Chương : 35
-Là tên nào? Là tên nào phóng thích hồn hoàn cao cấp hả?
Trung niên nóng tính bắt đầu phát tán cơn giận của minh với mọi người xung quanh.
-Đúng là làm cho Cung lão nổi giận rồi.
Vị lão sư đeo kính thở dài đau đầu nói.
-Đổ Duy Luân, có phải dám nhóc của ngươi gây ra không?
-Không, không. Là một học sinh năm nhất thi lên cấp.
-Hả? Ngươi đùa ta sao? Một học sinh thì làm sao hấp thu được hồn hoàn 10 vạn năm.
-Là tên nào? Mau lôi hắn đến gặp ta.
-Cung lão hay là đợi chút được không. Bọn nhỏ vẫn đang thi.
-Còn thi thố quái gì nữa. Hồn thú trong hồn khu dưới hồn thú 10 vạn năm đều bị dọa sợ nằm đống kia thì lấy đâu ra hồn thú cho ngươi thi. Cả lũ ít nhất cần hai ba ngày nghỉ ngơi mới lấy lại sức. Mau dừng ngay cho ta.
-Hả? Không phải nghiêm trọng như thế chứ. Vậy để ta xem xét một chút vậy…
Đỗ Duy Luân bị Cung lão mắng tung tóe nước bọt vào mặt sau đó mới nghĩ cách. Sau đó Dỗ Duy Luân lại thông báo với các lớp là cuộc thi do sự cố bất ngờ phải tạm hoãn lại, bảo có học viên về lớp học như bình thường.
-Chủ nhiệm Đỗ, thế còn thành tích của Vũ Hạo?
Chu Y thấy quyết định này cũng lo lắng nên hỏi xem.
-Cho nó qua, bảo nó sang bên này gặp ta một chút.
Do không có tiếp tục tiến hành thi nữa nên. Khán giả đã phải bỏ về. Phi Linh bảo Mã Tiểu Đào về trước, cậu thì chọn ở lại.
-Haizz, thằng nhóc này thật biết gây chuyện a.
-Ủa, Vũ Hạo đâu?
Chu Y thì than thở, trong khi Vương Đông lại để ý không thấy Hoắc Vũ Hạo.
-Nó ở bên lớp 2 thì phải.
Chu Y nói.
-Yo, Vương Đông. Trông nhóc có vẻ còn bình tĩnh nhỉ?
Đột nhiên phía sau Vương Đông xuất hiện một giọng nói quen thuộc. Phi Linh Soru xuất hiện từ đằng sau Vương Đông.
-Ya, chào cô, cô Chu Y.
Phi Linh thấy Chu Y nhìn thấy mình xuất hiện bất ngờ làm cô hết hồn nên Phi Linh không khỏi chảo hỏi một chút. Chu Y cũng gật đầu lấy lại bình tĩnh.
-Há, ngươi lại đến.
-Ồ, sao ta lại không được đến. Chúng ta ít nhiều là sư huynh đệ a. Sao ngươi lại làm vẻ mặt ấy với ta.
Thấy Phi Linh đến. Vương Đông mặt mày khá khó chịu nói.
-Hừ, ta không thích cách của ngươi. Ngươi quá thần bí. Quá mờ ám. Quá NGUY HIỂM.
Vương Đông vừa nói vừa nhấn mạnh.
-Ách, ngươi làm ta đau lòng quá đấy tiểu c-ô n-ư-ơ-n-g.
-Ngươi, ngươi đang nói cái gì thế hả? Cái gì tiểu cô nương? Mắt ngươi bị mù sao?
Vương Đông nghe Phi Linh nói, tim giật nảy lên sau đó khăng khăng phủ định lời Phi Linh nói. Hắn, hắn làm sao biết ta là con gái!! Ta có làm gì sai không? Vương Đông nghĩ.
-Ha hả, ngươi yên tâm. Ta không nói cho ai nghe đâu. Khi nào ngươi muốn cho mọi người biết thì cứ nói ta. Không cần ngại nha. Ngoại trừ cha ngươi không có ở đây, những việc khác đã có ta lo. Ta chỉ nói cho ngươi rằng sau này nên cởi mở một chút, như vậy thì sẽ tốt đẹp hơn.
Phi Linh nói một tràng nhưng giọng nói khá nhỏ chỉ có mình Vương Đông nghe được.
-Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi biết được những gì?
Vương Đông trở nên thở lỏng một chút nhưng vẫn cau mày nói.
-Haizz, ngươi không cần phải biết ta là ai. Ta sẽ luôn đứng về phía các ngươi. Chỉ vậy là được rồi.
-“Các ngươi”?
-Đúng. “Các ngươi”. Vũ Hạo, ngươi, mọi người đang và sẽ ở Đường Môn, cả Sử Lai Khắc nữa.
-Haizz, như ta đã nói ngươi qua nguy hiểm, quá thần bí.
-Mà mà, lạc quan một sẽ tốt hơn với cô bé như ngươi.
-Ngươi đừng nói nữa.
-Ai da, cứ ngươi ngươi này ngươi ngươi nọ. Ta là sư huynh ngươi đấy.
-Cái…Ph.. Phi Linh s..sư huynh. Mong được giúp đỡ.
Vương Đông thấy mình sai. Nên có chút ấp a ấp úng nói.
-Ân, sau này giúp đỡ nhau a.
Phi Linh mặt cười ấm áp đáp lại Vương Đông. Sau đó,, Phi Linh cùng Vương Đông nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đi tới chỗ Cung lão. Hoắc Vũ Hạo là bị Đỗ Duy Luân gọi đến. Cung lão trong lúc bực tức dồn hồn lực hóa thành một đoàn liệt hỏa trên tay hướng Hoắc Vũ Hạo chộp tới. Nhìn ngọn lửa của hồn sư cao cấp như Cung lão khiến áp lực xung quanh tăng cao, phong bế mọi đường thoát của Hoắc Vũ Hạo trong khi cậu đang cố dùng Đường Môn tuyệt học Quỷ ảnh mê tung bộ. Khó khăn thay lại có một hấp lực kì lạ lôi kéo Hoắc Vũ Hạo tới bàn tay đầy hỏa diệm nóng sôi của Cung lão. Không còn lựa chọn, Hoắc Vũ Hạo phát động hồn kỹ của võ hồn Băng bích đế hoàng hạt, Băng đế chi ngao, một lớp băng kín dày bao trùm lấy bàn tay Hoắc Vũ Hạo. Giơ tay lên, cậu đón đỡ đòn công kích của Cung lão. Song thủ chạm nhau, băng hỏa đối nghịch, làn sương trắng tản mát ra xung quanh, có vẻ như Hoắc Vũ Hạo chiếm thế thượng phong, Cung lão cũng ngạc nhiên. Không chỉ thế, Đỗ Duy Luân thấy được làn sương cũng nhíu mày cảm khái.
Giao phong chấm dứt, dưới áp lực vô hình kia, Hoắc Vũ Hạo té xuống đất kinh hô.
-Ồ, tiểu tử, thật không ngờ lại là cực chí chi băng. Áp chế lão phu được cả về mặt võ hồn. Nhưng một tên hồn sư nhất hoàn như ngươi sao lại có hồn lực cấp 20. Còn có hồn hoàn mười vạn năm nữa.
Cung lão đưa ra một đống câu hỏi. Hoắc Vũ Hạo thấy tình hình êm đi, tinh thần thả lỏng., bật dậy.
-Thưa tiền bối, ta không có hồn hoàn mười vạn năm. Đấy chỉ là một hồn kỹ thôi. Còn về hồn lực thì, ta còn một võ hồn khác. Đấy là võ hồn băng thuộc tính, vừa vặn áp chế ngài về mặt võ hồn.
-Ồ, thế à. Hồn kỹ nãy không tồi! Không hổ là cực chí chi băng. Đến ta cũng bị ngươi là cho kinh ngạc a.
Cung lão nghe Hoắc Vũ Hạo giải thích, ồ một tiếng cảm thán nói.
-Nhất định ngươi có hồn cốt phải không? Hơn nữa là hồn cốt sức mạnh. Ta nói đúng chứ?
-Ân, ngài nói đúng. Là lòng ngực hồn cốt.
Hoắc Vũ Hạo đáp lại câu hỏi của Cung lão.
Đỗ Duy Luân bị choáng váng trước thông tin từ nãy giờ Hoắc Vũ Hạo nói ra, liền hướng Hoắc Vũ Hạo nói:
-Này, Hoắc Vũ Hạo. Ngươi vẫn chưa giải thích rõ ràng mười vạn năm hồn hoàn sự tình là thế nào. Mau nói rõ ra, không thì phải bồi thường thiệt hại đấy.
-Tiểu Đỗ, ngươi muốn làm gì? Hắn chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa lại ưu tú thế này. Ngươi tên Vũ Hạo phải không? Nào nói cho nghe về nó đi.
Cung lão thấy Đỗ Duy Luân bực tức tra khảo không khỏi can lại. Nhìn về Hoắc Vũ Hạo cười nói.
-Đấy chỉ là hồn kỹ số hai của hồn hoàn thứ nhất của ta, tên là “mô phỏng”. Vừa nãy ta dùng nó để hợp hai hồn hoàn thành một hồn hoàn mười vạn năm. Nên nó chỉ là giả thôi.
Hoắc Vũ Hạo giải thích.
-Ồ, ra là thế. Ta chưa nghe nói hồn kỹ như thế bao giờ.
-Thật không ngờ còn có như vậy hồn kỹ.
Cung lão cùng Đỗ Duy Luân nghe thế hiểu ra và cảm thán.
Sau đó Cung lão hỏi về việc cho hắn xem một chút võ hồn của Hoắc Vũ Hạo. Hoăc Vũ Hạo cũng đồng ý và dùng tinh thần thám trác cộng hưởng lên Cung lão khiến hắn quan sát được hình xăm Băng bích hat sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Cung lão khen Hoắc Vũ hạo không hết lời. Kế tieố là Hoắc Vũ Hạo chia tay Cung lão cùng Đỗ Duy Luân. Dương như sắc mặt tái nhợt, như là vừa làm chuyện gì kinh khủng gì mà đang hối hận vậy.
Lúc rời đi hai vị lão sư kia. Hoắc Vũ Hạo thấy Phi Linh đứng kế bên Vương Đông và đang đợi mình.
Haizz, mệt thật đánh máy đau lưng quá :((
Trung niên nóng tính bắt đầu phát tán cơn giận của minh với mọi người xung quanh.
-Đúng là làm cho Cung lão nổi giận rồi.
Vị lão sư đeo kính thở dài đau đầu nói.
-Đổ Duy Luân, có phải dám nhóc của ngươi gây ra không?
-Không, không. Là một học sinh năm nhất thi lên cấp.
-Hả? Ngươi đùa ta sao? Một học sinh thì làm sao hấp thu được hồn hoàn 10 vạn năm.
-Là tên nào? Mau lôi hắn đến gặp ta.
-Cung lão hay là đợi chút được không. Bọn nhỏ vẫn đang thi.
-Còn thi thố quái gì nữa. Hồn thú trong hồn khu dưới hồn thú 10 vạn năm đều bị dọa sợ nằm đống kia thì lấy đâu ra hồn thú cho ngươi thi. Cả lũ ít nhất cần hai ba ngày nghỉ ngơi mới lấy lại sức. Mau dừng ngay cho ta.
-Hả? Không phải nghiêm trọng như thế chứ. Vậy để ta xem xét một chút vậy…
Đỗ Duy Luân bị Cung lão mắng tung tóe nước bọt vào mặt sau đó mới nghĩ cách. Sau đó Dỗ Duy Luân lại thông báo với các lớp là cuộc thi do sự cố bất ngờ phải tạm hoãn lại, bảo có học viên về lớp học như bình thường.
-Chủ nhiệm Đỗ, thế còn thành tích của Vũ Hạo?
Chu Y thấy quyết định này cũng lo lắng nên hỏi xem.
-Cho nó qua, bảo nó sang bên này gặp ta một chút.
Do không có tiếp tục tiến hành thi nữa nên. Khán giả đã phải bỏ về. Phi Linh bảo Mã Tiểu Đào về trước, cậu thì chọn ở lại.
-Haizz, thằng nhóc này thật biết gây chuyện a.
-Ủa, Vũ Hạo đâu?
Chu Y thì than thở, trong khi Vương Đông lại để ý không thấy Hoắc Vũ Hạo.
-Nó ở bên lớp 2 thì phải.
Chu Y nói.
-Yo, Vương Đông. Trông nhóc có vẻ còn bình tĩnh nhỉ?
Đột nhiên phía sau Vương Đông xuất hiện một giọng nói quen thuộc. Phi Linh Soru xuất hiện từ đằng sau Vương Đông.
-Ya, chào cô, cô Chu Y.
Phi Linh thấy Chu Y nhìn thấy mình xuất hiện bất ngờ làm cô hết hồn nên Phi Linh không khỏi chảo hỏi một chút. Chu Y cũng gật đầu lấy lại bình tĩnh.
-Há, ngươi lại đến.
-Ồ, sao ta lại không được đến. Chúng ta ít nhiều là sư huynh đệ a. Sao ngươi lại làm vẻ mặt ấy với ta.
Thấy Phi Linh đến. Vương Đông mặt mày khá khó chịu nói.
-Hừ, ta không thích cách của ngươi. Ngươi quá thần bí. Quá mờ ám. Quá NGUY HIỂM.
Vương Đông vừa nói vừa nhấn mạnh.
-Ách, ngươi làm ta đau lòng quá đấy tiểu c-ô n-ư-ơ-n-g.
-Ngươi, ngươi đang nói cái gì thế hả? Cái gì tiểu cô nương? Mắt ngươi bị mù sao?
Vương Đông nghe Phi Linh nói, tim giật nảy lên sau đó khăng khăng phủ định lời Phi Linh nói. Hắn, hắn làm sao biết ta là con gái!! Ta có làm gì sai không? Vương Đông nghĩ.
-Ha hả, ngươi yên tâm. Ta không nói cho ai nghe đâu. Khi nào ngươi muốn cho mọi người biết thì cứ nói ta. Không cần ngại nha. Ngoại trừ cha ngươi không có ở đây, những việc khác đã có ta lo. Ta chỉ nói cho ngươi rằng sau này nên cởi mở một chút, như vậy thì sẽ tốt đẹp hơn.
Phi Linh nói một tràng nhưng giọng nói khá nhỏ chỉ có mình Vương Đông nghe được.
-Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi biết được những gì?
Vương Đông trở nên thở lỏng một chút nhưng vẫn cau mày nói.
-Haizz, ngươi không cần phải biết ta là ai. Ta sẽ luôn đứng về phía các ngươi. Chỉ vậy là được rồi.
-“Các ngươi”?
-Đúng. “Các ngươi”. Vũ Hạo, ngươi, mọi người đang và sẽ ở Đường Môn, cả Sử Lai Khắc nữa.
-Haizz, như ta đã nói ngươi qua nguy hiểm, quá thần bí.
-Mà mà, lạc quan một sẽ tốt hơn với cô bé như ngươi.
-Ngươi đừng nói nữa.
-Ai da, cứ ngươi ngươi này ngươi ngươi nọ. Ta là sư huynh ngươi đấy.
-Cái…Ph.. Phi Linh s..sư huynh. Mong được giúp đỡ.
Vương Đông thấy mình sai. Nên có chút ấp a ấp úng nói.
-Ân, sau này giúp đỡ nhau a.
Phi Linh mặt cười ấm áp đáp lại Vương Đông. Sau đó,, Phi Linh cùng Vương Đông nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đi tới chỗ Cung lão. Hoắc Vũ Hạo là bị Đỗ Duy Luân gọi đến. Cung lão trong lúc bực tức dồn hồn lực hóa thành một đoàn liệt hỏa trên tay hướng Hoắc Vũ Hạo chộp tới. Nhìn ngọn lửa của hồn sư cao cấp như Cung lão khiến áp lực xung quanh tăng cao, phong bế mọi đường thoát của Hoắc Vũ Hạo trong khi cậu đang cố dùng Đường Môn tuyệt học Quỷ ảnh mê tung bộ. Khó khăn thay lại có một hấp lực kì lạ lôi kéo Hoắc Vũ Hạo tới bàn tay đầy hỏa diệm nóng sôi của Cung lão. Không còn lựa chọn, Hoắc Vũ Hạo phát động hồn kỹ của võ hồn Băng bích đế hoàng hạt, Băng đế chi ngao, một lớp băng kín dày bao trùm lấy bàn tay Hoắc Vũ Hạo. Giơ tay lên, cậu đón đỡ đòn công kích của Cung lão. Song thủ chạm nhau, băng hỏa đối nghịch, làn sương trắng tản mát ra xung quanh, có vẻ như Hoắc Vũ Hạo chiếm thế thượng phong, Cung lão cũng ngạc nhiên. Không chỉ thế, Đỗ Duy Luân thấy được làn sương cũng nhíu mày cảm khái.
Giao phong chấm dứt, dưới áp lực vô hình kia, Hoắc Vũ Hạo té xuống đất kinh hô.
-Ồ, tiểu tử, thật không ngờ lại là cực chí chi băng. Áp chế lão phu được cả về mặt võ hồn. Nhưng một tên hồn sư nhất hoàn như ngươi sao lại có hồn lực cấp 20. Còn có hồn hoàn mười vạn năm nữa.
Cung lão đưa ra một đống câu hỏi. Hoắc Vũ Hạo thấy tình hình êm đi, tinh thần thả lỏng., bật dậy.
-Thưa tiền bối, ta không có hồn hoàn mười vạn năm. Đấy chỉ là một hồn kỹ thôi. Còn về hồn lực thì, ta còn một võ hồn khác. Đấy là võ hồn băng thuộc tính, vừa vặn áp chế ngài về mặt võ hồn.
-Ồ, thế à. Hồn kỹ nãy không tồi! Không hổ là cực chí chi băng. Đến ta cũng bị ngươi là cho kinh ngạc a.
Cung lão nghe Hoắc Vũ Hạo giải thích, ồ một tiếng cảm thán nói.
-Nhất định ngươi có hồn cốt phải không? Hơn nữa là hồn cốt sức mạnh. Ta nói đúng chứ?
-Ân, ngài nói đúng. Là lòng ngực hồn cốt.
Hoắc Vũ Hạo đáp lại câu hỏi của Cung lão.
Đỗ Duy Luân bị choáng váng trước thông tin từ nãy giờ Hoắc Vũ Hạo nói ra, liền hướng Hoắc Vũ Hạo nói:
-Này, Hoắc Vũ Hạo. Ngươi vẫn chưa giải thích rõ ràng mười vạn năm hồn hoàn sự tình là thế nào. Mau nói rõ ra, không thì phải bồi thường thiệt hại đấy.
-Tiểu Đỗ, ngươi muốn làm gì? Hắn chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa lại ưu tú thế này. Ngươi tên Vũ Hạo phải không? Nào nói cho nghe về nó đi.
Cung lão thấy Đỗ Duy Luân bực tức tra khảo không khỏi can lại. Nhìn về Hoắc Vũ Hạo cười nói.
-Đấy chỉ là hồn kỹ số hai của hồn hoàn thứ nhất của ta, tên là “mô phỏng”. Vừa nãy ta dùng nó để hợp hai hồn hoàn thành một hồn hoàn mười vạn năm. Nên nó chỉ là giả thôi.
Hoắc Vũ Hạo giải thích.
-Ồ, ra là thế. Ta chưa nghe nói hồn kỹ như thế bao giờ.
-Thật không ngờ còn có như vậy hồn kỹ.
Cung lão cùng Đỗ Duy Luân nghe thế hiểu ra và cảm thán.
Sau đó Cung lão hỏi về việc cho hắn xem một chút võ hồn của Hoắc Vũ Hạo. Hoăc Vũ Hạo cũng đồng ý và dùng tinh thần thám trác cộng hưởng lên Cung lão khiến hắn quan sát được hình xăm Băng bích hat sau lưng Hoắc Vũ Hạo. Cung lão khen Hoắc Vũ hạo không hết lời. Kế tieố là Hoắc Vũ Hạo chia tay Cung lão cùng Đỗ Duy Luân. Dương như sắc mặt tái nhợt, như là vừa làm chuyện gì kinh khủng gì mà đang hối hận vậy.
Lúc rời đi hai vị lão sư kia. Hoắc Vũ Hạo thấy Phi Linh đứng kế bên Vương Đông và đang đợi mình.
Haizz, mệt thật đánh máy đau lưng quá :((