Chương 2
Là thằng chồng mắc bệnh điên tình thời kỳ cuối của ta, Huyền Dương.
Thiên đế đời trước không quan tâm ái dục, trễ mấy ngàn năm đến già mới sinh được đứa con trai Huyền Dương này.
Thằng cha này từ nhỏ đã được chiều như công chúa.
Trước giờ gã đi đến đâu cũng phải phô trương kiểu cách, hoa hòe hoa sói thế này.
Nhưng rõ ràng gã đang bận quay cuồng trong cái kịch bản Thất sinh thất thế cơ mà?
Dù một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, gã cũng không về sớm thế được.
Ta không khỏi nhìn về phía Ty Mệnh, nhận ra y cũng đang lén lật sổ sinh tử trong tay áo.
Xem ra cả y cũng không biết gì rồi.
Ta còn đang nghi hoặc, tên ngốc Huyền Dương kia đã chầm chậm bước tới trước mặt ta, giọng nói nửa khinh bỉ nửa trêu tức:
- Sương Lam, để được bản tọa chú ý, cô đúng là không chừa thủ đoạn nào.
Hở?
Cầu vồng chấm hỏi bay vút qua đầu ta, thằng dẩm này đang sủa cái gì thế?
- Bây giờ ép được bản tọa về sớm, cô vừa lòng chưa? Hả? - Hắn kiêu căng lại gần ta, lạnh lùng phẩy tay áo, - Thu tay lại đi, đêm nay ta ở cùng cô là được chứ gì.
Ta suýt nôn ra, mhưng vẫn kịp nhịn xuống, vẫy tay gọi Bích Hoa trình bảng sát hạch lên.
- Ngươi về đúng lúc lắm, theo quy định đào thải hiện tại, thành tích của ngươi đếm ngược dưới lên liên tục ba quý, chức vị đã vị giáng xuống…
Ta lật từng trang để tìm báo cáo của quý này:
- Giám thừa Ngự Mã giám.
Tuy đây là một chuyện cực kỳ nghiêm túc, nhưng bốn phía không khỏi có mấy vị tiểu tiên không nhịn được bật cười.
Họ kịp thức thời che miệng lại, nhưng vẫn không nén được tiếng khùng khục trong cổ họng, mấy vị tiên nhân khác vốn đã nhịn được rồi cũng bị cuốn theo.
Ngăn ngắn mấy giây, cái tiếng cười “khùng khục” nghẹn ngào ấy liên tục vang lên. Người này nén được, người kia lại cười.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Huyền Dương như bị những tiếng cười này làm nứt toác, cuối cùng gã xanh mặt nhìn ta mà quát:
- Sương Lam, ngươi đang nói khùng điên gì đấy? Bản tọa chưa trách phạt ngươi tội khiến Thiên giới ầm ỹ không yên, bây giờ ngươi to gan đến mức trêu chọc cả bản tọa? Bản tọa phải phế mụ yêu phụ như ngươi!
Ta lùi về phía sau vài bước, đứng trên cao ngoắc ngón tay với hắn:
- Đến đây! Có giỏi thì đến đây!
Chỉ cần gã dám phạm thượng, Vân Khởi và Giải Trĩ sẽ xông lên ấn đầu gã xuống ngay
Thiên đế đời trước không quan tâm ái dục, trễ mấy ngàn năm đến già mới sinh được đứa con trai Huyền Dương này.
Thằng cha này từ nhỏ đã được chiều như công chúa.
Trước giờ gã đi đến đâu cũng phải phô trương kiểu cách, hoa hòe hoa sói thế này.
Nhưng rõ ràng gã đang bận quay cuồng trong cái kịch bản Thất sinh thất thế cơ mà?
Dù một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, gã cũng không về sớm thế được.
Ta không khỏi nhìn về phía Ty Mệnh, nhận ra y cũng đang lén lật sổ sinh tử trong tay áo.
Xem ra cả y cũng không biết gì rồi.
Ta còn đang nghi hoặc, tên ngốc Huyền Dương kia đã chầm chậm bước tới trước mặt ta, giọng nói nửa khinh bỉ nửa trêu tức:
- Sương Lam, để được bản tọa chú ý, cô đúng là không chừa thủ đoạn nào.
Hở?
Cầu vồng chấm hỏi bay vút qua đầu ta, thằng dẩm này đang sủa cái gì thế?
- Bây giờ ép được bản tọa về sớm, cô vừa lòng chưa? Hả? - Hắn kiêu căng lại gần ta, lạnh lùng phẩy tay áo, - Thu tay lại đi, đêm nay ta ở cùng cô là được chứ gì.
Ta suýt nôn ra, mhưng vẫn kịp nhịn xuống, vẫy tay gọi Bích Hoa trình bảng sát hạch lên.
- Ngươi về đúng lúc lắm, theo quy định đào thải hiện tại, thành tích của ngươi đếm ngược dưới lên liên tục ba quý, chức vị đã vị giáng xuống…
Ta lật từng trang để tìm báo cáo của quý này:
- Giám thừa Ngự Mã giám.
Tuy đây là một chuyện cực kỳ nghiêm túc, nhưng bốn phía không khỏi có mấy vị tiểu tiên không nhịn được bật cười.
Họ kịp thức thời che miệng lại, nhưng vẫn không nén được tiếng khùng khục trong cổ họng, mấy vị tiên nhân khác vốn đã nhịn được rồi cũng bị cuốn theo.
Ngăn ngắn mấy giây, cái tiếng cười “khùng khục” nghẹn ngào ấy liên tục vang lên. Người này nén được, người kia lại cười.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Huyền Dương như bị những tiếng cười này làm nứt toác, cuối cùng gã xanh mặt nhìn ta mà quát:
- Sương Lam, ngươi đang nói khùng điên gì đấy? Bản tọa chưa trách phạt ngươi tội khiến Thiên giới ầm ỹ không yên, bây giờ ngươi to gan đến mức trêu chọc cả bản tọa? Bản tọa phải phế mụ yêu phụ như ngươi!
Ta lùi về phía sau vài bước, đứng trên cao ngoắc ngón tay với hắn:
- Đến đây! Có giỏi thì đến đây!
Chỉ cần gã dám phạm thượng, Vân Khởi và Giải Trĩ sẽ xông lên ấn đầu gã xuống ngay