt, là một loại thuốc Đông y, tên là Ngọc Trúc.
Mùi vị ngọt ngào nhàn nhạt kia, chính là đến từ nơi này.
Trên mặt Tô Tô lại nở một nụ cười.
Tần Thiên mừng rỡ!
Hắn hiểu rồi. Loại dược liệu Ngọc Trúc này, có công hiệu dưỡng nhan làm đẹp. Tô Tô nghiên cứu chế tạo đơn thuốc kia, nhất định có vị dược liệu này.