Chương : 20
Ánh mắt Doãn Dương sáng ngời, một tay thu hồi tinh thạch màu tím một bên chậc chậc tán thưởng:
- Thần hồn quả nhiên là thuần túy, tư chất tu hành linh pháp của thế tử, nhất định cũng tư chất hơn trời! Nghe nói những vị Võ Thánh cùng Linh Sư đoạt xá, tối kỵ nhất đúng là hồn niệm pha tạp, hỗn tạp, tuyệt không cho Nguyên Hồn tồn tại. Thế tử hắn vẫn còn ký ức khi bé, thần hồn tinh khiết như này thì không phải đoạt xá.
Sơ Tuyết bên cạnh thấy vậy cũng dần dần trút bỏ vẻ khẩn trương, Doãn Dương hiểu rõ cười cười, rồi sau đó là thần sắc dị thường cảm khái nhìn thật sâu Tông Thủ lần nữa. Trong mắt có chờ đợi, có mừng rỡ, cũng có vài phần ghen ghét rất nhỏ.
- Không phải là ký ức của kiếp trước thì cuộc chiến ngày hôm nay đều do bản lãnh của thế tử, hắn là tu tập bí pháp chúng ta không biết mới có thể mạnh mẽ như vậy. Trước kia chỉ biết thế tử bởi vì hai mạch cùng tồn tại không cách nào tu tập bất luận Võ Đạo niệm pháp gì mà không biết thiên tư võ học của thế tử kinh người như thế. Sơ khai thai luân liền đã có thể lướt qua tứ giai, tru sát Võ Sư. Nếu là thế tử có thể thoát khỏi song mạch thân thể, tu thành Thiên Vị Võ Thánh thật không biết thế gian này, còn có người phương nào địch nổi?
Khi mà Tông Thủ thanh tỉnh lại đã là ba ngày sau. Trong đầu phảng phất bị chém thành hai nửa, hỗn loạn và kịch liệt đau nhức.
Thật vất vả mở mắt ra thì phát hiện mình đang nằm trên giường, gối đầu trên đùi Tố Sơ Tuyết.
- Ha ha! Cái gối này thật thoải mái, thơm quá!
Tâm thần say mê khiến cảm giác kịch liệt đau nhức trong đầu cũng giống như giảm bớt không ít. Tông Thủ nhẹ hít hà, sau một khắc trước mắt hắn là một vết đỏ thật dài.
Thể chất Hổ Miêu Nhất Tộc rất bưu hãi, thuốc trị thương Yêu tộc truyền thừa mấy vạn năm cũng có hiệu quả kinh người.
Một thời gian ngắn như thế mà vết thương trên người Sơ Tuyết đã phục hồi như cũ. Da thịt tuyết trắng chỉ còn lại có từng đạo dấu vết màu đỏ, đoán chừng cần mấy ngày nữa là biến mất.
Ngủ mê mấy ngày, trong cảm giác của Tông Thủ, cuộc chiến sinh tử kia phảng phất mới xảy ra trước đó không lâu.
Nhớ tới miệng vết thương trên người Sơ Tuyết mà không khỏi giật mình, trong lòng Tông Thủ run lên vội vàng ngồi dậy, cơ bắp toàn thân như nứt ra khiến Tông Thủ không tự kìm hãm được hút một hơi hàn khí.
Tố Sơ Tuyết dựa vào thùng xe ngủ, cũng bị bừng tỉnh, nàng lẩm bẩm một tiếng, thần sắc lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi.
Sau đó một khắc, chỉ thấy Tông Thủ giống như cười mà không phải cười nhìn mình, mặt phấn đỏ bừng nàng vội vàng đứng dậy.
- Thiếu gia tỉnh rồi!
Trong thanh âm tràn đầy kinh hỉ, bất quá Sơ Tuyết cúi người xuống lộ cặp thỏ trắng ra, khiến người ta hận không thể ôm lấy vùi đầu vào trong đó.
Tông Thủ nhịn không được cười lên, trong lòng thoảng qua kỳ quái, thầm nghĩ lúc trước điểm mạch xoa bóp cho ta không phải rất to gan sao? Vì sao hiện giờ lại thẹn thùng như vậy?
Tông Thủ cố tình muốn đùa giỡn một phen nhưng biết trạng thái của Sơ Tuyết chỉ sợ nói vài câu nàng sẽ chạy mất.
Tông Thủ chỉ có thể lắc đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc bên đường không còn là cánh đồng hoang vu mà là một đường cái rộng lớn, chung quanh tất cả đều là hạp cốc, bất quá trên đường đi, cũng đã trông thấy không ít người đi đường cùng xe ngựa. Đoán chừng đã ra khỏi Long trạch nguyên, tiến vào đến phụ cận Tô Điện sơn mạch của Đông Cực Vân Hải.
Phụ cận cách đó không xa là Đan Linh Sơn một trong những trú địa của đại phái đệ nhất Đông Lâm Vân Giới - Lăng Vân Tông.
Thế lực Lăng Vân Tông tổng cộng có chín nơi đóng quân khắp Vân Giới phân bố tại ngũ phương vân lục, cùng với trong Vân đảo cỡ lớn bốn phía.
Đan Linh Sơn là một nơi trong số đó, bản bộ chính thức của sơn môn, đây là vân cung thời thượng cổ còn sót lại, ở tiền thế Tông Thủ may mắn gặp qua, xác thực là có quy mô to lớn.
Nhìn hai bên không ngớt không dứt các dãy núi. Lông mày Tông Thủ không khỏi nhẹ cau lại:
- Phải tới Đan Linh Sơn sao? Nghe nói Đan Linh Sơn giấu mình ở trong vụ hải trùng trùng điệp điệp, cứ ba năm vào thời gian đặc biệt mới xuất hiện một lần. Hiện tại chỉ sợ vẫn chưa tới thời điểm.
Tố Sơ Tuyết đã tự trấn tĩnh lại, nghe vậy cười nói:
- Thiếu chủ chẳng lẽ đã quên, năm nay là vòi rồng chi niên! Tính toán thời gian, có lẽ chỉ còn hai tháng mà thôi!
Tông Thủ lúc này mới nhớ lờ mờ, Vân Đảo Vân Giới đại lục đều lơ lửng trên tầng mây. Ước chừng mỗi mười năm thời gian sẽ có đại lượng vòi rồng từ vân hải các nơi nổi lên tản ra bón phía. Thứ nhất là bởi vì từ lực, thứ hai là bởi vì độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày, bất quá đây đều là tri thức đến từ đời sau.
Khi đó nơi đây mây mù nồng hậu dày đặc thế nào cũng sẽ bị thổi sạch, là thời điểm hiện thế của Đan Linh Sơn.
Hếch lên môi, Tông Thủ hơi có không cam lòng. Hắn là vô ý thức không muốn đi an Linh Sơn.
Trong trò chơi kiếp trước hắn có chút ân oán với Lăng Vân Tông mà quan trọng hơn là vị được xưng là Cuồng Huyết Yêu Thánh, Cửu Vĩ Hồ Vương Tông Vị Nhiên - phụ thân của mình sau khi tu thành Võ Thánh, lần nữa hiện thế đã chém giết mười một vị Thiên Vị Võ Thánh đều là xuất thân từ Lăng Vân Tông.
Truyền thuyết là bởi vì ái tử chết thảm mà phụ thân Tông Vị Nhiên của khiến Thiên Hồ Tông Thị toàn bộ diệt tuyệt, lại giận lây sang Lăng Vân Tông, mới một mình một người giết đến tận Đan Linh Sơn khiến cho vô số cường giả tông này vẫn lạc.
Vài thập niên sau trận chiến đó, Lăng Vân Tông vẫn không gượng dậy nổi, thanh thế đi xuống cho tới sau thế kỷ Thần Hoàng mới khôi phục một chút nguyên khí.
Trận chiến này được vinh dự cuộc chiến kinh thế kinh động chư giới. Chỉ là khi đó Tông Vị Nhiên thực sự không phải là thân phận Yêu Vương mà là một người độc hành, Tông Thủ mới nhất thời không thể nhớ rõ chi tiết.
Tông Thủ không biết trong đó, rốt cuộc là có bí mật gì, chỉ biết cái chết của Yêu Vương là một mình một người trốn vào Đan Linh Sơn về sau lại bị Lăng Vân Tông vô tình trục xuất.
Vì thế mới có bù nhìn rồi treo đầu thị chúng.
- Trong Đan Linh Sơn đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Vị Yêu Vương kia đã an bài ái tử của hắn tìm nơi nương tựa Lăng Vân Tông không hề có nguyên do. Vì sao lại bị trục xuất? Thôi, đi xem liền có thể biết thôi, dù sao Đan Linh Sơn cũng phải đi, có một số việc cũng cần kiểm tra mới biết được...
Tông Thủ cười nhẹ, trong mắt toát lên một tia rét lạnh.
Chuyện đó xảy ra không nên nói cho Doãn Dương và Sơ Tuyết, dù sao chỗ đó mình cũng đã đi một lần.