Chương 10
Tần Thiên tụ khí lòng bàn tay, cuối cùng vỗ nhẹ vào lòng Địch Tiểu Mao.
Địch Tiểu Mao đang hôn mê oa một tiếng, khóc lên.
Tần Thiên đi tới cửa, lạnh nhạt nói:
“Đứa bé không phải vì bị đè, mà là bị đờm ngăn ở cuốn họng, dẫn đến hô hấp không thông… Viện trưởng Mã, chuyện của tôi, hãy ăn nói cho cẩn thận.”
Đợi đến khi Mã Dung kịp phản ứng, Tần Thiên đã đi xa rồi.
Quỷ Môn Thập Tam châm!
Không ngờ, tôi lại có thể nhìn thấy Quỷ Môn Thập Tam Châm trong truyền thuyết!
“Tần tiên sinh, chẳng lẽ hắn là… ” Bỗng nhiên nghĩ đến một nhân vật trong tin đồn, thân thể Mã Dung run lên, thiếu chút nữa té ngã.
Lúc này đầu ông ta đã đầy mồ hôi lạnh, ông ta thầm nhủ thật may mắn vì bản thân không có đắc tội với Tần Thiên nếu không cũng dọn nhà đi sớm rồi.
Tần Thiên vội vàng đi ra bên ngoài, nhịn không được có chút thất vọng.
Dương Ngọc Lan cuối cùng vẫn không ở chỗ này chờ hắn.
Năm năm này, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn thề, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Sau khi hắn rời khỏi bệnh viện không lâu, một nữ phóng viên trẻ tuổi của tổ chuyên mục “Tiểu Phương giúp đỡ” trên kênh đô thị đi tới phòng bệnh.
Thì ra lúc trước người phụ nữ nông thôn Vương Quế Lan cùng đường, gọi điện thoại xin giúp đỡ.
Vương Quế Lan ôm Bảo Nhi vừa sống lại từ cõi chết, kích động kể lại tình hình vừa rồi.
Nữ phóng viên tên là Lý Phương đã nhạy bén nhận ra giá trị tin tức của chuyện này.
Mặc dù Vương Quế Lan ở hiện trường, nhưng bởi vì chỉ nghĩ đến sự sống chết của con mình nên không biết rõ lắm chuyện cụ thể như thế nào.
Cho nên cũng không biết tên Tần Thiên.
Không còn cách nào khác, Lý Phương đành phải đến văn phòng viện trưởng.
Lúc này, văn phòng viện trưởng.
Cửa sổ đóng chặt, Mã Dung cẩn thận bấm một cú điện thoại.
“Cái gì, ông là nói, vị kia vận dụng Quỷ Môn Thập Tam châm?” Trong điện thoại, truyền đến thanh âm kích động của Vương Bá Niên.
“Mã viện trưởng, ông thật may mắn!”
“Phải biết rằng trong thiên hạ, có thể tận mắt nhìn thấy vị kia thi triển Quỷ Môn Thập Tam châm, đến nay không quá mười người…”
“Tôi cũng không biết rõ, chỉ là mắn đi theo người đó mà thôi.”
Trầm mặc một chút, Vương Bá Niên đưa ra một quyết định trọng đại.
“Ông chuẩn bị đi. Tổng hội y học chúng tôi lập tức mở một phân hội ở Long Giang.”
“Đến lúc đó tôi đích thân tới tham dự.”
“Nhớ kỹ lời của vị kia, về chuyện của người đó, cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
Cúp điện thoại, Mã Dung đắm chìm trong kích động, cho đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
“Quả thật trong nhân gian có kì nhân, dùng kỹ thuật châm cứu, chữa khỏi cho đứa nhỏ kia…”
“Tư liệu về người đó, phóng viên Lý, cô cũng biết, kỳ nhân đều là thấy đầu không thấy đuôi…. Tôi cũng không thể trả lời.”
Địch Tiểu Mao đang hôn mê oa một tiếng, khóc lên.
Tần Thiên đi tới cửa, lạnh nhạt nói:
“Đứa bé không phải vì bị đè, mà là bị đờm ngăn ở cuốn họng, dẫn đến hô hấp không thông… Viện trưởng Mã, chuyện của tôi, hãy ăn nói cho cẩn thận.”
Đợi đến khi Mã Dung kịp phản ứng, Tần Thiên đã đi xa rồi.
Quỷ Môn Thập Tam châm!
Không ngờ, tôi lại có thể nhìn thấy Quỷ Môn Thập Tam Châm trong truyền thuyết!
“Tần tiên sinh, chẳng lẽ hắn là… ” Bỗng nhiên nghĩ đến một nhân vật trong tin đồn, thân thể Mã Dung run lên, thiếu chút nữa té ngã.
Lúc này đầu ông ta đã đầy mồ hôi lạnh, ông ta thầm nhủ thật may mắn vì bản thân không có đắc tội với Tần Thiên nếu không cũng dọn nhà đi sớm rồi.
Tần Thiên vội vàng đi ra bên ngoài, nhịn không được có chút thất vọng.
Dương Ngọc Lan cuối cùng vẫn không ở chỗ này chờ hắn.
Năm năm này, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn thề, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Sau khi hắn rời khỏi bệnh viện không lâu, một nữ phóng viên trẻ tuổi của tổ chuyên mục “Tiểu Phương giúp đỡ” trên kênh đô thị đi tới phòng bệnh.
Thì ra lúc trước người phụ nữ nông thôn Vương Quế Lan cùng đường, gọi điện thoại xin giúp đỡ.
Vương Quế Lan ôm Bảo Nhi vừa sống lại từ cõi chết, kích động kể lại tình hình vừa rồi.
Nữ phóng viên tên là Lý Phương đã nhạy bén nhận ra giá trị tin tức của chuyện này.
Mặc dù Vương Quế Lan ở hiện trường, nhưng bởi vì chỉ nghĩ đến sự sống chết của con mình nên không biết rõ lắm chuyện cụ thể như thế nào.
Cho nên cũng không biết tên Tần Thiên.
Không còn cách nào khác, Lý Phương đành phải đến văn phòng viện trưởng.
Lúc này, văn phòng viện trưởng.
Cửa sổ đóng chặt, Mã Dung cẩn thận bấm một cú điện thoại.
“Cái gì, ông là nói, vị kia vận dụng Quỷ Môn Thập Tam châm?” Trong điện thoại, truyền đến thanh âm kích động của Vương Bá Niên.
“Mã viện trưởng, ông thật may mắn!”
“Phải biết rằng trong thiên hạ, có thể tận mắt nhìn thấy vị kia thi triển Quỷ Môn Thập Tam châm, đến nay không quá mười người…”
“Tôi cũng không biết rõ, chỉ là mắn đi theo người đó mà thôi.”
Trầm mặc một chút, Vương Bá Niên đưa ra một quyết định trọng đại.
“Ông chuẩn bị đi. Tổng hội y học chúng tôi lập tức mở một phân hội ở Long Giang.”
“Đến lúc đó tôi đích thân tới tham dự.”
“Nhớ kỹ lời của vị kia, về chuyện của người đó, cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
Cúp điện thoại, Mã Dung đắm chìm trong kích động, cho đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
“Quả thật trong nhân gian có kì nhân, dùng kỹ thuật châm cứu, chữa khỏi cho đứa nhỏ kia…”
“Tư liệu về người đó, phóng viên Lý, cô cũng biết, kỳ nhân đều là thấy đầu không thấy đuôi…. Tôi cũng không thể trả lời.”