Chương : 8
Giờ phút này bên trong linh giác của Tông Thủ chỉ thấy phần dưới bụng xuất hiện thêm một khối không khí màu trắng.
Sâu hơn trong đó có thể thấy được sương mù màu trắng hiện ra ở trước mắt hắn, khối không khí lỏng này lưu động không ngừng. Lúc mới nhìn nó có màu trắng nhưng cẩn thận quan sát, lại có thể thấy được trong đó bao hàm một bộ phận nhỏ màu lam xám.
Đúng là tinh nguyên tinh hoa dược lực hắn dùng phương pháp Thôn Nguyên chiết xuất ra từ Ngũ Tham Tráng Huyết Thang còn sót lại, chỉ cần thêm chút biến đổi là được chuyển hóa làm nội khí.
Số lượng này so với kiếp trước hắn xưng hùng thì không đáng giá nhắc tới, tựa như là đầm lầy. Bất quá cũng đã khiến cho Tông Thủ chợt cảm thấy áp lực trong lòng bỗng nhiên biến mất.
- Khí hải mở, Luân Mạch Chi Thủy...
Trong trò chơi kiếp trước, Tông Thủ sáng tạo nghiên cứu sự ảo diệu của huyệt mạch. Lợi dụng ưu thế toàn bộ giả thuyết ảo cảnh hoàn toàn mô phỏng cảm ứng để thí nghiệm cách nghĩ mới lạ của hắn, kiểm nghiệm ý nghĩ hão huyền của chính mình và chắp vá lung tung cái gọi là võ học " tự nghĩ ra ".
Mà khí hải tự nhiên cũng bị hắn mở ra vô số lần.
Bất quá trong hiện thực lại là lần đầu, cảm giác của hắn cũng hoàn toàn bất đồng. Không phải nhân vật trong trò chơi là chân chân chính chính thuộc về lực lượng bản thân của hắn.
Đây là điểm bắt đầu của chư mạch, sau khi mở ra thì mới xem như chính thức bước vào cánh cửa võ giả có tư cách tu luyện nhiều loại võ học.
- Bất quá phương pháp Thôn Thiên Nguyên Hóa tuy là thần kỳ nhưng thôn phệ tinh nguyên dù có chiết xuất cũng có tạp chất. Quả nhiên giống như ta sở liệu.
Nhớ tới màu sắc khác nhau nhỏ như hạt bụi ở trong khối không khí màu trắng, vui sướng trong lòng Tông Thủ hơi chuyển thành trầm ngâm.
Những tạp chất đó lúc ít thì không dễ làm người khác chú ý, chỉ khi nào bỏ mặc nó đợi khi tu vi của hắn đến trình độ phá vỡ thân mạch tích lũy đến lượng nhất định sẽ là nguy hiểm trí mạng.
Đương nhiên trước mắt không lo, sau khi hấp thụ mấy chục môn võ học đạt trình độ cao nhất cải tiến Thôn Thiên Nguyên Hóa thì vẫn còn có chút hiệu quả, hơn nữa còn dùng Đạo Dẫn Thuật hắn tự nghĩ ra không tới vài tuần một tháng có thể triệt để tinh khiết hóa.
Chỉ là ngày sau phải cẩn thận để ý một chút.
Dùng Nội Thị Thuật dò xét kiểm tra Luân Mạch bản thân, Tông Thủ chỉ cảm thấy khí hải có mấy chục mạch huyệt, quả nhiên đều là Song Mạch Tịnh Hành tựa như là bánh quai chèo cuốn cùng một chỗ, vừa bài xích vừa thông nhau.
Tông Thủ bất đắc dĩ cười cười không để ý tới tình hình trong cơ thể mình nữa mà bắt đầu cảm ứng ngoại giới.
Lúc khí hải chưa khai mở, hắn không hề nhận ra Linh Năng tràn ngập trong thiên địa.
Cho tới giờ khắc này, mới có thể tự mình dò xét "khí" ở phạm vi một tấc quanh người.
Nhưng mà sau một khắc, thần sắc Tông Thủ trở nên ngẩn ngơ, hắn nhíu mày nói:
- Linh Năng ở đây sao lại mỏng manh như thế?
Thống kê quanh người Tông Thủ thì trong một tấc này nồng độ Linh Năng tự nhiên ít hơn kiếp trước của hắn nhiều.
Chỉ là trong trò chơi Thần Hoàng khách quan giả thuyết nói Linh Năng dồi dào vô cùng cơ mà.
- Đây rốt cuộc là thời đại nào? Thật sự là 130.000 năm trước không?
Ánh mắt Tông Thủ mờ mịt nhìn về bốn phía, giờ khắc này, Tông Thủ hối hận trước nay chưa có.
Thế giới Thần Hoàng, Linh Sư võ tu đạt trình độ cao nhất đều có đoạt xá, hắn một mực cố kỵ việc này, mới thủy chung không dám trực tiếp hỏi Doãn Dương, Sơ Tuyết. Những ngày này chỉ có thể thăm dò nói bóng nói gió.
Nhưng mà trước mắt thì vô cùng bức thiết, hắn muốn giải thích tình trạng của bản thân, còn có tình hình Vân Giới cùng với niên đại hiện giờ.
Trong truyền thuyết những năm cuối Hoang Cổ Kỷ Nguyên, nhân vật thần thoại tung hoành, linh mạch trong thiên địa đều đoạn tuyệt toàn bộ. Một số truyền thừa Võ tu Linh Sư cũng đồng dạng gần như tuyệt diệt, khả năng là thời đại đó nhỏ nhất.
Như vậy chỉ có sau khi Linh Năng có lại, Vân Hoang thời đại, nhưng thời đại này dài đến hơn vạn năm mới nghênh đón thế kỷ Linh Năng Thần Hoàng bộc phát.
Nghĩ ngợi lung tung, tâm loạn như ma, Tông Thủ ngồi ở trong thùng suy nghĩ xuất thần cho tới khi nước trong thùng lạnh dần thì sắc mặt hắn tái nhợt đứng lên.
Đợi đến hắn vừa đem quần áo mặc xong thì Sơ Tuyết thò đầu vào trong, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói:
- Thiếu chủ, đã đến Cổ Linh Tập.
- Cổ Linh Tập?
Tông Thủ hơi nhíu mày, trong lòng dâng lên sóng đào, hắn đi hai ba bước tới bên cạnh cửa sổ xe ngựa.
Nhìn về nơi xa, chỉ thấy một phiên chợ chiếm diện tích vài dặm xuất hiện tầm mắt hắn.
Đây không phải Cổ Linh thành trong ký ức của hắn, tường thành hùng vĩ khí thế. Bên ngoài chỉ có chút ít hàng rào đất vây để phòng ngừa dã thú.
Nhưng mà mắt nhìn lấy một màn, tâm thần Tông Thủ trở nên buông lỏng, tiếp theo lại kích động đến khó tự kiềm chế chính mình.
...
Khi mà xe ngựa dừng lại bên ngoài phiên chợ, Doãn Dương rời đi, chẳng biết đi đâu.
Mà Tông Thủ do Tố Sơ Tuyết du lãm bốn phía ở trong phiên chợ.
Lúc này Cổ Linh Tập không có quy mô khổng lồ như ngày sau, bất quá cũng cực kỳ phồn vinh. Hai bên đường đi, tất cả đều là cửa hàng mặt tiền thu mua da thú thú tinh cùng với dược liệu, người đi lại đều là thân mang binh nhận, khí tức hung hãn.
Tới gần Long trạch nguyên, phụ cận lại có không ít nguồn nước sạch sẽ khiến cho nơi này hội tụ đại lượng Linh Sư võ giả. Mỗi ngày đều xuất nhập ngàn người qua lại nơi đây.
Bất quá nơi đây mặc dù là cường giả như mây, trong đó không thiếu hung nhân giết người như ngóe nhưng bản thân rất an toàn.
Vùng đất Vân Giới cực đông có đại phái đệ nhất trấn thủ, ở trong phiên chợ cấm tiệt tư đấu chém giết. Ở giữa thiên địa này nào có ai dám náo sự?
Đây cũng là điều Doãn Dương yên tâm để cho Tông Thủ du lãm bên trong ngư long hỗn tạp như Cổ Linh Tập này.
Mà quan sát người đi đường chung quanh đoạn đường này còn có rất nhiều Thương gia, Tông Thủ xác nhận niên đại của mình cũng triệt để buông lỏng.
Hẳn là thời điểm trước khi Linh Năng bộc phát mười năm đến năm mươi năm, lúc này Long trạch nguyên còn chưa có Cổ Linh Tập tồn tại, đây là hình thức ban đầu đơn giản của cổ linh thành. Vô số võ tu Linh Sư cảm ứng được Linh Năng tăng trưởng hội tụ đến tận đây xâm nhập Long trạch nguyên tôi luyện tâm chính mình cùng với võ kỹ linh pháp.
Tông Thủ tính tình bình thản, tiếp xúc trò chơi Thần Hoàng gần như mất ăn mất ngủ nhiều là vì hứng thú. Trong đó, chưa từng có ai đạt tới võ tu đỉnh phong đều làm hắn si mê. Kỳ thật Tông Thủ không muốn quần hùng tranh phong như thế kỷ Thần Hoàng trong trò chơi, nhân vật thần thoại Hoang Cổ Kỷ Nguyên có thể trốn liền trốn.