Chương : 23
- Nộ Hải Kinh Đào!
Vương Nhạc Hạc lúc này cũng tỏ ra tức giận. Hắn chợt quát một tiếng, song quyền cùng tung ra, công kích như mưa to gió dữ lập tức quét về hướng Lâm Hi.
- Chính là lúc này!
Hai mắt Lâm Hi sáng ngời, đây là thời khắc mà Vương Nhạc Hạc có khí thế mạnh nhất, nhưng cũng là lúc để hở lớn nhất. Lâm Hi không do dự chút nào, lập tức phát động phản kích. Hắn vừa ra tay lập tức không hề phòng thủ, cứ dốc toàn lực.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Lâm Hi cước đạp liên hoàn, bước như tia chớp. Hắn nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với Vương Nhạc Hạc. Sau đó tay phải lật lại, một chiêu "Ô Long Đảo Trụ", lập tức công kích về hướng phía sườn dưới của Vương Nhạc Hạc. Chỉ nghe thấy tiếng gió rít sắc bén, hữu quyền của Lâm Hi thật giống như đã hóa thành một con độc long mà bắn đi ra ngoài.
- Ha ha ha, Lâm Hi, rốt cục ngươi đã không trốn!
Vương Nhạc Hạc nhìn thấy Lâm Hi ra quyền. Nhưng hắn không sợ hãi phản kích, mà cũng tiến lên phía trước một bước, thiết quyền nhanh như tia chớp phóng về trước người.
Oanh!
Vương Nhạc Hạc đánh ra một quyền, không khí nổ tung, kình khí bắn ra bốn phía. Tuy nhiên khi mắt thấy sẽ lập tức đánh trúng thì hai vai Lâm Hi hụp xuống, hắn xuất ra một chiêu "Bạch Viên Hiến Đào".
Thân thể hắn co lại, hữu quyền vươn ra. Linh hoạt như một con vượn trắng muốn kính dâng quả đào trong tay mình.
Vương Nhạc Hạc một quyền này vốn là muốn đánh vào đầu của hắn, nhưng Lâm Hi nửa đường lại đột nhiên hạ thấp người như vậy thành ra liền sai biệt đến một thước, đị vụt qua trên đỉnh đầu Lâm Hi mà đánh vào chỗ trống. Lúc đó hắn nắm chắc cơ hội, thật giống như lúc trước làm Vương Nhạc Hạc phải đánh vào chỗ trống.
Oanh!
Cùng lúc đó, nắm đấm của Lâm Hi cũng hung hăng rơi vào trên người Vương Nhạc Hạc.
- Muốn chết!
Thấy một quyền của Lâm Hi nện ở trên người Vương Nhạc Hạc, trong mắt Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình hiện lên một ánh sáng lạnh.
- Phù!
Nhị trưởng lão Mạnh Quân thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài. Vốn là trong lòng đang căng thẳng, trong nháy mắt đã thả lỏng.
- Lâm Hi thua!
Trong Đại điện của chưởng môn, trong lòng mỗi vị trưởng lão đệ tử đang xem cuộc chiến đều hiện lên cùng một ý nghĩ. Công tâm mà nói, thực lực Lâm Hi phô ra, xác thật làm cho người ta kinh ngạc. Nhưng mà cũng không hơn.
Chênh lệch chính là chênh lệch!
Võ Giả trình độ Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ được xưng là mình đồng da sắt, đao thương bất nhập. Cho dù là đứng bất động, để cho cao thủ Đệ Tứ Trọng Thiết Cốt Kỳ đánh thì cũng sẽ không bị thương, chỉ là gãi ngứa một chút mà thôi!
Làn da cường đại, có khả năng làm cho Võ Giả Nhận Bì Kỳ chống lại công kích khiến cho người khác thán phục, hoàn toàn có khả năng không thèm nhìn đến công kích của Võ Giả đồng cảnh giới trở xuống!
Đây là điều được giới tông phái công nhận, là qui luật sắt!
Oanh!
Quả nhiên, trong giây lát khi hữu quyền của Lâm Hi đánh trúng Vương Nhạc Hạc, bề mặt ngoài thân thể của Vương Nhạc Hạc lại như một tầng da cực kì co dãn, nó thụt xuống. Những vòng rung động sinh ra từ nơi gặp địa phương đã khuếch tán về bốn phía.
Đồng thời, chỗ Vương Nhạc Hạc bị đánh trúng cũng liên tục sinh ra một cỗ hấp lực. Những tầng làn da dồn tới, thật giống như một vòng xoáy, mà vững chắc hút lấy nắm đấm của Lâm Hi.
Quyền đánh trúng mà không phá vỡ, tình cảnh lúc này của Lâm Hi, cơ hồ là thất bại không còn nghi ngờ.
Tuy nhiên ánh mắt Lâm Hi vẫn cứ sáng ngời, vẻ mặt cũng vẫn điềm tĩnh. Ngay trước mắt bao người, Lâm Hi rốt cục nhe ra răng nanh của mình.
- Thốn Quyền!!
Trong lòng Lâm Hi bạo rống một tiếng, ở chỗ mà hữu quyền của hắn và Vương Nhạc Hạc tiếp xúc, đột nhiên lại phát ra liên tiếp ba tiếng nổ giòn. Tiếp theo một cỗ lực lượng khó có thể tin nổi từ nắm đấm của Lâm Hi bộc phát ra. Một chiêu liền xuyên thấu qua làn da cứng cỏi bên ngoài thân của Vương Nhạc Hạc, rồi xâm nhập trong thân thể của hắn.
- A!
Hai mắt Vương Nhạc Hạc trợn trừng, như bị sét đánh. Trong chớp mắt Lâm Hi phát kình, Vương Nhạc Hạc cảm thấy một cơn đau đớn xé ruột xé gan. Hắn quát to một tiếng, máu tươi phun ồng ộc, cả người như chiếc diều đứt dây bay đi ra ngoài rồi "Bộp!" một tiếng, hắn đụng phải chiếc cột trong đại điện mà rơi xuống.
- Cái gì!!
Bốn đại trưởng lão Mạnh Quân, Vi Bất Bình, Hàn Thế Trung, Đoạn Nhất Mi cả kinh nhảy dựng lên từ ghế ngồi, vẻ mặt đầy sự quái đản như thấy quỉ.
- Không có khả năng!!
Mạnh Quân tức giận mở to hai mắt, thất thanh giật mình la lên.
Trời!
Đệ tử Ngũ Lôi Phái ở trong đại điện đang xem cuộc chiến, yên tĩnh chỉ chốc lát rồi mới đột nhiên phản ứng lại, cả đám người nổ tung.
- Ta nhìn thấy gì?! Lâm Hi lại đánh bại Vương Nhạc Hạc! Võ Giả Đệ Tam Trọng đánh bại Võ Giả cảnh giới Đệ Ngũ Trọng?!
- Kỳ tích! Vượt qua hai cảnh giới đánh bại đối phương..., rốt cuộc là hắn làm như thế nào vậy?!
- Võ Giả cảnh giới Nhận Bì mình đồng da sắt, làn da khắp người đã được tôi luyện vừa dẻo vừa rắn chắc. Một quyền của Lâm Hi kia rõ ràng đã rơi vào phòng thủ của Vương Nhạc Hạc, tại sao người thua ngược lại là Vương Nhạc Hạc!...
...
Tất cả đệ tử Ngũ Lôi Phái nhìn thấy những điều này đều hình như bị người khác hung hăng nện cho một cái tát. Biểu hiện của Lâm Hi đã hoàn toàn đảo lộn nhận thức của bọn họ.
Dưới cây cột đại điện của Ngũ Lôi Phái, Vương Nhạc Hạc nửa nằm trên mặt đất, dựa lưng vào cột. Hắn cũng không bị bất tỉnh, cũng không đứng lên nổi. Dòng máu ồng ộc không ngừng từ trong miệng chảy ra. Hắn trợn tròn mắt, nhìn Lâm Hi ở xa xa. Ở trong mắt chỉ thấy sự hoảng sợ, ngay cả thân hình cũng đang run rẩy.
Hắn bị thương rất nặng, nhưng vẫn còn không đến mức mất đi sức chiến đấu. Tuy nhiên sau khi Lâm Hi tung ra một quyền đảo lộn lẽ thường kia thì đã hoàn toàn xoá sạch tất cả tin tưởng và dũng khí của hắn. So với hắn không ai hiểu rõ ràng hơn, một quyền kia khủng bố ra sao!
Trong đại điện, tất cả mọi người đắm chìm trong nỗi khiếp sợ sâu sắc nên đã nhất thời quên đi người bị thương như hắn. Cuối cùng vẫn còn Tứ trưởng lão Đoạn Nhất Mi ở một bên bước nhanh đi tới, kiểm tra một chút rồi phất phất tay:
- Hắn bị trọng thương, đã không thể tái chiến. Khiêng hắn đi xuống chữa trị.
Mấy tên đệ tử Ngũ Lôi Phái đã đi tới, lập tức mang hắn đi ra ngoài.
- Hiện tại, còn có ai cảm giác rằng ta không có tư cách làm chức Thiếu chưởng môn này?
Lâm Hi đứng ngạo nghễ giữa sân, cũng không để ý tới Vương Nhạc Hạc được khiêng đi. Thần sắc hắn có hơi tái nhợt, nhưng thân hình vẫn đứng rất thẳng tắp. Ánh sáng trong mắt làm cho người khác không dám nhìn gần.
Trong đại điện im ắng, nếu như nói đến Lâm Hi trước kia, trong mắt đệ tử Ngũ Lôi Phái vẫn là lời của phế vật nói. Nhưng hiện tại như vậy nên không ai dám khinh thường "Phế vật" này.
Giới tông phái vốn là cá lớn nuốt cá bé, chỉ có cường giả mới đáng giá tôn kính. Không hề nghi ngờ, Lâm Hi đã dùng hành động của chính mình để giành được sự tôn kính.